Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng khách căn phòng của bang chủ Tinh Nguyệt bang có một

nhóm khách tới thăm, đều là thành viên nòng cốt của Tinh Nguyệt bang, để

chuẩn bị cho ngày mai xuất phát, bang chủ Cô Dương tập trung trao đổi một lần

cuối cùng với bọn họ.

Dặn dò, sắp xếp ổn thỏa xong mọi việc, đợi các thành viên nhận lệnh tản đi, Tạ

Nhi tiễn khách vừa quay trở về, Cô Dương đang chắp tay ở trước cửa sổ chợt

cất tiếng hỏi, “Tên Lương Bàn đó vẫn không có động thủ với tên to con sao?”

Tạ Nhi trả lời: “Hiện nay vẫn chưa thấy có động tác nào, hình như cũng không

thấy Lương gia có phản ứng gì.”

Cô Dương cau mày, “Với tính cách kiêu ngạo của tên Lương Bàn kia, gã có thể

chịu được sự sỉ nhục như vậy sao?”

Tạ Nhi: “Không biết như thế nào, người cũng không ra khỏi cửa, không còn đi

tìm Liên Ngư, không biết có phải đang kìm nén quá mức hay không.”

Đâu chỉ có mình bọn họ muốn nhìn xem kịch vui, bang chủ của các bang phái

khác cũng rất quan tâm, kết quả chờ tới bây giờ vẫn không thấy có bất kỳ

chuyện gì xảy ra, ngày mai đã phải xuất phát đi đến địa điểm tỷ thí rồi, sau khi

rời đi không biết còn có thể xem được hay không.

Liên Ngư đi đến phủ Thành chủ, rất nhanh liền trở về.

Hổ Nữ ở nhà chờ đợi, vừa thấy nàng ta về liền hỏi: “Thành chủ nói như thế

nào?”

Liên Ngư lắc đầu, “Thành chủ không có mặt trong thành, không biết đã đi đâu,

có lẽ là đi trước một bước đến nơi tỷ thí ngày mai.”

Hổ Nữ tò mòi hỏi: “Ngày mai tỷ thí ở đâu?”

Liên Ngư hừ lạnh, “Ngoại trừ Nhiếp Nhật Phục ra, trước đó không nói cho bất

kỳ kẻ nào biết, ngay cả Kỳ Nguyệt Lang cũng đang chờ thông tin.” Nói đến việc

này, nàng ta nhịn không được cất tiếng thở dài, “Ân tình của Trương Tùy, chỉ có

thể tạm thời nợ lại rồi.”

Nàng ta vốn định thuận tiện chuyến đi này hỗ trợ hỏi thăm một chút đề thi, cuối

cùng ngay cả là địa điểm thi đấu ở đâu cũng không biết được.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Thạch Tâm cư khách sạn, rộn ràng nhộp nhịp.

Cảnh tượng náo nhiệt bất ngờ xuất hiện làm cho các bang chủ cùng nhau đi ra

chuẩn bị tham gia tỷ thí cảm thấy ngạc nhiên, không biết đám đông người vây

kín tại cửa vào để làm gì, đây chắc chắn không phải là người của bọn họ, nhân

thủ của bọn họ đều đã đến tập trung tại Cống Sơn đường trước rồi.

Các bang chủ đều giấu mình trong chiếc áo choàng đen, khi đi ra tới cửa, phát

hiện thấy đá người tụ tập bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của

khách sạn, sôi nổi thảo luận.

Mấy vị bang chủ xoay người lại thuận thế nhìn tới, nhìn thấy chiêu bài được che

phủ vải đỏ, thắt nơ hồng, khung cảnh vui vẻ, đây rõ ràng là khai trương lại, thảo

nào thu hút nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không khỏi quay nhìn nhau, đã nhận ra được gì

đó.

Bang chủ Sơn Hải Bang Cố Nhân Sơn không khỏi quay sang hỏi Liên Ngư,

đang cùng đi ra đích thân đưa tiễn bọn họ, hỏi: “Lão bản nương, có việc vui

cũng không báo trước một tiếng, để bọn ta cũng dễ chia vui. Đây là định khai

trương lại sao?”

Liên Ngư nhấc tay áo che miệng cười khúc khích, bộ dạng rất vui vẻ: “Bình cũ

này không chứa được rượu mới, đâu có khai trương lại gì đâu, chỉ là đổi cái

bảng hiệu mà thôi.”

Nàng ta xuống đây đưa tiễn các đại bang chủ này đi, và cũng tiện thể là xuống

cắt băng, mở bảng hiệu.

Thay đổi chiêu bài? Mấy bang chủ không hiểu ra sao, quay mặt nhìn nhau, theo

lý thuyết, chiêu bài là càng lâu đời càng tốt, chiêu bài đang dùng tốt, đổi nó làm

gì?

Sự việc không liên quan đến mình, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Cũng không có những lễ nghi kèn kèn trống trống phiền phức, Liên Ngư xoay

người lại liền trực tiếp đưa tay kéo sợi dây, tấm vải đỏ rơi xuống, lộ ra tấm bảng

hiệu mới tinh.

Kết quả không nằm ngoài dự đón của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, trên

chiêu bài quả nhiên là hai chữ “Ly Thiên” ánh vàng rực rỡ.

Chỉ thoáng nhìn, Cố Nhân Sơn liền nhịn không được cất tiếng khen, “Chữ đẹp,

tràn đầy khí vận!”

“Ly Thiên…”

“Chữ rất đẹp, nhưng ‘Thạch Tâm cư’ đang dùng rất tốt, sao phải đổi thành ‘Ly

Thiên’?”

“Đúng vậy, từ này có ý nghĩa gì?”

“A, mau nhìn tên người viết.”

“A? A Sĩ Hành!”

“Đây… Là vị Thám Hoa lang kia sao?”

“Khẳng định đúng là vậy, cái tên này ít có khả năng trùng tên, nếu không phải là

chiêu bài do tài tử đệ nhất thiên hạ đó viết, làm sao có khả năng để cho Thạch

Tâm cư dễ dàng đổi chiêu bài.”

“Oa, nghe nói vị đó sau khi bỏ văn theo võ gần như đã tuyệt bút rồi.”

“Ly Thiên… Ly Thiên… Chậc chậc, chắc hẳn là đang ám chỉ cái khách sạn này

nguồn gốc là từ trên trời giáng xuống.”

“Chiêu bài của khách sạn chắc có ý là ‘Rời trời ở lại nơi này’, đơn giản dễ hiểu,

nhưng lại siêu phàm thoát tục, không chỉ ứng tình hợp cảnh, kết hợp với bản

thân khách sạn, cảm giác thực sự là quá tuyệt. Không phụ với danh tiếng tài tử

đệ nhất thiên hạ a!”

“Không hổ là Thám Hoa lang, chỉ cần hai chữ mà thôi, đã đem tảng đá tiên

nhân vứt bỏ tô điểm đẹp đẽ, toát ra tiên khí. Về sau, khách tới ở nơi này e rằng

trong vô thức đều sẽ có cảm giác không tầm thường.”

“Có thể để cho Thám Hoa lang viết lưu niệm cho khách sạn, chắc hẳn phải bỏ

công bỏ sức rất nhiều.”

Đám tu sĩ vây xem không ngừng ồn ào xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ, bình luận dồn

dập.

Một văn nhân thế tục lại được biết bao tu sĩ biết đến, đương nhiên không thể

tách rời với những gì hắn đã trải qua, nhất là sự tích ruồng bỏ đệ tử của Địa

mẫu, điều đó thực sự đã khiến hắn dương danh tại Tu Hành giới, đối với đa số

tu sĩ, trước tiên đều là bởi vì việc này mà sau đó mới biết đến tài hoa của Thám

Hoa lang, chứ bọn họ vốn là không quan tâm tới mấy chuyện tài hoa hay không

tài hoa gì gì đó.

Bách Lý Tâm xen lẫn ở trong đám người, vốn đầu tới đây chỉ để lưu ý việc đám

người Dữu Khánh đi tham gia tỷ thí, không ngờ lại đụng phải chuyện này. Ban

đầu nàng không có cảm giác gì với tấm chiêu bài này, nhưng sau đó, bởi vì nghe

được những lời bình luận ca ngợi sôi nổi mà cảm nhận được sự tài hoa ẩn chứa

trong hai chữ đó. Nàng thỉnh thoảng nhìn nhìn chiêu bài rồi chuyển xuống nhìn

Dữu Khánh đứng dưới chiêu bài, trong mắt cũng hiện lên cảm giác kinh ngạc,

hâm mộ với tài hoa của hắn.

Bình thường, nàng thật sự cũng không nhìn ra được Dữu Khánh có tài hoa gì,

không nghĩ tới không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là bất phàm.

Nghe được những lời khen ngợi xung quanh, Liên Ngư hai mắt sáng ngời, cười

tươi như hoa, thật sự là cười đến nỗi miệng không khép lại được.

Dữu Khánh giấu mình trong chiếc áo choàng, hơi cúi đầu, âm thầm thở dài,

không nghĩ tới nữ nhân này lại gấp gáp như thế, bọn hắn còn chưa đi đã làm ra

cái chiêu bài treo lên rồi, hại hắn không dám lộ mặt nhiều, rất sợ bị người khác

nhận ra.

Đương nhiên, hắn cũng đang vểnh tai nghe trộm người khác khen ngợi, dù sao

hai chữ này thật sự là do chính hắn nghĩ ra, không dựa vào bất kỳ kẻ nào, hắn

cảm thấy mình xứng đáng với những lời ca ngợi này.

Mục Ngạo Thiết nhìn về phía Dữu Khánh với ánh mắt khác hẳn, nghe thấy

nhiều người như vậy khen ngợi chữ viết ý nghĩa hay, tương đương với việc

nhiều người khẳng định tài hoa của Dữu Khánh, y là người tận mắt nhìn thấy

Dữu Khánh một mình một người nghiêm túc suy nghĩ rồi chính tay viết ra, đó là

tài hoa thực sự, không phải lừa gạt mà có được.

Bang chủ Thân Vô Không của Thiên Hồng bang vỗ tay tán thưởng, “Chữ đẹp,

chiêu bài hay.”

“Nghe nói người này căn bản không động bút nữa, bây giờ lại có thể phá lệ vì

lão bản nương, lão bản nương thực sự là hảo mặt mũi a.” Cô Dương cũng khen

một câu.

Cho dù là vì mặt mũi của Liên Ngư, mấy vị bang chủ cũng đều phải cất tiếng

khen ngợi một chút.

Dữu Khánh sợ bị người khác nhìn thấy mình khác thường, cũng không tiện

ngoại lệ, nịnh bợ một câu, “Thám Hoa lang quả nhiên bất phàm, lão bản nương

mặt mũi lớn.”

Liên Ngư tự nhiên là liếc liếc nhìn Mục Ngạo Thiết mấy lần.

Sau một hồi khách sáo, mấy vị bang chủ liền tạm biệt Liên Ngư rồi rời đi,

không có cách nào ở lại lâu, phía bên Cống Sơn đường có chỉ định thời gian,

bọn họ không thể bỏ lỡ.

Liên Ngư tự nhiên là xin lỗi không thể tiễn xa, dừng lại thật lâu tại cửa vào,

lắng nghe những lời khen ngợi không ngừng.

Bên ngoài Cống Sơn đường, có thể nói là người đông nghìn nghịt, người tham

gia tỷ thí của sáu bang phái đều đã tụ tập tại đây, nhiều đến xấp xỉ hai nghìn

người.

Một nhóm nhỏ người trên y phục có thêu hình con bò cạp lớn, rất dễ nhận ra,

cũng có vẻ hết sức nhỏ yếu, Dữu Khánh dẫn đầu không quan tâm, dù sao hắn

cũng đã có dự định sẵn sàng bỏ cuộc bất kỳ khi nào, rồi gia nhập vào bên người

thắng, vừa vặn đã quen biết mấy đại bang chủ này, chắc hẳn đến lúc đó có thể

cho mình chút thể diện.

Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể nói như thế nào, lão Cửu và Liên Ngư dù sao

cũng có một chân, có thể lợi dụng được. Chắc hẳn việc đó cũng khiến mấy vị

bang chủ có chút mê hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK