vậy còn không hiểu sao? Gia hỏa đó chính là kẻ được xưng là ‘Thiên hạ đệ
nhất’ tài tử kia.”
Bàng Thành Khâu kinh ngạc, “Là hắn sao? Không phải nói là ngoại hình vị
Thám Hoa lang kia đẹp đẽ tuấn tú sao? Tại sao lại là một kẻ để ria mép nhìn hèn
mọn như thế chứ?” Nhưng sau đó chính gã ta lại tự tìm ra đáp án, “Chẳng lẽ là
vì để che giấu thân phận nên cố ý để ria mép hay sao?”
Nghe được lời này, Cổ Thanh Chiếu lộ ra vẻ chợt hiểu, dường như cũng đã tìm
được câu trả lời nào đó.
Sau khi Bàng Thành Khâu rời đi không bao lâu, người hầu nam đang làm nhiệm
vụ lúc trước lại bước nhanh tới, khi đến nơi thì trước tiên hơi khom người chào
lão bản nương, sau đó mới thông báo cho Thanh Nha: “Thanh gia, người lúc
trước kia lại tới nữa, tiếp tục cầu kiến, còn có hai người đồng bạn một cường
tráng, một mập mạp cùng đi theo.”
Thanh Nha nghe vậy nhịn không được nghiến nghiến răng, vậy mà còn dám tới
sao?
Nghiến răng nghiến lợi một hồi xong, một bụng lửa giận của y biến thành hai
chữ, “Dẫn vào.”
Nam phó nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau, liền dẫn theo sư huynh đệ ba
người giấu mình trong lớp áo choàng đi đến.
Cổ Thanh Chiếu phất tay ra hiệu cho nam phó lui ra, lần này bà ta không có tiếp
tục lấy nước trà đãi khách nữa, bà ta có thể lý giải được tâm tình của Thanh Nha
vào lúc này.
Không còn người ngoài, Thanh Nha cũng không mời khách ngồi, trực tiếp ép
đến trước mặt Dữu Khánh, cất lời chất vấn trực tiếp vào vấn đề: “Có phải người
đã dùng độc giết người của Trấn Hải ty hay không chứ?”
Dữu Khánh mặt không đổi sắc, đáp: “Thanh gia đang nói giỡn chơi sao? Ta làm
sao có thể giết chết người của Trấn Hải ty, tuyệt đối không có việc này!”
Sau một loạt sự việc và hành động tối nay, sau khi đã đối phó xong sự việc ngay
tại dưới áp lực rất lớn, hắn dường như đã hoàn thành một lần lột xác. Đương
nhiên, sở dĩ hắn có thể hoàn thành được lần lột xác này, chắc chắn là không thể
tách rời với một loạt trải nghiệm đã vượt qua trước đây, cuối cùng vào thời khắc
này xé rách lớp da che đậy, hắn mới có thể bình tĩnh như vậy đối diện với
Thanh Nha.
Phải biết rằng đối với sư huynh đệ ba người bọn họ mà nói, Thanh Nha tuyệt
đối không hề đơn giản, chí ít còn mạnh hơn cả rất nhiều môn phái, thế lực trong
Tu Hành giới, thực lực càng mạnh hơn so với rất nhiều Chưởng môn của môn
phái, và cũng càng cường thế hơn.
Tại trước đêm ngày hôm nay, đối diện với vị địa đầu xà này Dữu Khánh tuyệt
đối sẽ âm thầm nơm nớp lo sợ, nhưng vào lúc này thì không còn nữa rồi.
Vào lúc này, cho dù là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy Dữu Khánh
dùng loại thái độ này đối diện với Thanh Nha, thì trong lòng hai người cũng cực
kỳ khẩn trương.
Trải qua đêm nay, vượt qua khoảnh khắc này, Dữu Khánh mới xem như chân
chính tạo ra được hình ảnh lãnh tụ trong lòng hai người Nam, Mục.
Lúc trước, mặc dù hai người Nam, Mục đã chấp nhận hắn làm chưởng môn,
nhưng vẫn còn cảm thấy tiểu sư thúc thích hợp dẫn dắt toàn bộ môn phái hơn.
Thanh Nha trầm giọng nói: “Theo ta được biết, người bị hạ độc giết chết, chính
là chết bởi ‘Bạch La sa’.”
Dữu Khánh bình tĩnh đáp: “Thanh gia hiểu lầm rồi, thứ ngài đưa cho ta, ta tuyệt
đối không có lấy đi giết người, ta đã đưa cho người khác rồi.”
Thanh Nha ép hỏi: “Đưa cho người nào?”
Dữu Khánh: “Không thể nói.”
Thanh Nha: “Chờ khi Trấn Hải ty tra đến trên đầu ngươi, để ta xem ngươi có
nói hay không nói.”
Dữu Khánh: “Nếu thật sự tra đến trên đầu ta, lúc đó nói tiếp cũng không muộn.”
Thanh Nha hết lời chống đỡ, đối diện nhìn thẳng vào hắn.
Cổ Thanh Chiếu ở bên cạnh nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, nhìn
thấy tại dưới ánh mắt hung dữ của Thanh Nha nhìn chằm chằm mà Dữu Khánh
vẫn có thể bình tĩnh đối diện, trong lòng bà ta không khỏi chắt lưỡi, phát hiện
thấy vị này có thể trở thành thiên hạ đệ nhất tài tử quả nhiên có điểm bất phàm,
ở tuổi này đối diện với Thanh Nha mà có thể không khiếp sợ, quả thực hiếm
thấy.
Bà ta lại đánh giá cao lên một bậc.
Thanh Nha hít sâu một hơi, sau đó hỏi: “Ngươi lại chạy tới đây làm gì?”
Dữu Khánh: “Ngưỡng mộ Thanh gia, chân tình muốn kết giao bằng hữu với
Thanh gia.”
Thanh Nha: “Nói tiếng người đi, đến cùng là muốn làm gì?”
Dữu Khánh: “Làm phiền Thanh gia giúp một việc. Ta muốn biết tình hình của
Trấn Hải ty hiện tại. Làm phiền Thanh gia hỗ trợ tìm hiểu một chút.”
Tuy rằng đã giúp Liễu Phiêu Phiêu giải quyết xong tên mũi to kia, nhưng điều
đó không có nghĩa là Liễu Phiêu Phiêu đã hoàn toàn không còn lo lắng, ba
người sư huynh đệ bọn họ không thể yên tâm trở về, một khi tình huống có biến
thì phải làm thế nào bây giờ? Cắm đầu cắm cổ đi trở về, không nắm rõ được gì
cả, chẳng khác nào thúc thủ chịu trói.
Bọn họ nhất định phải quan tâm tới tình hình bên trong Trấn Hải ty, trọng điểm
của sự quan tâm này chính là vì mạng sống, vì để đề phòng chuyện bất ngờ, một
khi có biến sẽ dễ dàng chạy thoát thân. Nhưng bọn họ không có năng lực quan
tâm tới tình huống bên trong Trấn Hải ty, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể ở tại
bên ngoài Trấn Hải ty dùng mắt nhìn mà thôi.
Mình không có năng lực thì đành phải tìm người hỗ trợ, tại nơi này bọn họ cũng
không quen biết người nào có năng lực này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm
tới vị này mà thôi.
Thanh Nha nhìn chăm chú hắn một hồi, rồi dùng giọng nói khó chịu hỏi: “Ta
được chỗ tốt gì?”
Dữu Khánh: “Ta đã nói rồi, muốn kết giao bằng hữu cùng Thanh gia, về sau,
nếu Thanh gia có chuyện gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, có việc gì cần ta hỗ trợ
thì cứ việc lên tiếng, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định làm hết sức.”
Thanh Nha xoay người lại, không nói tiếng nào, cất bước rời đi.
Cổ Thanh Chiếu cất tiếng xin lỗi mấy người, rồi sau đó cũng bước nhanh rời đi,
đuổi theo Thanh Nha.
Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh im ắng vắng lặng, tiến đến trước mặt Dữu
Khánh, thấp giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”
Dữu Khánh: “Không từ chối.”
Nam Trúc a một tiếng, đã hiểu rồi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên con đường lát đá bên ngoài, chạy đuổi theo đến bên cạnh, Cổ Thanh Chiếu
hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thanh Nha: “Còn có thể đi đâu bây giờ, đương nhiên là giúp hắn tìm hiểu tin
tức, tình hình bên trong Trấn Hải ty, phải chính ta đi mới dễ dàng hiểu rõ được.”
Cổ Thanh Chiếu kinh ngạc: “Ngươi chừng nào thì dễ nghe lời như thế rồi, tán
thưởng tài hoa của hắn?”
Thanh Nha: “Ta tán thưởng tài hoa của hắn cái rắm a. Hắn có thể chạy đến nói
ra lời này, là đã rõ ràng, việc lúc trước dùng độc giết người vẫn chưa triệt để
giải quyết được lo lắng về sau, nội gian bên trong Trấn Hải ty kia vẫn có nguy
cơ bộc lộ, nếu bộc lộ thì sẽ liên lụy đến hắn. Hắn là đang sợ hãi. Vấn đề là hắn
lại chạy tới nơi đây, nếu hắn bị bắt, ta có thể chạy được sao?”
Cổ Thanh Chiếu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao y lại hỗ trợ, “Nếu thật xảy ra
chuyện thì làm sao bây giờ?”
Thanh Nha: “Còn có thể làm sao nữa chứ? Hoặc là giúp hắn chạy trốn, hoặc là
diệt khẩu!”
Cổ Thanh Chiếu hiếu kỳ, “Nội gian bên trong Trấn Hải ty cấu kết với bọn hắn
đến cùng sẽ là người nào chứ?”
Thanh Nha: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ nói sao?”
Cổ Thanh Chiếu khẽ lắc đầu.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp Ảo Vọng, dập tắt những ánh đèn
huy hoàng rực rỡ của Ảo Vọng, những làn khói bếp bay thẳng lên trời xanh,
không biết chốn phồn hoa này đang chìm trong ngủ say hay là đang thức tỉnh.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều đã trở lại bình thường, toàn bộ các trạm kiểm soát
được bố trí khắp nơi đêm qua, đột nhiên bị dỡ bỏ hết, quang cảnh đưa đò vận
chuyển dọc biển cũng khôi phục trở lại.
Điều này có nghĩa là toàn bộ nhân viên không có mặt bên trong Trấn Hải ty khi
vụ án xảy ra đều đã được triệu hồi về đầy đủ, tất cả nhân viên khả nghi đều đã
bị hiểm soát rồi, cho nên tự nhiên cũng không cần thiết phải tiếp tục bố trí trạm
kiểm soát để chặn bắt…
Trên ban công đột nhiên truyền đến động tĩnh khiến cho Hồ Vưu Lệ đang
khoanh chân đả tọa đột nhiên giật mình, nhìn Tiểu Hắc vẫn còn đang ngủ say ở
bên cạnh, cô ta chậm rãi đứng dậy cảnh giác.
Cót két, cửa đột nhiên mở ra, lộ ra ba bóng người giấu mình trong áo choàng
đen đứng tại ban công.
Hồ Vưu Lệ hơi giật mình, rồi lập tức nhận ra ba người, nhìn hình thể liền biết.
Ba người lần lượt tiến vào, sau đó cất tiếng bắt chuyện, thể hiện đã trở về rồi.
Hồ Vưu Lệ thu dọn đệm chăn trên mặt đất rồi quay xuống lầu, trong lòng tránh
không được âm thầm hoài nghi, nghe nói là đi ra ngoài một chuyến, cô ta còn
tưởng rằng sẽ đi ra ngoài khá lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trở về rồi.
Trở về tới nơi, ba sư huynh đệ thay phiên nhau trực, quan sát khung cửa sổ phía
bên chỗ hang ổ theo dõi của Liễu Phiêu Phiêu.
Căn cứ vào tin tức do Thanh Nha cung cấp, phía bên Trấn Hải ty tạm thời vẫn
chưa thể phát hiện ra được nội gian là kẻ nào, vẫn còn đang trong quá trình làm
rõ, nói là nếu có tin tức sẽ đúng lúc báo cho bọn họ biết, bảo bọn họ trước tiên
trở về đi, nếu không, cứ ở lại mãi tại Kinh Hồng điện thì không hay cho lắm,
đến lúc đó nếu không có việc gì cũng sẽ khiến người hoài nghi quan hệ giữa
bọn họ.
Xem như là bị Thanh Nha đuổi ra khỏi Kinh Hồng điện.
Sư huynh đệ ba người lần này co mình nằm dí tại trong phòng đầy đủ hai ngày.
Hai ngày sau, mới nhìn thấy cửa sổ của địa điểm mục tiêu xuất hiện một chậu
hoa.
Lúc này ba người mới tính là thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Vì để tránh làm dấy lên nghi ngời có mối liên quan, sư huynh đệ ba người tiếp
tục co mình chờ đợi tại trong phòng, tiếp tục nằm dí hai ngày, Dữu Khánh và
Nam Trúc mới rời đi trong ánh mắt nhìn có vẻ quái lạ của Hồ Vưu Lệ.
Hai người biết rõ Hồ Vưu Lệ có ý gì, là về bức chữ viết kia, kỳ hạn năm ngày
gần như đã sắp hết rồi.
Hai sư huynh đệ bắt đầu lang thang khắp nơi trên đường phố, kiểm tra khắp nơi
xem những tờ thông báo tìm thân mà bọn họ dán lên kia có còn hay không, kết
quả phát hiện thấy vẫn còn, tuy rằng phải chịu đựng gió táp mưa sa, nhưng vẫn
có thể đọc được rõ ràng.
Ở tại một giao lộ phồn hoa đông đúc người qua người lại, Dữu Khánh đứng ở
trước một tời thông báo, chìm vào trầm mặc, là bởi “Lệ Nương” kia không nhìn
thấy được thông báo, hay là người hoàn toàn không ở tại Ảo Vọng, nếu không,
nhìn thấy được thông báo thì không có lí do gì không đi tìm hắn.
Hắn tin tưởng chỉ cần người được gọi là Lệ Nương kia đọc được tin người ca ca
thất tán nhiều năm kia thông báo tìm kiếm, thì nhất định sẽ đi tìm hắn để xác
nhận.
Hắn giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn hình dạng cá bơi trên ngón tay, về cơ bản, hắn
vẩn luôn luôn đeo chiếc nhẫn này tại trên tay, chỉ cần vị Lệ Nương kia nhìn thấy
được chiếc nhẫn này trên tay hắn, thì hẳn là có thể hiểu rõ.
Với tình trạng hiện nay, đây xem như là phương thức tìm kiếm công khai nhất
rồi, hắn không có khả năng tiếp tục ồn ào công bố sự thật ra khắp nơi.
Có lẽ là hiện nay thời gian còn chưa dài, vị Lệ Nương kia có khả năng còn chưa
nhìn thấy được, hắn cũng chỉ có thể là an ủi mình như thế.
Trên thực tế, thời gian hắn tới Ảo Vọng cũng thực sự chưa dài, hắn cũng không
có khả năng bởi vì mấy ngày nay không thấy phản ứng gì liền không chờ đợi
nữa, mà rời đi.
Hắn có một trực giác mãnh liệt nào đó, có lẽ là cảm giác có một số đầu mối
đang đan xen trong đầu hắn, nếu như Lệ Nương kia thật sự còn sống, vậy thì
chắc hẳn vẫn còn tại Ảo Vọng.
Lang thang khắp nơi, nhìn nhìn khắp nơi, thẳng đến khi màn đêm buông xuống
thì hai người mới trở lại nơi đóng quân.
Vừa về nhà, đóng cửa lại, Nam Trúc liền tận lực “Khụ khụ” hai tiếng, rồi cố ý
hét lên: “Lão Cửu, đồ vật của tên A Sĩ Hành kia cuối cùng đã gửi đến rồi.”
Đang khoanh chân đả tọa, Mục Ngạo Thiết mở mắt ra.
Dưới lầu, đột nhiên truyền đến âm thanh chạy lên lầu thình thịch, là Hồ Vưu Lệ
với đôi mắt tràn đầy mong đợi.
Tiểu Hắc theo sát từ dưới lầu chạy lên, còn khiêng theo đại bổng, nó đang chơi
đùa cùng với Hồ Vưu Lệ, nhưng đột nhiên cô ta bỏ mặc nó lại bỏ chạy lên trên,
nó tự nhiên cũng chạy theo.
Hồ Vưu Lệ cắn cắn bờ môi, đi đến trước mặt Nam Trúc, hơi chút xấu hổ rồi
mới hỏi: “Ngươi nói đồ vật đã tới rồi sao?”
Nam Trúc hai tay đặt ở sau lưng, đứng đó với dáng vẻ đắc ý nói: “Ngươi đoán
xem.”
Nhìn bộ dạng đó của đối phương, Hồ Vưu Lệ biết được e rằng đồ vật thực sự đã
đến rồi, nếu không gã sẽ không có đắc ý như thế, nhịn không được giẫm giẫm
chân, “Ngươi đã thề rồi.”
“Hắc hắc.” Nam Trúc cất tiếng cười gian, hỏi ngược lại: “Lời nói không quản
chúng ta ăn ở bao lâu đều miễn phí, có tính hay không?”
Khuôn mặt Hồ Vưu Lệ có phần đỏ bừng lên vì phấn chấn, tuy nhiên vẫn trả lời
rất lý trí: “Chỉ cần đồ vật là thật, chắc chắn như vậy, hôm nay ta sẽ đãi các
ngươi một bữa lớn!”
“Ha hả.” Nam Trúc thả hai tay ra, tay áo rung lên, một tay thọc vào trong một
cái ống tay áo khác, kéo ra một tời giấy, ngay tại chỗ mở ra tại trước mắt cô ta,
“Mời kiểm hàng! Tuyệt đối thật sự không thể thật sự hơn, ngươi đi khắp thế
giới cũng tìm không ra thứ nào thật như thế.”