một kẻ hung dữ, năm đó khi hắn chưởng quản những lực sĩ kia thì rất nghiêm
khắc.”
Trong mắt Ngô lão thái gia lướt qua một nét kinh hãi, đột ngột đưa tay nói:
“Đưa Hoàng kích cho ta!”
Lão nam nhân đại khái đã đoán được ý đồ của lão ta, tầng băng quá dày, muốn
lợi dụng Hoàng Kim kích phá băng, lúc này cười lạnh nói: “Đóng băng biển
rộng chính là ngươi. Việc làm này của ngươi gọi là mua dây buộc mình a. Bây
giờ mới muốn chạy trốn, ngươi không cảm thấy đã hơi muộn rồi sao?”
Ngô lão thái gia: “Nhìn ta cười nhạo gì chứ, ngươi có bị tâm thần hay không
hả? Ngươi không trốn, chẳng lẽ còn muốn ở lại nghển cổ đợi bị giết hay sao? Ta
tiến vào, ngươi không chịu, bây giờ ta muốn rời đi, ngươi cũng muốn ngăn cản
sao? Ngươi không muốn sống nữa, lẽ nào cũng không muốn để cho con cháu
của ngươi sống hay sao?”
Lão nam nhân nghe vậy, rơi vào trầm mặc.
Chính vào lúc này, Ngô Hắc mang theo nhi tử lướt đến. Vừa đến trước mặt hai
người, hắn ta lập tức gấp giọng nói: “Phụ thân, Người thủ hộ của Kim Khư thức
tỉnh rồi, là một Hoàng kim cự nhân…”
Lão nam nhân ngắt lời nói: “Ta biết rồi, đã nhìn thấy.”
Ngô lão thái gia chen vào nói: “Đại cháu trai, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Ngô Hắc nhìn phụ thân một cái, thấy ông ta cũng có ý dò hỏi, lập tức đem sự
việc đã xảy ra rất nhanh kể một lần, nội dung chủ yếu đương nhiên là việc Nam
Trúc hái trái cây vàng dẫn đến biến đổi to lớn.
Ngô lão thái gia nghe kể thì khóe miệng lại co giật một hồi, nhịn không được
cất lời thóa mạ, “Tên mập mạp chết tiệt từ đâu tới, thứ mà ta cũng không dám tự
tiện đụng vào, hắn ngứa ngáy tay chân làm gì chứ? Đừng để cho ta gặp được,
nếu không, ta mà không chém hắn thành một cây côn người là không được.”
Quay đầu lại nhìn chăm chú về phía lão nam nhân, “Còn do dự gì nữa? Người
không vì mình trời tru đất diệt, nếu không phải là có một chút tư tâm, ngươi để
cho con cháu của ngươi chạy vào đây làm gì? Hiện tại là thời điểm huynh đệ
ngươi ta liên thủ thoát khốn, bảo vệ con cháu ngươi mau chóng thoát khốn mới
là thượng sách. Hoàng kích ngươi cầm cũng được, ta không đoạt của ngươi, có
ý kiến gì chờ ra khỏi Kim Khư rồi nói tiếp.”
Thiên tuyền tìm không được, thứ đòi mạng đã xuất hiện, đã hoảng sợ rồi, lão ta
là thật sự sợ hãi.
Nhìn con trai một cái, còn có cháu trai thỉnh thoảng hướng lên trời nhìn xung
quanh để tìm cự nhân, lão nam nhân than nhẹ một tiếng, “Đi thôi!”
Một nhóm nhanh chóng rời đi…
Hẻm núi lớn đóng băng, Hoàng kim cự nhân lắc mình rơi tại trên mặt băng,
nhìn khắp xung quanh, phất tay vung ra một kiếm chém xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên, băng vụn bắn tung tóe khắp nơi, một cái khe thật lớn
xuất hiện tại trên mặt băng.
Đã thử đo ra được mức độ dày đặc của lớp băng, hắn ta lại phi thân bay lên, trực
tiếp rơi tại trên lầu các nơi đỉnh núi cao nhất gần đây, cúi người khom lưng
xuống, chui vào bên trong cửa lầu các.
Vừa vào trong cửa, chính là bên trong cung điện to lớn, không gian trong này
cũng đủ lớn và trống trải, đủ để cho hắn ta thẳng người bước đi.
Đi tới cửa chính của cung điện, hắn ta lại cúi người xuống chui đi ra, đứng ở
bên trong cửa thành lâu, một đôi con mắt như hổ phách vàng kim, nhìn mọi vật
trong bóng tối, nhìn thấy được bên ngoài tầng băng đang phong ấn toàn bộ Tiên
cung.
Vào lúc này, hắn ta đại khái đã biết được là đang tại đáy biển sâu, nếu không có
trọng lượng siêu lớn như vậy đè ép lại, dựa vào lực lượng vận hành Tiên cung là
không có khả năng bay không lên được.
Ngay cả lực lượng trận pháp của Tiên cung cũng khó mà đẩy ra trọng lượng
siêu cấp đó, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta cũng khó thể dễ dàng phá vỡ
hoàn toàn từ bên trong.
Hắn ta biết cởi chuông phải cần người buộc chuông, lập tức nhanh chóng xoay
người rời đi, lại khom lưng chui vào bên trong cung điện, xuyên qua điện phủ
lại khom lưng từ bên trong lầu các chui đi ra ngoài.
Hắn ta sừng sững tại bên ngoài lầu, nhìn khắp xung quanh, chợt quát lớn:
“Người nào dám tự ý đóng băng Tiên cung, còn không mau mau đi ra gặp ta!”
Âm thanh to lớn cuồn cuộn vang vọng trong thiên địa, nhưng mà chậm chạp
không có người đáp lại.
Sau đó, hắn ta lại lớn tiếng nói: “Ngô Niên, Ngô Tuế, có phải là hai huynh đệ
các ngươi tiến vào Tiên cung hay không? Còn không mau mau đi ra gặp ta!”
Âm thanh to lớn cuồn cuộn truyền đi, vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Thân hình to lớn của hắn ta đột nhiên bay lên trời, bắt đầu tuần tra trên không
trung, tìm kiếm mục tiêu mình muốn tìm.
Tại một lúc lâu sau khi hắn ta đi xa biến mất, Ngô lão thái gia và một nhà ba
người lão nam nhân mới xuất hiện, nhanh chóng chạy tới lầu các, nhanh chóng
xông vào.
Bốn người ở bên trong tìm một cái hành lang đình đài gần nhất, sau khi xuyên
qua thì trực tiếp xông ra bên ngoài. Đi ở phía trước, Ngô lão thái gia vừa nhìn
thấy tầng băng phong ấn bên ngoài, lập tức khua kích chém tới, định trước tiên
đánh ra một cái lỗ thủng ở trên tầng băng, giúp cho bọn họ xông ra phong ấn
trước đã.
Nào ngờ, một kích đánh xuống, không chỉ không thể chém vỡ khối băng, thậm
chí ngay cả lớp sóng hư không bị kích động lên cũng không thể xuyên qua, trái
lại còn bị một phản lực rất lớn chấn động lại, vốn không có sự chuẩn bị, lão ta
lập tức bị chấn động lảo đảo lui về phía sau.
Càng kinh khủng hơn chính là, trên lớp sóng hư không lập lòe lên từng đám tia
chớp, ngay sau đó chính là liên tiếp mấy luồng sét đùng đùng đánh giết về phía
người động thủ.
Mọi người kinh hãi, cũng may Ngô lão thái gia tựa hồ có kinh nghiệm ứng đối
với phương diện này, trong tay giương kích thuận thế nghênh đón, mấy luồng
sét đánh liên tiếp bị cây kích thu hút, sau đó biến mất tại trong thân kích.
Sau khi lực phản chấn biến mất, Ngô lão thái gia đi đến gần tầng băng, thử đưa
tay thì phát hiện tay của mình căn bản không thể chạm đến tầng băng, lớp sóng
hư không đã ngăn cản mình, không để cho mình đi ra ngoài, lập tức kinh nghi
hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?”
Một nhà ba người của Lão nam nhân cũng không biết, không thể trả lời.
Nơi đây không được liền không chậm trễ, lập tức đổi tới nơi khác để thử, bốn
người nhanh chóng đi ra, đi qua đại điện, chạy tới trên cửa thành lâu.
Ngô lão thái gia lần nữa xuất thủ thăm dò, phát hiện lớp sóng hư không nơi đây
vẫn có sức ngăn cách cường đại, lão ta lại khua kích đánh tới, lập tức gây ra một
đám ánh chớp lấp lóe, và lại lần nữa hứng lấy mấy luồng sét liên tục đánh tới,
nhưng cũng đều bị cây kích trên tay lão ta hấp thu, hóa giải.
Lão nam nhân cũng rất ngạc nhiên, sau đó cũng xuất thủ thử xem, kết quả phát
hiện cũng là như trước, ông ta cũng bị tia sét tấn công, cũng phải mượn nhờ
Hoàng Kim kích trên tay mới hóa giải được.
Hai tay bịt lỗ tai, nhưng ánh mắt Tiểu Hắc tràn đầy hưng phấn, tiểu hài tử không
hiểu được sự lo lắng của người lớn, chỉ thấy sét đánh liên tục lấp lóe lên nhìn rất
hay.
Hiện thực đặt trước mặt, hai huynh đệ ruột lúc trước còn đánh nhau chết sống,
bây giờ quay mặt nhìn nhau.
Ngô lão thái gia sắc mặt rất khó nhìn, tự mình lẩm bẩm nói một câu, “Tại sao lại
ra không được rồi?”
Ngô Hắc cũng lo lắng, lên tiếng hỏi, “Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão nam nhân trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm tầng băng bên ngoài, nói:
“Không có dấu hiệu thấm giọt vào bên trong. Dưới sự chấn động vừa rồi, ngay
cả một chút vụn băng cũng không thấy lọt vào, chứng tỏ cấm chế đối ngoại của
Tiên cung vẫn còn có hiệu quả, ngoài ra, còn có thêm một tầng cấm chế ngăn
cản bên trong. Hẳn là Tiên cung đã mở ra toàn diện phong cấm rồi.” Nói xong,
ông ta nghiêng đầu nhìn về phía huynh trưởng tràn đầy nếp nhăn trên mặt, “Anh
trai, chúng ta ra không được rồi.”
Ngô lão thái gia vẻ mặt âm trầm, bực tức nói:
“Nếu không phải là vị Đại lực sĩ kia làm thì chính là chuyện tốt do tên mập mạp
chết tiệt tay chân táy máy kia làm ra, đã mỡ ra phong cấm của Tiên cung.” Nói
đến việc này, lão ta lại nhịn không được mắng thêm một câu, “Tên mập mạp
chết tiệt kia, đừng để rơi vào trong tay ta, cho dù ta có chết cũng phải khiến cho
hắn chết trước ta!” Giọng điệu rõ ràng có phần căm hận đến nghiến răng nghiến
lợi.
Với lão ta mà nói, quả thực cũng là hận chết tên mập mạp kia, không nói tới
việc khiến cho lão ta không còn cách nào tiếp tục tìm kiếm Thiên tuyền, làm
hủy hoại con đường trường sinh của lão ta, bây giờ, không chừng còn làm cho
lão ta phải bỏ mình tại trong Tiên cung. Với sự uất ức như vậy, lão ta phải đến
nơi nào để nói lý chứ.
Kỳ thực lão ta đã hiểu lầm Nam Trúc, đương nhiên, lão ta suy đoán cũng không
sai, quả thực là vị Hoàng kim cự nhân kia khởi động phong ấn toàn diện Tiên
cung.
Sau khi Hoàng kim cự nhân tỉnh dậy, phát hiện thấy có người tự tiện xông vào,
lập tức xuất kiếm đánh giết, sau đó, chuyện thứ nhất hắn ta làm chính là khởi
động phong ấn toàn diện, đề phòng kẻ tự tiện xông vào chạy trốn, có ý định
đóng cửa đánh chó.
Lão nam nhân trầm ngâm nói:
“Đại lực sĩ hẳn là biết rõ phương pháp giải trừ phong ấn.”
Ngô lão thái gia xoay chuyển tròng mắt, trong ánh mắt ửng đỏ lóe lên cảm xúc
kỳ lạ, “Ngươi là trông chờ vào việc hắn nói cho chúng ta biết biện pháp, hay là
trông chờ hắn mở ra giúp chúng ta? Thôi đi, ta cũng không trông chờ vị Đại lực
sĩ kia có thể có lòng từ bi. Nói chung, tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói, có
thể trốn được lúc nào hay lúc đó, dù sao không gian bên trong này cũng đủ lớn,
không lo tìm không được nơi ẩn núp. Vừa rồi tiếng sét bùng phát rất mạnh, e
rằng sẽ dẫn hắn tới, ta tránh trước đây.” Dứt lời liền lập tức lắc mình rời đi.
Lão ta không có đi từ cửa sau mà theo bên trong cung điện chui vào lầu các trên
đỉnh núi, rồi từ cửa sổ mặt kia của lầu các lẻn đi ra ngoài, cẩn thận quan sát
xung quanh, mượn nhờ địa thế che chắn mà chuồn đi.
Lão ta cũng không rời đi cách lầu các quá xa, thần thần bí bí vòng một vòng
lớn, đi vào trong một vùng thung lũng đối diện với cửa chính của lầu các, lặng
yên tìm đến bên ngoài một cái khe nứt trên núi, đưa tay gõ gõ lên sườn núi, nói
“Ra đi, còn cần ta mời ngươi đi ra sao?”
Ngoài miệng khe nứt có khối vàng che chắn, phía sau có một đôi mắt đang nhìn
chằm chằm động tĩnh phía lầu các trên đỉnh núi, đột nhiên có tiếng nói vang lên,
đôi mắt phía sau tấm mặt nạ sắt tràn đầy kinh ngạc, ngay lập tức đưa tay đẩy
khối vàng chắn ngoài miệng khe núi, thành thành thật thật bò đi ra, không phải
ai khác, chính là Người mặt sắt.
Y không đi thẳng tắp trở về, mà đi vòng một vòng rồi mới quay lại, nhưng tốc
độ trở lại của y thực ra còn nhanh hơn cả Ngô Hắc, bởi vì bây giờ y cũng có
một đôi cánh có thể mở ra khi cần tới. Trên thực tế, y trốn ở chỗ này thì đã thấy
được một số tình hình ra ra vào vào.
Đối diện với Ngô lão thái gia, y nhanh chóng hành lễ, nói: “Lão tiên sinh, ngài
làm sao biết được ta ở tại nơi này?”
Ngô lão thái gia: “Ta đã nói rồi, bất kể ngươi ở đâu, ta đều có thể cảm ứng
được. Ngươi trốn ở chỗ này làm gì?”
Người mặt sắt trong lòng thầm than một tiếng khổ, nhưng vẫn phải cẩn thận
đáp: “Ta đi theo đám người kia chạy vào trong bụng một ngọn núi đá lớn, đám
người kia gặp phải một Hoàng kim cự nhân kinh khủng, ta thực sự sợ hãi,
nhanh chóng chạy trở về, tìm nơi đây ẩn núp.”
Ngô lão thái gia: “Ngô Đao, Ngô Hòa Vận đi cùng với ngươi, đã chết như thế
nào rồi?”
Người mặt sắt vẻ mặt nghiêm trọng, “Khi truy đuổi đám người Ngô Hắc thì bị
bọn họ phản kích, bị đám người Ngô Hắc giết chết rồi.”
Khi nói ra lời nói dối này, y nói rất dõng dạc, lẽ thẳng khí hùng, không chút nào
chột dạ, bởi vì y đã xử lý xong với đám người Ngô Hắc, tin tưởng đám người
Ngô Hắc sẽ không bán đứng y.
Nói cách khác, dù cho bây giờ phía bên kia chiếm ưu thế thì y cũng không cần
phải quá lo lắng, tại trước mặt lão nhân này, y chính là người mình, đụng phải
lão gia hỏa cầm Hoàng Kim kích thì y cũng không cần lo lắng, tự có đám người
Ngô Hắc đứng ra làm chứng là người mình.
Hiện tại, y lo lắng nhất chính là bị tà thuật của Ngô lão thái gia buộc chặt, đã
đồng mệnh tương liên với Ngô lão thái gia rồi, một khi lão gia hỏa này chết đi,
mình cũng phải bất ngờ chết theo, như vậy tính là chuyện gì xảy ra chứ? Nhất là
hiện tại còn xuất hiện Hoàng kim cự nhân thực lực kinh khủng kia.
Ngô lão thái gia hơi cau mày, đối với việc Ngô Đao, Ngô Hòa Vận chết đi, hiện
tại lão ta cũng không có tính toán gì nhiều, trước mắt, việc chạy trốn giữ mạng
mới là quan trọng nhất, hất hất miệng về phía tòa lầu các phía trên cao nhất kia,
nói “Bây giờ có một chuyện cần ngươi đi làm, ngươi tiến vào bên trong lầu các
kia, cần phải cẩn thận núp cho kỹ, một khi phát hiện thấy Hoàng kim cự nhân
và em trai kia của ta đồng thời ra Tiên cung, thì lập tức phát ra tín hiệu cho ta
biết.”