hình hơi nửa vòng cung.
Điều chỉnh lại xong các vị trí chỗ ngồi không bao lâu, Triển Vân Khí lại bước
nhanh đến, chui vào đài cao, gật đầu ra hiệu với Khúc trưởng lão, thể hiện
người đã đến nơi.
Khúc trưởng lão lập tức đưa tay ra hiệu cho đệ tử bảo vệ trên khán đài đứng vào
vị trí.
Ngay sau đó, một người chủ sự của Vương phủ dẫn một đám thị vệ xông vào,
trực tiếp trao đổi với Khúc trưởng lão, nói Khúc trưởng lão chuyển đệ tử bảo vệ
của Côn Linh sơn rút ra cánh gác ở bên ngoài, cũng chính là xuống khỏi khán
đài cao.
Khúc trưởng lão lập tức làm theo, vì vậy toàn bộ việc bảo vệ trên đài cao được
thị vệ của Vương phủ và người của Đại Nghiệp ty trực tiếp đảm nhiệm.
Rất nhanh chóng, tấm màn che trên đài cao được mở rộng ra, Đoan thân vương
Lý Trừng Hổ và Chưởng môn Côn Linh sơn Triệu Đăng Tử song song đi ra, tức
thì thu hút ánh mắt chú ý của mọi người.
Đi theo phía sau hai người là Thiết Diệu Thanh và một cô gái trẻ tuổi.
Nữ tử trẻ tuổi trông rất được, làn da mềm mại trắng nõn nà, khuôn mặt bộc lộ vẻ
cao quý bẩm sinh, cử chỉ đoan trang, chỉ là búi tóc lại cuộn theo kiểu nam nhân,
cách trang điểm có phần giống như Tần Phó Quân, hơn nữa ăn mặc càng quái
dị, mặc toàn thân màu đen, nếu như trên mặt che thêm miếng vải đen, có lẽ giả
dạng hải tặc, cướp bóc cũng không khác.
Nhưng một người ăn mặc như vậy lúc này lại đang sóng vai đi cùng với nhân
vật quý phái là Vương phi Thiết Diệu Thanh, từ đó có thể thấy được thân phận
địa vị của cô gái này.
Bốn chiếc ghế, Lý Trừng Hổ và Triệu Đăng Tử chia ra trái phải ngồi vào hai
chiếc ghế ở giữa, song song ở giữa, Thiết Diệu Thanh ngồi ở vị trí bên ngoài
cạnh Lý Trừng Hổ, cô gái trẻ tuổi mặc đồ đen thì ngồi ở bên ngoài phía Triệu
Đăng Tử.
Triệu Đăng Tử nhịn không được quay đầu nhìn cách ăn mặc của cô gái này mấy
lần.
Lý Trừng Hổ đã để ý thấy, giúp đỡ giải thích một câu, “Triệu Chưởng môn có
phải cảm thấy đứa cháu gái này của ta ăn mặc có chút quái lạ phải không? Lúc
trước ta đã hỏi nó rồi, sao phải mặc như vậy, nó nói mặc như vậy trông mới có
dáng vẻ giang hồ, mới có thể dung nhập nhiều hơn vào Triêu Dương đại hội. Nó
là như vậy, nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, mong rằng Triệu Chưởng môn
không nên chấp nhặt với nó.”
Triệu Đăng Tử vội vàng xua tay nói: “Không có không có, công chúa ngây thơ
làm theo ý thích, rất khiến người ước ao a.”
Trong lúc này, cô gái mặc đồ đen nhìn thẳng vào Lý Trừng Hổ cất lời phàn nàn,
“Hoàng thúc, cháu làm gì có nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, mặc đồ
trong cung đến nơi này là tự cao tự đại, như vậy mới khó nhìn a.”
Lý Trừng Hổ hắc một tiếng, “Ý của cháu là, cháu cảm thấy mặc như vậy mới
không khó nhìn sao?”
Nữ tử đáp: “Mẹ cháu có nói, nơi này là Tu Hành giới, bảo cháu không nên bày
ra kiểu cách Hoàng cung đại nội tại nơi đây, không người để ý, cho nên cháu
làm vậy là nhập gia tùy tục a.”
Lý Trừng Hổ phì cười, nói: “Ta đoán rằng mẹ cháu cũng không biết cháu ăn
mặc như vậy đi ra ngoài, đúng không?”
Nữ tử chu miệng lên.
Lý Trừng Hổ lại nói: “Triêu Dương, ta thật sự ngạc nhiên, đám vương công quý
tộc, hoàng tử công chúa kia đều muốn đến đây xem náo nhiệt, nhưng đều bị mẹ
cháu chặn lại, không cho bọn họ tới gây phiền toái, vì sao lại cho cháu theo tới
chứ?”
Nữ tử hừ nói: “Hoàng thúc chẳng lẽ không cảm thấy Triêu Dương đại hội này
rất phù hợp với tên của cháu sao?”
Vốn trên mặt khó có được nụ cười, lúc này Thiết Diệu Thanh cũng không tránh
khỏi mỉm cười, Tôn Bình đứng tại phía sau nàng cũng nhếch khóe miệng lên.
Tuy nhiên, ánh mắt của Tôn Bình chủ yếu là quét nhìn cảnh tượng xung quanh,
bà ta thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi này, nhịn không được trong lòng sinh
ra cảm khái, nghĩ tới việc hồi đó bà ta muốn tới Triêu Dương đại hội để mở
rộng tầm mắt, thế nhưng không muốn lãng phí cơ hội báo danh cả đời chỉ có
một lần, cho nên vẫn chưa có tư cách vào xem, còn bây giờ thì sao chứ? Có thể
đứng ở nơi này nhìn khắp xung quanh!
Một loại cảm giác thỏa mãn khó tả trào dâng lên trong lòng bà ta.
Lý Trừng Hổ lại hơi cau mày, bởi vì tên trùng hợp với Triêu Dương đại hội mà
hoàng tẩu liền đưa cô công chúa khiến người ta đau đầu này đến đây sao, nhìn
như thế nào thì lí do này đều không đáng tin cậy. Ông ta hơi chút suy nghĩ về
tính cách của hai mẹ con người này, chợt khuôn mặt có vẻ trầm ngâm, rồi thử
hỏi: “Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa, sẽ không phải là mẹ cháu dẫn
cháu tới đây để chọn rể đi?”
Ông ta vừa nói ra những lời này, tức thì làm cho nàng ta có chút ấp úng, cuối
cùng thẹn quá hóa giận nói: “Hoàng thúc chỉ thích xen vào việc của người khác
thôi a.”
Lập tức, những đôi mắt ở bên cạnh đồng loạt quay nhìn chăm chú về phía cô
gái.
Nhất là Triệu Đăng Tử, ông ta rất kinh ngạc, không nghĩ tới hoàng thất đến đây
còn mang theo ý đồ như vậy, còn muốn chọn một Phò mã từ Triêu Dương đại
hội đưa về.
Ông ta lập tức nghĩ đến chuyện khác, vậy thì hoàng thượng và Địa sư hẳn là có
khả năng sẽ đến đây a?
Trong lòng ông ta vẫn luôn mong muốn hai vị đó có thể tới Côn Linh sơn cổ vũ
đại hội.
Lý Trừng Hổ bừng tỉnh hiểu ra, nhìn phản ứng của cháu mình, ông ta biết rõ
mình đã đoán đúng, thậm chí còn hiểu được dụng ý của vị hoàng tẩu kia, đứa
cháu gái này luôn miệng hô hào muốn gả cho Thám Hoa lang văn tài đệ nhất gì
đó, Hoàng huynh vui vẻ ủng hộ, nhưng Hoàng tẩu lại phản đối kịch liệt, chuyện
này thực sự giày vò, lần này xem ra là Hoàng tẩu muốn dùng chuyện này để
chuyển dời sự quan tâm của cháu gái mình.
Không được văn đệ nhất, vậy tự nhiên là tới nhìn xem võ đệ nhất có được hay
không, trong đầu ông ta lóe lên ý nghĩ này, đã hiểu rõ được ý đồ đến đây của tẩu
tử và cháu gái, nhịn không được nở nụ cười.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Vương phi của mình, liên tưởng đến mối quan hệ
giữa Vương phi và vị văn tài đệ nhất kia, liền đè xuống đề tài này, lập tức quay
đầu nói sang chuyện khác, “Triệu Chưởng môn, chỉ là một lần bắt thăm, có lẽ
có thể bắt đầu rồi đi?”
Triệu Đăng Tử lập tức quay đầu, gật gật đầu với Khúc trưởng lão.
Khúc trưởng lão hiểu ý, lập tức phất tay ra hiệu bắt đầu cho phía bên sân khấu
chủ trì.
Trong lúc này, Lý Trừng Hổ đưa tay sang bên cạnh, nắm lấy bàn tay mềm mại
của Thiết Diệu Thanh, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Thiết Diệu Thanh kỳ thực có phần không quen với việc lộ mặt công khai như
thế này, nhưng chỉ cần là đi ra ngoài vui chơi thì Vương gia đều muốn dẫn nàng
theo, hi vọng nàng có thể được vui vẻ hơn một chút, vào lúc này, nàng cảm thấy
trong những cánh tay chỉ trỏ xung quanh kia có thể có không ít là đang bàn tán,
chê cười mình, nhưng nàng vẫn cố gượng cười đáp: “Khá tốt.”
Trên sân thi đấu, đứng giữa hơn trăm người, Dữu Khánh sững sờ nhìn thẳng
Thiết Diệu Thanh ngồi trên ghế quý khách, nếu không phải nhìn thấy Tôn Bình
cũng có mặt ở đó, hắn thật sự có phần hoài nghi mình đã nhìn lầm.
Nhìn đi nhìn lại để xác nhận, không sai, quả thật là nàng, không ngờ nàng ấy
cũng tới đây, càng không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt địa vị của người ta đã trở
nên cao cao tại thượng như vậy.
Trước đây hắn chỉ nghe nói là gả cho một Vương gia nào đó, bây giờ đã tận mắt
nhìn thấy, người đang cầm lấy tay nàng hẳn chính là vị Vương gia đó.
Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên hình ảnh lúc mới gặp gỡ Thiết Diệu
Thanh trên nền ánh lửa trong núi, rồi đến hình ảnh khoái ý phóng ngựa giang
hồ, phong thái oai hùng cùng với người đẹp khiến cho một đám thư sinh há
miệng ngạc nhiên, và có hình ảnh xinh đẹp động lòng người với đóa hoa trắng
cài bên mái tóc.
Còn có cả hình ảnh mập mờ cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, thân thể
hai người gần như dán sát vào nhau.
Khoảnh khắc đó có thể ngửi được cả mùi cơ thể của nhau, xém một chút hắn đã
tháo đóa hoa trắng cài bên mái tóc nàng xuống rồi, thiếu một chút đã vượt qua
giới hạn kia.
Hắn biết rõ, vào lúc đó, chỉ cần hắn muốn, nàng đại khái sẽ không phản đối.
Lúc này gặp lại, tâm tình của hắn có chút phức tạp, cũng may mắn vào lúc đó
mình không có cùng nàng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không, nàng
làm sao có tư cách ngồi vào vị trí cao cao tại thượng đó, chỉ sợ nếu như vậy, lúc
này nàng đã phải ở tại U Giác Phụ cùng với hắn lo nghĩ vấn đề tiền bạc cho năm
sau.
Lúc này, hắn liên tục thầm nói với mình, lúc đó đuổi nàng ra khỏi Diệu Thanh
Đường trái lại là chuyện tốt.
Một cái cánh tay bỗng nhiên vươn tới, quàng qua bờ vai của hắn, ôm lấy cổ hắn,
hắn không cần đoán cũng biết là ai, ngoại trừ Long Hành Vân ra cũng không có
người nào khác.
Long Hành Vân một tay xòe chiết phiến ra phe phẩy, một tay ôm lấy cổ hắn,
ghé sát tai hắn, cười hắc hắc, nói nhỏ: “Có biết cô gái mặc đồ đen ngồi trên
khán đài đó không?”
Dữu Khánh khó chịu với gã, biết rõ tên này hoặc là không mở miệng, còn nếu
chủ động kéo hắn mở miệng ra, vậy thì nhất định là châm chọc làm nhục hắn,
lập tức đẩy ra, muốn tránh khỏi gã, “Chết đi!”
Nhưng Long Hành Vân ôm lấy cổ hắn không buông, lấy quạt che miệng, nhỏ
giọng cười châm chọc, “Nhìn vậy là biết ngươi không nhận biết. Lúc trước ta
từng gặp được tại trong hoàng cung Ân quốc, đó chính là Triêu Dương công
chúa, Lý Triêu Dương. Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với ta là ngươi chưa
từng nghe nói tới vị công chúa này nha.”
Dữu Khánh sửng sốt, cô gái đó chính là cô công chúa vẫn luôn kêu gào đòi gả
cho mình trong những lời lan truyền sao?
Hắn nhịn không được chú ý quan sát cẩn thận.
Long Hành Vân tiếp tục cười nhạo, nói: “Nghe nói cô gái này muốn kết hôn với
ngươi, ngươi gả vào đó làm Phò mã không phải được rồi sao, đến lúc đó ta cũng
không tiện làm khó ngươi nữa, cơ hội rất tốt nha. Đồ chó, bây giờ sợ hãi vẫn
còn kịp, vẫn có thể đi theo con đường sáng mà ta chỉ cho ngươi.”
“Chết đi!” Dữu Khánh lần nữa dùng sức đẩy ra, lần này dùng lực tương đối
mạnh mới đẩy được gã ra.
Làm Phò mã gì chứ, đó là chuyện không thể nào, hắn đường đường là Chưởng
môn Linh Lung quan, làm sao có thể chạy đi làm Phò mã ăn cơm mềm chứ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện thấy không thích hợp, nhận thấy tên Long
thiếu này vậy mà lại im bặt, không đề cập tới Thiết Diệu Thanh, điều này không
phù hợp với phong cách của gã, tên Long thiếu này đã từng gặp Thiết Diệu
Thanh, không có khả năng không nhận ra, tại sao lại làm như không nhìn thấy,
lúc trước không phải chết sống cũng muốn tìm Thiết Diệu Thanh tính sổ sao, tại
sao ngay cả một câu châm biếm cũng không có?
Thế là lần này đến phiên hắn vươn cánh tay ra, chủ động đưa tay móc lấy cổ
Long Hành Vân vừa mới bị đẩy ra.
Long Hành Vân tức thì nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ mặt cảnh giác, “Ngươi
muốn làm gì?”
Cho dù cảm thấy đối phương rất không có khả năng động thủ với mình trong
trường hợp này, nhưng thực sự là đã bị đối phương đánh lén làm sợ rồi.
Lần này đến lượt Dữu Khánh đưa miệng dán sát bên tai gã, còn một tay che
miệng, nói: “Một nữ nhân khác ngồi trên khán đài, ngươi nghìn vạn lần đừng
nói với ta là ngươi không nhận ra nàng nha. Tại sao không tìm nàng tính sổ chứ,
ngươi không phải rất có năng lực sao? Đi nha, có gan đi tìm nàng tính sổ đi
nha.”
Hắn không lưu tình chút nào mà chế giễu ngược trở lại.
Nào ngờ Long Hành Vân rất bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Ân oán giữa
ta và nàng đã trôi qua rồi.”
“Hử?” Dữu Khánh mở to mắt lên mấy phần, khó thể tin được, “Tại sao lại qua
rồi?”
Long Hành Vân rất không tự nhiên, trả lời: “Vị Vương gia bên cạnh nàng đích
thân dẫn nàng theo đi một chuyến đến Xích Lan các, đến gặp mẹ ta, ngay mặt
làm rõ với ta về khúc mắc giữa hai bên, và giải quyết dứt điểm ân oán trước đó,
sự việc tự nhiên liền trôi qua, chỉ đơn giản như vậy. Về sau sẽ không tiếp tục
nhắc lại chuyện của nàng ta nữa, hoàn toàn không còn nợ nần gì. Ngươi đừng
có ở đây châm ngòi thổi gió.”
Kể tương đối đơn giản, rõ ràng gã cũng không muốn nhắc tới quá trình cụ thể.
Thì ra là thế! Dữu Khánh bừng tỉnh hiểu ra, suy nghĩ lại cũng không cảm thấy
bất ngờ, quả thực là chuyện trong tình trong lý.
Chỉ là, trong lòng vẫn cảm khái không thôi, mình bị tên Long thiếu này làm cho
chết chết sống sống, ân oán giữa hai bên chết sống vẫn chưa hóa giải được, dây
dưa đến nay cũng còn đang giày vò, trong khi vị Vương gia kia vừa ra mặt liền
dễ dàng giúp Thiết Diệu Thanh giải quyết được vấn đề nguy nan nhất. Sự chênh
lệch này khiến hắn âm thầm cảm thấy cay đắng.
Tại một góc khán đài, Ngân Sơn Hà ngậm tẩu thuốc, nhíu mày nhìn chằm chằm
hai người vai kề vai bên trong sân, âm thầm cảm thấy nghi hoặc, quan hệ giữa
hai tên này trở nên thân mật như thế từ lúc nào vậy chứ?