lão Thập Ngũ thực sự đủ cay độc.
“Được rồi, chuyện số lượng thành viên rất đơn giản, chỉ là chuyện tiền bạc có
phần căng, có thể lấy lại được vốn không chứ? Đi, tiếp tục tìm người hỏi thăm
thêm xem.” Dữu Khánh thở dài, phất tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết cùng rời
đi.
Về vấn đề này, vừa rồi hắn cũng có hỏi người của “Cống Sơn đường”, nhưng
người ta lười giải thích, chỉ một câu không biết rồi đuổi hắn đi, mà hắn thì
không dám phát cáu.
Cũng may việc này không phải là chuyện gì bí mật, hai người bỏ ra một khoản
tiền lớn đổi một bộ y phục, loanh quanh trong thành không bao lâu liền làm rõ
được phí đăng kí này có đáng giá nghìn vạn hay không.
Tại trên đường đi, bọn hắn gặp được một lão già tương đối nói nhiều, từ lời nói
thấy lão ta có vẻ khá quen thuộc Khối Lũy thành, bọ hắn lập tức sáp lại làm
quen, và kéo sang một bên để thỉnh giáo.
Lão già vừa nghe hỏi tới vấn đề này liền cười ha hả, nói: “So với thu nhập, chút
phí đăng kí này không đắt chút nào. Mấu chốt ở chỗ, đối với đại đa số bang phái
mà nói, nếu tham gia cũng không có khả năng lấy được hạng nhất, khoản tiền
này chẳng khác nào đã ném vào trong nước, không cần phải bỏ ra. Tiểu lão đệ,
các ngươi thử nghĩ mà xem, lợi ích có thể khiến cho các bang phái đỉnh cấp tại
Thiên Tích sơn nhảy ra cạnh tranh nhau, khoản thu về làm sao có thể nhỏ cho
được.
Các ngươi thử tính mà xem, với loại cá đặc sản của Đồng Tước hồ, Khối Lũy
thành quy định bán ra giá không thể thấp hơn một vạn lượng một con, một ngày
chỉ cần có thể bán ra một ngàn con là có thể thu về ngàn vạn lượng, ít một chút
cũng không sao, tích lũy trong ba năm sẽ như thế nào chứ?”
Vừa nghe nói doanh thu một ngày có khả năng lên đến mười triệu, Dữu Khánh
và Mục Ngạo Thiết hít vào một hơi khí lạnh, trợn mắt há mồm. Dữu Khánh vội
hỏi: “Mỗi ngày đều có thể bán được ngàn con sao?”
Lão già vuốt râu trả lời: “Ta cũng không biết, những người kiếm tiền kiểu này
sẽ không công khai, nhưng có thể tưởng tượng được, thứ này không chỉ bán ra
trong phạm vi Thiên Tích sơn, mà còn bán ra cho toàn bộ thiên hạ. Nghe nói,
các Thiêu Sơn lang loanh quanh tại Đồng Tước hồ đó đều là được những kẻ có
tiền tại các nơi trong thiên hạ thuê tới đây chọn mua, lộ phí còn đắt hơn cả tiền
mua cá, nhưng đối với những kẻ thực sự giàu có đó mà nói, khoản tiền này
không đáng kể chút nào.
Nghe đến đây, trong lòng sư huynh đệ hai người đã có cơ sở, bắt đầu âm thầm
nhẩm tính, cho dù một ngày doanh thu chỉ khoảng trăm vạn, một năm cũng xấp
xỉ bốn trăm triệu, hơn nữa có tới ba năm. Nếu trong ba năm đó, một ngày doanh
thu ngàn vạn lượng, vậy thì thu nhập quả thực kinh khủng. Cho dù phần lớn
phải chia cho các thành viên trong bang, phần còn lại cũng rất khổng lồ a. Sau
khi trong lòng nhẩm tính ra con số đại khái, hai sư huynh đệ quay mặt nhìn
nhau, đột nhiên cảm thấy sâm Kỳ Lân dường như cũng không còn thơm như
trước nữa.
Lão già tiếp tục nói: “Ngoại trừ chi tiêu cho bang chúng, và mỗi ngày cung cấp
một số thủy sản tươi ngon cho Khối Lũy thành, cũng không cần phải đầu tư gì
quá nhiều. Nếu như ngay cả như vậy mà vẫn không lấy lại được một ngàn vạn
lượng thì chuyện này có vẻ giỡn chơi rồi. Ít hơn một trăm ngàn vạn, thì những
‘Sự kiện Đồng Tước võ’ trước đó đã không thể khiến cho các bang phái đỉnh
cấp kia liều mạng.” Giọng điệu và ẩn ý mỉa mai của lão già giống như đang chế
nhạo người thanh niên này kiến thức hạn hẹp.
Dữu Khánh nuốt khan nước bọt, hỏi: “Trong các ‘Sự kiện Đồng Tước võ” trước
đây, ngoài những bang phái đỉnh cấp ra, có khi nào có bang phái nhỏ một chút
giành được chiến hay không?”
Mục Ngạo Thiết vừa nghe thấy lão Thập Ngũ hỏi lời này liền biết hắn đang
nuôi chút hi vọng cho Hạt Tử bang.
Lão già cười ha hả: “Hẳn là không có. Cơ bản đều bị đại bang phái có thực lực
mạnh lũng đoạn.”
Dữu Khánh ít nhiều có chút không cam lòng, “Lẽ nào bang phái nhỏ không có
một chút cơ hội nào hay sao?”
Lão già lắc lắc đầu như thể nghe thấy một câu chuyện cười, “Cánh tay không
lay chuyển được bắp đùi mới là chuyện bình thường. Trừ khi ngươi có thể biết
trước được nội dung thi, và chuẩn bị trước những thứ tương ứng, nếu không,
làm sao có khả năng thắng được?”
Biết trước đề thi sao? Dữu Khánh ngây người tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ trầm
ngâm suy nghĩ.
Từ phản ứng của hai người, lão già nhận ra được chút khác lạ, nghi hoặc hỏi:
“Ta nói nha, các ngươi e rằng không phải chỉ tùy tiện hỏi cho biết chứ? Chẳng
lẽ cũng muốn tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ sao?”
Dữu Khánh vội đáp: “Mới đến đây, chỉ là hiếu kỳ.” Rồi sau đó chắp tay cảm tạ:
“Cảm ơn tiền bối chỉ giáo!”
Lão già trầm mặc một hồi, suy nghĩ thấy cũng phải, người đến đây tham gia “Sự
kiện Đồng Tước võ”, làm sao có thể không biết cả những điều này, cảm thấy
mình quả thực đã suy nghĩ nhiều. Mấy người khách sáo thêm mấy câu rồi lão
già chậm rãi rời đi. Dữu Khánh có vẻ vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ.
Mục Ngạo Thiết nhấc tay vỗ vai hắn, thở dài tiếc nuối, “Lão Thập Ngũ, quên đi,
chúng ta quả thực không có phần thắng. Không đáng vì vậy mà đập vào ngàn
vạn lượng.”
Dữu Khánh nhướng mày hỏi: “Chúng ta từng đối mặt với rất nhiều tình huống
lớn, những bang phái đỉnh cấp này tính là cái gì? Chúng ta cần phải sợ bọn họ
sao?”
Mục Ngạo Thiết, “Thấy tiền sáng mắt cũng không sao, nhưng không biết sống
chết là không đúng. Việc này có liên quan gì đến việc sợ hay không sợ chứ?
Chênh lệch thực lực rõ ràng ra đó, không sợ thì không sợ, nhưng không thể vượt
qua chính là không thể vượt qua. Cứ xông đi vào chính là tìm chết.”
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Điều kiện tham gia không cao, chúng ta rõ ràng có thể cất
bước tiến vào, không tham gia chẳng phải có lỗi với chính mình?”
Mục Ngạo Thiết ghé miệng đến bên tai hắn, “Một nghìn vạn, một nghìn vạn,
một nghìn vạn, đó là một nghìn vạn. Không có điều kiện bước lên ngưỡng cửa
đó, gắng quá không có kết quả tốt.”
Lúc trước tại phía bên thần miếu cướp đoạt được khoảng một ngàn vạn, hai
người đã chia nhau mỗi người một nửa, nếu thật sự muốn tham gia, nghĩa là y
phải móc ra tiền túi. Đây là lần đầu tiên trong đời y có được nhiều tiền như vậy
thuộc về chính mình. Đây là tài sản cá nhân, làm sao y có thể cam lòng nhổ ra,
hơn nữa còn là nhổ ra để làm chuyện không có hi vọng.
Dữu Khánh đưa tay khoác cổ y, kéo lỗ tai y tới gần, “Nếu như chúng ta có thể
lấy được đề thi ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ lần này thì sao?”
Hắn đã trải qua chuyện tương tự, biết được lợi thế khi biết trước được đề thi,
mặc dù kết quả lần trước tại kinh thành Cẩm quốc rất khó xử.
Mục Ngạo Thiết kinh ngạc, quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn
mặt để chút ria mép gần ngay trước mắt, y hạ thấp giọng, hỏi: “Thiệt hay giả?
Có thể lấy được đề thi từ Khối Lũy thành, cần gì phải tham gia sự kiện Đồng
Tước võ gì đó nữa chứ? Trực tiếp dùng mối quan hệ đó giúp đỡ tìm hiểu thông
tin về Tam Túc ô không phải được rồi ư?”
“Không phải chuyện như vậy.” Dữu Khánh xua tay, rồi tiếp tục thần thần bí bí
nói: “Có muốn trải nghiệm một lần xa hoa phú quý hay không? Ta mời.”
Mục Ngạo Thiết dùng ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm hắn, đối với đồng
môn, vị Chưởng môn sư đệ này không phải chỉ keo kiệt một cách bình thường,
chủ động mời sao, lại còn là trải nghiệm xa hoa phú quý, vừa nghe liền không
thấy giống nói thật, y nghi ngờ có hố, dứt khoát lắc đầu trả lời: “Không muốn.”
“Đừng nha, đi thôi, ta mời thật. Nếu như có chút nào giả dối, lúc đó ngươi từ
chối cũng không muộn.”
Dữu Khánh lẩm bẩm thì thầm, cưỡng ép kéo Mục Ngạo Thiết đi. Ánh mắt
người sau đầy vẻ kinh nghi bất định.
Thạch Tâm cư, khách sạn xa hoa nhất bên trong Bách Trượng đình, cũng là
khách sạn xa hoa nhất tại Thiên Tích sơn, đồng thời cũng là an toàn nhất, ở tại
nơi này, ngay cả người của Thành chủ phủ cũng không dám tự ý tới quấy nhiễu.
Mặt trời vừa mới nhô lên đường chân trời, sáng chói và rực rỡ, trên sân thượng
phía Đông, một trung niên nam tử lông mày rậm, đôi mắt hẹp mảnh ngồi nơi đó,
vừa uống trà, vừa ngắm nhìn mặt trời mọc.
Căn phòng có sân thượng này không giống với những căn phòng bình thường
khác, không chỉ có sân thượng lộ thiên còn có thể ngắm sao và xem mặt trời
mọc, phía bên kia cũng có sân thượng để nhìn ngắm sự phồn hoa của Khối Lũy
thành biểu hiện ra trong không gian Bách Trượng. Trong Thạch Tâm cư không
có nhiều căn phòng như vậy, đây cũng là căn phòng sang trọng nhất, đương
nhiên cũng là đắt nhất.
Người có thể ngồi ở nơi này uống trà tự nhiên không phải là người bình thường,
chính là người quản lý Đồng Tước hồ lần trước, Bang chủ Cố Nhân Sơn của
Sơn Hải bang, tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền.
Thủ hạ tâm phúc Vệ Cát từ trong phòng bước ra, nhấc tay che trên trán tránh bị
ánh nắng làm chói mắt, đi đến bên cạnh Cố Nhân Sơn, cúi người nói: “Bang
chủ, người quen bên kia gửi lời nói, hiện nay chỉ còn có năm bang phái chúng ta
báo danh.”
Cố Nhân Sơn xoay xoay chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón tay, “Còn bảy ngày nữa
sẽ hết hạn đăng ký. Xem ra, ngoại trừ Trấn Sơn bang là nằm ngoài dự liệu, khả
năng những môn phái khác tham gia không lớn.”
Nghe nhắc đến “Trấn Sơn bang”, Vệ Cát khe khẽ thở dài, bởi vì bang phái này
là tách ra từ “Sơn Hải bang”.
Nhìn tên của bang phái, một bên là “Sơn Hải bang”, một bên là “Trấn Sơn
bang”, liền biết quan hệ giữa hai bên không hợp nhau.
Bang chủ của Trấn Sơn bang tên là Ngụy Ước, vốn là Nhị đương gia của Sơn
Hải bang, tại một năm trước tu vi cũng đột phá đến cảnh giới Thượng Huyền,
hơn nữa trong lòng có một chút bất mãn với bang chủ, lần này kỳ hạn ba năm
Đồng Tước hồ đã đến, gã lôi kéo gần một nửa nhân mã rời đi, tự lập môn hộ,
bây giờ còn đăng kí tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ”, muốn cạnh tranh với
Sơn Hải bang. Đều là người quen cũ, Vệ Cát cảm thấy giống như gà nhà đá
nhau.
Quan trọng hơn là, chuyện này làm phân hóa thực lực của Sơn Hải bang, khiến
cho Sơn Hải bang rơi vào tình thế bất lợi trong lần cạnh tranh này. Nhưng mà,
việc đã đến nước này, không còn cách nào.
Nghe thấy tiếng gã thở dài, Cố Nhân Sơn thuận miệng hỏi một câu, “Tình hình
phía bên Ngụy Ước như thế nào?”
Vệ Cát chần chừ nói: “Sau khi đăng kí liền yên tĩnh, gần như không thấy có bất
kỳ động tĩnh gì.”
Cố Nhân Sơn xì mũi cười, nụ cười nơi khóe miệng mang theo vẻ mỉa mai,
“Không thấy có bất kỳ động tĩnh gì? Hắn thích làm việc núp ở sau lưng.”
Vệ Cát: “Đúng rồi, phía bên Trấn Sơn bang cũng đặt một căn phòng ở trong
này. Hắn chắc hẳn cũng đã vào ở rồi. Bang chủ của năm bang phái đăng kí coi
như sắp đến đông đủ.
Cố Nhân Sơn không biểu hiện gì đối với việc này, y nhấc tách trà lên chậm rãi
thưởng thức. Chuyện này nằm trong dự liệu, mọi người đều biết khách sạn này
là do tình nhân của thành chủ Nhiếp Nhật Phục kinh doanh, tại thời điểm quan
trọng của “Sự kiện Đồng Tước võ” này, mọi người đến đây ủng hộ là chuyện rất
bình thường. Không phải chính y cũng tới rồi sao?
Bách Trượng đình, bên ngoài cửa vào Thạch Tâm cư, mặc dù sư huynh đệ hai
người không phải lần đầu tiên tới nơi đây, nhưng vẫn như là người nhà quên lên
tỉnh vậy, ngẩng đầu ngước nhìn. Sau đó, Mục Ngạo Thiết quay đầu lại nhìn Dữu
Khánh, kinh nghi bất định hỏi: “Làm gì mà dẫn ta tới đây? Có ý gì?”
Dữu Khánh xì một tiếng, “Cũng đã dẫn ngươi đến cửa vào rồi, ngươi còn hỏi ý
gì là sao?”
Mục Ngạo Thiết khó thể tin nổi: “Ở lại nơi này một ngày ít nhất phải mười vạn
lượng. Ngươi sẽ không phải là định vào ở trong này đi?”
Dữu Khánh vỗ vỗ ngực, “Lẽ nào chúng ta ở đây không nổi sao? Đã nói để cho
ngươi trải nghiệm xa hoa phú quý một lần, sẽ không nói láo.” Dứt lời liền kéo
Mục Ngạo Thiết tiến vào trong.
“Chậm đã, chờ chút.” Mục Ngạo Thiết ghìm chặt hai chân trên mặt đất, chống
cự tiến về phía trước, đồng thời nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Đề thi mà ngươi nói
tới có liên quan với nơi này, phải không? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta,
ngươi muốn nhắm vào tình nhân của Nhiếp Nhật Phục nha.”
Dữu Khánh, “Nếu không, ngươi còn có con đường nào khác tốt hơn sao?”