Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đến khi bầu trời tối đen, lão Khâu trước tiên yểm hộ cho Hoắc Lãng trốn

vào trong biển rời đi, sau đó về bên cạnh bếp than trong kho hàng, giang hai tay

ra, chiếc áo choàng khoác trên người mở rộng ra như con dơi giang hai cánh, rất

nhanh, bên trong, bên ngoài kho hàng vang lên một tràng âm thanh vo vo.

Dưới ánh lửa, đám phi trùng có to có nhỏ từ bốn phương tám hướng tụ đến, lũ

lượt chui vào trong chiếc áo choàng của lão ta, cũng không biết làm sao có thể

chứa đựng được nhiều như vậy.

Sau đó lão ta khép áo choàng lại, đi ra cửa nhà kho, rồi từ chỗ đám người trông

coi bến tàu tìm một người quen biết nhờ trông coi nhà kho, khi đã tìm được

người hỗ trợ, lão ta mới rời khỏi bến tàu.

Đến lúc này, Đầu To mới lại tìm được cơ hội rời khỏi nhà kho, bay vọt lên

không rồi lao thẳng về phía Tri Hải các ánh đèn rực rỡ.

Nó vừa trở về, mấy người Dữu Khánh lập tức chuẩn bị giấy mực cho nó. Sau

khi xem hết tin tức nó mang về, mới biết lão Khâu lại tổn thất hai con côn trùng

kim sắc, mà tổng cộng cũng chỉ có ba con, lần này xem như tất cả đều mất hết,

hơn nữa hai con mới tổn thất này đều có liên quan đến Thanh Nha, về phần bị

tổn thất như thế nào thì ngay cả lão Khâu còn không biết, cho nên Đầu To

đương nhiên cũng không rõ ràng.

Bất kể như thế nào, được biết lão Khâu chỉ có ba con côn trùng kim sắc có thể

theo dõi lấy thông tin và đều đã tổn thất, bên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tin tức được Đầu To viết xong, Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào nội

dung bên trên, cất tiếng lẩm bẩm, “Lê Hoa nương nương, chẳng lẽ là vị ở

‘Huyền Phỉ cốc’ gần bên U Nhai ư?”

Bách Lý Tâm: “Chắc hẳn là bà ta, đó là một cao thủ Cao Huyền rất có lai lịch,

là Yêu tu kỳ cựu rất có tiếng trong yêu tộc, thực lực bất phàm.”

“Lê Hoa nương nương là bằng hữu cũ xa cách nhiều năm ư, lão Khâu này rốt

cuộc là ai mà có tư cách xưng là bằng hữu cũ của Lê Hoa lão yêu.” Dữu Khánh

lẩm bẩm với vẻ mặt khó hiểu.

Một nhóm người đều chìm vào trầm tư, trong đầu đều đang nghĩ ngợi lại xem

có nhận ra người nào biết cổ thuật, còn có tư cách xưng là bằng hữu cũ với Lê

Hoa nương nương.

Theo lý thuyết, sẽ không có nhiều người phù hợp với những điều kiện này,

nhưng với kiến thức của mình, bọn hắn lại không tìm được manh mối gì.

Lão Khâu bước chậm trên đường phố tựa như đang đi dạo, lang thang nhìn

ngắm cảnh đêm rực rỡ, sau một thời gian tản bộ, lão ta đi đến bên ngoài Tri Hải

các.

Tri Hải các chiếm một diện tích rất lớn, lão Khâu có vẻ rất nhàn rỗi, đi dạo

quanh Tri Hải các một vòng, rồi sau đó mới tiến vào Tri Hải các, tiếp đó, lão ta

lại đi dạo loanh quanh trong Tri Hải các, nhìn ngắm khắp nơi như thể lần đầu

tiên ra ngoài xem thế giới.

Khi đi đến một cái cầu thang nằm trong góc, lão ta đột nhiên tung mình nhảy

vào, nhanh chóng phi thân bay lên theo cầu thang, sau khi vượt lên nhiều tầng,

lão ta lại vọt qua một cái cửa sổ bay ra ngoài, ẩn giấu thân hình trong bóng tối

của các bức tường ngoài Tri Hải các và phi thân lao nhanh lên trên, rất nhanh

liền đến bên ngoài một ô cửa sổ.

Lão ta không cần vươn tay tới, chốt cửa đã được rút ra, cánh cửa sổ tự động mở

ra ngoài, lão ta cũng nhanh chóng lướt đi vào.

Lão ta xâm nhập vào trong một căn phòng ngủ tối lửa tắt đèn, cửa sổ ở phía sau

tự động đóng lại, phía bên phòng khách vang lên một tiếng quát khẽ, “Ai?”

Cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng từ phía phòng khách rọi vào, một gã nam

tử cầm kiếm xông vào đối mặt với lão Khâu.

Thân thể lão Khâu lóe lên, lướt sát qua bên người gã, loáng cái đã xuất hiện

trong phòng khách sáng sủa ánh đèn, cùng lúc đó nam tử cầm kiếm lại khụy

chân quỳ xuống, nghiêng người đổ ra sàn.

Một gã nam tử khác đứng ở cửa luống cuống chân tay, còn chưa kịp nhìn thấy

rõ dung mạo lão Khâu thì đã bị lão ta cách không điểm một cái, lập tức cũng

khụy người ngã xuống.

Lão ta đảo mắt nhìn xung quanh, rất im ắng, không thấy có bóng người nào

khác, lão Khâu khẽ rung động áo choàng, một con ruồi bay ra, vo ve bay một

vòng trong phòng này rồi bay sang một căn phòng khác, đáp xuống trên một

cánh cửa tủ, tiếp đó bò qua bò lại nhiều lần dọc theo khe hở cửa tủ.

Trong căn phòng đó cũng tối lửa tắt đèn, lão Khâu đi tới trước cửa, lẩm bẩm

như đang tự nói với chính mình: “Lúc trước trên đảo tổ chức vây bắt, trong

nhóm người chạy trốn có một số người gan lớn, không chỉ không bỏ chạy, lại

còn dám tiến vào ở trong Tri Hải các, tổng cộng có mười lăm người như vậy.

Lão phu rất bội phục những người như thế, trước tiên chưa nói tới gan dạ, ít

nhất cũng là người đến đây có chuẩn bị, đúng lúc lão phu thiếu nhân thủ.”

Dứt lời, con ruồi đó vẫn tiếp tục bò lên bò xuống trên khe hở cánh cửa, trong tủ

cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lão Khâu đành phải tiếp tục lên tiếng: “Đường đường là Lê Hoa nương nương,

bây giờ lại co rúm lại như một con chuột trong cống sao, thực sự là đáng buồn,

đáng tiếc.”

Sau kho lão ta nói ra lời này, con ruồi đang bò lên bò xuống trên khe cửa tủ đột

nhiên phát ra một tiếp “Bụp”, không hiểu sao bị nổ tung thành mẩu vụn.

Sau đó cửa tủ mở ra, lộ ra một thiếu nữ mặc đồ trắng co mình ở bên trong. Ngay

khi lão Khâu vừa mới ngưng thần để nhìn kỹ, bóng trắng của cô gái đã lóe lên,

trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt lão ta, một trảo chụp tới trán lão.

Lão Khâu phản ứng cũng không chậm, chụp lấy cổ tay bà ta, hai người đứng tại

chỗ giằng co nhau, không ai dám gây ra tiếng động đánh nhau.

Qua một đòn giao đấu này, Lê Hoa nương nương trong dung mạo thiếu nữ có

thể nói là khá kinh ngạc, bởi vì bà ta nhận ra được tu vi của đối phương không

kém gì mình, cũng là một cao thủ Cao Huyền.

Bà ta không dám nói mình quen thuộc tất cả các cao thủ Cao Huyền trên thế

giới này, nhưng cơ bản đều nhận ra, tuy nhiên, bà ta lại không có bất kỳ ấn

tượng gì với khuôn mặt vị vành mũ che khuất một nửa ở trước mặt này.

Kình khí bùng ra từ trên người bà ta, thổi thẳng về phía chiếc mũ trùm đầu của

đối phương.

Lão Khâu không có kháng cự, để mặc cho đối phương xốc chiếc mũ trùm đầu

của mình lên, để lộ ra cái đầu trọc lóc một nửa, râu tóc bạc phơ, và khuôn mặt

lấm lem.

Lê Hoa chăm chú nhìn kỹ, phát hiện mình thực sự không nhận ra người này, bà

ta ngạc nhiên, một người có tu vi đến mức độ như vậy, mà mình lại chưa từng

gặp qua, bà ta lập tức trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lão Khâu nở nụ cười, “Lê Hoa, ngươi thật đúng là quý nhân nhanh quên.”

Ý muốn nói là hai người quen biết nhau, Lê Hoa không cho rằng trí nhớ của

mình kém đến vậy, cho nên bà ta càng cảm thấy nghi hoặc, “Đừng có giả thần

giả quỷ nữa, ngươi rốt cuộc là ai?”

Vù vù vù, một đám bóng đen từ trong tay áo lão Khâu lao ra, đủ các loại côn

trùng, thậm chí còn có cả rết đồng thời bò về phía cánh tay đang giằng co với

bên này.

Lê Hoa hơi giật mình, trong đầu lóe lên một hình ảnh đã từng quen biết trước

đây, hơn nữa, kết hợp với cảm nhận về kình khí so đấu của đối phương cũng

cảm thấy quen thuộc, bà ta lập tức hất tay của đối phương ra, cương khí trên

người ngăn chặn vô số côn trùng nhào tới, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng

của bà ta lộ ra nét kinh ngạc khó thể tin được, “Kha Mật?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK