Ý kiến đã nhất trí, đều không có bất đồng gì nữa, mọi người lập tức xoay người
tìm kiếm, để nhìn xem đi bên nào.
Tại trước lúc đi dạo, Dữu Khánh chỉ vào đôi chân trần của Tiểu Hắc, “Ngươi đi
chân trần không cộm chân sao? Người ta đeo giày ở trên chân, giày của ngươi
tại sao luôn treo ở trên eo chứ? Đây là đang ở bên ngoài, không phải ở nhà,
ngươi không cần thể diện thì chừa cho chúng ta một chút thể diện có được hay
không?”
Đá ngầm xung quanh hòn đảo quả thực không phải là bãi đất bằng phẳng, đối
với người bình thường mà nói, đi chân trần bị cộm chân là chắc chắn.
Nhưng mà với những ngón chân vểnh vểnh của Tiểu Hắc, dường như không có
cảm giác gì, then chốt là cậu nhóc đã quen với việc không đi giày từ nhỏ.
Giày của nhóc cũng đích thật là luôn treo tại trên đai lưng ở phía sau, xách tại
trên tay không thuận tiện, treo tại phía trước lại vướng víu, chỉ có thể là treo tại
phái sau, ống giày vắt ở eo lưng kéo theo một chiếc khác là được rồi.
Nam Trúc cũng nhanh chóng vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, “Đeo vào đi, nhanh nhanh,
nhanh đeo vào.”
Vào thời điểm này, Tiểu Hắc trái lại rất nghe lời, ừ một tiếng, lập tức kéo đôi
giày từ sau lưng xuống, định đeo vào trên chân.
Nam Trúc thực sự là nhìn chịu không nổi nữa, giữ nhóc con lại, “Tiểu tổ tông
của ta ơi, không cầu ngươi rửa chân sạch sẽ, ít nhất ngươi cũng phải phủi sạch
cát trên chân có được hay không? Ngươi đeo vào không khó chịu, ta nhìn lại
chịu không nổi.” Vừa nói vừa quỳ một gối xuống đất, nắm lấy chân nhỏ của
Tiểu Hắc, phủi sạch sẽ, giúp cậu nhóc đeo giày, vừa làm trong miệng vừa nhất
quán lải nhải, “Ta là tới đây làm việc a, đâu phải tới làm bảo mẫu cho ngươi
nha.”
Đeo giày xong rồi, hai chân Tiểu Hắc rõ ràng đang ngọ nguậy, lúng túng với đôi
giày.
Một nhóm người lập tức bắt đầu đi dạo trên đảo.
Ánh sáng tại đây xem như còn tốt một chút, đại khái giống như là khung cảnh
lúc trời rạng sáng, nhìn không được xa nhưng cũng không đến mức đưa tay
không nhìn thấy năm ngón, không giống như phía chỗ sâu trong màn sương mù
kia.
Tuy nhiên, tình trạng này là vì có liên quan tới bầu trời bên ngoài đang hừng
đông, một khi bầu trời bên ngoài tối đen, e rằng nơi đây thực sự là đưa tay
không thấy năm ngón.
Một nhóm người vòng quanh tiểu đảo di chuyển nửa vòng, thấy tiểu đảo này
quả thực không lớn, cũng không có gì đáng xem, liền leo đến nơi cao nhất trên
đảo, dự định tiến vào khách sạn ngồi một chút. Kết quả khi đi đến bên ngoài
khách sạn, nhìn vào, phát hiện thấy việc làm ăn có vẻ rất tốt, tất cả các bàn đều
có người ngồi, Thiên Lý lang chở bọn họ tới đây cũng đang ngồi uống rượu
trong đó.
Sư huynh đệ ba người cảm thấy vẫn nên lảng tránh một chút mới thích hợp, liền
xoay người lại đi xuống đỉnh núi, đi thẳng đến một hòn đảo lớn hơn ở sát vách.
Giữa hai đảo có một cây cầu gỗ kết nối với nhau, mấy người bước lên cầu, dưới
chân vang lên tiếng kẽo kẹt không ngừng. Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy một
con tàu to lớn từ phía ánh sáng tiến tới, không biết sẽ cập bến tại hòn đảo nào.
Những người tới nơi này cũng không phải tất cả đều là cưỡi phi kỵ nay một
mạch tới đây, nhưng mà cũng không thể là ngồi tàu chở khách đi từ lục địa tới,
khoảng cách quá xa, đi tàu thuyền thực sự quá mất thời gian, trừ phi là tàu hàng,
dù sao để phục vụ cho việc buôn bán nơi này, các đảo cũng cần phải được tiếp
tế tiếp viện các loại vật tư, hoặc là đi qua nơi đây trung chuyển vật tư tới Ảo
Vọng.
Xôn xao! Một loạt âm thanh băng vỡ vụn vang lên.
Mấy người nhanh chóng nghiêng đầu nhìn tới, chỉ thấy nửa thân thể Nam Trúc
đã ở dưới cầu, hai tay kịp thời chống đỡ hai bên, mới không bị rơi xuống, lại
nhanh chóng búng người bay lên.
Hạ xuống mặt cầu, miệng nhịn không được hùng hùng hổ hổ cất tiếng chửi rủa,
“Mẹ nó, mặt cầu này mục nát cả rồi, đã bao lâu rồi chưa có thay vậy chứ.”
Vậy mà đè sụp cả mặt cầu, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không thể nhịn
được cười, há miệng cười toe toét.
Tiểu Hắc chỉ vào Nam Trúc nói ra sự thật, “Mập mạp thúc, ngươi quá mập mạp,
quá nặng.”
Nam Trúc trực tiếp thưởng cho nhóc con một cái vỗ vào đầu, “Tiểu hài tử nhà
ngươi thì biết cái gì?”
Một tình tiết làm nhạc đệm đã xong, mấy người tiếp tục đi tới trước, nhưng mà
đều cẩn thận hơn rất nhiều, quả thực phát hiện thấy giống như Nam Trúc nói,
mặt cầu đã mục nát rồi.
Bước chân lên hòn đảo bên cạnh, mấy người lại đi dạo non nửa vòng, cảm thấy
hòn đảo bên này dường như cũng giống như vậy, đều trọc lóc không có cây cối
nào mọc lên, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có chừng đó, không có gì đáng xem, bọn
hắn lại leo đến khách sạn trên đỉnh.
Thấy nơi này không có bao nhiêu người, mấy người liền đi vào, dự định ngồi
một chút, tìm hiểu tình hình.
Người làm trong điếm lập tức chạy tới tiếp đãi, khuôn mặt tràn đầy tươi cười,
“Khách quan, mời vào bên trong, muốn ngồi bên trong, hay là ở giữa, hay là
ngồi gần cửa sổ, cũng có thể lên lầu?”
Bên trong sảnh đường có ba bàn có khách ngồi, đều nhìn chằm chằm tới đám
người Dữu Khánh vừa mới tiến vào, quan sát một chút.
Nam Trúc hỏi, “Trên lầu có người không?”
Người làm cười đáp: “Có một bàn có khách.”
Nam Trúc hất hất cằm, ra hiệu đi lên lầu, người làm lập tức dẫn bọn họ đi tới.
Thời điểm khi gọi món ăn, vừa nhìn vào bảng niêm yết giá món ăn treo trên
tường, ghê thật, rau ráng mà người bình thường hay ăn trên đất liền, tại nơi đây
mỗi thứ đều đắt tiền khủng khiếp, rau xanh có lá rẻ nhất cũng phải một nghìn
lượng trở lên, một số hải sản địa phương có chứa linh khí thì giá cả cũng chỉ
xấp xỉ giá này.
Sư huynh đệ ba người định gọi món ăn, khi nhìn thấy bảng niêm yết giá này thì
đều im lặng, không ai hé răng nữa.
Dữu Khánh chợt toát ra một câu, “Ai mời bữa cơm này?”
Nam Trúc lập tức xoay người đi, chỉ về phía Tiểu Hắc ở bàn bên cạnh, “Đừng
đạp ghế lung tung!” Vừa nói vừa đi đến chỗ cậu nhóc.
Mục Ngạo Thiết cũng lập tức xoay người rời mắt khỏi tấm thực đơn.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn, trong lòng âm thầm mắng ‘tiểu nhân’, cuối
cùng cũng không còn cách nào, vẫn phải nỗ lực kiên trì, chỉ chỉ ngón tay, nói:
“Củ cải xào chay, khoai lang bào sợi, su hào cay, ừm, cứ vậy đi.”
Đều gọi những món ăn rất dễ dàng bảo quản khi vận chuyển trên biển thời gian
dài, nói trắng ra là chính là rẻ.
Không còn cách nào, hắn thật sự không còn bao nhiêu tiền. Khi từ Kim Khư trở
về, là kiếm được hơn năm trăm vạn lượng, không sai, vấn đề là Ngô Hắc biết rõ
bọn họ có khoản tiền này, về sau đến thời điểm đóng tiền lãi hai nghìn vạn,
không tiện để cho Ngô Hắc bỏ ra thêm, cho nên thoáng cái liền tiêu gần như hết
sạch hơn năm trăm vạn lượng kia chỉ trong một lần.
Ngoài ra, khi Thiết Diệu Thanh rời đi thì hắn ít nhiều cũng đưa cho nàng một
khoản tiền, còn lại không bao nhiêu, mấy người cưỡi phi kỵ tới đây cũng tiêu
tốn tương đương hai mươi vạn lượng tiền lộ phí, lúc này, trên người hắn thật sự
không còn được mấy đồng, tổng cộng cũng chỉ còn lại khoảng ba mươi vạn
lượng.
Tại trong thế tục, ba mươi vạn lượng là một khoản cực lớn, nhưng tại trong Tu
Hành giới thì quả thật không đủ tiêu, nhất là chạy đến những nơi như thế này.
Lộ phí trở về đại khái lại phải tốn khoảng hai mươi vạn, phần còn lại nếu như
không tiêu xài tiết kiệm một chút, chưa chắc đã đủ để chi tiêu cho nhu cầu ăn,
mặc, ở, đi lại trong thời gian ở tại đây, lẽ nào phải đi đánh cướp tại Ảo Vọng
hay sao? Đó thế nhưng là trung tâm của Yêu giới.
Ăn xin trái lại là một biện pháp, nhưng mà thanh niên thì không cần thể diện
sao? Then chốt là đi ăn xin người ta cũng chưa chắc sẽ cho, huống hồ hắn còn
có danh tiếng Thám Hoa lang.
Hắn cũng không phải là quan tâm tới danh tiếng Thám Hoa lang, mà một khi
truyền ra, người ta lập tức liền biết là hắn, vạn nhất truyền tới trong tai một số
người, thí dụ như Văn Hinh chẳng hạn, để cho người biết rõ hắn phải trở thành
một kẻ ăn xin, hắn làm sao có thể chịu nổi?
Cho nên gọi món ăn thì không thể không bắt đầu thực hiện tiết kiệm, tuy rằng
như thế, giá cả của ba món đồ ăn này cũng vẫn là hơn một nghìn lượng.
Người làm hơi chút giật mình, đại khái đã hiểu rõ một chút, gã tại nơi đây làm
việc nghênh đón đưa tiễn, có một số việc coi như là đã nhìn thấy nhiều, mỉm
cười, sau đó lại thử hỏi: “Muốn uống chút gì không?”
Dữu Khánh: “Chỉ là tùy tiện ngồi nghỉ chân một chút mà thôi, làm bình trà là
được rồi.”
“Được rồi, ngài ngồi chờ một chút, sẽ xong sớm thôi.” Người làm làm ra thủ thế
mời, sau đó liền cáo lui.
Dữu Khánh làm như không có gì, đi trở về bàn, ngồi xuống.
“Hừ.” Nam Trúc hừ lạnh một tiếng, “Cũng chỉ có ngươi, chạy đến nơi đây mời
chúng ta ăn củ cải và khoai lang.”
Dữu Khánh nhìn nhìn khách nhân ở bàn cách không xa, đè thấp giọng nói: “Ầm
ĩ gì vậy chứ? Không biết tai vách mạch rừng sao? Muốn ăn thứ khác cũng được,
nhưng ta cảnh cáo trước, một khi tiền trên người ta không đủ để tiêu nữa, thì các
ngươi phải lấy tiền trên người các ngươi ra để cùng nhau vượt qua cửa ải khó
khăn.”
Lúc trước đưa cho hai tên gia hỏa này mỗi người mười vạn lượng, khẳng định
còn có dư không ít.
“Hừ.” Mục Ngạo Thiết cũng là hừ lạnh một tiếng.
Nam Trúc trừng mắt, “Ngươi phải rõ ràng một chút, là ngươi liên lụy tới chúng
ta, là chúng ta đã cứu ngươi, đến lúc này, ngươi còn bảo chúng ta bỏ tiền ra,
lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hay sao?”
Dữu Khánh trầm giọng nói:
“Ta có bảo các ngươi cứu ta sao? Người nào bảo các ngươi xen vào việc của
người khác? Các ngươi không nhúng tay vào, cho dù ta biến thành như vậy, bây
giờ cũng không cần phải đi tìm cái gì. Quan trọng là, nếu như ta tỉnh, khẳng
định đã có thể mang ra nhiều hơn không ít tiền, làm sao sẽ phải túng quẫn như
thế này. Các ngươi xem chuyện tốt các ngươi đã làm ra đi, còn có mặt mũi nói
nữa sao?”
Mục Ngạo Thiết nghe không nổi nữa, “Lang tâm cẩu phế!”
Dữu Khánh lập tức nhấc tay đưa về phía y, “Phải rồi, ngươi không lang tâm cẩu
phế, ngươi có lương tâm thì bỏ tiền ra a!”
Bỏ tiền ra? Mục Ngạo Thiết nghiêng đầu nhìn về phía khác, thể hiện thái độ,
điều đó là không có khả năng!
Dữu Khánh cũng hừ lạnh, “Thích ăn thì ăn, không thích, tùy tiện các ngươi đi
đâu thì đi, có gan đừng có đi theo ta.”
Hai người Nam, Mục trầm mặc, không tiếp tục hé răng nữa, tuy rằng không vui
nhưng cuối cùng vẫn phải đi cùng với nhau, nếu không, chẳng phải là bản thân
mình phải móc tiền ra trả lộ phí trở về lại hay sao?
Những chuyện khác đều dễ nói, chỉ không thể nói tới chuyện tiền bạc, một khi
sự việc bàn đến chuyện người nào phải bỏ tiền ra thì mấy sư huynh đệ liền lập
tức trở mặt với nhau.
Tiểu Hắc độc chiếm một phương, hai chân lủng lẳng đung đưa dưới băng ghế,
giày lại bị đạp rớt ra rồi, một tay cầm một chiếc đũa ngồi tại đó gõ vang cộp cộp
cạch cạch, không biết rằng cuộc sống khó khăn.
Lúc này, mấy người tại một bàn cách không xa đứng dậy, đi ngang qua phía bên
này, mới làm cho sư huynh đệ ba người đang bất mãn với nhau thay đổi dáng
vẻ, làm bộ như không có chuyện gì.
Giọng người làm tiễn khách vang lên ở phía dưới, ngay sau đó lại có âm thanh
đi lên lầu, là người làm cầm bình trà đi lên.
Trên khuôn mặt người làm vẫn là nụ cười niềm nở như trước, tự mình châm trà
rót nước cho ba lớn một nhỏ.
Khi rót đến cốc trà trước mặt Dữu Khánh thì Dữu Khánh khách khí đưa tay
chạm cốc, ra hiệu thôi được rồi.
Người làm nhấc bình trong ánh mắt hơi có sự giật mình, rõ ràng là đang nhìn
thẳng tới chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ của Dữu Khánh, chính là chiếc nhẫn mà
Ngô Hắc đưa cho hắn, khi rời khỏi U Giác Phụ thì hắn liền đeo lên trên ngón
tay.
Mục đích cũng rất đơn giản, đeo ở chỗ sáng tốt hơn giấu tại trong tối, vạn nhất
muội muội của vị Đại lực sĩ kia nhìn thấy được thì sao chứ? Hoặc là đụng tới
người hiểu biết, tự nhiên là sẽ có đầu mối.
Phản ứng của người làm khiến sư huynh đệ ba người sửng sốt, nhanh chóng
thoáng nhìn nhau một cái.
Dữu Khánh lập tức đưa chiếc nhẫn ra trước mặt cho người làm nhìn, dò hỏi: “Vì
sao lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của tại hạ như vậy?”
Người làm vội vàng khom người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi khách quan, nhỏ tuyệt
đối không có bất kỳ ý nghĩ không hay gì, chỉ là cảm thấy chiếc nhẫn này nhìn
có vẻ quen mắt, trước đây hình như đã từng thấy qua thì phải.”
Lời này vừa nói ra, liền khiến cho sư huynh đệ ba người bị kích thích thiếu một
chút đứng lên, không phải chứ, vừa mới tới liền có được manh mối rồi hay sao?
Nhưng bọn hắn đều không thể không kiềm chế lại cảm xúc, tận lực làm ra vẻ
không chút nào dao động.
Dữu Khánh vui cười hỏi thăm dò: “Kiểu dáng chiếc nhẫn này của ta xem như
tương đối đặc biệt, vậy mà cũng có cái khác tương tự sao. Ngươi nhìn thấy ở
đâu?”
Người làm: “Không ở đâu khác, cũng tại trong điếm này, đại khái là mấy năm
trước từ nhìn thấy một vị khách nhân đeo ở trên tay.” Nói xong lại tiếp tục rót
trà cho những người khác.
Dữu Khánh làm sao có thể bỏ qua, lập tức thể hiện sự hoài nghi, “Chiếc nhẫn
này mặc dù đặc biệt, nhưng còn chưa đặc biệt đến mức nhìn qua liền không
quên được a? Chiếc nhẫn mà một vị khách nhân đeo ở trên tay, đã trôi qua mấy
năm, ngươi vậy mà còn có thể nhớ kỹ, không khỏi có chút khó thể tin nổi nha.”
Người làm cười đáp, “Những khách nhân khác thì chưa chắc đã có thể nhớ
được. Nhưng lần đó thật sự là nhớ kỹ. Không còn cách nào a, ngón tay của vị
khách quan kia rất đẹp, cha đến tận nay, nhỏ còn chưa bao giờ gặp qua những
ngón tay nhìn xinh đẹp như vậy, chiếc nhẫn đó thực sự quá nổi bật trên những
ngón tay kia, nhỏ nhịn không được nhìn mấy lần, vì vậy mà nhớ rõ.
Nhỏ còn nhớ rõ ngày đó bên ngoài trời đổ mưa to, nàng một mình một người
khoác một bộ đấu bồng từ trong mưa chậm rãi đi vào tiểu điếm, dù cho tại trong
mưa cũng không mất đi vẻ duyên dáng ung dung rất đặc biệt, khiến người có ấn
tượng khắc sâu.”