hiểu Minh tăng là đang định làm gì.
Sư huynh đệ ba người cũng không ngăn cản, tuy rằng có phần lo lắng cho Đầu
To, nhưng cũng có thể cảm nhận được Minh tăng không giống như là muốn đả
thương Đầu To, nếu thật sự muốn làm nó bị thương, dựa vào tu vi của Minh
tăng có thể khiến cho bọn họ không tới được gần người, ông ấy muốn xử lý Đầu
To thì không đáng phải làm ra loại Pháp Tướng này.
Huyễn ảnh thần phật uy nghiêm khiến người ngưỡng vọng kia đột nhiên sụp đổ
ngay tại trước mắt mọi người, sụp đổ thành những đốm lửa bay lượn, đốm lửa
tung bay như mưa, rơi tại trong một vùng biển lửa dung nham đỏ rực.
Đám người Dữu Khánh cảm thấy rất khinh ngạc, nhìn thấy tận mắt một cảnh
tượng kỳ huyễn tuyệt vời như thế, bọn họ làm sao có thể không kinh ngạc cho
được.
Có phản ứng nhiều hơn hiển nhiên là Đầu To, vốn đang giãy giụa, Đầu To đột
nhiên trở nên yên tĩnh, dường như nhìn thấy được hoàn cảnh mà mình quen
thuộc, cái đầu quay trái quay phải, giống như đang quan sát.
Khung cảnh trước mắt tựa như là ảo cảnh, nhìn có vẻ như là đốm lửa, nhưng
thật ra là bầu trời đầy sao, dưới vòm trời đầy sao những dãy núi liên miên chập
trùng như lưng rồng, có một con hỏa long đang di chuyển giữa trong núi non,
mơ hồ như là một đoàn người cầm đuốc uốn lượn đi tới trước.
Trong quang ảnh, Đầu To giống như muốn bay tới gần nhìn xem đội ngũ hỏa
long kia, càng bay càng gần, càng tới gần hỏa long thì khung cảnh cũng càng
thêm sáng ngời, sau khi tới gần bên mới phát hiện thấy chỉ là ảo giác, thực ra đó
là một dòng sông uốn lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ, một đường chảy xiết không
biết dẫn tới phương nào.
Đầu To giống như truy đuổi theo dòng chảy sông ngòi một mực bay đi xa, dòng
sông vượt qua núi non, có thể nhìn thấy được chim thú lao xao trong rừng núi,
hoặc chơi đùa hoặc săn bắt. Dòng sông băng qua đồng bằng, có thể nhìn thấy
đại quân cất tiếng hô vang như biển gầm, chinh chiến chém giết, thi thể nằm
khắp nơi. Sông ngòi vượt qua thảo nguyên, có thể nhìn thấy dê cừu chăn nuôi
thành đàn.
Muôn màn cảnh vật biến ảo đổi thay đều diễn ra tại hai bên bờ sông, Đầu To khi
thì dừng lại tại trên cành hoa, khi thì bám tại dưới mái hiên nhìn những người
buôn bán hàng rong lui tới qua lại trên đường phố.
Dọc theo dòng sông một mực bay đi, Đầu To như hạ xuống trên một chiếc
thuyền, nhìn người chèo thuyền giương buồm, nhìn tàu thuyền cưỡi sóng vượt
gió băng băng trên biển cả, ngắm bầu trời bao la trên sóng biếc, nhìn sóng lớn
dữ dội cuộn trào, bầy cá đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, vô số bọt nước bắn
tung lên rồi hóa thành vô số hoa xuân, đủ loại ong bướm bay lượn dập dờn
quanh những bông hoa, các loại côn trùng, bầy kiến bận rộn giữa thảm thực vật,
con giun bị chim nhỏ tha đi, rắn chuột ẩn giấu trong đó săn mồi, hàng ngàn
hàng vạn hình thái sự sống tại dưới cảnh xuân hoặc phồn vinh phát triển, hoặc ủ
thành mật ngọt, hoặc săn bắt ăn no.
Một cơn gió thổi tới, những đóa hoa đung đưa biến thành những bông sen mùa
hạ, dừng trên đại thụ bên cạnh vườn cảnh, Đầu To như nghỉ lại nơi ngọn cây,
bên cạnh có ve kêu. Bên trong trường học bên cây đại thụ, tiên sinh đung đưa
đầu dạy học, một đám trẻ con ê a tập đọc theo, có đứa trẻ lơ đãng nhìn ve sầu
kêu vang trên cành cây, giống như cũng nhìn thấy được Đầu To. Bầu trời đột
nhiên vang rền từng trận sấm sét, mây đen ùa tới, rất nhanh liền che phủ bầu
trời, mưa to đổ xuống, âm thanh dông tố không lấn át được tiếng đọc sách trong
trẻo của những đứa trẻ, tại dưới tiếng mưa rơi rào rào đó, giọng đọc của những
đứa trẻ lại có một loại rõ ràng dạng khác, tiếng đọc càng ngày càng to, đám trẻ
cũng dần dần lớn lên, biến thành một đám thiếu niên, giọng đọc chậm rãi, từng
chữ rõ ràng, đánh tan hạt mưa, vô số hạt mưa biến thành chữ, chữ viết bằng
nước chậm rãi biến thành nét mực, rồi lại dần dần chuyển biến thành màu vàng
kim, cuối cùng từng chữ viết trở ánh vàng rực rỡ, mỗi một chữ đọc ra đều chuẩn
xác tương ứng với mỗi một chữ rơi xuống, và một cơn mưa chữ ánh vàng rực rỡ
rơi xuống xoay quanh trường học này.
Trời mưa rơi xuống lại biến thành những sóng lúa chín vàng, đã đến mùa thu
hoạch vụ thu, đàn chó nô đùa rượt nhau ngoài đồng, nông dân nam nữ già trẻ nô
nức cùng nhau ra đồng thu hoạch. Có người vui sướng hưởng thụ mùa bội thu,
cũng có người lâm bệnh mất đi, buồn khóc trước mồ mã người nhà, giấy trắng
tung bay lơ lửng trên bầu trời.
Giấy trắng chao lượn rơi xuống thì ra là hoa tuyết, một trận tuyết lớn. Bầu trời
tuyết rơi hùng vĩ, trời đất trắng xóa, một ông lão khoác áo tơi một mình trên
chiếc thuyền con câu cá giữa dòng sông gái lạnh.
Sau trận tuyết lớn tung bay là khắp bầu trời hạ xuống cát vàng, biển cát mênh
mông vẫn có bầy kiến gian nan sinh tồn, chim chóc bay vượt biển cát.
Đủ màu đủ vẻ các loại cảnh vật không ngừng xuất hiện khiến những người
đứng xem quên đi thời gian trôi qua cực nhanh, giống như trầm luân tại trong
thương hải tang điền, trong năm tháng biến thiên hư huyễn, thẳng đến khi phát
hiện thấy khung cảnh hư huyễn dần thu nhỏ lại, thu nhỏ đến mức làm cho bọn
họ không còn nhìn thấy rõ nữa, lúc đó mọi người mới lục tục tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, mọi người kinh hãi phát hiện thấy vừa rồi khi trầm luân trong
khung cảnh đó, bọn họ vậy mà lại nghe được cả âm thanh, có tiếng gió thổi,
tiếng mưa rơi, tiếng đọc sách ê a, đủ các loại âm thanh trong đó, nếu như nói chỉ
là ảo giác thì vì sao bọn họ hiện tại vẫn còn nhớ kỹ một số chữ vàng xán lạn
xuất hiện trong khung cảnh, một số chữ mà bọn họ không biết, và tiếng đọc
sách đã dạy bọn họ biết đọc như thế nào.
Còn có cả mùi vị trong khung cảnh nữa, bọn họ vừa rồi ngửi thấy được mùi
thơm thức ăn trên đường phố, còn ngửi thấy được mùi hương hoa bát ngát trong
cánh đồng, dường như còn cảm nhận được cả sự rét lạnh trong mùa đông băng
giá và sự nóng bức của mùa hè.
Tất cả những thứ đó đều là ảo giác sao? Bản thân ở tại bên ngoài ảo giác mà còn
như thế, nếu chính bản thân ở trong ảo giác thì sẽ có cảm nhận như thế nào chứ?
Đầu To vẫn còn lẳng lặng lơ lửng tại đó, không có chút động tĩnh nào, giống
như là đã ngủ rồi.
Tất cả khung cảnh hư huyễn tiếp tục rất nhanh thu nhỏ lại, hóa thành một điểm
ánh sáng trắng nho nhỏ tinh khiết, còn nhỏ hơn hạt gạo rất nhiều, đang trong
chắp tay, Minh tăng mở mắt ra, một tay bấm Niêm hoa chỉ, đầu ngón tay trỏ
nâng điểm sáng trắng tinh khiết này lên, ông ta nhìn chăm chú vào Đầu To đang
lơ lửng trước mặt, nói: “Đã hữu duyên cùng bần tăng, bần tăng liền độ ngươi
một trận tọa hóa!”
Dứt lời, Niêm hoa chỉ lật lại, điểm sáng tinh khiết tại đầu ngón tay giống như
nhẹ nhàng đụng vào mặt nước yên tĩnh, cách không điểm tại vị trí cách đầu của
Đầu To khoảng một ngón tay, điểm sáng trắng tinh khiết lập tức hóa thành hàng
ngàn hàng vạn sợi Phật tức, từng sợi nhè nhẹ không ngừng chui vào trong đầu
của Đầu To.
Sau khi một sợi sáng trắng cuối cùng chui vào trong đầu của Đầu To, Minh tăng
mới thu tay lại, buông thả xuống, một tay kia lại chậm rãi lần gạt tràng hạt đen
tuyền trên bàn tay.
Vẫn lơ lửng trên không, trên người Đầu To còn có ánh sáng Phật tức nhàn nhạt
mơ hồ bao phủ, nhẹ nhàng bay trở lại, hạ xuống trên đầu vai Dữu Khánh, dừng
tại đầu vai của hắn, không chút động đậy.
Một lúc lâu sau, mới nhìn thấy ánh sáng Phật tức thu liễm hết vào trong cơ thể
Đầu To, nhưng Đầu To vẫn còn không có bất kỳ động tĩnh gì, nằm yên lặng.
Dữu Khánh quay đầu nhìn chằm chằm lên đầu vai mình một hồi, rồi hỏi: “Đại
sư, đây là chuyện gì vậy?”
Hắn cũng không biết vừa hành động vừa rồi là tốt hay là xấu, muốn hỏi xem đã
làm gì đối với Đầu To.
Minh tăng lần gạt tràng hạt trên tay, hỏi ngược lại một câu: “Cái gì gọi là linh
tính?”
Dữu Khánh lập tức cứng họng ngay tại chỗ, vấn đề này dường như biết rõ là
chuyện gì xảy ra, nhưng thật sự là chưa từng suy nghĩ tới một cách cẩn thận.
Sư huynh đệ ba người lại quay mặt nhìn nhau, cuối cùng, Nam Trúc thử trả lời:
“Hẳn là chỉ tương đối thông minh đi?”
Minh tăng tự động giải đáp: “Sơn lâm dã thú nếu như không thông nhân tính,
cuối cùng tất cả mong muốn trong cuộc đời nó đơn giản cũng chỉ là ăn no ở ấm.
Chu thiên vạn vật, kẻ đắc đạo trước gần với nhân, kẻ gần với nhân sẽ thông
nhân tính trước, trước thông nhân tính thì đắc đạo trước. Trong Chu thiên ngũ
trùng, kẻ có thể thoát thai hoán cốt tu hành hóa Yêu, lấy thân thể huyết nhục
làm trước, dùng cái gì làm trước? Là kẻ gần nhân, tương tự như nhân loại, đều
là thân thể huyết nhục, vì vậy chủng loại Côn trong Ngũ trùng cực ít có kẻ tu
hành hóa Yêu.
Không thể so với cây cỏ tinh quái, cổ thụ nghìn năm trong thâm sơn, chỗ nào
cũng có, có thể trải qua năm tháng dài dằng dặc để dần dần thông nhân tính khai
ngộ tu hành. Chủng loại Côn tuổi thọ ngắn, Hỏa Tất Xuất này mặc dù không tại
trong Ngũ trùng, nhưng thiên địa pháp tắc cuối cùng đã cho nó thể khiếu chủng
loại Côn, tự nhiên cũng khó trốn thoát pháp tắc thiên địa.”
Dữu Khánh đăm chiêu hỏi:
“Ý của Đại sư là muốn trợ giúp nó tu hành thành Yêu, để dễ dàng giống như tu
sĩ bọn ta, cường thân kiện thể, tu luyện tinh phách hồn, tranh thọ cùng trời?”
Minh tăng: “Con Hỏa Tất Xuất này mặc dù đã thông linh tính, nhưng trí của nó
lại như đứa trẻ chưa vỡ lòng, ngươi và nó cũng không phải là đồng loại, làm sao
có thể dạy nó, dùng cái gì để nó ngộ ra? Có thể gặp được bần tăng là tạo hóa
của nó, cũng là hữu duyên cùng bần tăng, bần tăng tặng nó tu vi trăm năm. Tu
vi này cũng không phải là tu vi, ngươi có hiểu được hay không?”
Mọi người đều là người trong tu hành, đương nhiên biết rõ tu vi phân chia hai
loại cảnh giới về công lực và tâm tính, tu vi này chính là loại sau.
Lúc này, cuối cùng sư huynh đệ ba người đã hiểu được cảnh tượng hư huyễn
như ảo mộng đó là chuyện gì xảy ra.
Rất nhiều Yêu tu tại trước khi tu hành hóa hình, nếu như không có tiền bối dạy
bảo, chỉ dựa vào chính bản thân mình, vậy thì thật sự cần phải trài qua năm
tháng dài dằng dặc để cảm ngộ từng chút một, thẳng đến khi ngộ ra khiếu môn
mới thôi, đó cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều Yêu tu phải cần cả trăm năm
sau mới có thể thành tinh. Và hiện tại, Minh tăng rõ ràng là sợ Đầu To sống
không được lâu như vậy, vì vậy mới đem một đoạn trải nghiệm qua năm tháng
dài dằng dặc như vậy dùng Phật pháp độ cho Đầu To.
Nói là đã cho Đầu To tu vi trăm năm, thực sự cũng không chút nào quá đáng,
Đầu To có thể nói chân chân thật thật nhận được một phen đại cơ duyên.
Dữu Khánh hơi giật mình, sau khi đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, tức thì mừng
rỡ như điên, thiếu một chút đã bảo Đầu To quỳ xuống dập đầu mấy cái để cảm
tạ, nhưng mà Đầu To giống như không hiểu việc này, hắn chỉ có thể là liên tục
chắp tay nói: “Vãn bối thay mặt Đầu To cảm tạ tiền bối ban ân. Nếu như Đầu To
có thể tu luyện thành Yêu, vãn bối nhất định căn dặn nó tới hậu báo tiền bối.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, thử ngẩng đầu hỏi: “Bọn ta đều không biết pháp môn
để giúp nó tu luyện thành yêu, đại sư có biện pháp nào giúp nó đến cùng hay
không?”
Minh tăng lại nói:
“Chủng loại Côn tuổi thọ ngắn, có thể tu luyện thành yêu ít lại càng ít, huống hồ
nó không tại bên trong Ngũ trùng, là linh trùng do thiên địa dựng dục ra, yêu
pháp của Ngũ trùng bình thường cũng không thích hợp nó. Bần tăng cho nó tu
vi trăm năm chỉ là để cho nó có một cái cơ hội, đợi khi nó hòa hợp tu vi trăm
năm này vào người, gặp cơ hội tu hành tốt tự nhiên là có thể ngộ, không đến
mức vào núi bảo mà tay không quay về. Nếu ngươi đã muốn hỏi bần tăng có thể
giúp nó hay không, bần tăng cũng không thể nói là hoàn toàn không có biện
pháp, để cho nó ở lại trong Tảo Trần tự này sớm chiều nghe tụng kinh văn, tắm
rửa Phật pháp, có lẽ có thể khai ngộ, có lẽ có thể tự thành một đạo cũng không
phải là không thể. Ngươi có bằng lòng không?”
“Ách…”
Dữu Khánh sửng sốt, bây giờ chỉ cần công khai ra công dụng kỳ diệu của Đầu
To, là có thể bán được không ít tiền, đoán chừng dùng để trả nợ hết toàn bộ
khoản nợ cũng không có vấn đề, đây là một cái đường lui mà sư huynh đệ ba
người bọn họ đã thương lượng với nhau, chuẩn bị dự phòng khi mà thực sự
không còn cách nào nữa. Đồ vật đáng giá như thế không thích hợp đặt tại nơi
này a?
Phải đem nhiều tiền như vậy tặng không cho người ta sao? Nam Trúc nghe vậy
thì vô cùng lo sợ, cảm thấy sư huynh đệ ba người mình cũng không nhận của
người ta bao nhiêu ân tình a, trọng thương là dựa vào khả năng tự lành của cơ
thể mình, đúng không? Bọn họ cũng không cầu người ta tặng cho Đầu To tu vi
trăm năm gì đó, là người ta chủ động tự nguyện a.
Gã nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Mục Ngạo Thiết, cả hai đều như tâm ý
tương thông, sau đó lặng lẽ kéo phía sau y phục của Dữu Khánh một cái, ra hiệu
không nên, cũng cười gượng hỗ trợ từ chối khéo: “Đại sư, con phá côn trùng
này ở chung với chúng ta đã quen rồi, ở lại nơi đây khẳng định sẽ phá sập ngôi
chàu của các ngươi, như vậy thì chúng ta thực sự qua có lỗi, nó khẳng định vẫn
là quen đi theo với chúng ta, cho nên không thể để lại đây gây rắc rối cho đại sư
được.”
Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu nói: “Vẫn là không nên quấy rầy đại sư mới tốt.”
Dữu Khánh cũng liên tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, có phần sợ hãi
người ta dùng sức mạnh giữ lại, ba người buộc vào với nhau cũng đánh không
thắng người ta, cũng không cần phải động thủ, người ta chỉ cần nói một câu,
bọn họ liền không thể làm gì được.
Minh tăng bình thản cười, “Tùy các ngươi.”
Nghe được lời ấy, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, Dữu Khánh vội nói:
“Vậy chúng ta không tiếp tục quấy rầy đại sư nữa, chúng ta xin cáo từ.”
Hắn muốn rời đi nhanh một chút, tránh để người ta đổi ý, hòa thượng này rõ
ràng có hảo cảm với Đầu To, nếu không thì cần gì phải tặng tu vi trăm năm.
Nào ngờ Minh tăng nói:
“Không gấp gáp, còn có một chút vấn đề thực tế cần phải thảo luận cùng các
ngươi. Bò qua chuyện chữa thương giúp các ngươi, coi như bần tăng làm việc
từ bi đi, nhưng mà chuyện tường viện thì làm sao bây giờ? Nếu con côn trùng
kia không muốn quy y Tảo Trần tự, vậy thì việc nào phải ra việc đó, các ngươi
nói xem, chuyện tường viện biến thành như vậy, người nào đền đây?”