Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì gọi là mời về vẫn phải thả ra? Mễ Vân Trung thoáng sửng sốt rồi hiểu ý,

sau đó hất đầu ra hiệu cho người bên cạnh.

Thống lĩnh lập tức bắt tiếng cho vị phó tướng và người giám thị đến đây mô tả,

cùng nhau lui xuống.

Sau khi bên cạnh không còn những người khác, Mễ Vân Trung mới hỏi: “Đại

hành tẩu, ba người trong hình vẽ là ai vậy?”

Không tiện nói trước mặt người khác, nhưng với y thì Hướng Lan Huyên không

có giấu giếm, dù sao dựa vào thân phận địa vị của vị Ngoại Hậu đô đốc này, y

có tư cách được biết rất nhiều chuyện, lập tức hạ thấp giọng nói: “Vị tiểu nha

đầu con vợ cả trong Cung kêu gào đòi gả cho người nào đó, chắc hẳn ngươi sẽ

không thể không biết việc này đi?”

Mễ Vân Trung suy nghĩ một chút, hoài nghi hỏi: “Biết chứ, công chúa đòi gả

cho vị Thám Hoa lang Cẩm quốc kia, ách…” Bỗng nhiên hai mắt y trợn to, vụt

quay đầu lại nhìn về phía bức vẽ đã hóa thành tro tàn trong đống lửa, kinh nghi

bất định, “Chẳng lẽ là?”

Hướng Lan Huyên: “Ừm, đúng vậy, tên để ria mép trong bức vẽ đó chính là vị

Thám Hoa lang kia.”

“Cái này…” Mễ Vân Trung hơi cảm thấy hoang mang, “Hắn chạy tơi đây nơi

đây giày vò làm gì, đại hành tẩu không có nhận lầm đi?”

Hướng Lan Huyên: “Không lầm được. Lúc trước chính là ba tên gia hỏa này

cạy mở ra cánh cổng Tiểu Vân gian, ta và bọn hắn đã đụng mặt nhau không biết

bao nhiêu lần tại Tiểu Vân gian, rất quen thuộc, ba người trong hình chính là

bọn hắn.”

Nếu đã xác nhận không có sai, Mễ Vân Trung không khỏi hơi gật đầu, trầm

ngâm nói: “Người trong lòng của Công chúa đã tới đây, bệ hạ hình như cũng có

ý thành toàn…” Ánh mắt y lấp lóe không ngừng.

Hướng Lan Huyên nhận ra được ý đồ của y, hỏi: “Ngươi sẽ không phải là định

báo cáo cho trong cung đi?”

Mễ Vân Trung nghe ra được ẩn ý khác trong lời nói của nàng ta, “Chẳng lẽ

không nên sao?”

Hướng Lan Huyên: “Ta khuyên ngươi đừng quan tâm lung tung, nếu không

ngươi có còn ngồi vững được vị trí Ngoại Hậu đô đốc này hay không cũng là

một cái vấn đề.”

Mễ Vân Trung giật mình, “Ý ngươi là?”

Hướng Lan Huyên nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới ghé sát vào tai y, hạ thấp

giọng nói: “Đốc công, đây bởi vì là ngươi, nếu là người khác, ta sẽ không lắm

miệng về việc này. Lúc trước, việc công chúa yêu thích, gây ồn ào khiến cho

mọi người đều biết, hơn nữa bệ hạ cũng có ý chọn rể, nên ta cũng rất để tâm

chuyện này, còn tìm vị Thám Hoa lang kia để tác hợp, ngươi đoán xem, rốt cuộc

ta gặp phải chuyện gì?”

Mễ Vân Trung ngơ ngác nhìn nàng ta, “Nguyện nghe tường tận.”

Hướng Lan Huyên nhấc tay sờ sờ khuôn mặt mình, không biết đang ngẫm lại

chuyện gì, nói chung trên nét mặt là nụ cười gượng gạo: “Một ngày, nương

nương đột nhiên tới Đại Nghiệp ty, rồi ngay mặt ‘Đại nhân’, gọi ta đến trước

mặt, sau đó cho ta một cái tát ngay trước mặt mọi người.”

Mễ Vân Trung kinh ngạc, “Với thân phận của nương nương mà lại đánh ngươi

ngay trước mặt mọi người sao? Không đến mức vậy đi?”

Nói lời này không phải không có nguyên nhân, dù sao thân phận của vị này rõ

ràng ra đó.

Hướng Lan Huyên thở vắn than dài, “Mắng rất khó nghe, nói ta xen vào việc

của người khác, dám quản đến cả những việc của nhà nàng, nói rằng nếu không

phải nể mặt mũi của ‘Đại nhân’, và thấy ta tiến vào chiếm giữ Tiểu Vân gian có

công, thì đã phế bỏ toàn bộ tu vi của ta rồi. Dù sao thì từ đó về sau, các nhân sự

cấp cao của Đại Nghiệp ty đều biết rõ, nương nương không mong muốn công

chúa gả cho vị Thám Hoa lang kia. Sau đó ‘Đại nhân’ cũng dặn dò chúng ta,

hãy làm việc chính, không nên nhúng tay vào những việc không đâu kia. Ta có

thể nói là đã bị dội cho một gáo nước lạnh, làm ơn mắc oán…”

Mễ Vân Trung nghi hoặc, “Vậy vì sao ở trong cung không thấy nương nương có

bất kỳ ý kiến phản đối nào?”

Hướng Lan Huyên than thở: “Ta nói nha Mễ đại đốc công, ngươi ở nội cung sao

kiến thức còn không bằng cả người ngoại cung là ta đây chứ. Bởi vì bệ hạ tán

thành nha, từ trước đến nay nương nương luôn giữ gìn uy nghiêm cho bệ hạ, tại

trong cung đương nhiên sẽ không biểu hiện ra phản đối gì, nhưng phía sau lại là

một chuyện khác.”

Mễ Vân Trung lắc đầu, “Nương nương phản đối chuyện này làm gì chứ, Thám

Hoa lang trăm năm có một, quả thực cũng không bôi nhọ công chúa, so với một

số kẻ khác thì tốt hơn nhiều, vì sao…” Nói đến đây, bản thân y bỗng giật mình

dừng lại, vẻ mặt trông như vừa bừng tỉnh đại ngộ, dường như đã biết rõ gì đó,

thì thầm một câu, “Là chuyện thế hệ trước?”

Hướng Lan Huyên gật đầu, “Không phải trong lòng mọi người đều biết rõ ràng

điểm này, nương nương đại khái là không mong muốn thế hệ sau tiếp tục dây

dưa không rõ, mà bệ hạ thì ngược lại, e rằng hi vọng tình trạng đối lập giữa hai

bên càng thêm nghiêm trọng hơn một ít. Đốc công, lý lẽ trong này không rõ

ràng, kéo ra đã loạn, làm thế nào đều là sai, việc này chúng ta làm sao có thể

tham gia vào được, đừng tự tìm mất mặt. Ngươi cho rằng vị gia chủ kia của

Bích Hải Thuyền Hành là vì sao mà bị phế truất? Kết quả còn thảm hơn ta rất

nhiều.”

Mễ Vân Trung nghĩ đến kết quả của vị gia chủ Bích Hải Thuyền Hành, tức thì

có phần không rét mà run, than thở: “Ta tưởng là ai có thể nhìn thấu được

‘Giăng lưới câu cá’ phía bên ta, thì ra là Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh.

Xem ra nhãn lực của tài tử đệ nhất thiên hạ quả thực không phải loại tầm

thường a.”

Hướng Lan Huyên: “Tên đó quả thực có chút bản lĩnh, vào cổ mộ Cẩm quốc có

rất nhiều người, gần như chết sạch, hắn vậy mà còn có thể sống sót chạy ra

ngoài, Tiểu Vân gian không người nào tìm được cũng bị hắn moi ra. Lúc trước

còn tại Ảo Vọng làm ra một đống chuyện tồi tệ, hình như còn đã hai lần bị bắt

vào đại lao của Trấn Hải ty, nhưng vẫn toàn thân rút ra.”

Mễ Vân Trung: “Có nghe nói rồi, ngay cả bà con họ hàng của Địa mẫu cũng bị

hắn làm cho nhà tan cửa nát. Bệ hạ cảm thấy rất hứng thú với hắn.”

Hướng Lan Huyên: “Già La Sơn đã không còn bối cảnh Địa mẫu, e rằng sẽ

không gượng dậy nổi. Đụng phải việc lớn như vậy mà còn dám chạy tới Côn

Linh sơn dạo chơi, còn định lén lút trà trộn đi vào, không biết lại muốn làm gì,

khắp nơi lêu lổng chính là thứ mà hắn gọi là bỏ văn theo võ sao? Tên này không

có ngày nào sống cho yên lành, có vẻ không an phận.”

Mễ Vân Trung chợt ho một tiếng nói: “Đại hành tẩu, ngươi chưa từng nói gì cả,

ta cũng không biết việc gì, việc này Đại Nghiệp ty các ngươi cứ xem mà làm là

được.”

Vùng hoang dã hoang vu, mây tản trăng lên.

Đang đi nhanh, sư huynh đệ ba người đột nhiên dừng lại, là Dữu Khánh khẩn

cấp phất tay sang hai bên ngăn hai người Nam, Mục dừng lại, ba người đều

ngây người nhìn phía trước.

Ba điểm sáng lạnh lấp lóe dưới ánh trăng sáng rõ, ba cây mũi tên đã đặt trên dây

cung, đang nhắm thẳng vào ba người bọn hắn.

Nữ nhân che mặt lao nhanh phía trước đã đứng lại, kéo cung ép bọn hắn phải

ngừng lại.

Sư huynh đệ ba người cũng nhanh chóng rút kiếm ra, vừa rồi mới còn cùng

nhau bỏ chạy, hai bên đột nhiên chuyển sang trạng thái giằng co.

Gió đêm hơi lạnh, cỏ dại đến đầu gối chập chờn lay động.

Dữu Khánh phá tan sự yên tĩnh trước, “Nữ hiệp, đây là có ý gì?”

Nữ nhân che mặt hỏi ngược lại: “Vì sao một mực chạy theo ta? Muốn giết

người diệt khẩu phải không?”

Sư huynh đệ ba người hơi giật mình, lúc đầu còn tưởng rằng đối phương muốn

giết người diệt khẩu, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy người giết chết mệnh quan triều

đình chính là một Đại tiễn sư, hơn nữa còn là một nữ Đại tiễn sư, đặc điểm này

quá rõ ràng, rất dễ dàng điều tra ra, không nghĩ tới đối phương lại hoài nghi

ngược lại là bọn hắn muốn giết người diệt khẩu.

Nam Trúc vội nói: “Không có, không có, nữ hiệp đã hiểu lầm rồi.”

Nữ nhân che mặt: “Không quen không biết, vì sao cứ theo sát ta?”

Dữu Khánh: “Không phải là ngươi gọi chúng ta đi theo sao?”

Nữ nhân che mặt suy nghĩ một chút, nói ra: “Ta là nhắc nhở các ngươi quân đồn

trú đã được điều động, bảo các ngươi đi là nhắc nhở các ngươi rời đi, không

phải bảo các ngươi cùng đi theo ta.”

Dữu Khánh: “Vậy là chúng ta đã hiểu lầm, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta

không đi theo ngươi nữa là được a, đại lộ lên trời mỗi người đi mỗi ngã.”

Dứt lời liền phất tay ra hiệu cho hai người Nam, Mục lui về phía sau.

Ba người đồng thời lui về phía sau, vừa duy trì cảnh giác cao độ vừa chậm rãi

lui về phía sau, nếu chưa lùi đến khoảng cách đủ an toàn hoặc tìm được vị trí có

địa thế đủ né tránh an toàn, đối diện với Đại tiễn sư có bản lĩnh bắn giết không

tầm thường như vậy, bọn hắn thực sự không dám thả lỏng.

Nào ngờ nữ nhân che mặt cũng không tin tưởng lời nói của bọn hắn, ý định

muốn bắn thể hiện rất rõ ràng trên động tác tay, nàng ta chậm rãi căng dây cung

hơn một chút.

Dữu Khánh kinh hãi, quở trách: “Ta đã nói là hiểu lầm mà. Nếu thật sự động thủ

với nhau, ngươi là Đại tiễn sư, trong khoảng cách gần chưa chắc ngươi đã có

được bao nhiêu lợi thế. Chỉ là một lần hiểu lầm, mỗi bên đi một hướng, không

gặp mặt lại nhau là được rồi, cần gì phải liều mạng ngươi chết ta sống?”

Nữ nhân che mặt: “Đáng lẽ nên chờ đến khi các ngươi rơi vào trong tay quân

đội rồi mới bắt tên họ Tào kia, bây giờ các ngươi đã gặp được ta, làm sao tin

tưởng được sau này các ngươi sẽ không bán đứng ta?”

Nam Trúc hô lên: “Nữ hiệp, ngươi nói vậy là không nói lý lẽ rồi, ngươi cũng đã

nhìn thấy chúng ta a. Ngươi che mặt, chúng ta cũng không biết mặt mũi ngươi

như thế nào, nhưng mặt mũi ba chúng ta thì đã bị ngươi nhìn thấy rõ ràng,

chúng ta không sợ ngươi bán đứng chúng ta thì thôi, trái lại ngươi sợ chúng ta

bán đứng là đạo lý gì?”

Nữ nhân che mặt: “Người là ta giết, các ngươi không giết!”

Dữu Khánh: “Lời này của ngươi, cũng có điểm đúng cũng có điểm không đúng,

chúng ta lén lút muốn trà trộn vào đại hội, vốn là đối tượng truy nã của quân

đội, nếu bán đứng ngươi, chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, chúng ta đến

mức làm vậy sao?”

Nữ nhân che mặt: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta làm sao biết

được các ngươi sẽ không rơi vào trong tay quân đội Ân quốc?”

Việc này quả thực không có cách nào đảm bảo, Dữu Khánh chỉ có thể cứng rắn

hỏi ngược lại: “Nói trái nói phải đều không thông, cứ phải muốn liều mạng

ngươi chết ta sống mới được sao?”

Nữ nhân che mặt: “Muốn để ta bỏ qua cho các ngươi cũng được, giúp ta một

việc.”

Sư huynh đệ ba người liếc mắt nhìn nhau, Nam Trúc hỏi: “Việc gì?”

Nữ nhân che mặt hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Các ngươi không phải muốn

tiến vào Côn Linh sơn sao? Ta có thể giúp các ngươi đi vào.”

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc hỏi: “Ngươi có ý gì nha,

tại sao chúng ta nghe không hiểu?”

Nữ nhân che mặt: “Sư huynh của ta bị bắt vào núi rồi, ta muốn vào núi tìm bọn

họ, một mình ta thế đơn lực bạc, cần có giúp đỡ.”

Lần này, ba người đã hiểu được ý của nàng ta.

Dữu Khánh chần chừ nói: “Thứ cho ta nói thẳng, sư huynh của ngươi chỉ là bị

dụ vào núi và bị bắt ở đó, nhưng có còn bị nhốt tại trong núi hay không thì

không chắc chắn.”

Nữ nhân che mặt: “Ngươi nghĩ xem tại sao ta tra ra được lai lịch Tào Uy? Các

ngươi ít nhiều hẳn cũng nghe nói qua nghề Đại tiễn sư này, ta đã tìm đồng

nghiệp tòng quân bên này hỗ trợ hỏi thăm một chút, người bị bắt đều giam giữ ở

trong núi.”

Nam Trúc vô cùng lo sợ nói: “Ngươi là muốn để chúng ta hỗ trợ tìm người, hay

là định nhờ chúng ta hỗ trợ cứu người? Ta nói nha, nếu như muốn nhờ chúng ta

cứu người, chỉ bằng mấy người chúng ta là chẳng khác gì đi tìm chết, vậy thì

còn không bằng liều mạng với ngươi còn có hi vọng sống lớn hơn.”

Nữ nhân che mặt: “Tìm người là được, ta sẽ tự nghĩ cách cứu người. Ngươi nói

cũng không sai, các ngươi không có bản lãnh đó, dựa vào các ngươi cũng vô

dụng, không trông chờ vào các ngươi.”

Lời nói này, tuy là sự thực, nhưng quả thực không dễ nghe, cũng may ở phương

diện nào đó, da mặt sư huynh đệ ba người cũng đủ dày, không quan tâm tới.

Dữu Khánh: “Đại quân này phong sơn, đầy rẫy các trạm gác ngoài sáng trong

tối, người của chính Côn Linh sơn cũng không phải để trưng bày, muốn trà trộn

vào núi, nói dễ vậy sao, ngươi dùng biện pháp gì đưa chúng ta đi vào?”

Nữ nhân che mặt: “Trực tiếp dùng thân phận đệ tử bản phái để báo danh đi vào.

Các ngươi yên tâm, ta sẽ truyền tin cho sư môn, sư môn sẽ sắp xếp thỏa đáng,

sẽ không để cho bên này nhìn ra được các ngươi giả mạo thân phận.”

Dữu Khánh hoài nghi, “Ngươi đã có sư môn, vì sao không tìm đồng môn hỗ trợ,

lại đi tìm ba người ngoài chúng ta?”

Nữ nhân che mặt: “Đại tiễn sư học nghệ xuất sơn tự có nơi đến, không đáng

tham dự ‘Triêu Dương đại hội’, sư môn cũng không cho phép. Hai vị sư huynh

là lén lút chạy tới, kết quả xảy ra chuyện, hiện tại ta cũng không quản được

nhiều chuyện như vậy nữa rồi, cứu người quan trọng, đi vào trước rồi nói tiếp,

khi sư môn biết được thì cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền.”

Thì ra là thế, sư huynh đệ ba người âm thầm gật đầu, Đại tiễn sư quả thực

không đáng tham dự loại đại hội này, sau khi thành nghệ tự có nơi đến ổn định

và có tương lai.

“Báo danh tiến vào, nếu xảy ra chuyện ở trong đó, không ai trong chúng ta chạy

được, các ngươi không cần lo lắng việc ta giết các ngươi giệt khẩu, ta cũng

không cần lo lắng các ngươi. Sau việc mỗi người đi mỗi nơi. Tuy nhiên, trước

đó ta cần phải biết rõ thân phận thực sự của các ngươi, nếu dám lừa gạt, sư môn

của ta nhất định không tha cho các ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK