Nàng biết Nam Trúc có mối quan hệ thân thiết với Dữu Khánh, nhưng không
ngờ rằng Dữu Khánh lại thà vứt bỏ tất cả và kiên quyết như thế chỉ vì để tìm
được Nam Trúc.
Hóa ra thái độ của tên gia hỏa này với người thân cận là như vậy. Điều này
khiến ánh mắt và vẻ mặt nàng có chút phức tạp.
Dữu Khánh cũng tìm nàng nhờ hỗ trợ, nhưng lần này nàng không có đi theo,
bởi vì mấy vị đại lão khác vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng. Một khi
quyết định rút lui, một khi những người này rời khỏi tiên phủ, vậy nhóm người
Dữu Khánh rất có thể sẽ không thể rời khỏi nơi đây.
Mục đích nàng lưu lại chính là để xem cuối cùng sẽ quyết định như thế nào, tại
thời khắc mấu chốt nàng có thể xuất thủ nắm giữ chìa khóa “Củ cải trắng” ra
vào tiên phủ kia trong tay.
Trên hẻm núi nơi dòng sông lao nhanh, từng bóng người vùn vụt lướt qua,
nhóm người Nam Trúc lại tiếp tục vội vã lên đường.
Trên đường đi bọn họ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, một mực tiến tới
theo dấu hiệu chỉ đường, chỉ cảm thấy địa thế đang dần hướng lên cao.
Thuận lợi đi tới đến giữa buổi sáng, sau khi vượt qua một ngọn núi, đoàn người
đột nhiên không hẹn mà cùng dồn dập ẩn nấp.
Tại phía trước bọn họ dường như có một tòa thành, một tòa thành đá rộng lớn,
nhìn kỹ có thể thấy nó hẳn là được đào bới ra từ một nền đá hình vuông khổng
lồ.
Cửa đi và cửa sổ đều rất lớn, ra ra vào vào nơi này đều là cự nhân, loáng thoáng
có thể nhìn thấy một số người bình thường nhỏ bé.
“Cái quái gì thế này? Không phải đã chạy đến sào huyệt của cự nhân rồi chứ?”
Nằm úp sấp trên mặt đất, Nam Trúc cất tiếng lẩm bẩm, rồi phất tay gọi Ô y
nhân bò tới đây, “Đây là nơi nào?”
Ô y nhân quan sát một chút, do dự nói: “Xem ra, đây hẳn là Bàng Bạc lĩnh mà
ta nói tới tối hôm qua?”
Tối hôm qua, mấy người Nam Trúc đã gọi người này tới hỏi thăm thông tin về
những gì y thẩm vấn được.
Có người ở bên cạnh hít vào một hơi khí lạnh, “Bàng Bạc lĩnh có A Bồng gì đó
ư?”
Nam Trúc cũng có chút kinh ngạc, “Chuyện gì vậy chứ? Dấu hiệu chỉ đường
của nhóm người lão Thập Ngũ tại sao lại dẫn thẳng đến nơi này? Không thấy
bọn hắn đâu nha? Không lẽ bọn hắn đã tiến vào thành này rồi sao?”
Trong lúc gã đang kinh nghi bất định thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước
chân ầm ầm, bọn họ giật mình khẩn cấp quay lại quan sát xem có chuyện gì xảy
ra.
Một nhóm cự nhân không biết từ đâu toát ra, đang dò xét tiến gần phía bên này.
Phía trước là sào huyệt cự nhân, phía sau là đội ngũ cự nhân tuần tra, mấu chốt
là bọn họ không dám gây ra động tĩnh, một khi kinh động đến vị A Bồng đại
nhân đó, vậy thì tiêu rồi?
Trong nháy mắt, mọi người đều trở nên khẩn trương.
Đột nhiên có người chỉ xuống dưới chân núi, nói: “Hình như ở đó có cái hang
động.”
Mọi người theo hướng tay chỉ nhìn xuống, nhìn thấy dưới chân núi có cái sườn
núi, trên sườn núi quả thực có cái hang động.
Nam Trúc vung tay lên, Tô Thu Tử lập tức nhảy xuống, chạy vào trong hang
động trên sườn núi đó, kiểm tra bên trong một lượt rồi lại lướt lên trên núi vẫy
vẫy tay với mọi người, ra hiệu không có vấn đề gì, có thể ẩn nấp.
Mọi người lập tức nhanh chóng lướt xuống dưới.
Sau khi mọi người trốn hết vào trong hang, còn chưa kịp an tĩnh lại đã nhìn thấy
cửa hang ầm ầm sụp đổ, ánh mắt mọi người lập tức chìm vào bóng tối, sau đó
thân thể chảo đảo như mặt đất rung chuyển.
Không ít người thi pháp lao ra, nhưng dụng phải vách chắn, Nam Trúc cũng
vậy, phát hiện mình dường như đã đụng vào một hàng rào kim loại cứng rắn.
Theo sự rung chuyển, đất đá sụp đổ xuống, đột nhiên thấy xuất hiện ánh sáng,
trong một vùng bụi mù tung bay, đám người lắc lư kinh hãi nhìn xung quanh,
phát hiện thấy mình đã bị nhốt ở trong một cái lồng sắt to lớn.
Một tên cự nhân nhếch miệng cười toe toét xách lồng sắt trong tay, đang nhìn
đám người ở bên trong, vẻ mặt cười thỏa mãn.
Sườn núi vừa rồi giống như làm bằng giấy, quả thực cũng là dùng bùn đất đắp
lên, vừa kéo liền vỡ ra từng đám.
Lúc này, những người trong lồng mới nhận ra đây là một cái bẫy, bọn họ thì
giống như là những con chuột chui vào trong cạm bẫy, loạn hết cả lên.
Mọi người dồn hết sức lực kéo mạnh song sắt, liều mạng đụng mạnh vào chiếc
lồng, muốn phá lồng để chạy đi, nhưng chiếc lồng này không biết được làm từ
chất liệu gì, vô cùng chắc chắn, dù có dùng hết tu vi cũng không thể khiến nó
biến dạng chứ đừng nói là phá hư.
Trong chiếc lồng lắc lư, Văn lão là người điềm tĩnh nhất, hay nói đúng hơn là
không chút dao động, mọi người đều rối loạn, chỉ có một mình ông ta đứng
vững vàng ở đó.
Ánh mắt ông ta rời khỏi gã cự nhân đang cười toe toét bên ngoài lồng, đảo mắt
nhìn đám người đang hỗn loạn trong lồng, phát hiện thấy đã có không ít người
bị thương.
Bọn họ bị thương không phải vì sự đổ làm tổn thương, chút bùn đất sụp xuống
đó còn không thể khiến những tu sĩ này bị thương, mà bởi vì không gian trong
này không lớn, trong lúc sụp xuống mọi người rơi vào hỗn loạn, tránh né những
thứ sụp xuống hoặc ra tay đánh bay những thứ rơi xuống thì không tránh được
có đồng bạn bị đánh trúng.
Không thể phá hư được chiếc lồng, mọi người lập tức tìm kiếm cửa vào lúc
trước, kỳ quái là, không thể tìm được cửa vào ở đâu, lồng giam trọn vẹn một
khối.
Phản ứng của An Di xem như rất nhanh, cô ta thuận tay rút một thanh kiếm
không biết của ai, phóng ra khỏi lồng, bắn trúng lên cổ tay to lớn của cự nhân
nhấc lồng.
“Oa…” Cự nhân cầm lồng đau đớn hét lên quái dị, lồng giam rời khỏi tay rơi
xuống đất.
Vì việc này, người ở trong lồng liền bị trả thù, mấy tên cự nhân đi cùng vung
đại bổng trong tay lập tức đập xuống, ra sức nện điên cuồng vào lồng.
Đại bổng nện lên trên lồng sắt, âm thanh chấn động vang rền như sấm sét, lại
còn liên miên không ngừng, chiếc lồng cuốn theo mọi người ở bên trong đồng
thời bị đập cho lăn lộn quay cuồng, theo đó là bụi mù tràn ngập và đất đá văng
tung tóe.
Khi tiếng gậy nện vang ầm ầm dừng lại, những người trong lồng gần như đều
choáng váng đầu óc, trong tai ù ù, đều đã bị đập cho thất điên bát đảo, không
một ai giữ được thân thể sạch sẽ, vô cùng bẩn thỉu, thậm chí có người miệng
mũi chảy máu, Nam Trúc chính là một trong số đó.
Đa số mọi người đều đã bị dồn vào một cục ở trong lồng, người người chen
chúc, người đè lên người thành một đống, có người ở phía dưới cảm thấy mình
sắp phải tắt thở.
Nam Trúc thỉnh thoảng hai mắt trợn trắng, may mắn có người kéo gã ra, Văn
lão ngồi xổm ở bên cạnh, vỗ vỗ vào mặt gã, nói: “Tiểu mập mạp, tiểu mập mạp,
đừng có mơ nữa…” Gọi cho gã tỉnh lại.
Đám người lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả An Di và Tô Thu Tử có cảnh giới
Thượng Huyền cũng chỉ có thể nắm chặt song sắt, nhìn ra ngoài như tù nhân.
Người ở trong lồng chợt bị lộn nhào, chiếc lồng lại được một bàn tay to lớn
nhấc lên. Dưới sự áp giải của mấy tên cự nhân, bọn họ bị đưa về phía tòa thành
đá to lớn hùng vĩ kia.
Khoảng cách trông khá xa, nhưng với những sải bước rất dài của cự nhân, bọn
họ rất nhanh liền bị đưa đến một khu đất trống bên cạnh tòa thành.
Một đám người trong lồng dần dần tỉnh táo lại, trong khi đang hoảng sợ lo lắng
không biết phải làm sao thì đột nhiên có người hét lên: “Nhìn kìa, còn có những
người khác.”
Rất nhiều người lập tức chen chúc đổ dồn đến bên cạnh lồng để nhìn xem, chỉ
thấy trên mặt đất có đặt một số chiếc lồng tương tự, bên trong cũng chứa đầy
người.
Còn chưa kịp nhìn rõ đó là những ai, chiếc lồng chứa bọn họ đã lọc cọc rơi
xuống mặt đất, được đặt phía sau một dãy lồng.
Nam Trúc cũng chen chui đến sát thành lồng, nỗ lực chúi đầu nhìn ra bên ngoài,
cố gắng nhìn xem trong các lồng khác có những ai. Nhưng chiếc lồng nhốt bọn
họ lại đặt ở sau cùng, gã không nhìn rõ được người trong các lồng khác. Vì vậy,
gã lập tức lớn tiếng hỏi xung quanh: “Có thấy được đó là những người nào hay
không?”
Có người của Tam Tiên bảo trả lời: “Hình như tất cả đều là đám ô hợp xông vào
lúc trước.”
Nam Trúc lại hỏi: “Có nhìn thấy mấy người lão Thập Ngũ không?”
Gã rất lo lắng, bọn họ đi theo chỉ dẫn của lão Thập Ngũ để đến đây, bây giờ bọn
họ rơi vào kết quả này, đám người lão Thập Ngũ thì sao? Gã lo lắng mấy người
lão Thập Ngũ cũng đã bị bắt.
Vừa nghe hỏi như vậy, An Di lập tức cũng hỏi mọi người: “Vừa rồi có ai nhìn
thấy mấy người Thám Hoa lang không?”
Mọi người hoặc là nhớ lại, hoặc là lắc đầu.
Tô Thu Tử lập tức dựa sát vào thành lồng, hỏi to người ở trong lồng bên cạnh:
“Huynh đệ, có nhìn thấy Thám Hoa lang không?”
Người ở lồng bên cạnh rõ ràng trên người có thương tích cất tiếng thở dài, nói:
“Không thấy. Các ngươi là người Tam Tiên bảo phải không? Ta từng gặp các
ngươi ở Hổ Phách hải. Không biết đám cự nhân này sẽ làm gì chúng ta.”
Một người khác ở bên cạnh cũng than thở: “Nếu như chết tại đây, vậy thì quá
oan uổng. Sớm biết như vậy, ta thật sự không nên mơ mộng một bước lên trời,
trở thành tiên nhân. Ngươi nói xem ta còn thiếu cái gì? Ăn uống không lo, tuy
rằng không phải muốn có mỹ nhân nào đều có, nhưng cũng không thiếu, cuộc
sống tốt hơn những phàm phu tục tử kia không biết bao nhiêu lần, cần gì phải
lòng tham không đủ chứ?”