tuyền mà biến dị, sẽ chết sao?”
Dữu Khánh không muốn thừa nhận bọn họ đang bị sự đe dọa chí mạng, sợ bị
người ta nắm lấy nhược điểm của mình, y rút tay khỏi sau cổ Mục Ngạo Thiết,
“Sẽ không chết, nhưng chúng ta từng nhìn thấy hậu quả của người khác sau khi
tiến vào ngâm nước Địa tuyền, bị biến thành yêu ma, chúng ta không muốn biến
thành loại yêu ma đó.”
Lệ Nương: “Cho nên các ngươi muốn tìm được Thiên tuyền, thuận tiện cầu
được trường sinh.”
Dữu Khánh vẫn một mực thanh minh, “Trường sinh không quan trọng, quan
trọng là khôi phục bình thường. Nếu ngươi biết được tung tích của ‘Nhân tuyền’
cũng được, chúng ta có thể không cần tìm Thiên tuyền.”
Nào ngờ Lệ Nương lạnh nhạt nói: “Thiên tuyền cũng được, Địa tuyền cũng tốt,
ta đều không biết ở đâu.”
Sư huynh đệ ba người ngẩn ra, Nam Trúc lập tức nhịn không được, “Ta nói nha
tiền bối, lời này của ngươi không phải là đang lừa gạt người sao, ngươi rõ ràng
đã trài qua Thiên tuyền tẩy thân, làm sao lại không biết Thiên tuyền ở đâu chứ?
Chúng ta cực cực khổ khổ chạy tới giúp cho ca ca của ngươi, ngươi vậy mà lại
trêu chọc chúng ta như vậy sao?”
Bọn hắn thực sự đã có nhiều từng trải nên lá gan cũng lớn lên, nếu là hồi trước e
rằng không dám dùng loại lời nói này để đối đáp với người sống mấy nghìn
năm như vậy.
Lệ Nương đáp: “Các ngươi nói theo lý, nhưng quả thực ta không biết chúng ở
đâu, ta quả thực đã trải qua Thiên tuyền tẩy thân, nhưng cũng không phải giống
như cách mà các ngươi tưởng tượng, sau khi ta tỉnh lại mới biết được ta đã bị
đưa đến một tiên phủ khác để tắm rửa Thiên tuyền, trước đó không có người
nào hỏi qua ý kiến của ta, cũng không có người nào hỏi xem ta có bằng lòng
hay không, chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Lúc đó người gặp phải chuyện
như ta, được đưa tới tắm rửa Thiên tuyền không chỉ có một mình ta, chỉ là bên
Minh Hải này thì chỉ có một mình ta mà thôi.”
Đúng là có chuyện như vậy sao? Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh lại hỏi tiếp: “Ngay cả là ở tòa tiên phủ nào cũng không biết sao?”
Lệ Nương: “Không biết. Có một số thứ, có nhiều người biết được thì sẽ ồn ào
lan truyền đến mọi người đều biết. Các ngươi có từng nghe nói vị trí tòa tiên
phủ nào mà mọi người đều biết không? Minh Hải tiên phủ để cho mọi người
đều biết, vì vậy mà biến thành như thế này. Hồi đó, địa vị của ta tại trong Minh
Hải tiên phủ cũng không cao, cũng không biết được gì nhiều, không có tư cách
vọng nhìn tiên cơ.”
Vừa nghe được lời này, ba người đã ủ rũ hơn nửa, vòng vèo một vòng lớn như
thế, cuối cùng vẫn bị người chơi đùa xém chết, còn phí rất nhiều tiền, kết quả là
như thế này?
Dữu Khánh chỉ có thể lui một bước, “Tiền bối kiến thức rộng rãi, ngài có biết
vấn đề trên người chúng ta có phương pháp nào để chữa trị hay không vậy?”
Lệ Nương: “Nếu biết thì ta đã không cần nhiều lời với các ngươi. Ta thậm chí
còn không biết tình trạng trên người các ngươi rốt cuộc là như thế nào, làm sao
có thể có biện pháp đúng bệnh hốt thuốc nào chứ. Hồi đó ta cũng chỉ là một hạ
nhân đưa đón khách nhân cho tiên phủ, theo quy củ, không đụng chạm được
quá nhiều.”
Nói đến đây, Dữu Khánh chợt nghĩ tới một việc, hỏi: “Ngài trước đây là ‘Hải
Nữ’ của tòa tiên phủ này sao?”
Lệ Nương: “Không sai, ta đảm nhiệm Hải Nữ cuối cùng, chuyên tổ chức
nghênh đón và đưa tiễn, đại khái cũng là bởi vì muốn để cho ta lưu thủ, nên mới
để cho ta được trường sinh đi.”
Với vẻ mặt bi phẫn, Nam Trúc đột nhiên hỏi: “Với kiến thức của tiền bối, lẽ nào
chúng ta thật sự không có chút hi vọng chữa trị nào hay sao? Thực sự một chút
biện pháp cũng không có sao?”
Lệ Nương: “Đương nhiên là có hi vọng và biện pháp, chỉ là chúng ta không biết
mà thôi, vấn đề của các ngươi không phải là vấn đề của thế gian bình thường,
trên thế gian này đại khái là không có cách nào chữa trị cho các ngươi, e rằng
vẫn phải đến tiên phủ khác để thỉnh cầu lời giải.”
Dữu Khánh cười khổ, “Tiền bối cũng đã nói rồi, vị trí của tiên phủ không phải
người nào cũng có thể biết được, nếu như thế nhân biết rõ, chỉ sợ đã đi tìm từ
lâu.”
Lệ Nương: “Ta dù sao tại tiên phủ cũng từng có tiếp xúc với một ít tiên nhân,
mặc dù không biết Thiên tuyền và Địa tuyền ở tại tiên phủ nào, nhưng ít nhiều
cũng biết rõ một chút manh mối về vị trí tiên phủ, nếu các ngươi không sợ phiền
phức, không ngại đi tìm kiếm thử xem.”
Dữu Khánh tức thì hoài nghi, “Ngài biết manh mối sao? Đã qua nhiều năm như
vậy cũng không nghĩ cách đi tìm sao?”
Lệ Nương: “Không phải không nghĩ cách, mà là chưa bao giờ có ý nghĩ đi tìm
kiếm, đã mấy nghìn năm nay, ta vẫn luôn cho rằng ngoại trừ Minh Hải này ra,
mỗi cái đại tiên phủ đều đã triệt để phong ấn, đều đã đoạn tuyệt tất cả liên hệ
cùng với ngoại giới, lúc đó ta từ người phía trên biết rõ được tình hình là như
vậy, nếu không thì cũng không tới phiên ngươi đi thực hiện lời nhờ vả của ca ca
ta. Ca ta đã nói cho ta biết vị trí ra vào Kim Khư.
Hơn nữa, biết rõ manh mối cũng chưa chắc có thể tìm được cách tiến vào những
tiên phủ khác. Ta thấy ba người các ngươi trái lại có chút thú vị, trong tình hình
thế đơn lực bạc, không chỉ tìm được lối vào Tiểu Vân gian, còn tìm được lối vào
Kim Khư, không chỉ xông vào Tiểu Vân gian, còn xâm nhập Kim Khư, những
thứ đã bị chôn vùi trong thời gian mấy nghìn năm, các ngươi vậy mà còn có thể
liên tiếp móc ra được. Thảo nào, hết Vương Vấn Thiên đến Long Hành Vân đều
té ngã trên tay các ngươi, xem ra quả thực có chút bản lĩnh.
Đưa manh mối cho các ngươi, có lẽ các ngươi thật sự có thể tìm được. Có muốn
đi thử thời vận hay không thì tùy vào quyết định của chính các ngươi.”
Không quan tâm đến việc có thể tìm được hay không, trước tiên có được manh
mối rồi nói tiếp, Nam Trúc vội nói: “Có manh mối gì, tiền bối cứ việc nói ra,
bọn ta chăm chú lắng nghe.”
Lệ Nương hỏi ngược lại: “Từng nghe nói tới Bách Hoa tiên tử chưa?”