Dữu Khánh lại nói: “Không quản chút vết thương này có tính là gì hay không,
trước tiên cứ dưỡng thương cho ổn đã rồi nói tiếp, ta không muốn chiếm lợi của
ngươi.”
Hắn nói lời rộng lượng, nhưng không biết rằng lời mình vừa nói ra lại gây ra sự
kích thích rất mạnh đối với Chung Nhược Thần, cái gì gọi là “Ta không muốn
chiếm lợi của ngươi”?
Tức thì, ánh mắt Chung Nhược Thần nhìn hắn trở nên không thích hợp, có cảm
giác nghiến răng nghiến lợi.
Long Hành Vân cũng nhìn chằm chằm Dữu Khánh với vẻ hả hê, nói: “Trương
huynh, ngươi không phải đã sợ rồi đi?”
Gã rất hi vọng Chung Nhược Thần đánh cho Dữu Khánh một trận, đánh chết
hay đánh cho tàn phế mới gọi là tốt, vậy thì gã cũng có thể thoải mái kết thúc
Triêu Dương đại hội rồi.
“Sợ?” Dữu Khánh quét ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, “Ngươi không định thách
đấu ta sao? Trốn ở một bên làm gì, vì sao không dám tới thách đấu? Ngươi tới
đây thử xem, xem ta có sợ hay không.”
Chọn lấy trái hồng mềm mà nặn, thông qua quan sát thi đấu, tên Long thiếu này
khẳng định dễ đối phó hơn nữ nhân này một chút.
Bộp! Long Hành Vân xếp cây quạt trong tay lại, chỉ chỉ tới Chung Nhược Thần,
“Ta mà lên, chẳng phải lại phải quyết đấu với nàng trước sao, chẳng phải đã trở
thành người tiêu hao đối thủ giúp ngươi sao, ngươi cho rằng ta là tên Hướng
Chân ngốc nhếch đó hay sao chứ? Muốn đánh với ta, ngươi trước tiên qua cửa
ải của nàng rồi nói tiếp đi.”
Gã lấy lí do này làm cho Dữu Khánh không còn lời nào để nói.
Thấy hắn dây dưa kì kèo, Quỳ Quỳ cũng không chịu được nữa, bắt đầu hét lên:
“Ta nói nha ria mép, khi nhảy ra tranh đệ nhất ngươi tích cực hơn hẳn mọi
người, bây giờ ngươi lại nói cho chúng ta biết là ngươi muốn thương hương tiếc
ngọc sao? Đừng có dông dài nữa! Đây là nơi nào chứ, là nơi để thương hương
tiếc ngọc sao? Ngay cả chính người ta cũng đã nói không cần ngươi thương
hương tiếc ngọc, ngươi còn dây dưa lề mề cái gì chứ? Không được thì trực tiếp
nhận thua đi, đừng có trì trì hoãn hoãn làm lỡ tất cả mọi người.”
“Đánh được thì đánh, không đánh được thì thôi đi.”
“Đúng vậy, nếu ngươi thật sự có lòng tốt đó, vậy thì trực tiếp kéo đến ngày thứ
ba cũng được, không nên nói mấy loại lời nói không muốn chiếm lợi này nọ,
khinh thường người nào chứ, thực lực người ta bày rõ ra đó nha.”
Trong hai mươi lăm người, mấy người khác cũng lần lượt cất lời chỉ trích, dồn
dập bày tỏ sự bất mãn với Dữu Khánh.
Vấn đề là vào lúc này, bọn họ đều có cảm giác như nhau, cảm thấy “Trương Chi
Thần” có thể đã sợ rồi, bởi vì vừa rồi “Thượng Nguyệt” đã biểu hiện ra thực lực
rất rõ ràng, các thí sinh tại đây có người nào mà không lo lắng?
Suy bụng ta ra bụng người, cũng không khó hiểu khi “Trương Chi Thần” chột
dạ, thiếu tự tin.
Dữu Khánh hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, đến gần Chung Nhược Thần
một chút, nói với nàng: “Ngươi nhìn thấy hay không? Những người này nhìn
như nói chuyện giúp ngươi, kì thực đều là rắp tâm hại người. Chính bọn họ vì
sao không lên trên treo thẻ bài chứ? Đều đang trông chờ ngươi và ta lưỡng bại
câu thương, nhằm dễ có cơ hội nhặt món hời.”
Lời hắn nói cũng có lý lẽ nhất định, những người khác chậm chạp không lên
treo biển tên, chính là đang chờ cơ hội hành động, nhưng chưa chắc đều là
muốn chiếm lợi của hắn, vị trí Thứ nhất cũng không có dễ để chiếm lợi.
Quỳ Quỳ lập tức hỏi: “Tiểu ria mép, nói cái gì vậy chứ, ai rắp tâm bất lương
hả?”
Dữu Khánh đốp chát lại một câu, “Ngươi chỉ được cái nói nhiều. Đây là nơi
động thủ, không phải nơi nói chuyện, ta treo thẻ bài của ta ở trên đó, ngươi
không phục thì có thể lên đó treo thẻ bài thách đấu nha.”
Quỳ Quỳ há to miệng, với tính cách của gã ta, cũng hiếm thấy mà bị nghẹn
họng không nói được lời nào.
Gã ta tức giận cũng định đi lên treo thẻ bài của mình lên thách đấu, nhưng rồi
nhìn nhìn Chung Nhược Thần ở trước mắt, nghĩ tới kết quả của Hướng Chân,
lời cứng rắn đến bên miệng lại cưỡng ép nuốt trở vào, biến thành giọng điệu
giống như Long Hành Vân, phất tay xem thường, “Ta sẽ không bị ngươi lừa.”
Tại trên sân khấu, Tần Phó Quân trong lòng rất mong đợi Chung Nhược Thần
sẽ trừng trị Dữu Khánh một trận ra trò, giết chết càng tốt, nếu không, vừa nhìn
thấy bộ dạng tên này tự do tự tại trong Côn Linh sơn nàng ta liền sẽ nhớ tới dấu
bàn tay trên ngực của mình ngực, càng nghĩ càng cảm thấy tên này kiêu ngạo,
khi dễ Côn Linh sơn không người.
Nhưng mà nàng ta vẫn phải tuân theo quy tắc của Triêu Dương đại hội, vì vậy
nàng ta mỉm cười nói: “Trương Chi Thần, ngươi có thể chấp nhận thách đấu
ngay bây giờ, cũng có thể để ngày mai mới chấp nhận, hoặc có thể chờ đến
ngày mốt mới chấp nhận thách đấu. Nói chung, theo quy định, trong vòng 3
ngày ngươi nhất định cần phải tiếp nhận sự thách đấu của Thượng Nguyệt, cụ
thể tại ngày nào, do chính ngươi quyết định.”
Dữu Khánh ngoài miệng cười ha hả, “Thời gian rất dư dả a.”
Trong lòng lại đang do dự bất định, đang suy nghĩ.
Chung Nhược Thần nhưng là hùng hổ dọa người, hỏi: “Ngươi đánh hay là
không đánh?”
Nàng cũng chỉ có thể ép hỏi như vậy, dựa theo quy tắc của đại hội, người ta quả
thực có thể không chấp nhận sự thách đấu của nàng vào hôm nay.
Dữu Khánh nhìn nàng, thở dài, “Ngươi vừa mới bị thương, ngươi xác định
muốn đánh với ta ngay lúc này?”
Chung Nhược Thần thái độ kiên quyết, đáp: “Xác định, ngay bây giờ!”
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của nàng, lúc này nàng đứng nói chuyện ở
trước mặt hắn, trong lòng nhưng là run rẩy.
Sự run rẩy này không phải là sợ hãi, cũng không phải là căng thẳng, mà là một
loại cảm xúc không ổn định về tâm thần mà chính nàng cũng không thể giải
thích được. Nói chung, lúc này nàng không muốn đội thêm một chút nào cả.
Nếu không phải vì có quy tắc thi đấu, nàng sẽ không nói chuyện với hắn, thậm
chí còn không muốn nhìn hắn.
Nàng đã từng nghĩ tới vô số chủng cách thức để hai người gặp lại nhau, nhưng
chưa bao giờ nghĩ tới lần đầu tiên nàng gặp lại hắn, mặt đối mặt nói chuyện với
hắn lại là trong trường hợp này.
Vào lúc này, tâm tình nàng cực kỳ phức tạp và cực đoan.
Dữu Khánh thở dài, “Nếu ngươi đã nhất quyết muốn như vậy, vậy ta đây liền
phụng bồi ngươi đi!”
Lời nói có vẻ rất bất đắc dĩ, thực ra đây là quyết định mà hắn đưa ra sau một hồi
cân nhắc.
Nhìn thấy trận thi đấu vừa rồi của đối phương, hắn quả thực có chút chột dạ,
thực sự là đấu pháp đó của người ta không khỏi quá cao cao tại thượng đi, khi
so sánh với người ta, hắn thấy mình giống như một loài bò sát vậy.
Nhưng vấn đề là, không chấp nhận thách đấu chính là chịu thua, hắn có thể chịu
thua sao?
Cho dù chịu thua thì vẫn phải tiếp tục đi giải quyết mâu thuẫn với Long Hành
Vân, vị trí thứ nhất không được, có thể treo thẻ bài lên vị trí Thứ hai, rồi tiếp tục
đánh với Long Hành Vân.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, như có một rào cản không thể vượt qua,
rào cản đó ở tại trên khán đài, và hắn biết rõ là đang quan sát hắn.
Nếu đã không thể chịu thua, nếu là vẫn phải chiến đấu, vậy thì đánh hôm nay
hay qua hai ngày nữa có gì khác biệt không?
Có, đối phương đang bị thương, đánh ngay bây giờ, cơ hội chiến thắng lớn hơn!
Hơn nữa, nói như thế nào đi nữa, mọi người đều là tu vi Sơ Huyền cảnh giới, vì
sao cứ phải bay lên bầu trời đánh nhau làm gì, ngoại trừ Hướng Chân với loại
đấu pháp một mực bay thẳng lên trời đó, bay lên trời để thi đấu gần như không
có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ cần không phải chạm trán với kiểu đánh như của Hướng Chân, hắn không
tin mình đứng trên mặt đất, đối thủ nhảy nhót ở trên bầu lại có thể có ý nghĩa gì.
Nếu thật sự là giao đấu với nhau tại trên mặt đất, vẫn là câu nói kia, mọi người
đều là tu vi Sơ Huyền cảnh giới, mình cũng chưa chắc đã chênh lệch với người
ta quá nhiều, cho nên không cần bị một trận không chiến lúc trước làm cho sợ
hãi.
Sau khi đã cân nhắc như vậy, hắn mới thả lỏng, quyết tâm đánh một trận!
Thấy hắn đã ứng chiến, đám người lại bắt đầu trở nên hưng phấn và mong đợi.
Có một số người quả thực cũng hi vọng Dữu Khánh và Chung Nhược Thần
đánh nhau lưỡng bại câu thương, tốt nhất là bị thương rất nặng, sau đó, nói
không chừng họ sẽ có cơ hội đoạt lấy Hạng nhất.
Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân lập tức hỏi: “Nhị vị đã quyết định chưa?”
Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu về phía Chung Nhược Thần, “Tùy nàng, nếu
nàng muốn đấu, vậy thì đấu.”
Chung Nhược Thần chỉ nói hai chữ, “Quyết định.”
Tần Phó Quân nở nụ cười, lập tức thi pháp cất cao giọng nói: “Thượng Nguyệt
đưa ra thách đấu với Trương Chi Thần, Trương Chi Thần ứng chiến, mời nhị vị
vào sân!”
Nàng ta đưa tay lên ra hiệu, tiếng trống ầm ầm lại bắt đầu vang lên.
Dữu Khánh xoay người bước đi, đi về phía sân thi dấu.
Đệ tử Côn Linh sơn cầm cào bằng rất nhanh san phẳng sân thi đấu rồi nhanh
chóng lắc mình rời khỏi, nhường sân thi đấu cho hai người.
Văn Nhược Vị bối rối, hai tay đang vào nhau, nét mặt phía dưới chiếc khăn che
mặt cũng rất xoắn xuýt, nhưng nàng biết rõ mình không ngăn cản được tỷ tỷ, tỷ
tỷ bị ám ảnh rất sâu với biến cố tại kinh thành hồi đó.
Hồi đó, khi sự việc mới xảy ra, kỳ thực tỷ tỷ vẫn không quá mức oán hận tỷ
phu, tỷ phu làm hay không làm chức quan đó, tỷ tỷ cũng không quan tâm, cũng
có thể lý giải được tỷ phu sở dĩ bị ép buộc phải chạy trốn là bởi vì quấn vào đấu
tranh chính trị, có người muốn đẩy tỷ phu vào chỗ chết, ngay cả toàn bộ Chung
phủ cũng nguy như chồng trứng sắp đổ, tỷ phu không chạy còn có thể làm thế
nào?
Chân chính làm cho tỷ tỷ oán hận chính là chuyện về sau.
Được biết tỷ phu bị nhân mã kinh thành vây quét, lúc đó thực ra cũng không
cần phải đích thân nàng đi giải cứu, chỉ cần một câu nói của Ty Nam phủ là
được.
Tỷ tỷ bảo nàng đích thân đi để “Nhất đao lưỡng đoạn” đoạn quan hệ đó, nàng tự
nhiên là biết rõ tâm tư của tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ biết nàng khẳng định sẽ tận lực kéo
vãn tình hình.
Và nàng quả thực cũng tận lực để vãn hồi tình hình, nàng cũng đưa ra đảm bảo
với tỷ phu, chỉ cần tỷ phu trở về, tỷ tỷ nhất định sẽ tha thứ, nhưng lúc đó tỷ phu
thật sự rất tuyệt tình a, dứt khoát kiên quyết từ bỏ tỷ tỷ, một mình xa chạy cao
bay.
Thời điểm khi tỷ tỷ biết được thông tin này, tỷ tỷ thực sự rất đau lòng, từ trong
nét mặt của tỷ tỷ, nàng có thể cảm nhận được, oán niệm của tỷ tỷ đối với tỷ phu
bắt đầu tích lũy từ thời khắc đó.
Bụi bặm vẫn còn bay lơ lửng, không trung mù mù mịt mịt một màu bụi xám
nhàn nhạt.
Văn Hinh dùng khăn tay che miệng, nhìn chằm chằm hai người bước vào sân
đấu.
Sự khẩn trương của Tiểu Hồng lộ rõ trên nét mặt. Thực sự là trận đấu lúc trước
có ảnh hưởng rất lớn đến mọi người, Dữu Khánh sắp thi đấu với một người như
vậy, người quan tâm đến hắn muốn không lo lắng cũng khó.
Nam Trúc căng thẳng chịu không nổi nữa, hỏi hai bên: “Lão Thập Ngũ đến
cùng là đang làm gì vậy, thật sự đánh nhau sao?”
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ở hai bên không có cách nào trả lời vấn đề
này, Bách Lý Tâm lầm bẩm một câu, “Đáng tiếc, không thể mang cung tên tới.”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay nhìn nàng ta, nữ nhân này đang
suy nghĩ gì vậy chứ?
Có lẽ là không muốn đi tại phía sau Dữu Khánh, Chung Nhược Thần chợt lắc
mình bay lên, lướt qua đỉnh đầu Dữu Khánh, trực tiếp rơi xuống tại trong sân
đấu, sau đó xoay người yên tĩnh chờ đợi đối thủ đi đến.
Dữu Khánh không chút nào vội vàng, nhìn thấy đối phương gấp gáp như vậy,
hắn cố ý giảm chậm bước đi, định tác động tới tâm tình đối phương.
Nào ngờ tiếng trống không phối hợp, vang một hồi liền dừng lại, cũng có nghĩa
là trận đấu chính thức bắt đầu.
Dữu Khánh tiếp tục không nhanh không chậm đi tới, trong lòng đang suy nghĩ,
lỡ như đánh không thắng đối phương, đối phương sẽ không hạ tử thủ đi?
Vạn nhất đối phương thật sự hạ tử thủ thì làm sao bây giờ? Mình có nên lớn
tiếng nhận thua hay không, để được người của Côn Linh sơn đúng lúc xuất hiện
bảo đảm tính mạng của hắn?
Bị đánh cho chật vật nhận thua… Hắn vô thức liếc nhìn về phía khán đài nào
đó.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn bước tới trước mặt Chung Nhược Thần, dừng
lại tại vị trí cách một trượng xa, đứng đối diện giằng co với đối thủ.
Chung Nhược Thần lại đưa hai tay xuyên vào trong tay áo, khi rút ra thì hai tay
đã được đeo lên đôi găng tay kim loại lấp loáng ánh kim loại sẫm màu.
Vừa ra sân liền đeo găng tay lên, bộc lộ ra vũ khí, ở mức độ nào đó mà nói, điều
này cũng chứng tỏ nàng công nhận thực lực của đối thủ, bởi vì nàng biết rõ
kiếm của đối thủ rất nhanh, có thể đứng tại nguyên chỗ chống đỡ ngàn kiếm
như mưa tấn công, há có thể là trò đùa.
Huống hồ còn dám làm người đầu tiên nhảy ra treo lên thẻ bài làm đài chủ vị trí
Thứ nhất.
Quan trọng nhất là, đối với nàng lúc này, nàng có thể thua bất cứ người nào
cũng được, chỉ duy nhất không thể thua kẻ bạc tình trước mặt!
Nàng không cho phép mình có bất kỳ sơ sẩy nào.
Hai người cứ như vậy giằng co với nhau, giằng co một hồi lâu vẫn không có
động tác gì.
Cuối cùng, Chung Nhược Thần lên tiếng trước, “Rút kiếm đi!”
Dữu Khánh khẽ lắc đầu, “Cánh tay của ngươi bị thương, ta đã nói rồi, ta không
muốn chiếm lợi trước ngươi.”
Chung Nhược Thần lập tức cảm thấy mình bị nhục nhã, nàng cắn răng nói:
“Ngươi định dùng bàn tay trần thi đấu với ta sao?”
Dữu Khánh: “Trước tiên nhìn thử xem đã, nếu ngươi có thể khiến ta rút kiếm, ta
tự nhiên sẽ rút kiếm.”
Không phải hắn tự đại, mà đã chú ý tới vũ khí của đối phương, tuyệt đối là loại
vũ khí có mức độ linh hoạt cao nhất, các loại đao kiếm chỉ sợ chưa chắc đã có
thể chiếm được lợi tại trước một đôi bao tay này, rất dễ dàng bị khóa chặt. Có
thể tưởng tượng được vì sao kiếm trên tay Hướng Chân lại chuyển đến trên tay
đối phương.
Nếu đối phương chỉ đeo một đội găng tay, vậy hắn cũng muốn thử xem “Cầm
Long thủ” của mình.