có một người của y còn chưa có đi ra, theo hai người một mập mạp một cường
tráng kia trở về, rõ ràng đã làm cho người khác được mình phái đi nhìn xem
tình huống không còn dám tiến vào, ở dưới lầu do dự tránh sang một bên.
Lúc này, có một người chạy tới phía sau y, bẩm báo: “Thanh gia, đã bắt được
tiểu hài tử vào tay, tuy nhiên, Khôi Tử nói, lão Cẩu đi vào lúc trước đã chết rồi,
đã bị người giết chết rồi.”
Thanh Nha đột nhiên quay đầu lại, “Bị người giết chết rồi? Có nhìn thấy hung
thủ hay không?”
Người đến đáp: “Không thấy được, Khôi Tử nói, hắn hoài nghi hung thủ chính
là tiểu hài tử, bởi vì trên người tiểu hài tử có dính không ít máu tươi bắn vào
người.”
“Một đứa nhóc như vậy lại có thể giết chết lão Cẩu sao?”
“Khôi Tử nói tên tiểu hài tử kia có phần ương ngạnh, không sợ người lớn chút
nào, khi trở nên hung dữ thì trong mắt tràn đầy dã tính, là có thể làm ra chuyện
giết người, lão Cẩu có thể là sơ ý. Còn có, bên trong phòng cũng không có nhìn
thấy người khác, nếu là có thể tấn công lão Cẩu nhưng lại không tấn công hắn,
thì có phần vô lý.”
Thanh Nha: “Bây giờ quan tâm tới chuyện hung thủ không còn ý nghĩa gì, trở
về hỏi tên tiểu hài tử kia một chút là biết, thông báo mọi người lập tức rút lui.”
Người đến vội nói: “Thi thể lão Cẩu còn tại bên trong phòng.”
Thanh Nha: “Người ta đã trở về rồi, bây giờ chạy đi nhặt xác là ngươi muốn
đánh nhau một trận ầm ĩ để gây náo loạn cho mọi người đều biết sao?”
Người đến đáp: “Nếu nhận ra lão Cẩu, khẳng định sẽ tra đến trên người chúng
ta.”
Thanh Nha tiếp tục nói:
“Đó là chuyện cá nhân của lão Cẩu, không có liên quan gì với chúng ta, chuyện
lần này không liên lụy đến chúng ta. Một chút việc nhỏ như vậy mà lại có thể
náo loạn thành đến mức này, còn có thể ném mất mạng mình, là một tên ngu
xuẩn, cái nồi này hắn không cõng thì người nào cõng chứ?”
Y sẽ không nói cho những người phía dưới biết chuyện lần này có người đứng
sau, đó cũng không phải là chuyện người bên dưới cần biết rõ, dứt lời liền xoay
người rời đi, đồng thời lại từ trong túi quần lấy ra một nắm đậu phộng, vừa đi
vừa bóc vừa ăn, vỏ đậu phộng thì đi tới đâu ném tới đó, guốc gỗ dưới chân
không ngừng cộp cộp cộp vang lên…
Tiến vào gian phòng trên lầu, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy được đại bổng với hình
dạng bọ tre đang treo trên tường, vừa nhìn thấy đồ vật vốn như hình với bóng
cùng Tiểu Hắc nằm đơn độc tại đây, lại thêm trên thân đại bổng dính máu, y lập
tức nhận thức được Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện.
Tiến vào phòng tầng dưới, Nam Trúc nhìn thấy được thi thể trên mặt sàn, kinh
hãi, tiến lên nhìn, phát hiện không phải là Hồ Vưu Lệ, càng không phải là Tiểu
Hắc, một số vết thương trên thi thể rõ ràng là do bị gậy nện tạo ra.
Quan sát kỹ càng tình trạng trong phòng một hồi, gã lại tiến tới mở gian phòng
riêng của Hồ Vưu Lệ ra.
Hiện lên trong mắt chính là đồ dùng của nữ nhân trải khắp phòng, gã muốn lục
soát xem có người nào trong này hay không, nhìn dưới giường, trong tủ, cẩn
thận kiểm tra khắp mọi ngóc ngách.
Mục Ngạo Thiết đi xuống lầu, quan sát bên trong phòng một lúc, rồi cũng đi
đến bên cạnh thi thể, kiểm tra xem.
Nam Trúc từ trong gian phòng của Hồ Vưu Lệ đi ra, hỏi: “Dưới này không có
ai, trên lầu thì sao?”
Mục Ngạo Thiết đứng lên, “Không có ai, trên lầu không có dấu vết tranh đấu.”
Nam Trúc nhìn quanh, “Thi thể còn tại, hoặc là hành sự thất bại, Hồ Vưu Lệ dẫn
theo Tiểu Hắc chạy thoát thân rồi, hoặc là đồng bạn của hung thủ không thể kịp
tới đưa thi thể rời đi.”
Mục Ngạo Thiết: “Khả năng Tiểu Hắc thoát thân không lớn.”
Nam Trúc: “Vì sao?”
Mục Ngạo Thiết: “Đại bổng ở tại bên trên. Người chết hẳn là không biết đại
bổng là vật sống, cho nên không cẩn thận bị chết tại trên tay đại bổng. Từ dấu
vết trên thân người chết và kết hợp với vết máu trên thân đại bổng, có thể thấy
hẳn phải là bị người dùng đại bổng nện loạn xạ một hồi, cách sử dụng đại bổng
như vậy, ngoại trừ Tiểu Hắc ra hẳn không có người khác, chắc hẳn là bị Tiểu
Hắc nện chết.”
Nam Trúc đã hiểu ý của y, đại bổng còn ở tại đây, vậy thì đã nói rõ Tiểu Hắc bị
người bắt đi rồi, nếu không thì đại bổng khẳng định sẽ cùng theo Tiểu Hắc chạy
đi.
Đột nhiên, hai người đồng thời cảnh giác mà quay đầu lại, nhìn về phía ban
công.
Chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, xuất hiện trên này, không phải ai khác, chính là
Hồ Vưu Lệ, trên mặt cô ta có thể thấy được sự nôn nóng.
Trông thấy là cô ta, Nam Trúc lập tức hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”
Hồ Vưu Lệ vừa nghe lời này lập tức trở nên khẩn trương, cũng đã nhìn thấy
được thi thể trên sàn nhà, nỗi lòng càng thêm thắt chặt lại, cắn chặt môi, ở tại
chỗ dốc sức lắc đầu.
Nam Trúc nhịn không được quở trách một câu, “Ngươi lắc đầu làm gì, là mở
miệng hỏi ngươi a!”
Trong mắt Hồ Vưu Lệ thoáng hiện nét bi phẫn nói:
“Ta không biết, ta bị Diêu thẩm lừa, các ngươi đi rồi, Diêu thẩm tới đây, nói
nhìn thấy các ngươi bị người đả thương. Trong lúc sốt ruột, ta liền để Tiểu Hắc
ở nhà, đi theo bà ta, về sau lại bà ta một mực không nói rõ được địa điểm tại
đâu, lúc đó ta mới phát hiện được không thích hợp, hỏi bà ta là chuyện gì xảy
ra, bà ta không chịu nói, ta liền nhanh chóng chạy trở về. Ta thật sự không nghĩ
tới Diêu thẩm sẽ gạt ta.”
Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, đều đã hiểu rồi, nếu như Hồ nữ này không
nói dối, vậy thì việc của kẻ gây án chính là nhằm vào Tiểu Hắc, vì sao lại đi đối
phó một tiểu hài tử chứ?
Nam Trúc nói với Hồ Vưu Lệ: “Chúng ta đi tìm người, ngươi ở chỗ này chờ lão
Thập Ngũ.”
Hồ Vưu Lệ liên tục gật đầu, khẩn trương hỏi một câu, “Tiểu Hắc không có việc
gì đi?”
“Không biết.” Nam Trúc ném lại một câu rồi lập tức dẫn Mục Ngạo Thiết rời đi.
Sau khi hai người phi thân xuống lầu, nhìn thấy được nhiều người hai bên
đường phố vẫn còn chỉ trỏ về phía bên này, rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, hai người
lập tức di chuyển đi tới thỉnh giáo và dò hỏi. Quả nhiên, từ trong miệng những
người xung quanh bọn hắn biết được Tiểu Hắc sau khi trốn ra khỏi nhà thì bị bắt
đi.
Đã biết được phương hướng Tiểu Hắc bị mang đi, Nam Trúc muốn đuổi đi theo,
nhưng Mục Ngạo Thiết nhắc nhở: “Bây giờ truy theo cũng đã chậm, trước tiên
đi tìm Diêu thẩm kia đã.”
Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng phải, hai người lập tức đi thẳng đến cửa tiệm của
Diêu thẩm.
Cửa tiệm Diêu Ký chỉ là một tiệm tạp hóa không lớn, lão bản chính là Diêu
thẩm, trong tiệm chỉ có một gã người làm trẻ tuổi, là con trai của Diêu thẩm.
Lúc này Diêu thẩm cũng đã trở về trong cửa hàng, cũng vừa mới trở về không
bao lâu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy hai sư huynh đệ dắt tay nhau từ ngoài
tiệm đi vào, tức thì có chút khẩn trương, nhưng cũng nỗ lực trấn định, làm bộ
như không có gì.
Không chỉ làm bộ như không có gì, còn chủ động nói cười nói: “Ui, hai vị đại
huynh đệ tới rồi.”
Nam Trúc không cùng bà ta nói vòng vo, trực tiếp hỏi: “Người bị bắt đi đâu
rồi?”
Diêu thẩm cười ha hả đáp: “Mập mạp huynh đệ, nói gì vậy chứ, tại sao ta nghe
không hiểu?”
Nam Trúc hỏi tiếp: “Là người nào bắt người đi rồi?”
Diêu thẩm loay hoay bàn tính trên quầy hàng, “Mập mạp huynh đệ, ta đón
khách với khuôn mặt tươi cười, nhưng nếu ngươi nói tiếp những câu không đầu
không đuôi như vậy, ta liền không phụng bồi nữa.”
Nam Trúc cau mày, hai tay ôm lấy bụng bự, cười lạnh một tiếng, “Diêu thẩm,
làm tốt việc buôn bán của ngươi đi, đừng trộn lẫn vào việc không nên xen vào,
nếu thật sự chọc cho lão tử nổi giận, ngươi không suy nghĩ vì chính mình thì
cũng phải suy nghĩ cho con trai của ngươi đi?” Nói xong thì ánh mắt lạnh lùng
liếc nhìn về phía con trai bà ta.
Xuất sơn sau đã trải qua nhiều như vậy sự tình, một ít dáng vẻ đã là bất tri bất
giác đích có rồi, chí ít tại hắn kinh lịch đích chút.. kia nhân vật tới nói, diêu thím
tử tại hắn trong mắt thực sự là không tính cái gì, vì vậy mà nói lời này thì
nghiễm nhiên có liễu một loại khí thế.
Kết quả con trai của Diêu thẩm trẻ tuổi khí thịnh, vừa nghe được lời này thì
không vui, lập tức đi tới châm biếm, “Mấy kẻ ngay cả khách sạn cũng không ở
được, còn dám tới cửa tiệm nhà ta dương oai, có biết được nơi đây là địa
phương nào không, nơi này là Ảo Vọng, không phải địa phương để các ngươi
dương oai.”
Nam Trúc hừ lạnh một tiếng nói:
“Thanh niên nhân, không hiểu chuyện thì đừng có nói lung tung, nếu muốn mở
miệng nói chuyện, trước khi mở miệng tốt nhất phải có chút đầu óc. Xem dáng
vẻ của các ngươi, dường như đã biết là kẻ nào động thủ, nếu đã biết là nhân vật
dạng gì đối nghịch cùng mấy người chúng ta, thì phải có chút đầu óc cân nhắc
một chút vì sao chúng ta có tư cách làm đối thủ của bọn họ. Ngươi thật sự cho
rằng bọn ta không ở khách sạn thì dễ trêu chọc sao? Nếu thật chán sống rồi, lão
tử sẽ thành toàn cho ngươi!”
Lời này vừa nói ra, thanh niên nhân tựa hồ lập tức đã hiểu được rồi, trong ánh
mắt thoáng hiện sự hoảng loạn khó giải thích.
Nam Trúc đã hiểu được, quả nhiên không phải là người bình thường động thủ.
Sắc mặt Diêu thẩm cũng lập tức thay đổi, trở nên khó coi, cũng không thể tiếp
tục giả bộ bình tĩnh nữa, thái độ cũng rất nhanh chuyển thành chịu thua, nhỏ
giọng cầu xin:
“Nhị vị, van cầu các ngươi, bọn họ lấy con trai của ta để uy hiếp ta, bây giờ các
ngươi lại uy hiếp con ta, bảo ta làm sao bây giờ? Là ai làm, ta thật sự không
dám nói, cho dù các ngươi giết chết chúng ta, chúng ta cũng không thể nói, chỉ
cần nói ra, tại Ảo Vọng liền không còn có nơi sống yên ổn cho mẹ con chúng ta,
mẹ con chúng ta nhất định cũng sẽ chết rất thảm. Nhìn tại việc chúng ta còn
phải giúp các ngươi tìm muội muội, các ngươi hãy buông tha chúng ta đi!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nam Trúc hơi hiện ra sát khí, ánh mắt chuyển tới
chuyển lui trên mặt hai mẹ con một hồi, cuối cùng hất đầu ra hiệu với Mục
Ngạo Thiết một tiếng, “Đi!”
Rồi lập tức xoay người rời đi, không có bức ép hai mẹ con đến cùng, cũng thực
sự là ngoại trừ nói ra chút lời nói hù dọa người ta ra, bọn họ cũng không tiện
bức ép người gia quá mức, lẽ nào sẽ ngang nhiên động thủ tại Ảo Vọng sao?
Sau khi nhìn theo hai người rời đi, Diêu thẩm tay ôm ngực, lòng còn sợ hãi thì
thầm tự nói, “Vưu Lệ đây là rước những người nào vào nhà a, vậy mà lại khiến
cho những người kia hao hết tâm tư để đối phó như thế.”
Con trai bà ta hừ hừ mấy lời, “Khinh người quá đáng!”
Như là có chút không phục.
Hai người Nam, Mục đi ra khỏi cửa hàng, sau đó cũng không có trở về, lập tức
đi thẳng theo phương hướng Tiểu Hắc bị người bắt đi, một đường hỏi thăm
người đi đường, hỏi có nhìn thấy người đi hướng nào rồi hay không.
Kết quả tìm không được Tiểu Hắc, trái lại gặp được Dữu Khánh giấu mình tại
trong bộ áo choàng đen.
Lúc đầu, hai người không có nhận ra, thiếu một chút đi lướt qua bên người hắn,
là Dữu Khánh chủ động đưa tay chúp lại cánh tay Nam Trúc, “Hai người các
ngươi lải nhải một đường tìm hiểu gì vậy?”
Lúc này hai người mới phát hiện ra là hắn, Nam Trúc lập tức hạ thấp giọng nói:
“Đã xảy ra chuyện, Tiểu Hắc bị người bắt đi rồi.”
Dữu Khánh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Tiểu Hắc? Bắt nó làm gì? Kẻ phía
người mặt sắt lại xuất thủ rồi hay sao?”
Trên đường cái người qua người lại, hiển nhiên không phải nơi trao đổi những
chuyện này, Nam Trúc nhìn nhìn khắp nơi, nhanh chóng lôi kéo hắn đến trong
ngõ hẻm gần đó.
Sau khi đi đến một nơi có phần hẻo lánh, Nam Trúc lập tức rất nhanh nhỏ giọng
kể lại cho hắn nghe sự việc trải qua.
Dữu Khánh nghe xong nhíu mày, hoài nghi tự nói, “Thừa dịp ta đi rồi, lại dụ các
ngươi rời đi, sau đó lại bắt cóc Tiểu Hắc, đến cùng là muốn làm gì chứ?”
Nam Trúc nói: “Lẽ nào thực sự là kẻ phía sau Người mặt sắt lại xuất thủ rồi?”
Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Người của Liễu Phiêu Phiêu một
mực nhìn chằm chằm vào nơi chúng ta ở, Tiểu Hắc bị bắt đi, bọn họ khẳng định
đã nhìn thấy, không xuất thủ tuy bắt hay ngăn cản sao?”
Nam Trúc nói: “Không có, chí ít theo chúng ta dò hỏi được thì toàn bộ quá trình
mà người khác nhìn thấy là không có bên thứ ba tham gia.”
Dữu Khánh nói:
“Vậy thì không phải là phía bên Người mặt sắt, kẻ phía sau Người mặt sắt vô
cùng cẩn thận, ngang nhiên bắt cóc nay giữa ban ngày ban mặt như vậy không
có khả năng lắm. Đối diện với việc ngang nhiên bắt cóc như thế, đám người
Liễu Phiêu Phiêu lại không xuất thủ thì khẳng định có nguyên nhân, tại Ảo
Vọng, có thể đè bọn họ lại không cho hành động, ngoại trừ quan trên ra đại khái
cũng sẽ không có người khác. Người phía sau Người mặt sắt hẳn là không dám
làm như vậy. Mẹ nó, lúc trước mới từ chối dự tiệc, phía sau lập tức xảy ra
chuyện như vậy, sẽ không phải là con chim ngốc Vương Vấn Thiên kia làm đi?”