Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bóng dáng bọn họ biến mất trong lối đi không bao lâu, đám người Dữu

Khánh cuối cùng cũng đuổi tới.

Chỉ là, bọn hắn vẫn chưa mạo muội hiện thân, mà dừng lại tại trước lối rẽ, hết

nhìn đông tới nhìn tây, kinh nghi bất định.

Then chốt là nơi này nhìn quá quen mắt, trong toàn bộ các lối đi trong lòng đất

này, không có nhiều nơi có không gian rộng rãi như thế này, bọn họ chỉ mới

nhìn thấy một chỗ, hơn nữa bên trong còn không ngừng có âm thanh đinh đinh

đang đang truyền ra, nhìn tới giao lộ còn thấy được rõ ràng có ánh sáng, bóng

đổ dao động loang loáng rọi tới.

Dữu Khánh phất tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, rồi núp tại chỗ rẽ ngoặt,

vươn đầu ra nhìn vào phía trong, chỉ mới nhìn thoáng qua hắn liền rụt đầu về,

liên tục gật đầu với mọi người.

Lúc này, toàn bộ Hạt Tử bang lập tức biết được bọn hắn đúng là đã quay lại

chốn cũ. Mục Ngạo Thiết đi tới trước mặt Dữu Khánh thấp giọng hỏi một câu,

“Chuyện gì xảy ra?”

Dữu Khánh bày ra bộ dạng buông tay, hắn làm sao biết được có chuyện gì xảy

ra, hắn cũng nghĩ không thông vì sao kí hiệu Nam Trúc lưu lại trên đường lại

dẫn đến nơi này.

Lúc trước bọn hắn rất khó khăn mới thoát thân khỏi nơi này, kết quả lại bị Nam

Trúc kéo trở lại, làm sao bây giờ?

“Các ngươi lén lút ở đây làm gì vậy?”

Liên Ngư thực sự nhịn không được cất lời hỏi, nàng ta không quen nhìn bộ dạng

nam nhân lén lút như vậy, nói xong liền muốn đi đến giao lộ nhìn xem đến cùng

là có chuyện gì.

Dữu Khánh nhanh chóng đưa tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, Mục Ngạo Thiết

thấy vậy thì khẩn cấp xuất thủ, kéo cánh tay Liên Ngư lại ngay trước mặt mọi

người.

Đám người Đồng Tại Thiên đều nhìn chằm chằm cảnh tượng đôi nam nữ này

lôi lôi kéo kéo nhau, trên mặt mỗi người đều hiện lên nét mỉm cười.

“Làm gì vậy?” Liên Ngư quay đầu lại hỏi.

Mục Ngạo Thiết: “Bên đó có người, tạm thời không nên bộc lộ hành tung.”

“Yên tâm, ta không bộc lộ, ta chỉ thoáng nhìn một chút.” Liên Ngư cạy tay y ra,

tò mò tiến đến giao lộ, rồi len lén nhìn vào phía trong.

Không nhìn thì không sao, nhìn xong liền không còn hứng thú, quay người lại,

vẻ mặt khinh thường, còn tưởng rằng trong đó là loại người nào không tầm

thường, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bí mật gì đó, hóa ra chỉ là mấy cái bang

phái tham gia tranh đoạt, nàng ta nhịn không được hỏi: “Một mực vội vội vàng

vàng chạy đến nơi đây, rồi lại không dám lộ diện. Các ngươi làm ra vẻ thần thần

bí bí như vậy, đến cùng là đang làm gì chứ?”

Những người khác đều không biết phải giải thích thế nào, đều nhìn chằm chằm

tới Dữu Khánh.

Nhất là đám người Hạt Tử bang, bọn họ không biết bang chủ đang xoắn xuýt

với việc gì, có lão bản nương Thạch Tâm cư tại đây, cần gì phải sợ?

Hổ Nữ cũng tò mò tiến đến giao lộ, cẩn thận thò đầu quan sát bên trong, nhìn

xong tức thì cũng cảm thấy chán ngán.

Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria mép của mình, trầm ngâm một hồi, rồi lại nhẹ

nhàng đến chỗ ngoặt len lén nhìn mấy lần, nhìn tới nhìn lui cũng không phát

hiện thấy bóng dáng của Nam Trúc, hắn cảm thấy không bình thường, một

đường đi đến đây đều có kí hiệu do Nam Trúc lưu lại, gã chắc chắn đã chạy đến

nơi đây.

Sau một hồi lâu do dự, cuối cùng hắn cắn răng hạ quyết tâm, phất tay nói: “Đi,

đi xem chuyện gì xảy ra.”

Hắn sải bước dẫn đầu phía trước, là người đầu tiên cắn răng cố gắng đi ra ngoài.

Không còn cách nào khác, đã xác định Nam Trúc tới nơi đây, nhưng không nhìn

thấy bóng dáng Nam Trúc, việc này có phần khó hiểu, theo lý thuyết, những

người này chắc hẳn không dám động đến Thiêu Sơn lang nha?

Đã xảy ra tai nạn gì rồi hay sao? Hắn lo lắng đã xảy ra chuyện gì đó, lo lắng cho

sự an toàn của Nam Trúc, bất kể như thế nào, hắn đều cần phải xác nhận xem

tình hình như thế nào mới được.

Một đám người rầm rập hiện thân, lập tức khiến cho người ở phía nơi chín lối đi

nhìn đến.

Thấy là đám người Hạt Tử bang quay trở lại, các bang phái đều cảm thấy ngạc

nhiên.

Đến khi nhìn thấy Liên Ngư và Hổ Nữ cũng xuất hiện tại trong đó, tức thì gây

ra một trận xì xào nói nhỏ, mấy vị bang chủ thoáng nhìn nhau, sau đó dồn dập

bước ra, lần này, ngay cả Ngụy Ước cũng tiến đến nghênh đón.

“Lão bản nương.” Mấy vị bang chủ dồn dập chào hỏi.

Liên Ngư cũng cười gật gật đầu đáp lại, “Mấy vị bang chủ trông rất bận rộn a.”

“Lão bản nương, ngươi đi chung với bọn hắn đến đây, việc này là…” Cô Dương

chỉ chỉ về phía Liên Ngư và đám người Hạt Tử bang.

Mấy vị bang chủ khác cũng tại âm thầm lo lắng, lo lắng Hạt Tử bang nuốt lời,

muốn dựa vào thế của lão bản nương để tiếp tục tranh đoạt.

Lời không cần phải nói rõ ra, Liên Ngư hiểu ý bọn họ muốn nói gì, vội cười nói:

“Chư vị không nên hiểu lầm, ta tới đây chỉ vì chưa từng đến Vạn Hác trì. Tới

đây vừa để nhìn xem cho biết, và cũng là xem náo nhiệt. Tuyệt đối không tham

dự vào việc cạnh tranh của chư vị. Chư vị cần làm gì cứ làm, ta tuyệt đối không

can thiệp.”

Mấy vị bang chủ quay mặt nhìn nhau, nếu Liên Ngư đã đưa ra lời bảo đảm ngay

trước mặt mọi người, hẳn là sẽ không nuốt lời?

Thấy Liên Ngư rũ sạch quan hệ, Dữu Khánh vô cùng lo sợ, nhanh chóng tiếp

lời: “Ngay tại trước mặt lão bản nương, Hạt Tử bang ta cũng cam đoan với chư

vị, tuyệt đối không tiếp tục tham gia cạnh tranh. Mời lão bản nương làm

chứng.”

Cô Dương trầm giọng nói: “Lời nói của ngươi, đã không phải lần đầu không

đáng tin, không tham dự cạnh tranh, còn chạy về đây làm gì?”

Dữu Khánh chắp tay than thở, “Cô bang chủ, ngươi cho rằng bọn ta muốn trở

lại sao? Các lối ra bên ngoài đều bị sụp đổ khắp nơi, người của Sơn Hải bang

thủ tại bên ngoài, nhìn thấy thông đạo nào được đào ra liền lập tức động thủ,

hoàn toàn không để cho chúng ta rời đi. Chúng ta là vì chạy trốn mới quay trở

lại nha.”

Quan sát toàn bộ đám người Hạt Tử bang một vòng xong, Thân Vô Không âm

dương quái khí nói: “Phải không? Ta thấy toàn bộ nhân thủ của Hạt Tử bang

ngươi hình như không thiếu một người nào. Nếu Sơn Hải bang đã động thủ, các

ngươi vậy mà vẫn có thể nguyên vẹn rút lui, không đơn giản a. Hơn nữa, các

ngươi đều đã trở lại, người mấy nhà chúng ta phái đi hộ tống các ngươi ra ngoài

đâu rồi? Tại sao không thấy người nào?”

Thấy tên khốn này vừa ăn cướp vừa la làng, Dữu Khánh cũng có phần nổi giận,

mình muốn nhẫn nại nhường nhịn, có một số lời không muốn nói ra, nhưng đối

phương lại ép hắn không thể không giải thích. Hắn không muốn đắc tội toàn bộ

các đại bang phái, nếu đã là như vậy, hắn chỉ có thể đắc tội một nhà.

Muốn trách thì trách Nam Trúc, nếu không phải gã chạy đến nơi đây, hắn sẽ

không cần phải đối mặt với tình huống này.

Hắn lập tức cũng dùng giọng điệu âm dương quái khí đốp chát lại: “Thân bang

chủ, đã xảy ra chuyện gì, e rằng ngươi còn biết rõ ràng hơn cả ta nha. Thật sự

muốn ta nói rõ ra sao?”

Lời này nghe thật sự nhiều ý nhiều tứ, là loại lời nói mà các bang phái đều thích

nghe, Trầm Kim Thiền lập tức tiếp lời: “Vậy thì làm rõ ra đi, chúng ta chăm chú

lắng nghe là được.”

Cô Dương cũng ừ một tiếng, “Nếu thật sự cần phải phân rõ phải trái, chúng ta

chịu trách nhiệm giúp ngươi, không thể tùy ý kẻ nào đó làm xằng làm bậy.”

Ngụy Ước đứng đó tò mò, ngay cả Liên Ngư cũng không ngoại lệ.

Thân Vô Không trong lòng hơi trầm xuống, khóe mắt thoáng chạm với ánh mắt

của thủ hạ tâm phúc Giang Khoát ở bên cạnh, y cảm thấy không ổn.

Thực ra y không muốn ép Dữu Khánh, chỉ là cảm thấy quá kỳ quái, tại sao

người của mình không trở về mà là người của Hạt Tử bang quay trở lại, vì vậy

mới ép hỏi, nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như người của y đã để xảy ra

chuyện bất ngờ.

Nhưng y vẫn mạnh miệng nói: “Làm rõ cái gì mà làm rõ? Sự thật đặt ngay trước

mắt. Ngươi là một kẻ không trung thực, chỉ thích ăn nói bừa bãi. Chư vị, đừng

để tiểu nhân gây xích mích.”

Trầm Kim Thiền: “Chúng ta không phải là kẻ ngốc, là gây xích mích hay là cái

gì, cứ để cho hắn nói ra trước đi rồi sau đó quyết định cũng không trễ. Thân

bang chủ đang lo lắng gì vậy?”

Nói xong liền thay đổi vị trí đứng, chuẩn bị sẵn sàng đề phòng Thân Vô Không

bất ngờ động thủ.

Dữu Khánh không có khách khí, “Chư vị, ta không biết rõ người của ba bang

phái các ngươi còn sống hay chết, nhưng ta e rằng bọn họ sẽ không quay lại

được. Khi đội ngũ gần hai trăm người chúng ta đi tới gần lối ra thì phát hiện

thấy khắp nơi đều bị sụp đổ, tìm rất lâu cũng không tìm được lối ra nào. Sau đó,

dẫn đội của Thiên Hồng bang đề nghị đào mở thông đạo. Lúc đó, mấy nhóm

người chúng ta sắp xếp thứ tự đào là như thế này…”

Hắn kể lại chi tiết cụ thể khi sự việc xảy ra, người tụ tập lại bên cạnh càng ngày

càng nhiều.

Liên Ngư mặt mỉm cười ánh mắt chợt động, nàng nhìn thấy Nam Trúc và Bách

Lý Tâm từ bên trong đi trở ra, mấu chốt là thấy Nam Trúc với một con Tam Túc

ô đứng trên vai thảnh thơi đi dạo khắp nơi như vào chỗ không người, khiến

nàng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK