Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như chỉ có một chút dị thường như vậy ở trong bụng núi thì cũng không có

gì, nhưng sau đó còn có sự dị thường khác càng lớn hơn nối gót theo tới.

Ông ông, toàn bộ bụng núi đều rung động.

Giống như dung nham núi lửa ở dưới nền đất muốn bùng lên, phun trào ra vậy,

vàng lỏng đỏ rực ở xung quanh bắt đầu liên tục phóng ra, chất lỏng bập bùng

nhấp nhô lên xuống không ngừng, giống như suối phun, trong lúc nhất thời ánh

lửa tung ra bốn phía, chất lỏng nóng hổi dưới nền đất dường như sắp chảy

ngược vào bụng núi bất cứ lúc nào

Đám người dồn đống tại trên tảng đá cháy xem mọc ra cây phong lan vàng kia

kinh sợ nhìn xung quanh, dồn dập dùng pháp lực hộ thể, ngăn cách chất lỏng

nóng bỏng kia.

Chỉ bởi vì người nào đó táy máy tay chân hái lấy một quả trái cây, liền khiến

cho một khu vực đang rất tốt xuất hiện nguy hiểm như thế, ánh mặt nhóm người

hận không thể đem tên nam nhân mập mạp này ăn tươi nuốt sống.

Ngay cả Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng muốn nâng chân cho Nam Trúc

một cước đạp bay vào trong dung nham hoàng kim.

Tuy nhiên, giữa sư huynh đệ với nhau mặc dù không vui vẻ gì nhưng cũng

không đến mức nội chiến với nhau ngay tại trước mặt người ngoài.

Cũng đã nhận ra được ngoại nhân không cao hứng, Dữu Khánh nhanh chóng

giết tay áo Nam Trúc một cái, nghiêng đầu ra hiệu.

Nam Trúc hiểu ý, sư huynh đệ ba người nhanh chóng lắc mình rời đi.

Không còn cách nào, mọi người thật vất vả mới tìm được tới đây, bây giờ lại bị

người nào đó làm cho giống như sắp sụp đổ tới nơi rồi, khiến cho nhiều người

tức giận, vẫn nên trước tiên tránh đi một chút mới tốt.

Trên đỉnh ngọn núi rỗng bụng bắt đầu có tảng đá lác đác rơi xuống, thân núi

rung động càng ngày càng dữ dội, có đá rơi bắt đầu nện tại trên người Hoàng

kim cự nhân ở bên trong.

Lồng ngực Hoàng kim cự nhân nhẹ nhàng xuất hiện phập phồng, mí mắt hơi

rung động, sau đó đột nhiên mở hai mắt ra, đôi con mắt màu vàng kim giống

như hổ phách lạnh lùng theo dõi một đám người đang kinh hoảng.

Mà trong lúc kinh hoảng, một đám người lại không có chú ý tới hắn.

Người mặt sắt trầm giọng nói: “Thứ ở nơi này, không biết rõ về nó mà lại dám

động bậy động bạ. Ngô huynh, không phải ta muốn nói người của ngươi, nhưng

chút nữa phải chặt tay tên mập mạp chết tiệt kia đi mới được. Nhìn động tĩnh

này, có cảm giác ngọn núi như sắp sập rồi, không thể tiếp tục tìm kiếm nữa, vẫn

nên trước tiên đi ra ngoài chờ nhìn xem tình hình rồi nói tiếp.”

Ngô Hắc ừ một tiếng, khóe mắt chợt thoáng nhìn qua, nhìn thấy Hoàng kim cự

nhân đã động rồi, nhìn thấy Hoàng kim cự nhân buông lỏng ra một tay, tay kia

thuận thế chộp tới chuôi kiếm, hắn ta kinh hãi dựng tóc gáy, một tiếng thét kinh

hãi bật thốt ra, “Đi!”

Hắn ta mang theo con trai là người đầu tiên lắc mình đi ra trước.

Tất cả mọi người theo đó phát giác được, hơi nhìn tới cũng thiếu chút nữa sợ

đến hồn phi phách tán, thật đúng là sợ cái gì tới cái đó.

Tu vi cao, phản ứng quả thực cũng nhanh, Người mặt sắt cũng lắc mình một cái

bỏ chạy rồi.

Đương nhiên, cũng có liên quan tới vị trí đứng, vị trí đám người của y về tầm

nhìn có thể biết sớm hơn người khác.

Hoàng kim cự nhân đã rút kiếm vào tay, một kiếm quét ngang, kiếm rít như

sấm, dễ dàng quét đứng những cột đá cháy sém cứng rắn, đám răng nanh lởm

chởm treo ngược, rồi đập xuống chấn động hất tung chất lỏng nóng hổi lên

giống như một đài phun nước.

Uy lực một kiếm đó, giống như quét qua cành khô gỗ mục, có thể nói sức mạnh

vô địch.

Song song nhảy lên tránh né, Phu phụ Tặc uyên ương nhìn thấy tình thế không

thích hợp, trong tình thế cấp bách, Chu Khoan Trấn nóng lòng cứu thê, lại xuất

thủ giúp thê tử gia tăng một chút lực, ông ta dùng hết toàn lực một tay đẩy

Nhiếp Phẩm Lan ra khỏi khu vực tử vong uy hiếp.

Mũi nhọn cự kiếm lướt sát qua bàn chân Nhiếp Phẩm Lan, nhưng Chu Khoan

Trấn thì mất đi cân bằng, tách ra biến thành hai đoạn, bị một kiếm chặt đứt

ngang người.

Bay lên trời, Ninh Triêu Ất nhìn thấy Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành

khó tránh mũi nhọn, cũng khẩn cấp xuất thủ, lăng không nắm lấy vai hai mẹ

con, đem hai người nhấc bay đi ra ngoài.

Nhưng mà hành động này lại làm cho tốc độ y lăng không bắn lên có chút chậm

lại.

Y cho rằng mình có thể tránh thoát được một đòn này, nhưng rốt cuộc là đã

đánh giá thấp tốc độ của một kiếm đó, bởi vì y chưa bao giờ gặp qua tốc độ xuất

kiếm nhanh như vậy.

Quan trọng nhất là kiếm trong tay Hoàng kim cự nhân quá lớn, dễ dàng làm cho

người ta có loại ảo giác về thị giác, cho rằng tốc độ di động của kiếm không

nhanh, đợi đến khi lĩnh giáo được thì đã muộn rồi, một đôi chân của y, từ giữa

bắp đùi bị quét đứt.

Máu tươi phun ra, một đôi chân bay về phía hai nơi, lần lượt văng vào trong

dung nham hoàng kim, bốc lên khói đen, rồi bị nuốt hết.

Bởi vì một kích này, thân thể Ninh Triêu Ất bị thương nặng, tốc độ bay lên lần

nữa bị kéo chậm, không thể đến được đỉnh măng đá buông ngược xuống, lại

phải rơi xuống. Cũng may Trầm Khuynh Thành đúng lúc bay tới, một tay nắm

lấy y bay đi.

Nhiếp Phẩm Lan trái lại lao đến đỉnh chóp măng đá, nhưng lại tận mắt nhìn thấy

cảnh trượng phu bị một kiếm chém ngang eo, nhìn thấy tận mắt trượng phu bị

chia làm hai đoạn rơi vào trong dung nham hoàng kim sôi trào.

“A…”

Treo ngược tại trên măng đá, Nhiếp Phẩm Lan phát ra một tiếng kêu thảm thiết

thê lương, trong nháy mắt nước mắt cuồn cuộn tuôn ra, cách không duỗi tay,

muốn kéo về trượng phu, nhưng mà dù cho có nhảy vào trong dung nham thì

cũng cứu không được nữa rồi, chỉ có thể khóc rống và gào thét.

Người phát hiện sớm chạy có nhanh cũng chưa hẳn có thể thuận lợi tránh thoát

một kiếp, người tuy rằng tránh được bị kiếm chém trúng, nhưng khó tránh thoát

một kiếm đánh hất tung dung nham hoàng kim lên.

Từng luồng dung nham hoàng kim bắn tung ra, bị quét văng lên, giống như mưa

sao băng lao đi, từng điểm từng giọt vù vù bắn ra, uy lực của nó có thể đem

xuyên thủng và đánh nát những tảng đá cháy sém.

Người biết sớm cho rằng đã tránh thoát được một kiếp bị hù dọa quá sức.

Bốn yêu Thử thái bà cũng không phải là loại lương thiện, không kịp ẩn núp, liền

thuận tay kéo người của mình làm tấm mộc.

Từng người rất ăn ý, ngay cả bắt chuyện ra hiệu cũng không cần, trực tiếp xuất

thủ đánh lén, đem hai tên thủ hạ của Người mặt sắt kéo tới, từng người cưỡng

ép đẩy đi ra ngoài làm tấm mộc.

Từng luồng dung nham hoàng kim bắn ra, vỡ tan thành từng lớp điểm sáng, vọt

ra ngoài.

Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai kẻ khoác áo choàng trong tình thế cấp

bách dùng hết tu vi muốn dùng cương khí hộ thể để chống lại, nhưng dễ dàng bị

từng lớp điểm sáng kia phá vỡ, trong nháy mắt liền bị đánh thủng giống như cái

sàng, vết thương bốc khói, nhất thời không thấy chảy máu.

Từ đó có thể thấy được uy lực công kích từ một kiếm kia của Hoàng kim cự

nhân mạnh mẽ đến mức nào, ngay cả là dư uy kèm theo một kiếm nhưng tu sĩ

Sơ Huyền cũng đỡ không được.

Ngăn cản xong được một đợt tấn công, cuối cùng, bốn yêu cũng tranh thủ được

một cơ hội thở dốc lấy hơi, gần như không hẹn mà cùng lóe lên, vọt tới ẩn núp

phía sau một tảng đá cháy sém thật lớn.

Vừa mới lắc mình núp vào phía sau, liền nhìn thấy một luồng điểm sáng lướt sát

qua, tảng đá cháy sém thật lớn đó lập tức bị đánh vang lên một loạt tiếng nổ ầm

ầm ầm rồi từ từ nứt ra.

Và ngay vào lúc này, Bạch Lan thấy Thử thái bà, Cao Viễn, Giang Sơn tụ lại

thành một nhóm vừa vặn núp ngay tại phía trước mình, ả ta quét mắt nhìn xung

quanh một cái, nhìn thấy những người khác đã bị đảng đá to lớn này ngăn cản

tầm mắt, không biết nghĩ như thế nào, ả ta đột nhiên bùng phát, song chưởng

dốc hết toàn lực đánh ra.

Chưởng thứ nhất đánh vào phía sau lưng Thử thái bà, dù có nằm mơ cũng

không nghĩ tới điều này, Thử thái bà lập tức sặc ra một búng máu, thân thể cũng

đổ nhào ra ngoài.

Chưởng thứ hai đánh vào phía sau lưng Giang Sơn, Giang Sơn cũng sặc máu

văng đụng tường.

Cao Viễn mới xoay nửa cái đầu lại liền bị một chưởng đánh cho bay đi đụng

sụp tảng đá to lớn vốn đã tràn đầy vết nứt.

Ba người thẳng cho đến khi bị đả thương cũng không biết rõ đến tột cùng là

chuyện gì xảy ra, liền bị tảng đá cháy sém to lớn kia sụp đổ xuống chôn sống

phía dưới…

Mang theo con trai, Ngô Hắc quản không nổi những người khác, là người đầu

tiên khẩn cấp lướt ra khỏi bụng núi.

Người mặt sắt là người thứ hai xông ra ngoài, cũng quản không nổi thủ hạ của

mình, vừa nhìn thấy uy lực khi Hoàng kim cự nhân xuất thủ liền biết chạy trối

chết mới là quan trọng.

Để tránh sự tức giận của nhiều người, vì sự an toàn, sư huynh đệ ba người Dữu

Khánh trái lại đã sớm rời tới một vị trí thích hợp đủ xa, nhờ vậy bọn họ được an

toàn, nhưng kinh biến trước mắt lại khiến cho bọn họ khiếp sợ.

Tận mắt nhìn thấy một trận thảm biến đột nhiên bộc phát, Hoàng kim cự nhân

vừa thức tỉnh, chỉ một kiếm liền khiến cho một đám Huyền cấp tu sĩ kẻ thì chết,

người thì bị thương, ngay cả hai vị tu sĩ Thượng Huyền Ngô Hắc và Người mặt

sắt cũng bị hù cho sợ hãi đến mức chỉ có thể chạy trốn.

Nam Trúc cúi đầu nhìn trái cây hoàng kim đang nắm trong lòng bàn tay, cả

người đều ngây ngây ngốc ngốc, khóe miệng liên tục co giật không ngừng.

Trong lòng gã ta đang tự hỏi mình, tình hình này thật sự là do trái cây trong tay

mình gây ra hay sao?

Dữu Khánh vung hai tay vỗ vào hai vị sư huynh ở hai bên, “Còn ngây ra đó làm

gì, chạy nhanh nào.”

Hắn vọt chạy trước tiên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng vội vàng cùng

chạy theo.

Không chạy không được, ba người vừa nhìn thấy Hoàng kim cự nhân thức tỉnh

thì lập tức liên tưởng được rồi, đây có khả năng chính là Thủ sơn thú của Kim

Khư.

Lúc trước đều ôm suy nghĩ may mắn, cho rằng thủ hộ Kim Khư có khả năng

chính là hai huynh đệ Ngô lão thái gia, bây giờ xem ra, chỉ là bản thân mình suy

nghĩ cho đẹp, đây chẳng phải là tự mình an ủi mình sao?

Đã tỉnh ngộ, sư huynh đệ ba người lập tức chạy trối chết.

Chạy ra khỏi bụng núi, không nhìn thấy Ngô Hắc, người có thể che chở được

bọn họ, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình rồi, Dữu Khánh lập tức

phất tay ra hiệu, dẫn theo hai vị sư huynh trực tiếp nhảy xuống vách núi. Khi rơi

xuống đến đáy vực, bọn họ liền lập tức tìm một nơi kín đáo để trốn tránh.

Mặt đất dưới vách núi cũng có thể cảm thấy được đang rung động, nhưng không

rõ ràng như trong bụng núi.

Dữu Khánh ở tại phía trước, dẫn hai vị sư huynh đệ chuyên lựa chọn những khe

rãnh khó bị phát hiện, lén lút gấp rút lao nhanh bỏ chạy giữ lấy người.

Đuổi theo ở phía sau, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, đây không phải là phương

hướng đi đến cung điện Tiên cung.”

Dữu Khánh quay đầu lại, bật ra một tràng mắng chửi, “Ngươi, con mẹ nó, còn

muốn chạy thẳng tắp về hay sao? Ngươi mù con mắt chó rồi sao? Trượng phu

của Nhiếp Phẩm Lan đã bị giết rồi, Ninh Triêu Ất bị phế một đôi chân, đã bị

chết, bị thương nhiều người như vậy, đều tại cái tay táy máy của ngươi. Về sau,

khoản nợ này đều sẽ tính lên đầu của ngươi. Thù hận giết chồng, dựa vào tính

tình của Nhiếp Phẩm Lan, ngươi cảm thấy bà ta có thể buông tha ngươi sao?

Người mặt sắt bị chết những thủ hạ kia, hắn có thể buông tha cho ngươi mới là

lạ. Ngô Hắc không biết đã đi đâu. Bây giờ, cả hai bên đều muốn làm thịt ngươi,

không quanh co vòng vèo thì làm sao bây giờ? Hai chúng ta cứu không được

ngươi a.”

Nam Trúc tức thì rịn đầy mồ hôi, vừa chạy vừa mở lòng bàn tay nhìn nhìn trái

cây hoàng kim, đau buồn nói: “Chỉ hái lấy một quả trái cây liền có thể tạo ra

động tĩnh lớn như vậy sao? Ta nói a, cái trò này trọng yếu như vậy sao? Tại sao

nhìn thấy không đến mức vậy nha!”

Mục Ngạo Thiết nhìn tới, cũng có chút gấp gáp, “Ngươi tại sao còn cầm theo

thứ này, vạn nhất Hoàng kim cự nhân kia thật sự tìm theo trái cây tới đây, ngươi

làm vậy không phải là muốn chết sao?”

Nam Trúc lập tức lại chột dạ, bản thân cũng cảm thấy kỳ quái, gặp phải đồ vật

gây ra phiền phức lớn như vậy, tại sao mình còn cứ nắm chặt lấy không bỏ chứ?

Không nói hai lời, trực tiếp phất tay ném ra ngoài, nện vào trên vách đá phía

trước, leng keng rơi xuống.

Ngào ngờ Dữu Khánh chạy tại phía trước lại vung tay chụp lại, sau đó ném

ngược về cho Nam Trúc, “Trước tiên giữ lấy đi. Nếu như Hoàng kim cự nhân

thực sự thủ hộ thứ này, nói rõ thứ này là bảo bối, nếu đối phương thật sự muốn

tìm thứ này, về sau nếu chúng ta bị hắn tìm đến mà không giao ra được đồ vật,

vậy thì mạng nhỏ liền càng phiền phức.”

“Đúng đúng đúng.” Nam Trúc liên tục gật đầu, nhanh chóng nhét vào cất kỹ

trong quần áo.

Trong bụng núi, Hoàng kim cự nhân ngồi đó thu kiếm lại, một kiếm cắm ngược

vào đất, mượn lực chậm rãi đứng lên.

Chỉ là bởi vì ngồi quá lâu năm, hai chân hình như không được thuận tiện, hắn ta

hơi chút hoạt động, sau đó liền cấn bước khom lưng, chui ra khỏi lỗ hổng tàng

đá cháy sém chặn ngang phía trước.

Không để ý đến đám người Ninh Triêu Ất nâng đỡ nhau thoát đi, cũng không để

ý đến Bạch Lan nằm giả chết ở bên cạnh đống loạn thạch.

Với một kiếm lúc nãy, hắn ta đã thử ra được thực lực của những người này,

không đáng nhắc tới, liền giống như nhìn đám kiến hôi, không tiếp tục để ý tới

nữa.

Hắn ta nâng kiếm sải bước rời đi, đi tới một khu vực phế tích trong lòng núi,

nhấc chân rầm rầm rầm gạt dọn đống phế tích sụp đổ, rất nhanh liền dọn dẹp ra

được một khu vực trống lộ ra lớp kim loại đen tuyền, ở giữa khu vực trống đó

có từng vòng từng vòng bánh xe kim loại.

Hoàng kim cự nhân đi tới giữa khu vực đất trống, nhấc ngược cự kiếm cắm

xuống, âm thanh ong ong chấn động vang lên, một kiếm cắm vào bên trong một

chỗ trống giữa bánh xe kim loại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK