ta không ngờ tới, tiên phủ này vừa được mở ra liền phát ra ánh sáng, chúng ta
định xuống núi tản ra các nơi nhìn lên, xem từ các góc độ khác nhau ở dưới
chân núi thì có thể nhìn thấy ánh sáng trên núi hay không, để tiện sắp xếp các
hành động tiếp theo. Ngài không thấy chúng ta còn lưu lại một người sao? Nếu
chúng ta muốn bỏ chạy thì tại sao còn lưu lại một người ở đây làm gì? Chúng ta
phí hết tâm tư để mở ra tiên phủ, làm sao có thể bỏ chạy, như vậy chẳng khác gì
đầu óc có bệnh.”
Như vậy cũng có thể giải thích được sao? Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết âm
thầm liếc mắt nhìn hắn, phát hiện thấy thấy đầu óc lão Thập Ngũ phản ứng thật
sự quá nhanh.
Thiên Vũ thoáng nhìn về phía hồ tỏa ra ánh sáng, cũng không quan tâm lời bọn
hắn nói là thật hay giả, hất hất cằm, thúc giục: “Trở lại, tất cả quay lại đó cho
ta.”
Dữu Khánh: “Vẫn nên để chúng ta xuống núi nhìn xem trước đi.”
Thiên Vũ: “Xem cái gì mà xem, không cần xem nữa, người của Đại thánh và
Địa sư đã đến Phượng tộc, đang truy tìm trong lãnh thổ Phượng tộc, nếu chậm
trễ, các ngươi có muốn tiến vào cũng không được. Lề mề làm gì, ta bảo các
ngươi quay lại đó thì cứ quay lại đi, không nghe thấy sao, muốn ép ta dùng sức
mạnh hả?”
Bị buộc không còn cách nào khác, ba người đành phải lui trở về bên cạnh hồ.
Thiên Vũ nhìn vào trong hồ, “Chư yêu… Đi xuống, đi xuống hết đi, bốn người
các ngươi đều đi vào hết cho ta.”
Nam Trúc vẻ mặt bối rối nói: “Tam động chủ, mọi người đi riêng đường mình
đi, ngài muốn vào thì tự vào là được rồi, cần gì phải lôi kéo mấy người chúng ta
cùng theo làm gánh nặng cho ngài?”
Thiên Vũ liếc mắt nhìn gã, “Mập mạp, các ngươi chắc hẳn không ít lần tiến vào
tiên phủ rồi, đúng không? Nhiều lần có thể ra vào bình an, điều này sợ rằng
không phải trùng hợp, tất nhiên là có nguyên nhân gì đó, nếu như ta cũng muốn
ra vào thuận lợi, đương nhiên nên lôi kéo các ngươi cùng theo hưởng phúc.
Đừng có dông dài nữa, bớt giở trò với ta đi. Xuống hết đi.”
Ba sư huynh đệ quay nhìn nhau không nói nên lời, rất muốn hỏi xem, đã có lần
nào chúng ta sắp xếp được đường ra trước khi tiến vào tiên phủ không, có lần
nào là thuận lợi, lần nào mà chẳng phải cắm đầu xông vào, nhiều lần phải tìm
đường sống trong chỗ chết, sau đó ngẫm nghĩ lại, chính mình cũng phục mình
gan lớn, có thể nói là nỗi sợ hãi vẫn còn ám ảnh trong lòng, chính bọn hắn cũng
sợ vào được ra không được, vậy mà còn có người mong chờ vào bọn hắn, thật
sự không biết chữ “Chết” viết như thế nào nha.
Ngay vào lúc này, một bên đỉnh núi đột nhiên có mấy người nhảy lên, một
người hét lớn: “Ai đó?”
Mấy người quay đầu nhìn đến, mơ hồ có thể nhận ra đó là trang phục của
Phượng tộc, chắc hẳn đều là người của Phượng tộc, hiển nhiên đã bị ánh sáng
trên Phượng đài thu hút tới.
Những người đó lướt thẳng về phía bên này, ánh mắt Thiên Vũ lạnh nhạt và
miệt thị, vung tà áo choàng đen lên, mấy bóng đen bay vút ra, lập tức nhìn thấy
trên trán của mấy người đang lướt đến bắn ra huyết hoa, còn không kịp cất tiếng
kêu thảm thì đã dồn dập đổ gục xuống đất, không còn động tĩnh.
Cao thủ chính là cao thủ, đám người Dữu Khánh nhìn thấy cảnh này đều âm
thầm kinh hãi.
Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng lại, tà áo choàng đen trên người Thiên Vũ lại
vung về phía bọn hắn, một lực lượng bài sơn đảo hải hất tung bốn người Dữu
Khánh bay đi. Y chẳng muốn dông dài với mấy tên gia hỏa này nữa, trực tiếp
ném hết mấy người vào trong cánh cổng tiên phủ, sau đó y cũng tung người bay
đi vào.
Ở ngoài cổng có thể nhìn thấy được mấy người trong cổng đang hết nhìn đông
tới nhìn tây, dù sao cũng là mới đến. Nhưng Thiên Vũ rõ ràng không muốn
dừng lại nơi cổng vào này, y lại tiếp tục cưỡng ép đưa mấy người rời đi…
Trên Phượng Đầu lĩnh, một căn nhà gỗ nhỏ được tạm thời dựng lên, căn nhà
này dành cho người sợ lạnh Phượng Kim Kỳ ở.
A Lạc Công vội vã đi vào nhà, bước tới cấp báo, “Tộc trưởng, trên Phượng đài
xuất hiện dị tượng, hình như có bảo quang tỏa ra, giống như là ánh nến đốt sáng
lên.”
Đang nằm trên ghế trước chậu than, đắp tấm da thú màu đỏ tươi lim dim ngủ,
Phượng Kim Kỳ chậm rãi mở mắt ra, có phần nghi hoặc, “Bảo quang?”
A Lạc Công: “Không giống ánh lửa, khẳng định không phải là ánh lửa.”
Phượng Kim Kỳ: “Đã phái người đến đó xem xét chưa?”
A Lạc Công: “Đã phái người đi rồi, gần như toàn bộ nhân viên gác đêm lúc này
đều đã bị kinh động, ta lo lắng lại là do những kẻ gây rối đó làm loạn.”
Phượng Kim Kỳ xốc tấm da thú lên, đứng dậy, bước ra nhà gỗ, đi vòng sang
hướng Phượng đài, quả nhiên nhìn thấy trên đỉnh núi Phượng đài phía xa có
quầng sáng trắng mông lung ửng lên, mặc dù không phải quá sáng, nhưng ở
trong trời đêm như thế này là rất dễ nhận ra, quả thực không giống ánh lửa.
Ông ta lắc mình bay lên, rồi đột nhiên dừng lại trong không trung, có chút do dự
nhìn nhìn Phượng Đầu lĩnh phía dưới, lo lắng không biết có phải lại là kế điệu
hổ ly sơn gì đó hay không, ông ta đã bị bộ chiêu trò đó làm cho e sợ, nhưng suy
nghĩ một chút, cảm thấy Phượng tộc hiện tại hình như đã không còn cái gì đáng
để ngoại nhân ham muốn, ông ta liền lắc mình lướt đi.
Phượng Tàng Sơn vừa chạy đến đây, tận mắt nhìn thấy phụ thân rời đi, bước
nhanh đến bên cạnh A Lạc Công, hỏi: “A Lạc Công, trên Phượng đài xảy ra
chuyện gì vậy?”
Vì để xây dựng lại Thánh địa cho Phượng tộc, hiện nay có thể nói là gã ăn ngủ
lại nơi này dốc sức làm việc, ngày đêm cùng với tộc nhân và công tượng trao
đổi công việc xây dựng đền đài, cha gã cũng đã khẳng định với gã, sau khi hoàn
thành xây dựng đền đài từ Thánh thụ, sẽ lập tức để cho gã tiếp nhận chức vụ vị
trí của vị sơn chủ kia.
Cho dù không có việc này, gã cũng biết rõ việc xây dựng lại Thánh địa cho
Phượng tộc có ý nghĩa trọng đại, trong tương lai, đời đời con cháu Phượng tộc
đều sẽ nhớ rõ Thánh địa Phượng tộc là do chính tay gã chủ trì xây dựng lên, hơn
nữa còn có ảnh hưởng trọng đại tới một số phương diện khác, thử hỏi gã làm
sao có thể không tận tâm tận lực.
A Lạc Công lắc đầu, “Không biết, tộc trưởng đã đích thân đi xem xét.”
Đột nhiên, một con phi cầm bay đến, lượn vòng trên không, một gã tộc nhân từ
trên trời hạ xuống, rơi xuống trước mặt A Lạc Công, bộ dạng rất kích động,
bẩm báo: “Trên Phượng đài có cổng, trên Phượng đài xuất hiện một cánh cổng.”
A Lạc Công cau mày, hỏi lại: “Cổng gì? Nói cho rõ ràng xem?”
Người đến sắp xếp lại thông tin, bẩm báo lại lần nữa: “Trong hồ nước trên
Phượng đài xuất hiện một cánh cổng, cửa hé mở ra một chút, bên trong là ban
ngày, đó là một tòa động phủ. Chúng ta nghi ngờ đây là một tòa tiên phủ vừa
được mở ra, có thể là Bất tử chi địa trong truyền thuyết của Phượng tộc chúng ta
đã được mở ra. Trên núi có tộc nhân của chúng ta bị giết. Xin nhanh chóng
thông báo cho tộc trưởng.”
Nghe nói như vậy, A Lạc Công và Phượng Tàng Sơn đều kinh hãi.
A Lạc Công đảo mắt nhìn những nhân viên canh gác các nơi trong núi đang
nhìn về phía Phượng đài xa xa, ngay lập tức quyết đoán nói với người tới: “Tộc
trưởng đã đến đó rồi, ngươi lập tức trở lại cảnh cáo những tộc nhân đi cùng
khác, không cho phép bất kỳ người nào dễ dàng tiết lộ thông tin ra ngoài, những
chuyện khác, tộc trưởng sẽ có quyết đoán tùy theo tình hình. Đi nhanh đi.”
“Vâng.” Người đến nhận lệnh rồi nhảy lên không trung, điều khiển phi cầm
nhanh chóng quay trở lại.
Tiếp đó, A Lạc Công quay sang căn dặn Phượng Tàng Sơn: “Có người đã giết
chết tộc nhân của chúng ta, e rằng trên Phượng đài sẽ có hung hiểm, ta cần tổ
chức nhân thủ đến đó hỗ trợ tộc trưởng. Ngũ lang, ngươi tạm thời tọa trấn nơi
này, phải giữ kín thông tin đừng để lan truyền ra, tránh để sinh loạn. Tất cả mọi
việc chờ đợi tộc trưởng về định đoạt, hiểu chưa?”
Phượng Tàng Sơn quay đầu lại nhìn hào quang tỏa ra phía trên Phượng đài, hơi
chút do dự, cuối cùng nắm tay lại đưa lên ngực tuân lệnh, “Vâng, A Lạc Công
cứ đi đi, nơi đây giao cho Ngũ lang là được.”