lực từ trên người cuồn cuộn tràn ra, cố định chiếc tàu tại chỗ, đám người An Di
đang ở trong nước đẩy thuyền lập tức không thể lay chuyển chút nào.
Các tàu thuyền khác ở hai bên, những người khác của Tam Tiên bảo khi nghe
được hiệu lệnh của Dữu Khánh, tất cả đều đã nhanh nhanh điều khiển thuyền
rời đi.
Cảm nhận được có pháp lực dao động, cũng phát hiện ra chiếc thuyền đã bị cố
định lại, Dữu Khánh quay đầu nhìn Hướng Lan Huyên, trong mắt lộ ra vẻ nghi
hoặc, hắn biết rõ ai là người vừa rồi truyền âm cho mình, cũng biết nếu tiểu sư
thúc đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai.
Hướng Lan Huyên nghĩ lầm là hắn muốn mình giải thích, liền nói: “Chờ một
chút, còn có người muốn đi vào.”
Ánh mắt nàng theo dõi chiếc thuyền chở Đinh Giáp Thanh đang lắc lư trên ngọn
sóng, nàng chú ý thấy một số nhân vật trọng yếu của Thiên Lưu sơn vẫn còn
chưa đi vào.
Hiện tại, nàng cũng có suy nghĩ như Dữu Khánh, hi vọng số người đi vào càng
nhiều càng tốt, với thực lực của mình, nàng cũng không sợ những kẻ được gọi
là cao thủ đó.
Ầm, cơn sóng khổng lồ ập đến, dưới sự bảo vệ của một tấm khiên vô hình,
chiếc thuyền bất động như núi trước cơn sóng dữ.
Người trên thuyền đều kinh hãi trước thực lực của vị Đại hành tẩu này, thầm
khen ngợi cảnh giới Cao Huyền thật phi thường.
Đinh Giáp Thanh không có rơi vào trong biển, y lơ lửng giữa không trung, ánh
mắt chú ý thấy bóng người chính diện va chạm với mình biến mất ở trong biển.
Sóng lớn ở phía dưới hất tung lên dường như muốn hôn vào đầu ngón chân của
y vậy.
Y cúi đầu nhìn con tàu bị sóng lớn nâng lên không trung, thuận thế lóe lên hạ
xuống đó, hai tay áo giương lên, một lực lượng mênh mông trào ra, trong nháy
mắt liền dẹp yên sóng biển, mạnh mẽ đè ép mặt biển vốn cuồn cuộn sóng lớn
trở nên phẳng lặng yên tĩnh như một tấm gương màu xanh lam.
Sau khi y thu hai tay lại, mặt biển mới khôi phục sóng gió trập trùng như bình
thường.
Sóng yên gió lặng chỉ trong nháy mắt, tình cảnh này khiến rất nhiều người sợ
hãi, coi như là đã tận mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của cảnh giới Bán
Tiên.
Trong không trung có một bóng người lướt tới, là Địa sư Lý Đông Tân. Gã trực
tiếp hạ xuống bên cạnh Đinh Giáp Thanh, kinh nghi hỏi: “Người vừa mới giao
đấu với ai vậy?”
Đinh Giáp Thanh gằn từng chữ: “Văn Khúc tới rồi!”
“Là hắn?” Địa sư vô cùng kinh ngạc, gã quay đầu nhìn về phía khu vực như có
ảo tượng hiện ra, “Hắn cũng đã đột phá đến cảnh giới Bán Tiên rồi sao?”
Chính gã cũng cảm thấy câu hỏi này có chút dư thừa, không đột phá đến cảnh
giới Bán Tiên, làm sao có thể chính diện đẩy lùi Đinh Giáp Thanh, nhưng sự
kinh ngạc và nghi hoặc gã biểu hiện ra là thực tế.
Văn Khúc? Minh tăng và Sô Vũ ở một bên cũng đầy kinh ngạc, đối với bọn họ
mà nói, đó chính là nhân vật trong truyền thuyết, khi bọn họ thành danh, người
ta đã biến mất.
Bây giờ xem ra phải đổi cách nói, khi bọn họ thành danh, người ta đã tị thế ẩn
cư rồi.
Trước đây có người nói, hắn nhất định đã chết hoặc sao đó, nếu không, hắn
không thể im lặng nhiều năm như vậy. Bây giờ mới biết, người ta thực sự khác
xa bọn họ tưởng tượng, nhập thế thì oanh oanh liệt liệt, tị thế thì thế gian vô
ngã.
Không ngờ tới khi xuất thế lại lần nữa, hắn đã có cảnh giới Bán Tiên, quả thật là
người phi thường làm chuyện phi thường.
Đinh Giáp Thanh: “Nhìn dáng vẻ già nua của hắn, ít nhất là đột phá tại ba mươi
năm trước. Vừa rồi ta sơ ý, đột nhiên nhìn thấy, không nghĩ tới lại là hắn.”
Nửa câu sau là giải thích cho người khác nghe, sở dĩ vừa rồi y bị đẩy lùi không
phải vì y thua kém người khác, mà bởi vì y bị bất ngờ, sơ ý không kịp đề phòng.
Địa sư trực tiếp bỏ qua câu nói sau của y, “Hắn đã đột phá, lại có thể nhịn nhiều
năm như vậy không có hiện thân? Hắn đã trốn ở đâu nhiều năm như vậy?”
Đinh Giáp Thanh: “Đại khái là nơi có tài lực dồi dào cung cấp đủ tài nguyên
cần thiết cho hắn tu luyện, nếu không, hắn khó thể đẩy lên được tu vi hiện tại.”
Địa sư lại nhìn chăm chú về phía lối vào như ảo ảnh, “Tới vì tiên phủ hay sao?
Với tuổi thọ bây giờ của hắn, hắn có cần thiết phải mạo hiểm như vậy không?”
Đinh Giáp Thanh hừ một tiếng, “Có lẽ là bệnh cũ, có thể là sự kiêu ngạo lúc
trước vẫn còn, cảm thấy điều mình theo đuổi khác với chúng ta.” Nói xong, y
ngẩng đầu nhìn về phía Địa Mẫu vẫn đang bình tĩnh giữa không trung, “Mụ đàn
bà đó tám chín phần mười là biết được chuyện gì đang xảy ra. Ngươi đi hỏi thử
xem?”
Địa sư ngẩng đầu lên nhìn, không có hé răng.
Ánh mắt Đinh Giáp Thanh hạ xuống, bất chợt phát hiện không đúng, trầm giọng
hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
Sô Vũ nhìn theo, lúc này mới phát hiện không ổn, đám người lão Khâu vậy mà
đã biến mất, sau khi suy nghĩ lại, gã liền biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất
định đã lợi dụng động tĩnh rầm rộ vừa rồi để bỏ chạy. Gã tức thì có chút ngây
người, mình lại để cho tên ma đầu đó chạy thoát ngay phía dưới mí mắt của Đại
thánh sao?
Chính gã cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Chắc hẳn đã xông vào rồi. Lối vào sẽ không một mực chờ các ngươi, các
ngươi cũng nên động thân đi thôi. Cẩn thận một chút.” Đinh Giáp Thanh quay
đầu lại cất lời dặn dò.
“Vâng.” Sô Vũ đáp lời, tiếp đó phất tay kêu gọi, “Đi.”
Một đám người trên thuyền lập tức cùng bay lên theo gã, lướt không lao đi.
Minh tăng làm động tác chắp tay chào với Đinh Giáp Thanh và Địa sư, sau đó
cũng lóe lên, bay đi.
Địa sư hơi cau mày, hỏi: “Hắn cũng chạy vào mạo hiểm sao?”
Đinh Giáp Thanh: “Nói là đã động phàm tâm.”
Thanh Nha ở trên thuyền hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn xem cây cột ngọc
thạch khổng lồ bên trái, lại nhìn xem cột trụ bên phải, nhìn thấy cơn sóng khổng
lồ từ bên ngoài cuồn cuộn đổ ập vào cây cột, hất tung lên bọt sóng, y xác định
đây không phải là ảo ảnh.
Giống như ở trong mộng chợt tỉnh, y dường như cuối cùng đã hiểu ra điều gì
đó, đột nhiên cất tiếng hét lên với giọng quái dị, “Cẩu Thám Hoa, lão tử hận
ngươi!”
Dứt lời liền bất chấp tất cả mà bay ra ngoài, lao ra khỏi lối vào như ảo tượng
này, chúi đầu lặn vào trong biển.
Không ai ngăn cản y, nếu y không muốn tiến vào tiên phủ, cũng không có ai ép
buộc. Thuộc hạ của y quay mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, có vẻ
như không biết nên làm gì bây giờ.
Dữu Khánh cất tiếng thở dài. Hướng Lan Huyên quay đầu lại, ném cho hắn một
ánh mắt đầy ẩn ý.
Sô Vũ đang bay tới trong không trung, đột nhiên chuyển hướng, bọt nước tung
tóe lên, y cũng chui vào trong biển.
Ầm ầm, khi y bay lên lại, trên tay xách theo một người. Y lướt tới hạ xuống trên
thuyền của Dữu Khánh, sau đó tiện tay vứt người ở trên tay ra boong tàu.
Mọi người tập trung nhìn tới, người ướt sũng giống như một con chó chết này
không phải ai khác, chính là người vừa mới bỏ chạy ra ngoài, biến mất dưới mặt
biển, Thanh Nha. Gã đã quay trở lại, đôi guốc gỗ nơi chân không còn nữa.
Thanh Nha vừa định đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Sô Vũ ở trên cao lạnh lùng
nhìn mình chằm chằm, lập tức bối rối như thể mới uống xong một trăm cân
nước biển.
Tiếp tục nằm hay là đứng lên, y dường như không biết phải lựa chọn như thế
nào.
Dữu Khánh nhanh chóng xoay người đi, coi như không nhìn thấy, lẩn vào trong
đám đông.
Sau khi đám người Minh tăng đều đã tiến đến, Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn
về phía mấy vị Bán Tiên, nàng biết bọn họ sẽ không tiến vào, vì vậy nàng đột
nhiên vung một chưởng đẩy ra, chiếc thuyền dưới chân tức thì như mũi tên rời
dây cung lao vào nơi không biết đó.
Hình ảnh như ảo ảnh cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người bên ngoài, có
người đi đến kiểm tra, tất cả vẫn như bình thường.
“Trở về đi.”
Một tiếng nói quen thuộc vang lên, Tương Hải Hoa quay đầu nhìn lại, phát hiện
ra là Tương La Sách, cô ta có chút kinh ngạc, không biết phụ thân lên thuyền
khi nào.
Ánh mắt Tương La Sách tập trung trọng điểm trên người tiểu sư thúc quan sát
một chút, ánh mắt không còn thâm trầm như trước, thái độ trở nên nhu hòa hơn
một ít.
Sự thật đã chứng minh, tên tiểu bạch kiểm trước mắt này quả thực không phải
đến đây vì tiên phủ.
“A cha, sao người lại tới đây?” Tương Hải Hoa bước tới đón.
Tương La Sách khẽ gật đầu với Trùng Nhi, xoay người lai đi vào khoang
thuyền, Tương Hải Hoa đi theo.
Trùng Nhi nhìn sang sư phụ.
Tiểu sư thúc nhìn chăm chú lối vào tiên phủ đã đóng kín, tiếng nói thì thầm
trong gió, “Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi.”