mặc cho Mục Ngạo Thiết.
Đầu tiên là nói Mục Ngạo Thiết đi tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn hận không thể
bảo Mục Ngạo Thiết kỳ cọ cho da mặt trắng lên một chút, hắn còn chính tay
chải tóc cho Mục Ngạo Thiết, làm cho sạch sẽ gọn gàng.
Thậm chí còn siết chặt y phục cho bó sát vào người, đai lưng cũng siết chặt hơn
một chút, hắn nỗ lực phô bày ra cơ ngực và thân hình cường tráng của Mục
Ngạo Thiết, làm nổi bật đặc điểm nam tính của y.
Điều này làm cho Mục Ngạo Thiết cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà
Dữu Khánh cứ muốn làm như vậy làm, nói vóc dáng thân thể là ưu thế lớn nhất
của y. Đối với nhận xét này, Mục Ngạo Thiết thừa nhận điều đó, vì vậy y im
lặng chấp nhận hiện thực.
Về phần Dữu Khánh, hắn là sẽ không làm mấy chuyện buồn nôn tắm táp trang
điểm như vậy. Trước sự nhiệt tình chủ động giúp đỡ của Mục Ngạo Thiết, hắn
thẳng thừng từ chối, “Không cần, với ngoại hình và dung mạo của ta, không cần
phải trang điểm như thế làm gì.”
Nói cái gì mà hai người đồng thời thi triển mỹ nam kế, thuần túy chỉ là lừa gạt
Mục Ngạo Thiết, để xúi giục Mục Ngạo Thiết dũng cảm liều mình mà thôi.
Kỳ thực hắn biết rõ, tuy rằng trông mình cũng không tệ, nhưng vẫn không đạt
được mức độ có thể thi triển mỹ nam kế, mình không có ưu điểm về phương
diện này, cho dù rửa mặt tắm táp sạch sẽ cũng không có hiệu quả gì.
Về phần lão Cửu, tướng mạo dù không bằng hắn, nhưng lão Cửu có vóc dáng
tốt, trông rất đàn ông. Vóc người y, cơ bắp cường tráng, có phần thu hút, hoàn
toàn có thể lấy ra thử xem sao. Nếu thực sự không được thì tìm cơ hội dùng tới
mật ong.
Miệng hắn nói lời tự sướng, động tác càng là tự kỷ, tiến đến trước gương, đưa
ngón tay chấm nước vuốt vuốt chút ria mép của mình, trong ánh mắt lấp lóe
sáng, giống như đối diện với một thứ khả ái, đáng yêu, hắn tận lực nhượng làm
cho chút ria mép ổn định tại hình thái phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
Mục Ngạo Thiết tròn xoe mắt nhìn hắn, với gu thẩm mỹ của tên này, y thực sự
là không dám khen tặng, cất lời châm chọc: “Ngươi xác nhận không cần trang
điểm sao? Nếu là ngươi không cạo sạch hai nhúm ria mép ngoài miệng ngươi,
cho dù trang điểm đến mấy cũng vô dụng.”
Y cũng biết tật xấu về thẩm mỹ của tên này là vì sao mà có, việc này không
thoát khỏi có liên quan với đám người làm sư huynh bọn họ, khi tranh đoạt vị trí
Chưởng môn thì cứ mở miệng là công kích tên gia hỏa này quá trẻ tuổi, nhìn
tướng mạo quá non nớt, đại loại như vậy, vì vậy mà hắn bắt đầu để râu.
Vốn cho rằng tên này chỉ nuôi hai nhúm ria mép đó để làm tượng trưng cho sự
trưởng thành, không nghĩ tới bây giờ đã phát triển đến mức coi nó là biểu tượng
của sự quyến rũ. Dữu Khánh xì một tiếng, “Tên to con nhà ngươi thì biết cái gì?
Có biết thế nào là đẹp hay không hả?”
Mục Ngạo Thiết không giỏi tranh luận, hừ một tiếng, cũng lười biếng nói tiếp, y
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phiền muộn, đánh giá rằng lần
mỹ nam kế này có khả năng thật sự cần phải nhờ vào chính mình rồi.
Ngay từ đầu, y đã không trông chờ vào Dữu Khánh, theo quan điểm của y, trong
số mấy sư huynh đệ, cũng chỉ có mình y là có chút sức hấp dẫn của nam nhân,
cho nên không có quá mức thúc giục Dữu Khánh trang điểm, y cho rằng hắn có
trang điểm như thế nào cũng chỉ là phí công.
Sư huynh đệ hai người chuẩn bị xong chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa
vang lên, nhân viên đến đây dẫn bọn hắn đi dự tiệc đã tới.
Địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi nằm tại một chỗ sân thượng tương đối cao của
Thạch Tâm cư. Đây là một chỗ sân thượng nhìn ra bên ngoài, vốn là nơi để cho
khách sử dụng mở tiệc chiêu đãi. Sân thượng nhìn về phía Đông, giống như
nằm trên vách núi cao vạn trượng, mặt trời chiều hạ xuống phía Tây, nửa bầu
trời sẫm tối phía Đông nhuộm đỏ rực rỡ dưới ánh chiều tà.
Khi Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đến nơi, chủ nhân và những khách khứa
khác đều chưa đến, chỉ có hai người bọn hắn, làm cho hai người cảm thấy mình
bị khinh thường, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể ở lại nơi này chờ đợi, coi như
là tới trước thưởng thức khung cảnh nơi đây.
Mặc dù trời còn chưa tối hẳn, trên sân thượng đã sáng tỏ ánh đèn, không có đèn
lồng, khắp nơi là những cây cột pha lê phát sáng với kích thước khác nhau. Hai
người đến gần xem kỹ mới biết được là như thế nào, bên trong những cây cột
pha lê này được nhét đầy Huỳnh thạch, trong đó có những ống giấy, muốn có
ánh sáng màu gì thì dùng ống giấy có màu sắc đó. Khi bầu trời càng ngày càng
tối xuống, ánh sáng nhu hòa từ trụ pha lê càng thêm sáng ngời. Phía trên không
cũng có những sợi dây treo các viên Huỳnh thạch được bọc giấy màu, trông
giống như là bầu trời đầy sao, màu sắc rực rỡ. khung cảnh trên sân thượng này
được trang trí rất thanh lịch, có cảm giác cảnh đẹp ý vui, trông rất cao cấp.
Nhiều mâm nhiều đĩa trái cây, bánh ngọt và đồ uống được sắp đặt sẵn trên các
bàn đặt ngang đặt dọc, nhân viên phục vụ ở một bên thể hiện bọn hắn có thể
thoải mái thưởng thức. Hai sư huynh đệ cũng không khách sáo, biết rõ thứ gì ở
đây cũng không rẻ, không ăn chỉ có thiệt, nên muốn ăn gì liền lấy nếm thử thứ
đó.
Không bao lâu sau, từ bên trong lại có nam tử mặc đồ trắng đi ra, vừa đi vừa
phe phẩy chiết phiến, bộ dạng này trông rất quen mắt, Dữu Khánh thiếu một
chút đã cho rằng đây là Long Hành Vân, về sau mới phát hiện thấy Long Hành
Vân không thể so được, bởi vì tướng mạo người này nhìn tốt hơn tên tiểu bạch
kiểm Long Hành Vân kia.
Da thịt trắng nõn nà, thực sự là một ngọc diện lang quân môi hồng răng trắng,
nhất là đôi mắt phượng kia, ánh mắt đảo qua trông rất hút người, đoán chừng
nếu nữ nhân nào đó bị đá lông nheo một cái chắc hẳn trái tim run rẩy.
Sư huynh đệ hai người vô thức quay nhìn nhau, nhìn thấy người này, hai người
đồng thời nghĩ đến một người, tiểu sư thúc!
Chỉ là, trên thân người này không có phong thái tao nhã và tiêu sái của tiểu sư
thúc. Đương nhiên, trong ánh mắt hai người cũng cất giấu bối rối, cảm thấy mỹ
nam kế của mình có vẻ không đáng nhắc tới. Nhìn thấy người ta đã đi tới, hai
người trong miệng vẫn còn đang nhai, tay vẫn còn cầm đũa vội vàng nặn ra nét
tươi cười, gật đầu chào hỏi.
Nào ngờ Bạch y nam tử có chút cao ngạo, chỉ nhàn nhạt liếc hai người một cái
rồi đi băng qua, hoàn toàn không thèm để ý gì tới, một mình đi tới trước lan can
sân thượng, chắp tay nhìn xa xa. Phong thái này cao cấp hơn hai người bọn hắn
rất nhiều.
Hai nhúm ria mép của Dữu Khánh giựt giựt, hắn nuốt xuống thức ăn trong
miệng, nhẹ nhàng “Xì” một tiếng bày tỏ xem thường, không dám lớn tiếng.
Mục Ngạo Thiết thì thấp giọng hỏi, “Có phải nam nhân nhìn được một chút đều
thích mặc đồ trắng hay không vậy?”
“Tiểu bạch kiểm bình thường đều chỉ để nhìn, không dùng được. Nhân vật nào
mà chúng ta chưa thấy qua, hắn là thứ gì chứ.” Miệng lầm bẩm nói nhỏ, Dữu
Khánh xoay người lại, tiếp tục hạ đũa gắp đồ ăn.
Một lúc sau, thấy người ta vẫn một mực đưa lưng về phía bên này, hắn đi tới
bên cạnh tìm một nhân viên phục vụ, hỏi: “Đó là ai vậy?”
Người nhân viên trả lời: “Lương Bàn, Lương công tử. Quý khách của lão bản
nương.”
Dữu Khánh hỏi kỹ hơn: “Là ai a?”
Gã nhân viên nhìn kỹ hắn một chút, đáp một câu có chừng có mực, “Người của
Lương gia, Ảo Vọng.”
Vẻ mặt Dữu Khánh cứng lại trong giây lát, có thể được xưng là Lương gia Ảo
Vọng, đại khái cũng chỉ có một cái Lương gia đó mà thôi. Đó là quản sự tâm
phúc của Đại thánh Thiên Lưu sơn, địa vị biểu hiện ra ngoài là gần với mấy vị
Động chủ Thiên Lưu sơn, nhưng trên thực tế, chỉ sợ mấy vị Động chủ cũng
không muốn dễ dàng đắc tội Lương gia. Nhà người ta như vậy, đó thực sự là
loại hào phú đỉnh cấp thế gian rồi. Thảo nào có thể trở thành quý khách của nữ
nhân Nhiếp Nhật Phục. Dữu đại chưởng môn vừa mới tự xưng là nhân vật nào
cũng đã gặp qua, bây giờ đột nhiên nhận thấy vị mỹ nam tử đó là nhân vật mà
hắn tuyệt đối không thể trêu vào, một số lời ghen ghét còn nằm trong miệng lập
tức thành thành thật thật nuốt trở vào, nuốt rất sạch sẽ.
Hắn cũng trở về lại bên cạnh Mục Ngạo Thiết, nói cho y biết lai lịch của quý
khách kia.
Khi nghe nói gã ta có lai lịch như thế, Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được
liếc nhìn mấy lần bóng lưng của người ta, đã hiểu được, thảo nào vừa rồi người
ta không thèm đưa mắt nhìn bọn hắn, trên thế gian này, quả thực không có nhiều
người có thể khiến người ta phải nhìn vào.
Sau đó, Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm một câu, “Ngoại hình dễ nhìn, thân thế
bối cảnh cũng tốt, ngươi quả thật không có cách nào so với người này.”
Trong lúc hai sư huynh đệ đang thành thành thật thật co đầu rút cổ tại một góc,
cảm thấy tự ti mặc cảm thì lại có người lần lượt tiến tới. Đầu tiên là một người
đàn ông cường tráng với vẻ ngoại bình thường, là Bang chủ Thiên Hồng bang,
Thân Vô Không. Sau đó là một nam tử dáng vẻ hơi chút mập mạp, màu da
ngăm đen, Bang chủ Kim Thiền bang, Trầm Kim Thiền. Tiếp theo là một lão
phụ nhân hai mái tóc pha sương, Bang chủ Tinh Nguyệt bang, Cô Dương. Còn
có một nam tử mắt dài hẹp, lông mày rậm, là Bang chủ Sơn Hải bang, Cố Nhân
Sơn.
Người xuất hiện cuối cùng là một người đàn ông râu quai nón, tai to mặt lớn,
mặt đầy tươi cười, Bang chủ Trấn Sơn bang, Ngụy Ước.
Những thông tin này đều là hai sư huynh đệ Dữu Khánh hỏi thăm được từ
những nhân viên phục vụ rải rác xung quanh.
Người đầu tiên xuất hiện là người có lai lịch Lương gia Ảo Vọng, hai người còn
tưởng rằng những khách khứa xuất hiện tiếp theo sau khẳng định cũng tôn quý
vô cùng, nào ngờ đến đây đều là bang chủ này bang chủ nọ của Thiên Tích sơn.
Trong khi hai người còn đang cảm thấy khá ngạc nhiên thì một nữa nhân dáng
người thướt tha xuất hiện, không nói tới sắc đẹp, chỉ nhìn phong thái bước đi
của nàng ta, đã có thể nói là phong tình vạn chủng, cùng với nét tươi cười kia,
phong vận này quả thực là quyến rũ mê người.
Lần này không cần nhân viên phục vụ giới thiệu, hai sư huynh đệ trước đây đã
nhìn thấy nàng tại cửa vào Thạch Tâm cư, vừa nhìn liền biết là lão bản nương
Liên Ngư.
Ánh mắt Mục Ngạo Thiết vô thức rời khỏi người nàng ta, nhanh chóng quay
nhìn bóng lưng bạch y Lương Bàn, đột nhiên mất đi lòng tin vào mị lực đàn ông
của mình, thầm mắng lão Thập Ngũ đưa ra ý tưởng thối.
Bộ y phục bó sát trên người khiến y cảm thấy có phần không được tự nhiên, y
muốn nhấc tay tháo lỏng ra.
Tại dây, không phải là quý công tử nhà hào phú đỉnh cấp, chính là bang chủ của
các bang phái, ngay cả lão Thập Ngũ cũng là một vị bang chủ, chỉ có mình y
không phải là gì cả.
Vì vậy, vốn dự định thi triển mỹ nam kế, y khôi phục trở lại bộ dạng có phần
kiêu ngạo, không muốn gần người lúc trước, như thể chỉ có mình ta, không nhìn
người khác, ngay cả với Liên Ngư vừa chính thức hiện thân y cũng không đưa
mắt nhìn tới.
“Đã để chư vị đợi lâu.” Đi đến nơi, Liên Ngư khom người khách khí, mặt mỉm
cười, giọng điệu như có chút lười biếng và âm thanh êm tai, tựa như có con mèo
lười nhác dụi dụi người và cào cào vào lòng người ta, khiến lòng người ngứa
ngày.
Đang đứng bên cạnh lan can, Lương Bàn quay đầu lại, nhìn thấy là nàng ta tới,
lập tức nở nụ cười, tiến đến chào hỏi, “Liên Ngư.”
Liên Ngư cười gật đầu đáp lại gã, nụ cười phong tình vạn chủng.
“Lão bản nương.” Một đám bang chủ cũng nhanh chóng sáp lại chào hỏi, Dữu
Khánh cũng theo đám đông, không cần biết có quen biết hay không quen biết,
trước tiến cứ lịch sự chào cái đã. Chỉ có một mình Mục Ngạo Thiết phía sau
lưng hắn là không thốt tiếng nào, vẫn y nguyên là bộ dạng cao ngạo không hạ
mình.
Dữu Khánh vô thức liếc y một cái, ít nhiều hơi chút sửng sốt, phát hiện thấy mãi
mới chậm rãi thay đổi được phong cách của lão Cửu, bây giờ tại sao lại đột
nhiên trở lại tính cũ rồi, có bệnh sao? Người ta thiết yến khoản đãi ngươi, vì sao
ngay cả một câu lịch sự ngươi cũng không nói chứ? Người ta thiếu nợ ngươi
sao?
Có đôi khi, hắn là thật sự cảm thấy bộ dạng chó chê cứt này của lão Cửu rất
đáng đánh đòn.
Cũng may mà trước một loạt âm thanh chào hỏi đó, Liên Ngư dường như cũng
không quan tâm tới điều này, ánh mắt nàng ta trái lại thoáng dừng trên mặt Dữu
Khánh một chút, khi đối diện với hắn thì hé miệng cười xán lạn gật đầu chào,
đối với Mục Ngạo Thiết thì ánh mắt hơi dừng rồi lướt qua.
Sau đó Liên Ngư đích thân dẫn đường, dẫn mọi người theo cầu thang ở một bên
đi lên tầng trên.
Những người khác đều đi theo ở phía sau, chỉ một mình Lương Bàn và Liên
Ngư giống có quan hệ không bình thường là sóng vai đi bên cạnh Liên Ngư.
Một đám bang chủ ít nhiều tự xưng là có thân phận, lúc trước nhìn thấy Lương
Bàn không để ý tới bọn họ thì cũng không mặt dày tiếp cận người ta, lúc này
liền thỉnh thoảng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa hồ cũng không biết Lương
Bàn là người nào.