lời nói của mình, ông ta nhắc nhở lần nữa: “Thanh gia, ta đã nói ta là thân bất
do kỷ.”
Trước đây xưng hô “Thanh gia” thì ở trong đó có ẩn ý chế giễu, bây giờ đã có
sự bội phục thực sự ở bên trong, bởi vì ông ta bị thuyết phục bởi thực lực của y.
Sau khi giao thủ với y xong, ông ta mới biết rằng, kẻ ở trong mắt ông ta chỉ là
một tên lưu manh đó lại có thực lực vượt quá dự liệu của mình, rút đao ra, chỉ
thiếu một chút, thiếu một chút nữa thôi một đao đó đã chém chết ông ta rồi.
May mà đòn đánh lén lúc trước của ông ta đã đánh cho y bị trọng thương, hơn
nữa, đối phương gãy một chân chưa lành, nếu không, ông ta hoàn toàn không
phải là đối thủ của đối phương.
Cho dù là như vậy, đối phương vẫn để lại một đao đẫm máu trên người ông ta,
nếu như đối phương xuất đao nhiều thêm một phần sức lực, cái mạng này của
ông ta đã không còn.
Bây giờ nhớ lại, ông ta vẫn còn cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu không phải tại thời
khắc cuối cùng, vì để cho ổn thỏa mà đánh lén trước, hậu quả thật không thể
tưởng tượng nổi, may mà nghe lời vị Thám Hoa lang kia.
Ông ta chết cũng không có gì, bắt đầu từ ngày đồng ý nghe lệnh của người ta,
ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sinh tử của bản thân không do mình làm chủ, lo
lắng chính là làm hại tính mạng của thiếu Các chủ, không còn mặt mũi nào đối
mặt với sự tín nhiệm của Các chủ.
Thanh Nha không có suy nghĩ nhiều như ông ta vậy, rất lưu manh, cúi đầu hay
ngẩng đầu đều là người, không có gì cao thượng hay thấp kém, thua thì chấp
nhận thua, té thì bò đứng lên lại là được, nhưng hiện tại nghe không hiểu, hỏi
ngược lại: “Cái gì gọi là thân bất do kỷ?”
Ngân Sơn Hà cũng không muốn nói thẳng ra, bội phục thực lực của vị này, nói
ra sợ vũ nhục người ta, nhưng rồi nghĩ đến việc trước sau gì cũng phải đối diện,
cho nên cuối cùng vẫn nói ra, “Vị Thám Hoa lang kia muốn lấy một mạng đổi
một mạng, đem ngươi giao cho hắn, hắn mới sẽ thả thiếu Các chủ ra…”
Thanh Nha lập tức trợn tròn mắt, sau một thoáng sửng sốt ngẩn người, mới hoài
nghi hỏi: “Tại sao lão tử nghe có vẻ vô nghĩa, hắn cần ta làm gì?”
Đây chính là nguyên nhân mà vừa rồi y nghe không hiểu lời đối phương nói.
Đừng nói tới y, kỳ thực Ngân Sơn Hà cũng rất không hiểu, “Hắn nói lấy một
mạng đổi một mạng, là bởi vì ngươi dẫn chúng ta tới giết hắn, nói là nuốt không
được cơn tức này, nhưng ta cảm thấy hắn cần ngươi còn có mục đích khác, bởi
vì hắn cần người sống.”
Thanh Nha nghi hoặc không hiểu, “Các ngươi đã bán đứng ta? Các ngươi nói
cho hắn biết là ta dẫn các ngươi tới giết hắn?”
Ngân Sơn Hà: “Không có, với tính cách của thiếu Các chủ thì càng sẽ không dễ
dàng thỏa hiệp với hắn, chúng ta cũng không biết tại sao hắn biết được.”
Trong đầu Thanh Nha đột nhiên lóe lên một cái hình ảnh, chính là tình hình lúc
trước y nhận thấy được có điều gì đó bất thường ở tại trên đảo đá ngầm nhỏ kia,
khóe miệng nhịn không được nhếch nhếch lên.
Lời đã nói đến nước này, bằng lòng nói nhiều như vậy, Ngân Sơn Hà xem như
đã thể hiện đủ sự kính trọng của ông ta với đối phương, “Trảm thảo đao” trong
tay lóe lên, cắm về trong vỏ đao sau lưng Thanh Nha, nói một câu, “Thanh gia,
xin lỗi.”
Năm ngón cách không chụp một trảo, hai đoạn tẩu thuốc nằm trên sàn đò bay về
trong tay ông ta, nhét vào trong đai lưng.
Vừa nghe được lời nói đó, Thanh Nha bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng vui cười
nói: “Việc này, chúng ta thương lượng kỹ càng một chút đi, chỉ cần chúng ta
liên thủ, nhất định có thể tìm ra cách cứu được Long thiếu.”
Kỳ thật, y chỉ là không muốn để cho mình rơi vào trong tay Dữu Khánh, dẫn
người tới giết người ta, dùng cái mông để suy nghĩ cũng có thể biết được sẽ
không có chuyện gì tốt, có quỷ mới biết tên Thám Hoa chó chết kia sẽ sử dụng
biện pháp gì để hành hạ mình.
Không biết tại sao, y cảm thấy rơi vào trong tay tên Thám Hoa chó chết kia có
khả năng còn đáng sợ hơn cả rơi vào trong tay của Tây Kình Nguyệt, y cảm
thấy càng làm cho mình không yên tâm.
Bắt đầu từ Vương Vấn Thiên, tiếp đó là Văn Hầu, rồi đến Vương Tuyết Đường,
đến bây giờ là Long Hành Vân, những kẻ gây bất lợi cho tên Thám Hoa chó kia
đều té ngã rồi, hiện tại sắp đến lượt mình rồi sao? Tên kia muốn bắt mình đến
cùng là định làm gì? Càng nghĩ trong lòng y càng thêm ớn lạnh, nổi cả da gà.
“Không cần phiền phức như vậy.”
Ông ta sao có thể không biết ý muốn của đối phương, Ngân Sơn Hà trả lời rất
gọn gàng dứt khoát, một tay xách y lên tung mình vào không trung, bay thằng
đến Tử Lan đảo sáng rực rỡ.
Bàng Thành Khâu và Thôi Du lập tức cũng lần lượt tung mình lên, phi thân
đuổi theo.
Giao nhân đưa đò của hai chiếc đò quay mặt nhìn nhau, Giao nhân của chiếc đò
bị hủy cũng bơi tới đây, một số đậu phộng không biết từ đâu nổi trên mặt nước
trôi đến, lềnh bềnh bên cạnh chiếc đò.
Động tĩnh đánh nhau xuất hiện nhanh, biến mất cũng rất nhanh, đột nhiên bùng
lên rồi biến mất, không biết kết quả như thế nào, ở trên đảo, sư huynh đệ ba
người tránh không được trong lòng thấp thỏm bất an.
Vì để đảm bảo an toàn, ba người rời đảo chui xuống nước, ẩn nấp trong bóng tối
và âm thầm quan sát, coi như là chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ khi nào.
Cho đến khi nhìn thấy có bóng người bay lên không xâm nhập vào trong phạm
vi chiếu sáng của Tử Lan đảo, bọn hắn nhìn thấy là Ngân Sơn Hà xách theo
Thanh Nha trở về, lúc đó ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thôi Du và Bàng Thành Khâu cũng lần lượt bay đến, lướt lên đảo, đuổi theo
Ngân Sơn Hà.
Hạ xuống đất, Ngân Sơn Hà không nhìn thấy sư huynh đệ ba người tại hiện
trường, lập tức thi pháp cất cao giọng hỏi: “ĐÃ đưa người tới rồi, Thám Hoa
lang ở đâu?”
Âm thanh quanh quẩn, vang vọng khắp xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, ba người Dữu Khánh kẹp theo Long Hành Vân ướt đẫm toàn
thân và vẫn đang hôn mê đi tới.
Nhìn thấy Ngân Sơn Hà đắc thắng trở về, sư huynh đệ ba người cũng không
dám thả lỏng, vẫn duy trì cảnh giác đề phòng quan sát tình hình.
Sự việc liên quan đến tính mạng của mình, bọn hắn cũng không có bất kỳ bốn
liếng gì để tự cao tự đại, làm sao có thể không cẩn thận cho được.
Ba người nhìn thấy, Thanh Nha chật vật vô cùng đương nhiên không cần phải
nói, phát hiện Ngân Sơn Hà rõ ràng cũng bị thương, nửa khuôn mặt máu me
đầm đìa, ba người là đầu sỏ gây ra chuyện này nhìn thấy vậy thì cảm thấy bối
rối.
Bàng Thành Khâu vừa nhìn thấy bọn hắn liền lập tức nổi giận, chỉ vào mặt ba
người giận dữ, “Các ngươi muốn làm gì? Chán sống rồi sao?”
Nào ngờ Thanh Nha bật cười mấy tiếng, miễn cưỡng tươi cười ngắt lời gã ta:
“Tức giận như vậy làm gì chứ, đều là bằng hữu, có hiểu lầm gì nói rõ ra sẽ
không còn nữa rồi.”
Vừa mới nói xong liền rên lên một tiếng.