thư sinh, những người đọc nhiều sách không phải đều là mọt sách, ta cũng học
được một chút năng lực phân biệt. Dược Đồ tiền bối xem thường hồng trần vinh
hoa, hoàn toàn không phải là tục nhân. Xích Lan các chủ thì khí độ ung dung
nho nhã, có phong thái khuynh quốc khuynh thành. Nếu hai vị thật sự là hạng
người xảo trá, chỉ sợ đã vang danh bên ngoài từ lâu rồi.”
Dược Đồ hừ một tiếng, tỏ vẻ như là lời này chỉ để nghe mà thôi.
Xích Lan các chủ hơi nhướng mày, “Ta thấy ngươi đọc sách nhiều, đọc thành
miệng lưỡi trơn tru rồi.”
Mặc dù nói ra lời chê trách như vậy, nhưng tâm trạng bực tức khi đối diện với
Dữu Khánh rõ ràng giảm đi không ít, nữ nhân mà, được khen xinh đẹp liền rất
dễ cho là thật.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhân viên Phượng tộc bị kinh động bởi vì bọn hắn
đi tới, nói: “Về tình về lý đều phải bắt chuyện báo cho chủ nhân nơi này một
tiếng, để ta đi một chuyến trước đã. Lão Thất, Hướng Chân, các ngươi chuẩn bị
thuyền trước đi.”
Dứt lời liền xoay người lại lướt về phía ngọn núi cao nhất phía sau.
Hắn vốn không muốn dẫn theo Hướng Chân, nhưng Hướng Chân nhất quyết
muốn đi theo, bày ra thái độ trừ khi ngươi giết ta.
Tên có khả năng là “Kẻ nằm vùng” này quá dõng dạc và khí phách, nhưng kết
quả nhất quán từ hành vi của gã đã khiến cho Dữu Khánh không còn cách nào
khác, làm công việc cơ mật như thế này mà phải mang theo một tên có khả năng
là “Kẻ nằm vùng” hỗ trợ, điều này được gọi là gì chứ.
Dược Đồ và Xích Lan các chủ đứng ở bên hồ bờ không có phản ứng gì, nơi đây
không phải do Phượng Kim Kỳ tọa trấn, bọn họ làm sao có khả năng chủ động
đi bái kiến chủ nhân nơi này.
Phượng Tàng Sơn và Diệp Điểm Điểm cũng bị khách tới kinh động, bọn họ mới
vừa đi đến rìa núi nhìn xem xa xa, liền thấy Dữu Khánh phi thân nhảy lên.
“Tỷ, tỷ phu, ta lại tới quấy rầy đây.” Dữu Khánh chắp tay cười chào hỏi.
Diệp Điểm Điểm ưỡn bụng bự chỉ về phía hồ bờ, “Đây là, ngươi lại tới thăm hồ
hả?”
Dữu Khánh gật đầu, “Thúy Vũ hồ thực sự quá đẹp, quá hấp dẫn.”
Diệp Điểm Điểm không nói gì, nhìn sang trượng phu ở bên cạnh.
Phượng Tàng Sơn thì dõi đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm phía hồ, đôi mắt
hơi sáng lên: “Có quý khách tới, ta nên đi bái kiến.” Nói xong liền thả người
nhảy xuống, vội vã chạy đi.
Dữu Khánh nhịn không được vuốt vuốt chút râu mép của mình, có phần không
biết nên nói như thế nào với vị tỷ phu vô tình có được này, cảm thấy gã có phần
mưu cầu danh lợi trong phương diện đối nhân xử thế, so với tính cách chung
của người dân bộ tộc này, thật khó thể nói rõ là kiểu như thế nào.
Diệp Điểm Điểm nhấc tay đập đập lên cánh tay hắn, “Nghe nói ngươi bắt cóc đệ
tử của Dược Đồ và con trai của Xích Lan các chủ? Ta càng ngày càng xem
không hiểu, hoàn toàn không nghĩ ra, Dữu Khánh, hãy thành thật nói cho ta
biết, rốt cuộc thì ngươi đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm trọng và chăm chú của nàng,
tức thì trở nên trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói ra: “Tỷ, nhớ kỹ, không
nên hỏi, cũng không nên nhúng tay vào, duy trì một khoảng cách sẽ không sai,
không biết việc gì mới là đúng.”
Hắn không thể nói gì nhiều thêm một câu, bây giờ cho dù gặp phải trắc trở lớn
đến đâu hắn cũng sẽ không đề nghị đối phương giúp đỡ bất kỳ việc gì.
Như vậy là vì tốt cho nàng, cũng là vì tốt cho phu thê bọn họ, hiện tại hắn thân
bất do kỷ, có thể làm được cũng chỉ là như vậy.
Tiếp tục nói thêm nữa sợ rằng sẽ kh1o xử cho cả hai bên, hắn chắp tay bày tỏ
xin lỗi, rồi lập tức phi thân rời đi.
Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng không muốn trò chuyện gì với Phượng
Tàng Sơn, khi Dữu Khánh vừa trở về, bọn họ liền gọi hắn lên thuyền dạo hồ.
Phượng Tàng Sơn cung kính đưa tiễn.
Trên mái hiên của Thúy Bích lâu, nơi dùng để tiếp đón khách, có một con côn
trùng nằm úp sấp trên đó, không dễ để phát hiện ra nó. Nó thỉnh thoảng linh
hoạt khẽ quay đầu, nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, nhìn xung quanh. Đó chính là
Đầu To.
Nó được lệnh ẩn nấp tại đây, nhiệm vụ duy nhất chính là chờ đợi con Tam Túc ô
Tiểu Thanh đến, bởi vì nếu như có tin tức gì, Tiểu Thanh chỉ có thể tìm tới nơi
đây, cô ta không biết bây giờ Dữu Khánh ở nơi nào, nhiệm vụ của Đầu To là
phụ trách dẫn đường.
Lại bị không để ý tới, Phượng Tàng Sơn có phần thất vọng quay trở về trên đỉnh
núi, nhìn thấy thê tử đang dõi nhìn chờ đợi, gã lập tức hỏi: “Vị huynh đệ đó của
nàng có nói gì với nàng không?”
Diệp Điểm Điểm ngập ngừng nói: “Hắn nói chúng ta không nên hỏi, cũng
không nên nhúng tay vào, hãy giữ một khoảng cách, không biết là có ý gì, chắc
có lẽ vì muốn tốt cho chúng ta.”
“Vì muốn tốt cho chúng ta?” Trong giọng nói của Phượng Tàng Sơn toát ra một
chút châm chọc, nheo mắt nhìn thê tử mấy lần, “Nếu thật sự là vì muốn tốt cho
chúng ta, hắn không nên giấu giếm chúng ta mọi chuyện, cũng sẽ không ngăn
cản không cho chúng ta tiếp xúc đến việc gì. Cái gì mà Thúy Vũ hồ quá đẹp,
đến đây du ngoạn, nàng cảm thấy chuyện này có thể xảy ra với Dược Đồ và
Xích Lan các chủ không chứ? Ngay cả là kẻ ngốc cũng không lừa được nha, rõ
ràng là có vấn đề. Đệ đệ này của ngươi nha, không có thân cận như ngươi
tưởng, trong lòng rất ngăn cách với chúng ta.”
Diệp Điểm Điểm cau mày, “Ngươi nói như vậy có phần quá đáng rồi, hắn là do
chúng ta đưa tới đây, xảy ra chuyện cũng chưa từng oán trách chúng ta. Ngươi
nói hắn từ bỏ cạnh tranh với Trữ Bình Côn, hắn không có nhiều lời, trực tiếp
đồng ý. Ngươi biết việc này có ý nghĩa như thế nào với hắn không? Hắn không
có thu nhập từ việc kinh doanh đặc sản Phượng tộc, dựa theo khế ước, hoặc là
từ bỏ vườn tiên đào đó, hoặc là phải nghĩ biện pháp khác để hàng năm giao tiền
cho ta. Ngươi chỉ nói một câu, hắn không suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý.”
“Phu nhân a, nàng cũng là người từng lo liệu công việc kinh doanh, sao lại ngây
thơ như thế?”
Phượng Tàng Sơn lắc đầu cười khổ, nhấc tay chỉ về phía người bơi thuyền dạo
chơi trong hồ, “Nàng nhìn hắn mà xem, nàng thấy những người hắn giao tiếp
đều là nhân vật như thế nào, loại người này, nàng cảm thấy hắn sẽ thiếu tiền
sao? Hắn cũng biết nàng không thể thật sự tịch thu đồ của hắn. Đương nhiên,
cảm tình giữa các ngươi không tầm thường, có thể thân cận với nhau, sẵn sàng
giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải ta không có nói gì sao? Tại sao lại thành quá đáng
rồi.”
Diệp Điểm Điểm mặt biến sắc, cắn răng hỏi: “Ngươi nói lời này có ý gì?”
Phượng Tàng Sơn hít sâu một hơi, “Nữ nhi của ta đến nay vẫn còn không biết
sống chết thế nào, ta không thoải mái không được sao? Nàng nhất định vì huynh
đệ đó của nàng mà cãi nhau với ta sao? Nàng không nên sai lầm, ta mới là nam
nhân của nàng!”
Diệp Điểm Điểm như muốn nói gì đó rồi lại thôi, tâm tình kích động trong
thoáng chốc, nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu im lặng, hai tay lẳng lặng vuốt ve
bụng bự của mình, thần sắc có chút u ám.
Phượng Tàng Sơn liếc nhìn nàng mấy lần, dõi mắt về phía Thúy Vũ hồ xa xa,
chậm rãi chắp tay sau lưng, cất giọng lẩm bẩm: “Đám này người đến cùng
muốn làm gì chứ? Việc đáng lẽ phải được quyết định sau Đại Hoang tự lại chậm
chạp không được thương nghị, chỉ sợ cũng là bị những người này làm ảnh
hưởng.”
Đẳng cấp của gã không đủ, có một số nhân vật gã không thể chạm đến, cho dù
có suy nghĩ đủ mọi cách, vẫn không thể nhìn rõ phía sau mà sương mù này là
cái gì.