hồi, rồi chợt bay vù ra ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ Bách Lý Tâm ra, mấy sư huynh đệ đều không có phản ứng gì với việc
Đầu To “Bỏ của chạy lấy người”, bởi vì bọn hắn biết rõ, mới xem bản đồ, Đầu
To còn chưa thể nhận ra, đại khái là muốn đi xác nhận lại địa hình.
Sự thật đúng là như thế, không để cho bọn hắn chờ quá lâu, Đầu To ra ngoài
lượn một vòng và rất nhanh quay trở về, lần này nó chỉ hơi chút quan sát, tìm
kiếm trên bản đồ rồi trực tiếp rơi xuống vị trí một bến tàu bên bờ biển trên bản
đồ.
Mấy người lập tức đổ dồn tới để nhìn xem ghi chú tên bến tàu trên bản đồ, rõ
ràng là bốn chữ “Tĩnh Viễn thuyền hành”.
“Tĩnh Viễn thuyền hành?” Nam Trúc chỉ vào đó, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Hổ
Phách hải chắc là không có Tĩnh Viễn thuyền hành thứ hai nào nha?”
Dữu Khánh cau mày, vuốt vuốt ria mép, “Chắc chắn không có Tĩnh Viễn thuyền
hành thứ hai, và một cái Tĩnh Viễn thuyền hành cũng không nên có hai ‘Hoắc
Lãng’ mới đúng…”
Nghe hắn nói như thế, mọi người đều cảm thấy việc này có điểm kỳ quái.
Tình huống không rõ ràng, vấn đề chưa thể nghĩ ra được chỉ có thể tạm thời gác
sang một bên, Dữu Khánh nói Mục Ngạo Thiết chạy đi một chuyến, gọi An Di
và Tô Thu Tử tới.
Mục Ngạo Thiết nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau liền dẫn hai người đến.
Tới thì không sao, mấu chốt là ánh mắt của Tô Thu Tử rất không ổn, Dữu
Khánh vừa nhìn thấy ánh mắt trông mong của gã liền cảm thấy cả người không
được tự nhiên. Người này đang là một đầu mục thổ phỉ tình trạng rất tốt, nhưng
lại không lo làm, hễ rảnh rỗi liền muốn thảo luận văn thơ, điều này khiến cho
hắn không biết phải làm sao, thứ đó biết hắn, chứ hắn không biết thứ đó!
Thôi kệ gã đi, tạm thời đừng để ý đến mấy chuyện trời ơi đất hỡi đó, Dữu
Khánh trực tiếp hỏi hai người, “Ta có thể tin tưởng các ngươi không?”
Thực ra, câu hỏi này có cũng như không, cho dù hai người khẳng định có thể,
thì hắn cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Tô Thu Tử có chút kích động hỏi: “Sao Thám Hoa lang lại nói như vậy? Chúng
ta đã làm chuyện gì để không thể tin được sao?”
An Di với một con mắt cũng nói: “Phải làm thế nào Thám Hoa lang mới có thể
tin tưởng chúng ta?”
Về vấn đề này, hai người bọn họ đã sớm cảm giác được, bọn hắn giữ một
khoảng cách với họ, ít nhất, họ không thể trở thành tâm phúc trong căn phòng
này.
Dữu Khánh không có nhiều lời về vấn đề đó, chuyển đổi chủ đề: “Có một
chuyện, ta muốn nhờ hai vị cho ta ý kiến.”
Tô Thu Tử lập tức đáp ứng, “Thám Hoa lang cứ việc phân phó.”
Dữu Khánh: “Gần đây ở bên ngoài có một số tin đồn liên quan đến ta, chắc hẳn
các ngươi cũng đã nghe được, nói là ta đang tìm tiên phủ gì đó, khiến cho một
đống người nhìn chằm chằm vào ta, ta làm gì cũng không tiện, hại ta ngay cả
cửa cũng không dám ra.”
An Di vội nói: “Đó rõ ràng là có người cố ý tung ra lời đồn, thanh giả tự thanh,
trọc giả tự trọc, Thám Hoa lang không cần để ở trong lòng.”
Dữu Khánh: “Trên bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành có một cái nhà kho, bên
trong có hai người, ta muốn phái người đi dò xét gốc gác của bọn họ, nhưng
không muốn bị đám người đang nhìn chằm chằm xung quanh phát hiện, các
ngươi có biện pháp nào không?”
Hai người An, Tô quay nhìn nhau.
Tô Thu Tử nói: “Việc này đơn giản, mặc dù chúng ta có khả năng bị rất nhiều
người theo dõi, nhưng bên chúng ta cũng có không ít người, gần trăm người, cứ
kết hai kết ba lần lượt ra ngoài đi dạo, với mấy chục nhóm người như vậy, bất
kể một phương nào muốn để mắt tới chúng ta, trong lúc nhất thời số lượng nhân
thủ đã bố trí đều sẽ bị rối loạn không kịp trở tay, lực lượng theo dõi tất nhiên sẽ
thiếu trước hụt sau, người tiếp nhận nhiệm vụ có thể nhân cơ hội đó để thoát
thân.”
Dữu Khánh nở nụ cười, “Nhị vị không hổ là xuất thân kiếp phỉ, quả nhiên là
chuyên gia trong phương diện này, nhưng có một điểm cần lưu ý, không thể sử
dụng mười mấy người tâm phúc của các ngươi, bọn họ nhất định đều đã bị theo
dõi, phải tìm hai người vừa đáng tin cậy vừa không dễ dàng khiến người khác
chú ý, hơn nữa còn phải đề phòng khả năng là gian tế. Xong việc lập tức để cho
bọn họ rời khỏi Hổ Phách hải, đến Đào Hoa cư U Giác phụ tránh né sóng gió
trước đi.”
Hai người lại lần nữa quay nhìn nhau, rồi cùng gật đầu, và có chút phấn chấn,
An Di nói: “Yên tâm, nhất định sẽ thu xếp tốt.”
Chuyện này đại khái liền được quyết định như thế.
Đợi hai người rời đi, Mục Ngạo Thiết lập tức hỏi Dữu Khánh: “Chẳng phải
ngươi không tin tưởng bọn họ sao?”
Ngụ ý là, ngươi không sợ gây ra hậu quả mà ngươi lo lắng sao?
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, rất hiếm có mà không đưa ra bất kỳ phản hồi
nào, ngược lại quay sang dặn dò Đầu To, nói Đầu To quay lại bến tàu tiếp tục
giám thị nhà kho.
Sau khi nhìn Đầu To bay đi, Dữu Khánh quay sang dặn dò nhóm người bên
cạnh, mọi người đã không có Đầu To ở bên cạnh để cảnh báo nữa, từ bây giờ
trở đi, khi ra ngoài cần phải cẩn thận khi trò chuyện với bất kỳ kẻ nào, các cửa
đi, cửa sổ kết nối với bên ngoài cần phải có người luân phiên canh gác, các nơi
trong phòng phải được kiểm tra theo giờ giấc, không thể để cho bất kỳ con côn
trùng nào lẻn vào ẩn nấp trong phòng.
Một nơi khác, An Di và Tô Thu Tử cũng làm theo lời mình nói, nhanh chóng
thực hiện theo kế hoạch đã định, gần trăm người của Tam Tiên bảo bắt đầu ra
ngoài lang thang hóng gió khắp nơi, toàn bộ khách dừng chân trong Tri Hải các
dường như cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trên tầng cao nhất của một tửu lâu, một người đàn ông gầy như bộ xương đứng
ở trước cửa sổ nhìn ra xa trên biển rộng, không phải ai khác, chính là Tiền ty
tiên sinh Mông Phá của Ty Nam phủ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, khiến lão ta cảm thấy có chuyện
không ổn, liền lên tiếng: “Vào đi.”
Chưởng quỹ tửu lâu nhanh chóng mở cửa bước vào, sau khi đóng cửa lại, liền
vội vàng đến bên cạnh lão ta, cấp báo: “Tiên sinh, phía bên Tri Hải các có
chuyện xảy ra, đám người Tam Tiên bảo giết thời gian qua ngày kia đột nhiên
tất cả đều có hành động, từng tốp hai người, ba người lần lượt ra ngoài, chia
thành mấy chục nhóm lang thang khắp nơi, chúng ta không kịp trở tay, không
đủ nhân thủ để kịp thời đuổi theo, đã mất tung tích rất nhiều người.”
Mông Phá xoay người lại, “Đột nhiên tất cả đều hành động?”
Chưởng quỹ tửu lâu: “Vâng, không biết muốn làm gì.”
Mông Phá nhướng mi, “Thủ thuật che mắt! Trong đó nhất định phải có người
muốn làm gì đó. Ta không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải
nhanh chóng hết sức nắm giữ được vị trí của mọi người, và phải nhanh chóng
hết sức biết được những người đó đi đâu, đang làm cái gì.”
Chưởng quỹ tửu lâu: “Tiên sinh yên tâm, từ lâu đã bỏ thuốc vào trong đồ ăn của
bọn họ, mùi vị trên người bọn họ sẽ không biến mất trong một khoảng thời
gian, ta đã khẩn cấp gia tăng nhân thủ đi truy tung, chỉ cần bọn họ còn tại Hổ
Phách hải, trong vòng nửa canh giờ, sẽ nắm giữ được vị trí của tất cả bọn họ.”
Mông Phá nhìn chăm chú vào gã thật sâu, “Nói không có ích gì, cần phải làm
được. Ta chỉ quan tâm đến kết quả.”
“Vâng.” Chưởng quỹ tửu lâu chắp tay nhận lệnh, sau đó xoay người nhanh
chóng rời đi.