Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới đi đến cửa, Hướng Lan Huyên chợt dừng bước hỏi: “Xảy ra chuyện như

vậy, vì sao trước đó không nói cho ta biết?”

Dữu Khánh liên tục kêu khổ, “Ta làm vậy chẳng phải là để tránh bị hoài nghi

ư!”

Trong lòng thì đang thầm mắng, nói cho ngươi biết có tác dụng cái rắm gì chứ,

nói ngươi thu xếp một chiếc thuyền cũng không cho, chỉ khi kiếm lợi ích từ chỗ

ta mới hăng hái.

Bốp! Hướng Lan Huyên tung một cước đá vào cẳng chân của hắn, sau đó mở

cửa rời đi.

Một cước đó rất khéo léo, khiến Dữu Khánh đau đớn không nói nên lời, ôm

chân nghiêng vẹo tựa vào tường, miệng há hốc, thở ra không được, hít vào cũng

không xong, đau đớn vô thanh.

Đám người Nam Trúc mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy tình trạng của hắn liền biết

hắn bị Hướng Lan Huyên xử lý, bọn họ cũng bất lực đối với sự độc ác tàn nhẫn

của nữ nhân đó.

Trừ khi không nể mặt đồng quy vu tận, dùng mấy bí mật kia để đẩy Hướng Lan

Huyên vào chỗ chết, bằng không, bọn họ không thể làm gì Hướng Lan Huyên…

Tại cung thành Hải đô, trên một góc thành tường đối diện với Hổ Phách thôn,

Lý Trừng Hổ đứng chắp tay sau lưng im lặng nhìn thôn nhỏ thấp thoáng dưới

bóng cây xanh.

Tương La Sách không nhanh không chậm đi tới phía sau ông ta, hơi khom

người chào: “Vương gia.”

Lý Trừng Hổ: “Việc điều tra đám người khả nghi có ý đồ gây rối với Lâm Long

như thế nào rồi?”

Tương La Sách: “Đã điều tra ra một bộ phận, muốn điều tra ra hầu hết, cần phải

có thêm chút thời gian. Dù sao thành phần đám người quá mức phức tạp.”

Lý Trừng Hổ: “Bản vương đã ở đây được một quãng thời gian, phía bên kinh

thành còn có không ít chuyện cần phải xử lý, bản vương không có khả năng ở

lại mãi nơi này.”

Tương La Sách do dự nói: “Ý của Vương gia là?”

Lý Trừng Hổ đạm mạc nói: “Giết sạch bọn chúng là không thực tế, trước khi

bản vương rời đi, hãy giết một nhóm đi.”

Tương La Sách gật đầu, đồng ý rất tùy ý, “Được.”

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó Tương La Sách trở về chỗ sâu

trong cung thành, đi vào thư phòng của mình, mở một ngăn kéo trên giá sách,

lấy ra một xấp giấy, ngồi ở sau bàn lật xem, sau đó nhấc bút khoanh tròn một số

cái tên trong danh sách.

Sau khi lão ta đặt bút xuống không bao lâu, một gã nam tử sải bước đi tới hành

lễ, lão ta đưa xấp danh sách đó cho gã, “Ngươi đi chuẩn bị đi, bắt hết mấy cái

tên có khoanh tròn cho ta. Kẻ nào chống lại lệnh bắt, cứ giết!”

Nam tử lật xem một chút, phát hiện đó đều là những kẻ tương đối có danh tiếng

trong danh sách, hỏi lại một câu, “Đảo chủ, bắt những người này làm gì?”

Tương La Sách: “Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Nam tử có không hiểu rõ lắm, nhưng vận nhận lệnh rời đi.

Tương La Sách không có ở lại lâu trong thư phòng, ngồi lặng im một lúc rồi

cũng đứng dậy rời đi.

Lão ta vừa mới rời đi không bao lâu, con côn trùng kim sắc trốn ở trên trần nhà

liền chui ra, nhanh chóng bay đi.

Bay ra khỏi cung thành, bay qua núi rừng, bay qua phố xá sầm uất, trực tiếp

trốn vào trong nhà kho bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành, hạ xuống trên vành

tai của lão Khâu đang khuấy một chậu cháo, phát ra âm thanh xì xèo yếu ớt.

Lắng nghe tiếng côn trùng xì xèo một hồi, lão Khâu chợt giật mình sửng sốt,

sau đó chậm rãi dừng công việc trong tay, quay đầu lại gọi một tiếng, “Ra đi.”

Hoắc Lãng hiện ra tại nơi u ám của nhà kho, nhấc tay sờ sờ gương mặt mình,

đến nay gã vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng. Đi đến trước mặt lão Khâu, gã

hỏi: “Tiền bối có chuyện gì phân phó?”

Lão Khâu: “Sự việc có chút ngoài dự tính, Tương La Sách sẽ ra tay với một số

người trong danh sách, linh trùng cũng biết không đến cùng sẽ động thủ với

người nào. Ra tay với nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không hành động hấp

tấp, chắc chắn phải có chuẩn bị, chúng ta còn có một chút thời gian. Gửi tin cho

bọn họ đi, có thể giữ được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”

Hoắc Lãng suy nghĩ một chút, khó xử nói: “Có nhiều người như vậy, nếu thông

báo cho từng người, ta căn bản không chạy hết được, chạy nhiều nơi như vậy, ta

nhất định sẽ bị phát hiện.”

“Chính là bởi vì không đủ nhân lực nên chúng ta mới cần bảo vệ bọn họ.” Lão

Khâu buông tiếng thở dài.

Với lão ta mà nói, chuyện này dường nhưng cũng không khó. Lão ta cách

không chụp lấy một tấm gỗ, trực tiếp khắc ra một số chữ, sau đó đổ mực ra in

ấn ngay tại chỗ.

Nội dung đều giống nhau, rõ ràng và trực tiếp, Tương La Sách sắp bắt ngươi,

nhanh chóng đi chuyển ẩn nấp.

Sau đó lại rất nhanh làm ra một mớ phong bì, đồng thời yêu cầu Hoắc Lãng

nhanh chóng viết tên và địa chỉ của đám người trong danh sách lên phòng bì.

Sau khi làm xong mấy thứ này, dưới sự yểm hộ của lão Khâu, Hoắc Lãng xách

theo một bao đồ lẻn vào trong biển rời đi.

Nói chung, Hoắc Lãng vẫn rất quen thuộc Hổ Phách hải này, đây cũng là một

trong những lí do lão Khâu dùng gã.

Sau khi chui ra khỏi biển, leo lên bờ, Hoắc Lãng trực tiếp đi tìm một số người

đang tìm kiếm việc làm ở Hổ Phách hải và thích hợp làm việc vặt, đưa phong bì

cho bọn họ, nói bọn họ giao tới các địa chỉ ghi trên phong bì.

Đương nhiên, gã không có giao hết phong bì cho một người, mà chia ra đưa cho

nhiều người, đương nhiên tiền cũng không thể thiếu, một phong bì là một phần

tiền.

Về phần có giữ kín được nội dung trong thư hay không đã không nằm trong

phạm vi quan tâm nữa, nhắc những người này trốn đi tránh khỏi bị bắt vốn đã là

một kẽ hở. Về phần người nhận thư có tin tưởng hay không, có bao nhiêu người

sẽ trốn đi, bọn gã cũng không thể biết được.

Sau khi hoàn thành công việc, lẻn về đến nhà kho, Hoắc Lãng nghĩ đến một vấn

đề, lập tức đến nhắc nhở lão Khâu, “Lỡ như bọn họ nhận được tin, sợ hãi bỏ đi

thì làm sao bây giờ? Đã rời xa khỏi Hổ Phách hải, làm sao còn có thể tìm được

bọn họ?”

Lão Khâu không quan tâm, thoải mái nói ra, “Ai chạy thì chạy đi, sợ hãi không

chịu nổi sóng gió, lưu lại cũng chỉ là gánh nặng. Chúng ta cần là những kẻ gan

lớn, dám mạo hiểm, dám liều mạng. loại người như vậy mới sẽ một lòng mạo

hiểm cùng chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK