Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người Trầm, Cô ở trong không trung cũng rất giật mình, kinh nghi nhìn

nhau.

Trong đầu Dữu Khánh vụt lóe lên cảnh tượng nhìn thấy lúc trước, lúc đó Liên

Ngư suýt chút nữa đã bị Cô Dương tập kích trúng người, chợt có một viên ngọc

cầu đánh bay Cô Dương, hắn lập tức trầm ngâm suy nghĩ.

Cho dù tiếng xôn xao ồn ào lớn cỡ nào, thần bí nhân khoác áo choàng đen đứng

ở trên nóc nhà vẫn không chút động lòng, giống như không hiểu Liên Ngư đang

nói gì.

Nam Trúc nhịn không được nhỏ giọng hỏi Liên Ngư một câu, “Lão bản nương,

có phải nhận sai rồi hay không?”

Liên Ngư liếc mắt nhìn gã, phát hiện thấy tên mập này thật sự là nói nhiều một

cách không phải bình thường, đau đến mức nhảy dựng cả lên mà vẫn không

quên nói nhảm, nàng ta làm biếng để ý đến gã, lắc người lướt đi, trực tiếp bay

lên trên mái nhà, hạ xuống bên cạnh thần bí nhân khoác áo choàng đen.

Hành động đột ngột này khiến cho đám người Nam Trúc cảm thấy nơm nớp lo

sợ, thực sự là quá mức mạo phạm, lỡ như nhận sai người, chọc giận vị cao thủ

này, e rằng sẽ bị giáo huấn.

Liên Ngư hiển nhiên vẫn rất ương bướng, đột nhiên xông đến bên cạnh người ta

đã là nhẹ, nàng ta đưa tay túm lấy chiếc áo choàng của người ta, kéo ra. Vù vù!

Ngay trước mắt bao người, chiếc áo choàng bị kéo bay.

Trong vô thức, Nam Trúc chợt đưa tay túm giữ chiếc áo choàng trên người

mình, vào lúc này cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vị cao thủ thần bí đã bộ

lộ ra hình dáng thật của mình.

Dáng người cao ráo, mặc hắc y khoác trường bào, đứng chắp tay sau lưng, mái

tóc dài màu tím buông xõa sau lưng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, tràn đầy khí

thế, có một loại khí chất nam nhân rất trong sạch.

Mấy người Dữu Khánh không phải lần đầu tiên nhìn thấy người này, trước khi

lén lút tiến vào Vạn Hác trì, bọn hắn đã gặp một lần tại trên ngọn núi cao kia,

không phải Nhiếp Nhật Phục thì còn có thể là ai?

Những người có mặt tại đây, chỉ cần ở lại Khối Lũy thành đủ lâu, ít ít nhiều

nhiều đều đã nhìn thấy y. Nhất là hai kẻ trong không trung, cho dù trước đó

Liên Ngư đã hô to cho biết là ai, lúc này vẫn khiến bọn họ thất kinh.

Hổ Nữ giật mình đến mức che kín miệng mình.

“Thật sự là Nhiếp Nhật Phục.” Cô Dương lẩm bẩm.

Trầm Kim Thiền trầm giọng nói: “Hắn đến cùng làm sao trà trộn vào đây

được?”

Cô Dương: “Bất kể như thế nào, cuối cùng chúng ta đã lôi ra được người trốn

trốn tránh tránh này rồi.”

Hai người dù sao cũng đã lăn lộn tại Thiên Tích sơn thật lâu, lâu dài bị đè ép

bởi uy thế của Nhiếp Nhật Phục, dù cho đã bị tà hóa, trong tiềm thức vẫn có

cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Thấy quả nhiên là người này, Liên Ngư cắn môi im lặng một hồi rồi đối mặt

chất vấn: “Ngươi có ý gì?”

Giọng nói của Nhiếp Nhật Phục ôn hòa và kiên định, “Ngươi không yên ổn ở lại

khách sạn, chạy đến đây làm gì?”

Liên Ngư vẻ mặt vô cùng phức tạp, lúc này dù có ngàn lời muốn nói nhưng

cũng biết đây không phải là thời điểm nói những chuyện này, nàng ta chuyển

hướng đề tài, đến sát y, nhỏ giọng nói: “Hiện tại cần ngươi giúp một việc gấp,

hơn nữa cũng là ngươi tự giúp chính mình, tộc trưởng của Thanh Ô bộ tộc có

khả năng đang ẩn nấp ở phía trên tầng mây…”

Nhìn thấy thân thể Liên Ngư gần như dán sát tại trên người Nhiếp Nhật Phục,

thần sắc của Mục Ngạo Thiết rất phức tạp, mặc dù không biết người ta đang nói

gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất không tốt.

Sau khi nghe thuật lại, Nhiếp Nhật Phục quan sát đám người Dữu Khánh một

chút, sau đó lại ngước mắt nhìn hai kẻ đang lơ lửng trong không trung, và thuận

tiện quét mắt nhìn đến một nơi trên bầu trời, rồi chợt như một cơn gió bay đi,

lướt bay vào trong đám mây đen phía xa xa.

Liên Ngư sửng sốt, nhận thấy Nhiếp Nhật Phục đã bay sai phương hướng, đó

không phải là nơi Thanh Ô bộ tộc ẩn thân mà nàng ta vừa chỉ, phương hướng

sai lệch một cách quá mức.

“Không tốt, muốn bỏ chạy!” Trầm Kim Thiền cất tiếng thét kinh hãi, quang dực

chuyển động, nhanh chóng lóe lên đuổi theo.

Nhưng chờ đến khi gã ta kịp phản ứng lại, bóng dáng Nhiếp Nhật Phục đã trốn

vào trong mây đen, khi bọn họ nhảy vào trong mây đen thì đã không còn thấy

được hướng đi của Nhiếp Nhật Phục nữa. Bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh,

nhưng không dám tìm kiếm lung tung, sợ Nhiếp Nhật Phục mai phục trong mây

đen phục kích bọn họ.

Cô Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Nếu như hắn bỏ chạy, muốn tìm lại được

sẽ rất phiền phức.”

Trầm Kim Thiền cũng nhìn lên bầu trời, lo lắng Nhiếp Nhật Phục xuyên qua

tầng mây đen bay đến khu vực có ánh nắng, “Không quan trọng nữa, đã tìm ra

được, đã biết rõ đó là ai, vậy thì dễ đối phó hơn rồi.”

Mấy người Dữu Khánh trên mặt đất cũng lần lượt phi thân lên trên mái nhà, rơi

xuống tại bên cạnh Liên Ngư.

Dữu Khánh hỏi Liên Ngư, “Ngươi nói hắn chạy trước sao?”

Liên Ngư liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Đang trốn ở trong mây đen mù mịt nhìn trộm động tĩnh phía dưới, Thanh Ô tộc

trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, dường như nhận ra được gì đó không ổn, cất

tiếng hét lên, “Chạy mau!”

Các đồng tộc xung quanh tức thì nhốn nháo, chính bà ta cũng khẩn cấp bay đi.

Phía sau lưng bọn họ đột nhiên có một bóng người bay ra, chính là Nhiếp Nhật

Phục với mái tóc tím tung bay, y không xông tới những người khác mà trực tiếp

truy đuổi theo Thanh Ô tộc trưởng. Nhìn thấy tốc độ bay của Thanh Ô tộc

trưởng không chậm, lại còn mượn nhờ mây đen để cắt đuôi mình, y dứt khoát

cách không đánh ra một chưởng.

Phụt! Thanh Ô tộc trưởng phun ra một ngụm máu tươi, bay lảo đảo lắc lư như

diều đứt dây.

“Tộc trưởng!” Đám người Tiểu Thanh thét to kinh hãi.

Nhiếp Nhật Phục lóe lên, lướt đến, một tay bấm lấy cổ Thanh Ô tộc trưởng,

thuận thế sà xuống dưới, rất nhanh liền xuyên qua tầng mây, trở lại trên mái nhà

trước ánh mắt theo dõi của rất nhiều người phía dưới mặt đất, mấy người Dữu

Khánh cũng đang đứng trên mái nhà sợ hãi, dồn dập lùi lại.

Nhiếp Nhật Phục đưa người trên tay giao cho Liên Ngư.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người Dữu Khánh mới biết được Nhiếp Nhật Phục

vừa đi làm gì, thì ra là đi tìm vị tộc trưởng này, chỉ là tình cảnh này sao giống

như là đi bắt về a?

Nhìn thấy Thanh Ô tộc trưởng miệng đầy máu tươi, có vẻ đã bị thương, Liên

Ngư ngạc nhiên hỏi Nhiếp Nhật Phục, “Ngươi đánh bà ta bị thương?”

Nhiếp Nhật Phục: “Cô ta không tín nhiệm ta, muốn bỏ chạy.”

“…” Liên Ngư không nói nên lời, sau đó quay sang xin lỗi Thanh Ô tộc trưởng,

“Tộc trưởng, ta nhờ hắn tìm ngươi, tuyệt đối không có ác ý, thật là sự hiểu

lầm.” Nói xong nàng ta còn hướng về phía Dữu Khánh nháy nháy mắt ra hiệu.

Dữu Khánh đành phải ân cần tiến lên thăm hỏi, “Tộc trưởng, thật sự là hiểu

lầm, chấn thương của nagì không sao chứ?”

Nhìn tình hình này, thấy mình bị kéo đến phía bên đám người Dữu Khánh,

Thanh Ô tộc trưởng cảm thấy an tâm hơn phần nào. Bà ta ngước mắt nhìn nhóm

người Tiểu Thanh ở trên bầu trời đang ngập ngừng muốn xuống mà không dám

xuống, nhấc tay ra hiệu.

Lúc này, nhóm người Tiểu Thanh mới dám hạ xuống, nhanh chóng tụ tập tại

bên cạnh tộc trưởng, vấn an.

Hai người Trầm, Cô ở trong mây đen phát hiện thấy Nhiếp Nhật Phục đã quay

trở lại, bọn họ cũng quay ngược trở về, tiếp tục lơ lửng trong không trung nhìn

chằm chằm đám người.

Thanh Ô tộc trưởng không có dây dưa lâu với nhóm người Tiểu Thanh, tách

khỏi những người khác, trực tiếp đối diện với Dữu Khánh, “Đây là hậu quả mà

ngươi gây ra. Ta đã nói Cửu vĩ hồ không có đơn giản như vậy, ngươi nói ngươi

có thể lấy lại Thiên Dực lệnh. Bây giờ ngươi lấy lại đi.”

Dữu Khánh ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Ngươi không nói cho ta biết Cửu vĩ

hồ có thể tạo ra tình trạng mây đen đầy trời như thế này, nếu không ta làm sao

có thể trúng chiêu.”

“Ngươi…” Thanh Ô tộc trưởng chỉ vào hắn, tức giận quá sức, nhưng cuối cùng

bà ta phất tay áo kìm nén lại cơn tức này, nhìn chằm chằm vào Nam Trúc,

“Ngươi bị Cửu vĩ hồ bắt, tất cả mọi người đều đã bị tà hóa, vì sao chỉ mình

ngươi không bị tà hóa?”

Nam Trúc gãi gãi đầu, “Ta làm sao biết được?”

Thanh Ô tộc trưởng lập tức lại qua sang nhìn chằm chằm Dữu Khánh, “Không

phải ngươi nói cứu hắn ra, là có thể cho ta một lời giải thích sao?”

Dữu Khánh vội ho một tiếng, ít nhiều có chút bối rối, lúc trước vì để cứu người,

hắn có phần không từ thủ đoạn, hắn biết rõ Thanh Ô bộ tộc chú ý nhất là cái gì,

liền tạo ra mối liên quan giữa Thiên Dực lệnh và việc Nam Trúc không bị tà

hóa, từ đó mới lừa dối được người ta động tâm, hiện tại đã cứu được người ra

rồi, hắn thật sự không lấy ra được lời giải thích gì.

Hơn nữa, lúc đó hắn hoàn toàn không có ý định giải thích gì cả, chỉ cần cứu

người ra là được, đâu ngờ sự việc lại phát triển đến bước này, không chỉ không

thể đoạt lại Thiên Dực lệnh để rời khỏi nơi này mà còn phải tiếp tục tìm Thanh

Ô bộ tộc để thỉnh giáo.

May mà Thanh Ô bộ tộc không có thực lực trừng phạt hắn, cho nên hắn cũng

không sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt trịnh trọng: “Tộc trưởng, bây giờ

không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta sẽ tìm cơ hội nói kỹ chuyện này sau.

Trước mắt có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn thỉnh giáo ngài, đây cũng là

nguyên nhân gây ra chuyện hiểu lầm mạo phạm ngài lúc nãy.”

Thanh Ô tộc trưởng nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

Dữu Khánh chỉ chỉ tới Nam Trúc, “Khi hắn đi vào trong Trấn Linh chung để tìm

hiểu, nghe nói rằng phía bên Cửu vĩ hồ còn có một tồn tại gọi là cao thủ gì đó,

có phải là thật sự hay không?”

“Cao thủ?” Thanh Ô tộc trưởng nghi hoặc, hỏi: “Là chỉ ‘Bạch hổ’ sao?”

“Bạch hổ?” Mấy người đồng thanh thốt lên, sau đó quay mặt nhìn nhau.

Dữu Khánh hỏi tiếp: “Bạch hổ mà Tộc trưởng nói tới là như thế nào?”

Thanh Ô tộc trưởng: “Không có gì, đó chỉ là một con hổ lông trắng nhận được

pháp môn tu hành từ Cửu vĩ hồ mà thôi. Cửu vĩ hồ ở trong phong ấn, dưới

trướng có vô số tà ma, dù sao cũng phải có người phụ trách trông nom, để dễ

thống nhất điều khiển đi tiêu diệt Thanh Ô bộ tộc ta. Bạch hổ chính là tên đầu

lĩnh do Cửu vĩ hồ giáo hóa ra. Nó vốn sống cách lòng chào không xa, tối hôm

qua nó không xuất hiện, có lẽ là đã đi tuần sơn ở đâu đó.”

Dữu Khánh tiếp tục hỏi: “Tu vi của Bạch hổ như thế nào?”

Thanh Ô tộc trưởng suy nghĩ một chút, “Chắc cũng không có gì đặc biệt. Trước

Bạch hổ còn có nhưng đầu lĩnh tà vật khác, nhưng khi tu vi đạt đến một mức độ

nhất định nào đó thì bị Cửu vĩ hồ bóp chết. Cửu vĩ hồ không để cho thực lực

của đầu lĩnh dưới trướng quá cường đại, có lẽ là sợ vượt ra khỏi sự kiểm soát

của nó.”

Dữu Khánh cảm thấy mình đã hỏi vô ích, đành phải hỏi tiếp, “Tu vi mà ngài nói

là không được tốt lắm đó, rốt cuộc là như thế nào, cảnh giới tu vi cụ thể thì

sao?”

Thanh Ô tộc trưởng: “Ta không biết hình dung như thế nào.”

Lúc này, Tiểu Thanh vốn hiểu rõ nhiều hơn tình hình ngoại giới, chen lời,

“Chúng ta không biết tu vi của Bạch hổ đến cảnh giới nào, nhưng nó đã có thể

bay lượn tung hoành thiên địa từ lâu rồi, khẳng định là từ cảnh giới Cao Huyền

trở lên.”

Nam Trúc chỉ chỉ tới Nhiếp Nhật Phục, cũng chõ miệng vào một câu, “So với

ông ta, thực lực bên nào mạnh hơn?”

Tiểu Thanh suy nghĩ rồi lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, chúng ta không có cơ hội

đánh giá thực lực của Bạch hổ, nó cũng không cần phải xuất ra thực lực chân

chính để đánh giết chúng ta.”

Dữu Khánh thoáng nhìn sang Nhiếp Nhật Phục, hắn không quen thuộc người ta,

hơn nữa thực lực và địa vị giang hồ của người ta đặt tại đó, không biết rõ tính

tình của y, hắn không tiện mạo muội chỉ điểm giang sơn, vì vậy hắn chỉ có thể

nói chuyện với Liên Ngư để cho y nghe, “Nếu đã thật sự có tồn tại một cao thủ

như thế, vậy suy đoán của chúng ta là không sai… Lão bản nương, Cửu vĩ hồ

hẳn đã ước lượng được thực lực của Nhiếp thành chủ. Kẻ có thể được phái tới

đối phó Nhiếp thành chủ, tu vi hẳn là vượt qua Nhiếp thành chủ. Theo cách tộc

trưởng nói, có Cửu vĩ hồ áp chế, tu vi của Bạch hổ sẽ không quá cao, lấy mức

độ trung gian ở trong đó, tu vi của Bạch hổ rất có thể đã đạt đến cảnh giới Bán

Tiên.”

Nghe những lời này của hắn, mọi người lại lần nữa vô cùng lo sợ, nhưng vẻ mặt

Nhiếp Nhật Phục vẫn bình tĩnh như trước.

Liên Ngư rất tán thành với dự đoán đó, cau mày một lúc, nhìn nhìn hai người

Trầm, Cô đang theo dõi ở trên không trung, rồi quay sang nói với Nhiếp Nhật

Phục: “Nếu sức mạnh đã không bằng kẻ địch, vậy thì dùng trí đi. Hiện tại xuyên

qua tầng mây vẫn còn ánh nắng mặt trời, dễ dàng cho ngươi thoát thân. Nếu

Cửu vĩ hồ đã trăm phương ngàn kế để đối phó ngươi, vậy chứng tỏ ngươi có

khả năng uy hiếp nó. Hi vọng thành chủ giữ lại tấm thân hữu dụng để đọ sức

với nó…”

Nàng ta nói ra những lời lẽ hùng biện của Dữu Khánh, và cũng yêu cầu Nhiếp

Nhật Phục yểm hộ cho bọn họ thoát thân trước, để bọn họ chạy xong rồi hãy

chạy. Nàng ta không nói Nhiếp Nhật Phục dẫn theo mình cùng chạy, nhưng

trong ánh mắt của nàng ta có lẽ ẩn chứa niềm mong đợi đó, hi vọng tự Nhiếp

Nhật Phục sẽ nói ra.

Nhiếp Nhật Phục nhìn khung cảnh phía xa xa, cho dù đã bị sấm sét đánh phá

thành một đống hỗn độn nhưng vẫn không thể làm rối loạn sự ngưỡng mộ và ưa

thích trong mắt y, y cất tiếng lẩm bẩm như tự nói với mình, “Ngư nhi, ngươi sẽ

không hiểu rõ được, Thiên Tích sơn không thích hợp với ta, Nhân gian cũng

không phải nơi ta dừng chân lâu dài, ta cũng không ngờ được mình có thể đến

Bồng Lai sơn, ta rất thích nơi đây, đã đến rồi sẽ không dự định rời đi.

Ngư nhi, các ngươi đi đi. Về Bạch hổ, nếu sớm muộn gì chúng ta đều phải có

một trận chiến, vậy thì không cần phải một mực trốn tránh nó. Ta ở lại đây chờ

nó, ta muốn gặp nó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK