Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dữu Khánh nhìn theo người mạnh trở về chỗ ngồi, chợt nhìn sang Bách Lý Tâm

ở một bên, hỏi, “Người này tên là gì?”

Thực ra, đây là vấn đề mà hiện tại rất nhiều người muốn hỏi.

Thực tế, trước lúc ra sân thi đấu với nhau, khi hai người lên sân khấu thì từng có

hô lên lên, tuy nhiên, vào lúc đó không có người nào có ý ghi nhớ vào trong

đầu, hơn nữa, trải qua một trận đấu với những biến hóa đột ngột khiến cho

người ta quên mất tên của hai người này.

Bách Lý Tâm quả nhiên thị lực vẫn rất tốt, cho dù quên mất, vừa rồi cũng nhìn

thấy được cái tên trên phi tiêu, nàng ta trả lời: “Hướng Chân.”

Nào ngờ Vũ Thiên ở trên sân khấu cũng lớn tiếng nói: “Trận này, Hướng Chân

thắng, mời hai người thi đấu trận thứ hai cầm thẻ bài lên đây, để xác minh thân

phận trước khi thi đấu.”

“Hướng Chân?” Dữu Khánh nhìn về phía vị người mạnh kia, cất tiếng lẩm bẩm,

xem như đã nhớ kỹ người này, tên này.

Cũng giống như hắn, đã có không biết bao nhiêu khán giả đều nhớ kỹ người này

và cái tên này, quả nhiên thực lực mới là thứ khiến người ta không dám khinh

thường và khắc sâu ấn tượng, lúc trước vị này hô tên lên thì không ai nhớ được,

bây giờ thì đều chủ động hỏi thăm.

Hai bóng người bay lên, rơi trên sân khấu, giao mộc bài ra, làm rõ thân phận

mình, rồi sau đó bay xuống sân đấu dưới sự ra hiệu của Vũ Thiên, người chủ trì

thi đấu.

Sau khi tiếng trống đang dồn dập liên hồi chợt ngừng bặt, hai bên hơi chút đối

nghịch, giằng co với nhau trong chốc lát rồi cùng lúc tung đòn tấn công, ngươi

đánh qua ta trả lại, bắt đầu chiến đấu không ngừng.

Trình trạng thi đấu không thể nói là không kịch liệt, nhưng mà lúc trước đã

được xem một trận như châu như ngọc, bây giờ xem trận đấu này, mức độ

thưởng thức có vẻ chênh lệch hơi bị lớn, làm cho mọi người có phần không

hứng thú lắm.

Chỉ chốc lát sau, hai bên đã phân ra thắng bại, nhưng lần này thì không cần phải

nhìn thấy sinh tử, người thua ngã xuống đất rồi bị kiếm đè vào ngực, đó đó lập

tức nhận thua.

Tiếp sau đó là trận thứ ba, Bách Lý Tâm phi thân lên sân khấu, lên bục chủ trì

để xác nhận tư cách dự thi.

Nam Trúc dõi đôi mắt đầy hi vọng và mong đợi nhìn theo, Dữu Khánh và Mục

Ngạo Thiết thì dùng ánh mắt trao đổi với nhau một cái, suy nghĩ của hai người

tương tự nhau, ước gì Bách Lý Tâm bị đánh chết trong trận luận võ này, vậy thì

bọn họ liền không cần phải khó xử vì Nam Trúc nữa, cũng được tự do thoải mái

rồi.

Nhưng mà tình hình trên sân khấu chủ trì có vẻ hơi chút khác thường, dường

như không thực hiện tuân theo quy trình bình thường, Bách Lý Tâm không biết

đang thì thầm với Vũ Thiên những gì, bởi vì góc độ đứng của hai người nên

thuật đọc môi của Dữu Khánh cũng không thể phát huy tác dụng.

“Chuyện gì vậy?”

Trên khán đài, có người hiếu kỳ đặt câu hỏi.

Quan tâm sẽ bị loạn, Nam Trúc cũng đứng lên, kiễng chân ngóng nhìn, dáng vẻ

rất lo lắng.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết chuyện

gì đang xảy ra.

Chờ một hồi sau, nhìn thấy Vũ Thiên ở trên sân khấu dẫn Bách Lý Tâm đi tới

bên cạnh Tôn Liên Tinh, người phụ trách giám sát, không biết lại nói chuyện

với nhau điều gì.

Lần này, Dữu Khánh đã đọc được một số thông tin, nhíu mày, lẩm bẩm, “Chịu

thua?”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

Chẳng bao lâu, cuộc nói chuyện ở trên sân khấu dường như đã có kết quả, Vũ

Thiên dẫn Bách Lý Tâm đi tới trước sân khấu, cũng kêu gọi đối thủ của nàng ta

tới đây, hai tuyển thủm ỗi người đứng một bên của gã.

Mặt gã quay về phía mọi người, Vũ Thiên cao giọng tuyên bố, “Trận thứ ba, bởi

vì thân thể không khỏe, Bách Lý Tâm chủ động chịu thua, Trần Cao Thăng vượt

vào vòng trong.”

Bách Lý Tâm chắp tay hướng về phía mọi người, thể hiện áy náy xin lỗi.

Vị Trần Cao Thăng kia thì trái lại có vẻ dở khóc dở cười, có cảm giác như thắng

không oai hùng vậy.

Tại đây hơi có âm thanh rộ lên, xuất hiện một số tiếng bình luận, chỉ vừa mới

bắt đầu ba trận thi đấu, đã có hai trận xảy ra sự cố.

Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh tự nhiên là sững sờ không nói nên lời.

Trên khán đài, Tiêu Trường Đạo ngồi ở phía dưới đám người Quy Kiếm sơn

trang thì xùy một tiếng, “Nói cái gì mà thân thể không khỏe, mượn cớ mà thôi.”

Ngô Dung Quý ở bên cạnh cất tiếng cười khẽ, nói: “Đệ tử Long Quang tông

không am hiểu cận chiến, đó cũng là chuyện rất bình thường.”

Cách một tầng bậc cấp ở phía trên, Ung Trạch Tuyết, mẫu thân của Thiện Thiếu

Đình, liếc mắt nhìn hai người phía dưới đang bình luận, hỏi con trai mình ở bên

cạnh, “Đệ tử của Long Quang tông cũng tới tham gia thi đấu sao?”

Ở phía dưới, hai người Tiêu, Ngô cùng quay đầu lại nhìn, Thiện Thiếu Đình trả

lời đúng vậy, rồi giới thiệu sơ lược tình hình cho mẫu thân mình nghe.

Ở một phía khác, Bách Lý Tâm cũng đã trở lại chỗ ngồi, Nam Trúc lập tức quan

tâm hỏi: “Cơ thể ngươi không khỏe sao?”

Bách Lý Tâm liếc mắt nhìn gã, không để ý tới.

Dữu Khánh cũng cảm thấy lão Thất hỏi lời này có chút dư thừa, đang yên đang

lành làm gì có chuyện cơ thể không khỏe, nhưng hắn vẫn tò mò hỏi: “Tại sao dễ

dàng chịu thua như vậy?”

Bách Lý Tâm bình tĩnh nói: “Ta không phải tới đây thi đấu, không cần phải mạo

hiểm tham gia vào chuyện này.”

Dữu Khánh khẽ gật đầu, lập tức lại nói với hai vị sư huynh: “Các ngươi nghe đi,

đây mới là lựa chọn sáng suốt, các ngươi nên học hỏi theo.”

Hai người Nam, Mục không có hé răng.

Sau đó, từng trận từng trận thi đấu lần lượt diễn ra, thực lực cơ bản đều còn là

không tệ, nhưng cũng không có gì để xem.

Cho dù là như thế, khi đến giờ cơm trưa, tại đây cũng không có người nào rời

khỏi khu vực thi đấu, thi đấu sẽ không dừng lại vì đến giờ cơm, mọi người đều

là tu sĩ, không chú ý đến việc đó. Cho dù vậy, phía bên nhà ăn vẫn chuẩn bị cơm

nước như thường.

Không rời đi là vì sợ bỏ lỡ, không ai biết được trận tiếp theo có đột nhiên toát ra

một “Hướng Chân” nào nữa hay không.

Từng trận từng trận liên tục diễn ra, tốc độ thi đấu thực ra không hề chậm, đến

giữa buổi chiều, trận đấu mà sư huynh đệ ba người Dữu Khánh quan tâm cuối

cùng đã tới, trận thứ mười ba, cũng là số thẻ bài mà Mục Ngạo Thiết phóng

trúng.

“Trận thứ mười ba, mời các tuyển thủ Ngô Cực và Đậu Quan lên sân khấu để

xách minh danh tính.”

Tại trên sân khấu, sau khi tiễn người vừa thi đấu xong rời đi, Vũ Thiên lại quay

về phía mọi người, cất tiếng gọi to.

Mục Ngạo Thiết dứt khoát đứng dậy.

Dữu Khánh tức thì có chút khẩn trương, có lẽ còn căng thẳng hơn cả chính hắn

lên sân khấu, vội vàng căn dặn một câu, “Lão Cửu, được thì làm, không được

thì không nên gắng chịu, chúng ta không tranh thắng thua nhất thời.”

Tại trong giới tu sĩ, thực ra hắn còn rất trẻ tuổi, một số đạo lý trước đây hắn chỉ

có thể nói là biết, mà không thể nói là hiểu, nhưng một đường đi tới bây giờ, sau

khi đã trải qua một số việc, hắn mới dần dần thấm hiểu một số đạo lý.

Ví dụ như hiện tại, trước đây hắn là rất khó nói ra những lời xuất phát từ tâm

can như “Không tranh thắng thua nhất thời ” như vậy.

Đương nhiên, ngoài miệng nói là một chuyện, còn mình có thể làm được hay

không thì cũng chưa chắc.

Mục Ngạo Thiết không có đưa ra phản ứng đáp lại nào, lắc mình bay lên sân

khấu chủ trì.

Nam Trúc mím môi, rõ ràng cũng có phần khẩn trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK