âm thầm than khổ nhìn Minh Tăng, Đại sư A Đại sư, ông nhìn ta làm gì, ông
làm vậy chẳng phải đang hại người sao. Đang yên đang lành ông chơi đùa Thiên
Dực lệnh làm gì chứ, sống không chơi, muộn không đùa, lại chơi đùa vào thời
điểm này, bây giờ ta phải nói như thế nào mới được chứ. Kế hoạch của Hắn lập
tức liền bị làm cho xáo trộn. Mà đối với Minh Tăng mà nói, không nhìn Hắn thì
nhìn ai?
Ông ta thật sự không biết con chim ánh sáng này là cái thứ gì, và cũng rất muốn
biết đó là cái gì. Việc đã đến nước này, Dữu Khánh đành phải tìm cách xử lý
biến cố này. Trước đây, khi Vân Côn đã thương hướng Lan Huyên, trong lúc đỡ
hướng Lan Huyên, Hán từng hô hô lệnh bài cho Vân Côn thấy. Vì vậy Hán liền
nói với Vân Côn, người nhận ra Thiên Dực lệnh, xem ra người đúng là Côn nô
rồi. Vậy vì sao lúc trước người không chịu nói? Lúc trước ta từng lấy ra cho
người xem.
Thấy người không nhận ra, ta mới không dám nhận người. Hướng lan huyền
chóp chóp mắt, trong lòng thật sự phục tên này, đầu óc quả thực quá nhanh chí,
hoàn hảo, thực sự không chê vào đâu được. Vân Côn bất chợt hiểu ra, bất kể
vừa rồi đối phương nói như thế nào, trong lòng y vẫn luôn có chút nghi ngờ,
nếu như cử vĩ phải tới. Vì sao không sớm nói ra thân phận, cách nói hỏi nghi y
không phải là Côn Nô có phần không phù hợp với những hành vi của đối
phương sau khi tiến vào giới này.
Bây giờ Y xem như đã hiểu được, lúc đó đối phương lấy lệnh bài ra liên tục lẩm
bẩm trước mặt mình, chính là để xác định thân phận của Y. Kết quả Y có mắt
không tròng không đáp lại, nên người ta không tin Y chính là cô nô mà cữu vĩ
muốn tìm. Thì ra vấn đề xuất phát từ phía mình, nhưng việc này làm sao có thể
trách Y cơ chứ? Y lập tức giải thích, hồi đó ta từng nhìn thấy Thiên Dực lệnh
trên tay cữu vĩ, nhưng hình dáng Thiên Dực lệnh không phải như thế.
Tại sao bây giờ lại biến thành một miếng sắt nát như thế? Như vậy làm sao có
thể nhận ra được? Dữu Khánh có vẻ trật hiểu ra, thì ra là thế. Ai? Đây là bị tạ
khí ăn mòn. Tạ khí? Trong mắt vấn cô nộ Gianet nghi vấn, Thiên Dực lệnh
không phải nằm trong tay phong tử sao? Phong tử mà sợ tạ khí à? Dữu Khánh
biết phong tử mà y nói tới là chỉ người nào, âm thầm than khổ, phát hiện tên cô
nô này quả nhiên biết rất nhiều.
Y biết càng chi tiết thì hắn càng khó lừa gạt được đối phương, hắn chỉ có thể
cẩn thận đối đáp, ta làm sao biết được, việc này phải hỏi ông chúa. Khi lòng
nghi ngờ này ra, vân cô lập tức truy hỏi tiếp, Thanh Điểu ở cạnh người là thế
nào? Nếu Đại Thanh nữ đã chấn áp cử vĩ, vì sao lại có Thanh Điểu đi theo
người làm chân chạy? Dữu Khánh, có một kẻ nào đó phản bội không phải là
chuyện rất bình thường sao? Vân cô hơi híp mắt hỏi, ý của người là …
Thanh Điểu sẽ phản bội Đại Thanh Nữ ư. Dữu Khánh không dám tiếp tục vấn
đề này, về việc này, ta thật sự, không rõ ràng lắm, con Thanh Điểu đó là do cữu
vĩ giao cho ta. Ta cũng không biết cữu vĩ đã làm gì. Nếu bị hỏi thêm nữa, hắn sẽ
phải toát mồ hôi, liên tục bị nghi ngờ không phải là biện pháp, trong đầu chật
lóe lên một ý nghĩ, hắn đưa ra một quyết định. Trong lúc trả lời, hắn âm thầm
thi pháp, mặt áo sau lưng lập tức phồng lên chữ viết.
Hắn tiến lên một bước nghiêng người cho Minh Tăng nhìn thấy. Dòng chữ đó
là, Đại Sư, liên tục kích hoạt Thiên Dực lệnh thử xem, nhanh. Ánh mắt Minh
Tăng hơi dừng lại trên lưng Hắn, sau đó ngừng kết nối Thiên Dực lệnh, quang
điểu đột nhiên thu nhỏ lại, biến mất. Vân Côn cũng tạm thời bị phân tâm nhìn
qua. Ở bên cạnh, Hướng Lan Huyên cảm nhận được sau lưng Dữu Khánh có
pháp lực sao động yếu ớt, nàng cũng liếc mắt thoáng nhìn, rồi nhanh chóng nhìn
thẳng trở lại, không liếc nhìn nữa.
Minh Tăng lại thi triển theo cách lúc trước, lập tức thấy quang xí lại phóng ra.
Dữu Khánh có chút không nói nên lời, rất muốn hỏi Thiên Dược Lệnh có ý gì,
lẽ nào lúc trước lão tử hô chưa đủ chân thành hay sao? Quang đỉu thoáng hiện
ra rồi biến mất, nhưng theo một tiếng hô dực của Minh Tăng, quang xí lại
phóng ra. Sau đó lại biến mất, dực lại hiện ra, liên tục lặp lại mấy lần. Nói
chung, Minh Tăng kích hoạt nó rất bình thường, giống như vẫn còn nguyên vẹn
không hề hư hại.
không gặp bất kỳ vấn đề nào. Tình huống này khiến cho Dữu Khánh muốn quay
lại đập tấm lệnh bài biến dạng này. Cái quỷ gì vậy chứ? Nếu biết trước như thế,
hắn cần gì phải mạo hiểm như vậy? Nhóm người bọn hắn đã chạy thoát từ lâu,
đã có thể tung hoành tại trong cựu linh phủ này. Đã xác nhận được Minh Tăng
không gặp vấn đề gì khi kích hoạt thiên dược lệnh, mặt áo phía sau Dữu Khánh
lại nổi chữ lên. Nói Minh Tăng dừng lại và thực hiện theo những chữ sẽ hiện ra.
Sau đó lưng áo hắn hiện lên phương pháp sử dụng Thiên Dực lệnh. Sau khi
quang sí không còn liên tục phóng ra nữa, Văn Côn hỏi, Ngươi làm gì vậy? Dữu
Khánh, cho ngươi xem Thiên Dực lệnh có phải là thật hay không, để ngươi thấy
được thành ý của chúng ta. Ngươi hẳn phải biết, chúng ta có Thiên Dực lệnh
trong tay, nếu muốn bỏ chạy, ngươi sẽ bắt không được chúng ta. Văn Côn có
chút nghi hoặc, vậy vừa rồi các ngươi chạy làm gì? Dữu Khánh, ngươi rất thích
đứng nói chuyện trong không chung sao.
Không thể chạy được, mọi người đừng chạy, xuống dưới chậm rãi nói chuyện.”
Hắn dơ tay ra hiệu cho Minh Tăng và hướng lan huyên, bản thân hắn trước tiên
thoát khỏi sự nâng đỡ từ pháp lực của Minh Tăng, phi thân lốt xuống mặt đất.
Hai người Minh, hướng nhìn nhau rồi cùng đi xuống theo. Dữu Khánh không hạ
xuống một nơi nào khác mà trực tiếp dừng lại tại nơi đám người A Lang Đại Cô
bị bắt sữ. Đối diện với đám người Kha Mật đang canh dữ, Hắn không chút nào
khách xáo, quát lên, cút ra cho lão tử.
Kha mật sửng sốt, nhìn Vân Côn từ từ bay xuống, thấy Y không tỏ ra phản đối,
lão ta lập tức nở một nụ cười nịnh nọt với Giữ Khánh, cuối đầu chào rồi nhanh
chóng lui ra, biểu hiện tỏ vẻ lấy lòng. Lão, ta đã nghe được thấy được, bối cảnh
của tên thám hoa lang này không nhỏ, hình như ngay cả Vân Côn cũng có phần
e ngại. Lão ta làm sao có thể không muốn đi lên chỗ cao hơn, ý định tạo mối
quan hệ tốt. Cút đi! Bị Giữ Khánh mắng đuổi.
Đám Lâu La cũng rồn dập rút lui. Dữ Khánh đi tới trước mặt đám người A-Lan
Đại Cô, hỏi, sao rồi, không chết chứ? Nhìn tình hình, xem ra Hoàng Tu Hùng bị
thương nặng nhất, lúc trước cố gắng chịu đựng, bây giờ nằm đó như sắp chết,
rất thề thảm. Nhưng Dữ Khánh không phải quan tâm đến bọn họ, chủ yếu là ALan Đại Cô, người sẵn sàng hy sinh mạng sống để đoạn hậu cho bọn Hán. ALan Đại Cô cũng bị thương không nhẹ, nhưng vẫn lắc đầu nói, tạm thời không
chết được.
Ô Ô cũng nói, không chết được. Ô Ô nhìn Dữu Khánh với ánh mắt rất phức tạp,
vừa rồi y loáng thoáng nghe được những lời đối thoại trên không chung, tên
Thám Hoa Lang này che giấu thật nhiều thứ à nha. Nhất là Ô Ô và Cửu Hạp ở
gần cuối đầu nhìn tới, bọn họ nhận ra rằng một số nghe đồn trước đó về Thám
Hoa Lang có liên quan đến tiên phủ có lẽ là sự thật. Hai người thậm chí còn
hoài nghi phía bên Côn Linh Sơn và Thiên Tích Sơn đều có vấn đề. Lông Hành
Vân toàn thân đầy vết máu.
Bộ dạng chật vật đi tới đây nói một câu chẳng an nhập gì với câu hỏi, gã hết to,
cầu thám hoa, có phải người đã tiến vào chư yêu chi cảnh không hả? Bốp. Dữu
Khánh tiến tới cho gã một cú tát tai dữ dội, trịnh thượng nói, trước đây buồn
chán, chơi đùa với các người một hồi, người thật sự cho rằng mình mạnh mẽ
sao? Nếu như ta muốn tung hành tại nhân gian, đừng nói là đại thánh của nhà
ngươi, thậm chí tất cả mấy bán tiên đó có tụ lại cũng không có cơ hội đụng đến
ta.
Hán rất muốn hỏi tên đại thiếu này có phải đầu óc bị bệnh hay không, trước mắt
khắp nơi là sơ hở. Hán còn không kịp bịt kín, vậy mà tên này còn moi ra thêm,
sợ Vân Côn không thể suy nghĩ được nhiều hay sao. Sức lực khá mạnh, Long
Hành Vân bị đánh cho tróng váng đầu óc. Ô Ô rất biết cách phối hộp, cho dù
không dễ cử động nhưng y vẫn đưa tay chặn ngang trước mặt Long Hành Vân,
thám hoa lang, Hán không hiểu chuyện, người đừng nên chấp nhặt với Hán.
xoay người đi đến trước Vân Côn, nói, giao mấy người này lại cho ta đi. Ta giữ
lại để sử dụng. Trong khi nói chuyện, phía sau cũng phồng chữ lên ở một góc
độ.” Khoái mắt hướng Lan Huyên chú ý thấy, biết hắn muốn làm gì, nàng bước
đến gần đám người A Lang Đại Cô, chuẩn bị sẵn sàng phối hợp.