mắt liền khiến tâm tình mọi người tại đây đều có biến đổi.
Thiên Vũ lên tiếng hỏi: “Lão thái bà, vậy ngươi đã có được trường sinh chưa?”
Lão bà lộ nửa con mắt ra khỏi tay áo che khuôn mặt, rụt rè khiếp sợ trả lời:
“Tiểu yêu đâu có phúc khí như vậy.”
Vừa nói chuyện, vừa quan sát mọi người tại đây, ánh mắt hơi dừng lại trên
người Nam Trúc.
Thiên Vũ: “Vậy làm sao ngươi biết được nơi này có suối trường sinh?”
Mọi người tập trung lắng nghe, tất cả đều nghe rất cẩn thận, đều biết đây là
đang xác nhận tình huống.
Một con mắt lộ ra của lão bà tỏ vẻ rất kinh ngạc, nói: “Tại trong Chư Yêu cảnh,
tuyền này không phải là điều gì bí mật, tiểu yêu đương nhiên cũng biết được.”
Thiên Vũ: “Nói cách khác, tất cả mọi người ở đây đều biết về tiên tuyền đó?”
Lão bà lại nhấc tay áo che chắn toàn bộ khuôn mặt, rụt rè trả lời, “Nơi đây
không có người, tất cả bầy yêu đều biết.”
Thiên Vũ hỏi tiếp: “Ngươi có biết tiên tuyền đó ở đâu không?”
Lão bà: “Tiểu yêu biết. Nhưng có tiên gia hộ pháp trấn thủ tiên tuyền, không thể
đến gần.”
Nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý, mấy sư huynh đệ Dữu Khánh thoáng liếc
nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Những người khác đương nhiên là muốn truy hỏi chi tiết cụ thể, lão yêu bà có
vẻ rất nhát gan, có hỏi tất đáp.
Nó nói cho mọi người biết, theo truyền thuyết được lưu truyền ở đây, nơi này
vốn là nơi ở của một chi phượng hoàng nào đó, về sau, không biết vì lí do gì,
dẫn đến tà khí hoành hành, khiến cho lượng lớn phượng hoàng dồn dập chuyển
đi. Khi Phượng hoàng đại thần quản lý nơi này rời đi thì từng lưu lại một tiểu
tiên trông coi tiên tuyền. Về sau, khi tà khí nơi này được dọn sạch sẽ, tiểu tiên
đó cũng phá toái hư không rời đi. Dần dần, Chư Yêu chi cảnh liền bị Phệ Linh
hào chiếm giữ, mà đầu lĩnh của Phệ Linh hào chính là hộ pháp của tiểu tiên đã
rời đi đó, cũng là tồn tại uy chấn Chư Yêu chi cảnh bây giờ. Bầy yêu sợ nó thấu
xương, gọi nó là “Tri Linh đại thánh”.
Lại là một cái Đại thánh, mọi người theo bản năng quay nhìn về phía Thiên Lưu
sơn và Xích Lan các, cảm thấy có phần buồn cười, Đại thánh ở bên ngoài là thủ
lĩnh của bầy yêu, Đại thánh nơi đây lại là thủ lĩnh của quái vật phệ yêu.
Thấy lão bà giải thích rất thành thật, Ô Ô dời bàn chân đạp trên vai lão bà ra,
bảo nó đứng lên trả lời, nhưng lão bà vẫn giữ nguyên bộ dạng che che giấu giấu
không dám gặp người.
Mọi người không tránh được cất lời dò hỏi tu vi của “Tri Linh đại vương” kia.
Lão yêu bà nói cho biết, tu vi là cảnh giới tiểu tiên.
Giữa hai bên đều không rõ lắm tu vi mỗi bên phân chia như thế nào, sau khi
trao đổi một hồi mới biết được, tu vi của đại vương đó không chỉ cao hơn bọn
họ, thậm chí còn cao hơn một bậc với mấy vị chí tôn ở bên ngoài, chính là chân
tiên cao hơn Bán Tiên, cũng chính là điều mà bọn họ gọi là đã tu luyện thành
tiên.
Nghe được kết quả này, da đầu mọi người đều có chút tê dại, ở đây có cao thủ
thực lực tiên nhân chân chính, bọn họ còn chơi cái rắm a!
Nhất là một đám Yêu tu thuộc về Thiên Lưu sơn, càng là sợ hãi, chuyến đi này
còn có thể có đường sống sao?
Cũng may mà trải qua dò hỏi mới biết được, đại vương vô địch đó từ lâu đã
không muốn để ý đến chuyện gì ở trong giới này nữa rồi, không có thường
xuyên thủ tại bên tiên tuyền mà là trường kỳ ngủ say tại trong các tiên phủ do
thượng tiên lưu lại, sẽ không dễ dàng thức tỉnh, hơn nữa hai nơi cách nhau rất
xa xôi, tiên tuyền được giao cho Phệ Linh hào phụ trách trông coi từ lâu.
Về thực lực của những Phệ Linh hào đó thì lúc trước mọi người đã được lĩnh
giáo rồi. Theo lời lão yêu bà này nói, thì mọi người biết được như vậy.
Nghe đến đây, Dữu Khánh nhịn không được chen vào một câu, “Nếu tu vi của
Phệ Linh hào đã không cao, và bầy yêu đều biết rõ vị trí của tiên tuyền, lẽ nào
không có Yêu tu nào mơ ước tiên tuyền để cầu trường sinh sao?”
Lão yêu bà chậm rãi lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn, có phần ngạc nhiên kêu lên;
“Đối với chư vị cao nhân mà nói, tu vi như vậy là không cao, nhưng đối với các
tiểu yêu, đó là rất cao. Những Phệ Linh hào đó vốn chính là do tiểu tiên nơi đây
nuôi dưỡng để đối phó đám Yêu tu chúng ta, nói là sinh linh nơi này dễ dàng
thành tinh, e rằng sẽ ham muốn tiên tuyền mà làm loạn, vì vậy mới dùng Phệ
Linh hào để áp chế. Yêu tu nơi đây luôn sống trong nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng
xuất hiện một cường giả thì cũng khó qua được cửa ải ‘Tri Linh đại thánh’. Tiểu
yêu ta có thể sống đến bây giờ đã là không dễ. Chưa từng nghe nói có Yêu tu
nào có được thực lực đi khiêu chiến Phệ Linh hào bảo vệ tiên tuyền.”
Thiên Vũ lại chen vào một câu: “Nói cách khác là, chúng ta vẫn còn có cơ hội
tắm rửa tiên tuyền tại trước khi bị ‘Tri Linh đại thánh’ đó phát hiện ra?”
Lão yêu bà rụt mặt về, cúi đầu, rụt rè nói: “Có rất nhiều Phệ Linh hào bảo vệ
tiên tuyền, không biết chư vị cao nhân tiến vào bao nhiêu người, ta có thể tính
toán tỉ mỉ giúp chư vị cao nhân.” Lão bà lại lộ ra nửa khuôn mặt và một con mắt
quan sát mọi người, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tất cả đều ở đây sao?”
Thiên Vũ: “Ngươi không cần phải quan tâm chúng ta tới đây bao nhiêu người,
chúng ta tự sẽ có biện pháp ứng đối. Nói thẳng ra tiên tuyền ở đâu, dẫn chúng ta
đi là được.”
Nói xong, y còn liếc nhìn về phía Phượng tộc một cái, chỉ cần Phượng tộc có
thể khắc chế những quái vật đó, bên này liền không có gì phải lo lắng.
Lão yêu bà chỉ tới một cái phương hướng, “Từ đây đi về phía đó ba trăm dặm,
có một ngọn núi lớn, tiên tuyền chính là ở trong đó. Chư vị cao nhân tự đi là
được, tiểu yêu nhát gan, không dám đến đó mạo phạm.”
Mọi người làm sao có thể buông tha lão yêu bà này, quỷ mới biết rõ lời nó nói
có thật hay không, nắm tính mạng lão yêu bà này trong tay mới là ổn thỏa nhất.
Thiên Vũ trực tiếp đạp cho nó một cước, “Nói ngươi dẫn đường thì ngươi hãy
thành thật dẫn đường đi, nếu không ta lập tức xé xác ngươi.”
Cũng chỉ có y dám trực tiếp thể hiện ham muốn với tiên tuyền rõ ràng như thế,
sự việc chưa tới tình trạng nhất định nào đó, những người khác ít nhiều vẫn còn
lưỡng lự, muốn chừa lại cho mình một chút đường lui, sợ gặp phải mấy vị chí
tôn kia thì không giải thích được.
Lão yêu bà trông nhút nhát tội nghiệp đó đành phải đi trước dẫn đường, mọi
người cùng đi theo.
Trong lúc nói chuyện trên đường đi, có thể là cảm thấy cứ xưng hô “Lão thái
bà” gì đó không thích hợp cho lắm, Trì Bích Dao hỏi một câu, “Không biết nên
xưng hô chính thức như thế nào?”
Lão yêu bà trả lời: “Không dám, ở nơi này, Yêu tu chúng ta không có tên chính
thức, những Yêu tu quen thuộc gặp ta, bình thường đều gọi ta là ‘Nhất Chi Hoa’
.” Lão bà chỉ vào nhánh hoa ở trên đầu, thể hiện.
Trì Bích Dao nở nụ cười, “Mặc dù không phải tên chính thức, nhưng cũng là
một cách xưng hô dễ nghe, Nhất Chi Hoa.”
Nhất Chi Hoa lão yêu bà lập tức thẹn thùng cảm tạ.
Có khá đông người, tu vi lại chênh lệch không đều, tốc độ tiến tới không được
nhanh.
Thực ra, đối với mấy vị cao thủ mà nói, hoàn toàn có thể mang theo lão yêu bà
Nhất Chi Hoa đi trước đến nơi ngoài ba trăm dặm đó để xem, nhưng bởi vì
Phượng Kim Kỳ có chức trách của mình, lo lắng cho sự an toàn của tộc nhân,
nên không chịu dễ dàng rời đi.
Cần phải nhờ tới năng lực của Phượng Kim Kỳ để khắc chế Phệ Linh hào,
những cao thủ khác đành phải thôi, chỉ có thể kiềm chế tốc độ chậm rãi tiến tới
trên mặt đất.
Núi non nhấp nhô bất định, cây cối có thể nhìn thấy được hầu như đều rất
khổng lồ, người đi giữa trong rừngcây chẳng khác gì con kiến, với những người
mới đến lần đầu, khung cảnh này có cảm giác kỳ lạ và huyền ảo.
Xen lẫn trong nhóm người Phượng tộc, Dữu Khánh tìm cơ hội tụ lại với Phượng
Tàng Sơn, cũng là do gã ta cố ý sáng tạo cơ hội, gã ta cũng muốn nói chuyện
với Dữu Khánh từ lâu rồi.
Cuối cùng đã tới gần nhau, gã hỏi: “Lão đệ, ngươi làm sao lại bị Thiên Vũ bắt
được đưa vào đây vậy?”
Dữu Khánh biết mối quan hệ giữa gã ta và Địa Mẫu không minh bạch, làm sao
có thể nói ra sự thật, “Sau khi rời khỏi Phượng tộc, chúng ta đến Ô Lạc tộc,
trong lúc tình cờ phát hiện thấy bị các thế lực theo dõi, như vậy sẽ không dễ làm
chuyện ngươi dặn làm, cho nên ta tìm cơ hội bỏ chạy, nhưng bị Thiên Vũ đuổi
theo, không hiểu ra sao đã bị y đưa vào nơi này.”
Điều Phượng Tàng Sơn thực sự quan tâm không phải là việc này, ánh mắt hắn
theo bản năng quan sát trên người hắn rồi hỏi: “Thứ ta đưa cho ngươi đâu rồi?”
Dữu Khánh: “Thấy Thiên Vũ đem chúng ta đưa về Phượng tộc, sợ bị phát hiện,
ta tìm cơ hội thuận tay ném rồi. Ta vẫn còn nhớ được vị trí đại khái.”
Mấy người Nam Trúc đi theo ở phía sau nghe nói như vậy chỉ có thể âm thầm
thổn thức, so mưu đấu kế giữa người với người đã đến tình trạng này, vốn tưởng
rằng là người của mình nhưng rốt cuộc cũng không thể tin tưởng được, thực sự
không biết nên nói cái gì bây giờ. Bọn họ không biết vị trượng phu này của
Diệp Điểm Điểm đến cùng là như thế nào, vì sao phải cuốn vào trong dòng
nước đục này làm gì.
Cứ vứt đi như vậy sao? Phượng Tàng Sơn không nói nên lời, nhưng người ta
nói cũng không sai, nếu thật sự để cho Phượng tộc phát hiện thấy đầu quan của
Phượng tộc ở trên người hắn, vị này phải giải thích như thế nào?
Gã ta tìm Dữu Khánh để dò hỏi, chính là lo lắng vấn đề này, sợ bị Phượng tộc
phát hiện sẽ liên lụy đến gã, hiện tại xem như đã có thể thở phào nhẹ nhõm, gã
mơ hồ đáp lại: “Không sao, có cơ hội ra ngoài sẽ giúp ngươi đi tìm.”
Gã ta cũng chỉ có thể nói mơ hồ như vậy, bởi vì xung quanh đều là người
Phượng tộc, đều đang lắng nghe, gã ta không dám nói thẳng ra.
Dữu Khánh liếc nhìn Thiên Vũ đang ở phía trước nhất với lão yêu bà Nhất Chi
Hoa, cảm thấy có nguy hiểm, hắn không tránh những người Phượng tộc ở bên
cạnh, cất lời nhắc nhở Phượng Tàng Sơn: “Nhất Chi Hoa nói Thiên tuyền ở nơi
đây, mọi Yêu tu ở nơi này đều biết. Nếu như đó là sự thật, nói cách khác,
Phượng tộc vẫn có thể tìm Yêu tu khác để dẫn đường. Kẻ khác không đối phó
được với bầy đàn Phệ Linh hào, nhưng Phượng tộc lại có thể khắc chế.”
Lời này vừa nói ra, những người ở xung quanh nghe được đều quay đầu lại nhìn
hắn, Phượng Tàng Sơn khẽ nhíu mày, nhịn không được quay nhìn về phía đám
người Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn, không thể không thừa nhận bên đó có
nhiều cao thủ, không thể tùy ý Phượng tộc.
Phượng Tàng Sơn nói tránh đi: “Thiên Vũ nói Đại tộc trưởng đã tiến vào, có
thật không?”
Về việc này, Dữu Khánh sẽ không nói là Thiên Vũ nói dối, nếu không hắn sẽ
không rũ bỏ được sự liên quan với tiên phủ, hắn gật đầu nói: “Hẳn là đã tiến vào
rồ, nhưng mà ta không thể xác định được đó có phải là Đại tộc trưởng hay
không. Người đó trông rất uy nghiêm, quần áo vải thô xám trắng, tóc rất dài, dài
đến gót chân. Đó là người chúng ta nhìn thấy tiến vào đầu tiên. Thiên Vũ nói
hắn là Đại tộc trưởng.”
Phượng Tàng Sơn khẽ gật đầu, “Vậy thì không sai rồi, đúng là Đại tộc trưởng.”
Chỉ là gã ta không khỏi có nghi hoặc, không biết vì sao Đại tộc trưởng lại mở ra
tiên phủ vào lúc này.
Sau một hồi im lặng, Nam Trúc ở phía sau đi đến gần Dữu Khánh, hạ thấp
giọng nói: “Lão Thập Ngũ, ta cảm thấy lão yêu bà ở phía trước hình như quay
đầu lại nhìn ta mấy lần. Lúc trước vừa mới bắt về thì đã có cảm giác lão bà đó
ầm thầm chú ý đến ta, không biết có phải ta gặp ảo giác hay không? Dù sao ta
chính là cảm thấy ánh mắt lão yêu bà này nhìn ta không bình thường. Ngươi có
cảm giác này không?”
Dữu Khánh hoài nghi hỏi: “Nhìn ngươi làm gì?”
Phượng Tàng Sơn hơi bật cười vui vẻ, nói: “Nam huynh đệ a, ta không có ý
khác, ta chỉ luận sự, dù sao, ai nhìn thấy ngươi mà có thể nhẫn nhịn không nhìn
thêm mấy lần? Lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta là có cảm giác ngươi rất gây chú ý,
“
Kỳ thực là đang nói Nam Trúc quá mập, gã ta quay đầu lại nhìn cái bụng của
Nam Trúc, da thú của Ô Lạc tộc cũng không thể hoàn toàn che đậy cái bụng của
gã, vừa thấy liền có cảm giác buồn cười.
Nhưng Dữu Khánh lại rất hiểu Nam Trúc, tuy rằng Nam béo nói nhảm nhiều,
nhưng lời này lại nói rất nghiêm túc, không giống như là nói nhảm, hắn theo
bản năng nhìn kĩ Nam Trúc, ánh mắt chợt dừng lại trên chiếc Hắc hồ lô Nam
Trúc treo tại trên eo.
Lúc trước, khi chạy trốn khỏi Ô Lạc tộc, không thích hợp vác theo bọc hành lý
trên lưng, vì vậy Nam Trúc dứt khoát treo cái hắc hồ lô này tại trên eo.