nghi, nhìn nhìn xuống dưới khe núi, thấp giọng hỏi: “Vậy, còn có thể tin được
lời bà ta nói hay không?”
Ám chỉ chính là Tiên tuyền. Mục đích bọn hắn tới đây là vì Tiên tuyền, Đằng
yêu đó nói trong Tiên phủ hình như có một cái Tiên tuyền, nếu như không thể
tin được lời bà ta nói, vậy thì còn cần thiết phải đi vào nữa sao?
Đây cũng là điều khiến cho Dữu Khánh đau đầu, “Ngay cả bản thân lão yêu
quái này cũng không dám khẳng định, trái lại khiến cho chúng ta không biết là
thật hay giả nữa rồi. Chỉ là bởi vì hoài nghi mà chúng ta có thể bỏ qua lần này
sao?” Nói xong hắn nhịn không được đưa tay sờ sờ gáy mình.
Mục Ngạo Thiết: “Hình như bà ta rất muốn chúng ta đi vào.”
Dữu Khánh: “Vấn đề nằm tại điểm này. Bà ta mong muốn chúng ta đi vào làm
việc giúp bà ta, như vậy chắc hẳn sẽ không hi vọng chúng ta bị chết ở bên trong.
Bởi vì bà ta không biết nền tảng của chúng ta, không biết chúng ta có bao nhiêu
người biết được bí mật này, nếu lỗ mãng mượn Tiên phủ để đùa chết chúng ta,
vậy thì không những không diệt khẩu được, còn sẽ kết thành thù hận, đó chính
là tự tìm phiền phức.
Bà ta bị vây ở nơi này nhiều năm như vậy, hẳn là vì không có biện pháp dễ dàng
thoát thân. Cho nên bà ta nói rằng bà ta biết rõ nhược điểm của Thủ sơn thú bên
trong đó hẳn là sự thật. Nếu bà ta có thể giúp chúng ta tránh thoát được nguy
hiểm lớn nhất, chúng ta đi vào một lần, tìm kiếm một chút cũng không phải là
không thể…”
Vừa nói đến đấy, hắn chợt ngừng lại, phất tay ra hiệu có người đi đến.
Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đi theo hắn, lặng lẽ rời đi.
Hai người cũng cần phải rời đi rồi, chân trời đã ửng lên màu trắng bạc, nếu
không thì trời sẽ rạng sáng.
Hai người rời đi không bao lâu, Lộc U Minh liền xuất hiện với viên Huỳnh
thạch trong tay, rất rõ ràng là muốn đi kiểm tra xung quanh.
Gã đã tập trung tất cả nhân viên Linh cốc ra ngoài làm việc trong đêm để hỏi
thăm, mọi người đều bày tỏ không phát hiện thấy có bất kỳ khác thường nào,
nhưng mà hành vi của Hướng Lan Huyên thực sự quá quỷ dị, khiến cho bên này
luôn cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp, nhưng lại không biết rõ nguyên
nhân, vì vậy gã đích thân đi một vòng nhìn xem, đây cũng là một trong những
quy tắc.
Đi đến bên vách núi, rọi sáng nhìn nhìn, không phát hiện thấy có gì khác lạ, Lộc
U Minh mới xoay người sang chỗ khác, bỗng dừng lại, chậm rãi quay người,
sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt lên một đóa hoa bìm bìm rụng trên
mặt đất, đặt ở trước mũi, ngửi ngửi.
Sau đó đứng dậy đi tới trước vách núi, nhíu mày, miệng thì thầm, “Không ngờ
đêm qua Đằng tinh này đã leo lên đây. Có liên quan gì với việc vị Đại hành tẩu
đó đi tới đây hay không chứ?”
Gã lại nhìn nhìn xuống dưới vách núi, quan sát một hồi, rồi cầm theo đóa hoa
bìm bìm đó rời đi, đi tìm Nhan Dược để thông báo…
Trước khi trời rạng sáng, sư huynh đệ hai người Dữu Khánh đã chạy về tới khu
vực lúc trước xuống xe. Bọn hắn ẩn nấp gần đó, lẳng lặng chờ đợi.
Tới bình minh, mặt trời ló dạng, trời quang mây tạnh, khung cảnh Côn Linh sơn
đẹp đẽ vô cùng.
Khoảng cuối giờ Thìn, Tiền Ngũ Đồng điều khiển xe ngựa xuất hiện đúng hẹn,
sư huynh đệ hai người lập tức nương theo sự che chắn của xe ngựa, hiện thân,
sau đó rất nhanh lên xe, chui vào ẩn núp trong thùng gỗ.
Vụt! Tiền Ngũ Đồng vung roi, tăng nhanh tốc độ xe rời đi…
Đối với Nam Trúc phải một mực thủ tại cửa vào mòn mỏi đợi chờ, phong cảnh
Côn Linh sơn có đẹp cỡ nào cũng không có tâm tình thưởng thức, trong lòng
cực kỳ giày vò, thấp thỏm lo âu, thẳng đến khi trên bậc đá dọc sườn núi xuất
hiện hai bóng dáng quen thuộc thì gã thiếu một chút té ngã sấp mặt.
Mòn mỏi thức trắng một đêm không có tin tức, nhìn thấy hai vị sư đệ bình an
trở về, gã quá kích động, đã quên dưới chân có ngưỡng cửa, cũng may có tu vi
tại người, bàn tay chống đất bò đứng lên, cũng bình tĩnh lại một chút, khôi phục
tự trọng.
Nhà hàng xóm sát vách cũng lập tức phát hiện thấy Dữu Khánh và Mục Ngạo
Thiết đã trở về, tại cửa sổ có bóng người lóe lên, Kha Nhiên hiện thân, đứng ở
cửa sổ gọi, “Mấy vị, đã đến giờ cơm trưa, có muốn cùng đi nhà ăn hay không?”
Dữu Khánh phất tay đáp một câu, “Không muốn ăn, các ngươi đi đi.”
Kha Nhiên cười gật gật đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn theo sư huynh đệ mấy người
đi vào trong nhà.
Sau khi bước vào trong nhà, Dữu Khánh trước tiên xông vào căn phòng của
Bách Lý Tâm, hắn có chút lo lắng không biết Nam Trúc có làm gì Bách Lý Tâm
hay không.
Nằm ở trên giường, Bách Lý Tâm xoay chuyển tròng mắt lệch nhìn tới, nhìn
thấy được bọn hắn, lập tức hô hấp trở nên gấp gáp, tròng mắt nháy nháy xoay
chuyển liên tục, đại khái là muốn nhắc hắn cởi bỏ cấm chế cho nàng ta.
Dữu Khánh chắp tay tiến đến trước mặt quan sát quần áo mặc trên người nàng
ta một chút, rồi nghiêng đầu hỏi Nam Trúc ở bên, “Lão Thất, ngươi không làm
gì nàng ta chứ?”
Nam Trúc lập tức trừng mắt: “Nói bậy bạ gì vậy chứ, ngươi coi ta là người
nào?”
Kỳ thực thì, lúc đầu gã cũng có một chút ý nghĩ lệch lạc, nhưng mà không phải
lúc, một mực lo lắng cho lão Cửu và lão Thập Ngũ, khiến cho gã không còn tâm
tình gì, nếu không, nếu là thật sự nhàn rỗi buồn chán thì chính gã cũng không
dám đảm bảo mình sẽ có làm gì với Bách Lý Tâm hay không.
Dữu Khánh cởi bỏ á huyệt cho Bách Lý Tâm, hỏi: “Hắn không có làm gì ngươi
chứ?”
Cũng không phải là hắn quan tâm tới sự trong sạch của Bách Lý Tâm, mà để
biết nếu có xảy ra chuyện thì cần phải giải quyết tốt hậu quả, vạn nhất nữ nhân
này bị hủy đi sự trong trắng rồi muốn liều mạng thì bọn hắn cần phải xử lý đúng
lúc.
Bách Lý Tâm tức muốn bể phổi, nói: “Các ngươi đến cùng muốn như thế nào?
Thả ta ra!”
Vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, hẳn là
không có việc gì, hắn lập tức xoay người rời đi.
Bách Lý Tâm trở nên gấp gáp, vừa định cất tiếng tiếp tục ồn ào thì Nam Trúc đã
xuất thủ, lại điểm Á huyệt khiến nàng ta im lặng, sau đó nhanh chóng đuổi theo
Dữu Khánh.
Nam Trúc cũng sợ Bách Lý Tâm dông dài ầm ĩ, hiện tại gã rất muốn biết những
chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nên dứt khoát làm cho Bách Lý Tâm phải lần nữa
ngậm miệng, dù sao thì cũng đã làm như vậy với người ta rồi, không quan tâm
làm nhiều thêm một lần.
Sư huynh đệ ba người lên đến trên lầu, Nam Trúc lập tức hỏi thăm tình huống.
Dữu Khánh cũng không giấu giếm gã, kể lại đại khái tình hình cho gã biết.
Nam Trúc nghe xong thì trợn mắt há mồm, mặt đầy ngạc nhiên ngây người một
hồi lâu, cũng không biết là kinh hãi hay là vui mừng. Rồi gã chợt vỗ tay cất
tiếng tán thưởng, “Thấy chưa, may mà có ta nha? Lúc trước khi ta hái trái cây
đó thì còn chỉ trích, chê trách ta, bây giờ biết rõ cái gì gọi là kinh nghiệm lão
luyện rồi đi? Bây giờ biết rõ cái gì gọi là kinh nghiệm giang hồ rồi nha? Làm
việc không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn lâu dài. Nếu không có ta, lần này
muốn đi vào thì ngay cả cửa cũng không nhìn thấy!”
Gã làm một tràng ầm ầm ào ào tự khen mình, mặt đầy đắc ý, bộ dáng đó thực sự
là nghiêm chỉnh lấy thân phận sư huynh để răn dạy hai vị sư đệ.
Tại trong ba người, gã dù sao cũng là sư huynh, mỗi lần gặp chuyện đều không
thể lấy ra công lao thì bản thân cũng thấy áy náy không yên, bây giờ thì hay rồi,
cần phải đặc biệt khen ngợi mình một trận, bởi vì trông chờ vào hai tên sư đệ
này có giác ngộ đi khen ngợi mình là không có khả năng, hai tên này không phá
hoại cũng đã tốt lắm rồi.
Dữu Khánh nhìn gã với vẻ mặt khinh thường, hắn rất muốn nhắc nhở gã, lúc đó
làm giật mình tỉnh lại vị Hoàng kim đại lực sĩ kia, khi bị ông ta truy sát thì ai sợ
đến chết khiếp chứ?
Mục Ngạo Thiết xì một tiếng, quay đầu bỏ đi, “Mèo mù đụng chuột chết!”
Nam Trúc tức giận, chỉ vào bóng lưng y rời đi, cất tiếng phê bình, “Lão Cửu,
ngươi chỉ được cái tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, khi có đồ vật gì đó đặt tại
trước mắt mọi người, các ngươi đều không chiếm được, chỉ có ta là có thể lấy
được? Vận khí cũng là một bộ phận của thực lực, có hiểu hay không?”
Dữu Khánh vỗ vỗ vai gã, chỉ chỉ dưới lầu, ra hiệu cho gã lăn xuống dưới,
“Ngươi nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để trấn an nữ nhân kia đi. Bây
giờ giết thì không thể giết, thả cũng thả không được, nếu không sợ Côn Linh
sơn một mực không nhìn thấy người, chúng ta không có cách nào giải thích, thả
nàng ta ra lại sợ nàng ta gây sự, làm ầm ĩ. Nói chung ta không quản ngươi nghĩ
biện pháp gì, cho dù là quỳ xuống cầu nàng ta, ngươi cũng phải giải quyết nàng
ta cho được.”
Nghĩ tới việc đã khống chế người ta lâu như vậy, Nam Trúc có chút thấp thỏm,
“Việc này, ta cũng không dám đảm bảo có thể giải quyết được. Lão Thập Ngũ,
ta nói ngươi nha, lúc đó đã chuẩn bị sẵn biện pháp để ứng phó rồi, ngươi vậy
mà lại quá đơn giản thô bạo đi, trực tiếp bắt trói người ta lại, ai mà chẳng tức
giận cho được? Ngươi đi ị, lại kêu ta tới chùi đít, quá buồn nôn, ta không nhất
định có thể lau sạch sẽ.”
Dữu Khánh: “Tùy ngươi, dù sao cũng không phải là ta muốn theo nàng ta. Nếu
ầm ĩ quá lớn, ngươi sẽ vô duyên với nàng ta nha.”
Nam Trúc tức thì mặt đầy bối rối.
“Lão Thất, ta nhắc nhở ngươi, có thể giải quyết được nàng ta, chúng ta còn có
thể lưu lại mở rộng tầm mắt, xem xong Triêu Dương đại hội mới rời núi. Còn
xử lý không được thì chúng ta chỉ có thể xuống núi rời đi ngay hôm nay.”
“Xuống núi rời đi? Nơi đó, chúng ta không đi vào thăm dò sao?”
“Việc này ta và lão Cửu đã thương lượng với nhau, chuyện tìm kiếm cũng chỉ
có thể để sau đại hội. Mục đích chúng ta trà trộn vào đại hội chỉ là để biết rõ
tình huống. Bây giờ chúng ta đã nắm giữ đường lối ra vào, ngay cả lối vào cũng
đã thăm dò được. Về sau, khi đại hội đã kết thúc, Côn Linh sơn thả lỏng cảnh
giác, lúc đó tiến vào lại, có thể làm một lần là xong, cho dù có gây ra chút động
tĩnh gì thì cũng không nghi ngờ tới chúng ta.”
Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài, nghĩ tới việc phải
ứng phó Bách Lý Tâm, gã lắc lắc đầu bối rối đi xuống dưới.
Gã đi xuống dưới chưa được bao lâu, dưới lầu mơ hồ truyền đến âm thanh tranh
cãi kịch liệt của Bách Lý Tâm, sau đó là một tiếng “Bốp” đặc biệt rõ ràng.
Rất nhanh lại truyền đến tiếng bước chân lên lầu ầm ầm ầm.
Rầm! cửa phòng Dữu Khánh bị người một cước đá bật ra, không cần nghĩ cũng
biết là ai.
Bách Lý Tâm nổi giận đùng đùng bước vào, Nam Trúc theo ở phía sau, bộ dáng
như đang van xin người khác, trên mặt còn có một dấu vết bàn tay đỏ tươi!
Dữu Khánh kinh ngạc, cau mày hỏi: “Bách Lý Tâm, ngươi điên rồi sao, không
biết gõ cửa khi vào phòng nam nhân sao?”
Bách Lý Tâm: “Khi ngươi động tay động chân với ta thì tại sao không nói tới sự
khác biệt nam nữ chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu không giải thích rõ ràng cho
ta biết tối hôm qua các ngươi đã làm gì, thì chúng ta còn chưa xong!”
Dữu Khánh lập tức chỉ vào Nam Trúc, đùn đẩy trách nhiệm: “Nhìn hắn tướng
mạo phúc hậu, tuổi tác già dặn chín chắn, cũng có thể biết được hắn là lão đại
của chúng ta. Chúng ta đều nghe lời hắn, ngươi muốn giải thích gì thì tìm hắn
đi, đừng tìm ta.”
Nam Trúc liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện gì chúng ta chậm
rãi nói.”
Bách Lý Tâm đưa tay đẩy gã ra, không cho gã tới gần, nhìn chằm chằm vào
Dữu Khánh nghiến răng nói: “Ta không có mù, ngươi mới là chủ mưu, ta nhất
định phải tìm ngươi! Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không nói, ta liền
tìm Côn Linh sơn để tự thú, tất cả mọi người đều đừng nghĩ được thoải mái.”
Dữu Khánh buông tay nói: “Cũng không liên quan gì đến ngươi, chuyện cũng
đã qua rồi. Ngươi đã biết tự thú thì tất cả mọi người đều không được thoải mái,
tội gì phải rước lấy phiền toái cho mình chứ?”
Bách Lý Tâm: “Ta không biết các ngươi đang có âm mưu gì, cũng không biết
các ngươi đã làm ra chuyện gì tại Côn Linh sơn, tám chín phần mười là chuyện
mờ ám không thể công khai, ta tự thú có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội, ít nhất
nếu xảy ra chuyện còn có thể phủi sạch liên quan tới ta, ta không có khả năng
chẳng biết chuyện gì và chỉ biết ngồi đợi các ngươi làm liên lụy tới ta.”
Dữu Khánh rất bất đắc dĩ, đã biết nữ nhân này lại muốn lấy việc bị liên lụy là lí
do để kiếm chuyện, nhưng mà lời người ta nói quả thực cũng là đạo lý, bất cứ ai
cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn mình bị liên lụy. Chuyện cho tới bây
giờ hắn chỉ có thể dứt khoát nói: “Ngươi có thể yên tâm, tuyệt đối không liên
lụy tới ngươi, bây giờ chúng ta liền rời khỏi đại hội, lập tức rời khỏi Côn Linh
sơn. Như vậy ngươi có hài lòng không?”