hầu hết người đều ở lại nơi này, Tô Thu Tử. Thanh Nha và A Lang Đại Cô thì
cùng nhau đi đến một địa điểm ẩn nấp khác, bọn họ là người biết rõ địa điểm ẩn
nấp của những nhóm khác. Thời điểm này, lợi ích khi có hoác lãng nằm vùng lại
được thể hiện ra, bên phía Dữu Khánh đại khái đều biết rõ trong số những
người, những điểm ẩn nấp. Có bao nhiêu cày phản bội, hoặc có bao nhiêu điểm
đã bị lục xoát ra.
Cho nên bọn hắn chỉ đi tìm những nơi, những người còn lại là được. Còn Giữ
Khánh thì cũng. Với hướng Lan huyên và Minh Tăng bí mật tiếp cận khu vực
lối ra để quan sát tình hình, sở dĩ bọn họ mang theo một phế vật Giữ Khánh
không có tu vi. Một là bởi vì Giữ Khánh chủ động yêu cầu, hai là để dễ dàng
liên lạc với Đầu To. Đầu To vẫn tương đối thiên vị Giữ Khánh, lần này chỉ nghe
lời Giữ Khánh. Đây là bởi vì Giữ Khánh rở ra một chút thủ đoạn nhỏ, không
phải vì hắn không tín nhiệm hướng Lan huyên hay Minh Tăng.
Mà bởi vì sư huynh đệ bọn hắn đã hoàn toàn không còn tu vi, rất dễ dàng bị vứt
bỏ, nên muốn nắm giữ được thêm nhiều thông tin, cũng có thể nói là muốn cảm
thấy được an toàn hơn. Rất nhiều chuyện hắn lừa người khác hay gạt hướng lan
huyên cũng vì do khía cạnh sinh tồn này, chỉ cần mình còn có giá trị, còn có
điều người khác muốn biết, thì sẽ không dễ dàng chết. Trên cây thạch trụ khổng
lồ nơi cổng tiên phủ, vân côn từ trong nhà gỗ đi ra, sau khi nghe báo tin thì sửng
sốt.
Thông tin cự côn rơi xuống mặc dù truyền về đây không nhanh bằng đám người
Dữu Khánh sử dụng thiên dực lệnh, nhưng cuối cùng cũng đã truyền về đến nơi
vẻ mặt vân côn đẩy sự khó tin. Sự cường đại của con côn đó vượt xa sự tưởng
tượng của rất nhiều người, nếu không có cây doi thần tiên kia, Y căn bản không
có khả năng hàng phục nó, những người đó làm sao có thể làm được. Sau khi
phục hồi lại tinh thần, Y hỏi, ca lớn chết rồi hả? Vấn đề này rất quan trọng,
ngay cả Y cũng không thể giết chết con côn nó.
kẻ báo tin được Phổ Nhạ đưa tới có chút khẩn trương đáp, chúng ta không biết
nó có chết hay không, nhìn như còn nguyên vẹn, nhưng lại nằm trên mặt đất
không chút động đậy. Vân Côn đã đi vào trong bụng kiểm tra chưa? Có còn
sáng hay không? Người báo tin đáp, có có có, đã vào xem rồi, ánh sáng huyền
ảo trong bụng vẫn còn. Vậy là không chết. Vân Côn vừa lẩm bẩm vừa vuốt vuốt
riêm ép hình chữ bát của mình, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Không chết thì càng không có khả năng dễ dàng bị khống chế, có chuyện gì vậy
chứ. Tiếp đó Y nghiêm túc hỏi tiếp, có chắc chắn là nhìn thấy người trong một
con quang biểu làm việc này không? Người báo tin gật đầu liên luyện, chắc
chắn, không chỉ một mình nhỏ nhìn thấy, còn có nhiều người khác cũng nhìn
thấy, bóng dáng một con chim phát ra bạch quang bao bọc mười mấy người.
Vậy đúng là bọn hắn rồi. Vân Côn chậm rãi gật đầu, Y có chút nghi hoặc, bọn
hắn giày vò cá lớn làm gì chứ?
trên người cá lớn không có chỗ tốt gì, chẳng lẽ là nhằm vào nhân tuyển sao. Phổ
Nhạ lộ mắt trên cột đá nói, nhân tuyển tương ứng với lực lượng ngôi sao, nó sẽ
biến đổi chuẩn vị theo thời gian. Không có vị trí cố định, bảy nguồn tuyển, bọn
hắn có thể phận biệt được nguồn nào là nhân tuyển ưu. Vân Côn, tên cầu thám
hoa đó biết được không ít chuyện, việc này làm khó được người khác nhưng
không làm khó được hắn, nếu không, bọn hắn không thể dễ dàng khống chế
được cá lớn. Phổ Nhạ
người chấn thủ ở đây, để bản tọa đích thân đến xem. Vâng! Phổ Nhạ, lập tức
bước lui, chắp tay nhận lệnh. Nói đi là đi, vân côn cuốn lấy người báo tin,
thoáng cái đã đi xa. Sau khi nhìn theo bóng người biến mất phía chân trời, Phổ
Nhạ quay đầu lại thoáng nhìn lê hoa bên trong cửa sổ nhà gỗ, kỳ thực cô ta rất
chán ghét nữ nhân này, bởi vì cùng một nhóm với Kha Mật. Nhưng bây giờ
người ta đã trở thành nương nương, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng hơi khom
người hành lễ.
Sau đó phi thân đến trên một cây thạch chủ khác, ở đó đích thân canh chừng.
Ánh mắt lê hoa lấp lóe, bà ta đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, ngay cả
con cự cô đó mà cũng có thể không chế. Bà ta phát hiện ra những người đó có
thể nói là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có khi thế cạn đảm đấu tranh, bà ta không
biết mình quy thuận vào bên này là tốt hay xấu. Trong lòng có phần không yên
tâm, bà ta muốn tìm khà mật hỏi ý kiến một chút, vì vậy liền sai thị nữ đi chịu.
Kết quả Kha Mật không tới, người tới lại là Hoắc lãng. Hoắc lãng cho biết, Kha
Mật đi ra ngoài xử lý đám cá lọt lưới vẫn chưa trở về, gã gợi chuyện nói chuyện
một phen, nhưng cơ hội đó tìm hiểu chút tin tức. Văn Côn đang bay nhanh trong
không trung, đột nhiên nhảy vào trong một đám mây rồi dừng lại, ánh mắt lấp
lóe không ngừng. Người báo tin được y mang theo yếu ớt nhìn y, không biết vì
sao vị thượng tiên này lại do dự. Văn Côn đột nhiên hỏi.
Người cảm thấy ta có nên đi kiểm tra con cá lớn đó không? Người báo tin nghi
hoặc đáp, nhỏ không biết. Nhìn dương mù mờ mịt trước mắt, Vân Côn Trầm dãi
nói, có một con hồ ly đã từng nói với ta. Một khi phát hiện thấy mình rơi vào
thế bị động, và lại có dấu hiệu bị người rắt đi thì phải cẩn thận. Người báo tin
không hiểu ra sao, không biết y đang nói gì. Vân Côn Trầm ngâm một lúc rồi
phân phó, không có khả năng vô duyên vô cớ rơi xuống,
Tiến hành kiểm tra kỹ càng con cá lớn đó từ trong ra ngoài. Vâng, người báo tin
vừa mới chắp tay nhận lệnh thì đã bị vân côn thuận tay ném xuống đám mây.
Còn vân côn thì rời ra khỏi đám mây từ một phía khác, nhanh chóng quay về,
nhưng không có bay thẳng về ngay cổng tiên phủ mà hơi chết đi. Khi biển rộng
bao la xuất hiện phía dưới, y lóe lên trực tiếp trốn vào trong biển. Nam béo, ra
ngoài đi đâu vậy?
Văn khúc phụ trách chấn thủ chú ý thấy Nam Trúc đi về phía cửa hang động ẩn
náo liền cất tiếng hỏi, khiến cho những người khác rồn dập quay đầu nhìn tới.
Nam Trúc quay đầu lại trả lời, ta ra ngoài xem bên ngoài có chuyện gì hay
không. Văn khúc phì cười, hiện tại, ngoại trừ một tảng thiệt ra, người còn có cái
gì. Leo núi cũng leo không nổi, cần người ra ngoài canh gác sao. Yên tâm ở
trong đi, bên ngoài có người khác lo. Lời này gây ra không ít tiếng cười khúc
khích.
Nam Trúc thở rài nói, không còn cách nào, ta chính là người lo lắng cho mạng
sống của mình, nếu không ra nhìn xem, ta không yên tâm. Ta loanh quanh trước
cửa hàng một lúc. Gã phất, phất tay với mọi người, ra hiệu mọi người không
cần quan tâm đến gã. Đi loanh quanh trước cửa hàng cũng không sao, mọi
người không cần phải hạn chế sự tự do của gã. Văn khúc lười nói thêm gì nữa,
chỉ nhắc nhở một câu, mập mạp, ngươi đừng có chạy đi nhóm lửa nướng đồ ăn
đó.
Những người khác không hiểu lời này của ông ta có ý gì, nhưng đối với ông ta,
có một số việc vẫn còn nhớ kỹ như mới. Yên tâm, không có chuyện đó đâu,
hiện tại ta không đói bụng. Nói xong, chỉ chốc lát sau nam chúc đã ra khỏi cửa
hàng ẩn nấp. Gã nói là chỉ loanh quanh trước cửa động, nhưng vừa ra ngoài gã
liền lén lút nhìn xung quanh. Sau đó bước thấp bước cao luôn tới nơi có thể ẩn
nấp, trên đường đi gã hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, tìm kiếm khắp nơi.
leo qua được mấy con dốc, bởi hơi chút không cẩn thận, keo gãy một cành cây,
ầm ầm ầm lan xuống, gã kêu lên oai oai. Sau khi nhé răng nhét miệng vất vả bỏ
đứng lên, trật có hai bóng người lướt đến hai bên giúp đỡ gã, một người hơi cao,
một người hơi thấp. Người thấp hỏi, Nam Tiên sinh, người làm gì vậy? Người
không sao chứ? Đây là hai người phụ trách canh gác phương hướng này, cũng là
người của Tam Tiên bảo lúc trước ẩn nấp tại đây. Vừa nhìn thấy bọn họ,
Nam Trúc liền vui như hoa, Gã tới đây chính là vì bọn họ. Gã vội xua tay nói,
Không sao, không sao. Cười tủm tỉm quan sát hai người. Trước ánh mắt của Gã,
hai người không được tự nhiên, người cao nói, Vậy tiên sinh cứ tự nhiên, chúng
ta tiếp tục canh gác đây. Ừm, không vội. Nam Trúc nhắc tay ra hiệu cho hai
người ở lại, vừa cười mị mị vừa hỏi, Nhị vị đã có dự định gì sau khi rời khỏi nơi
này hay chưa? Dự định. Hai người quay mặt nhìn nhau.
Người thấp nói, chuyện đến bây giờ, có thể sống sót ra ngoài đã là rất tốt, còn
có thể tính toán cái gì. Nam trúc chỉ vào mũi y, giả vờ trách móc, người thật quá
không có tương lai, người không lo xa tất có yêu gần, chuyện gì phải cân nhắc
thì phải cân nhắc nha. Hai người không hiểu, nhưng đã nhận ra câu nói có hảm
ý khác. Người thấp giò hỏi, Nam tiên sinh có gì dạy bảo. Nam trúc ngoác tay, ra
hiệu cho hai người đưa lỗ tai tới gần, sau đó hạ thấp giọng nói
Đối với bên ngoài mà nói, nơi này khắp nơi đều là linh thảo cực kỳ hiếm thấy,
chẳng khắc kỳ chân dị bảo, chỉ cần lấy một chút đem ra ngoài cũng đủ phát tài.
Dù sao cũng đã vào đây rồi, không thể đi một chuyến vô ích. Các ngươi thấy
sao? Đã sắp phải rời đi, đã không kìm được nữa. Nghe nói như thế, hai người
quả thực có phần động tâm. Người cao hỏi, bây giờ ư? Nam chúc, không thì
sao? Thời gian rất quý giá.
Khi mấy người thắm hoa lang trở về, chúng ta sẽ lập tức lên đường, không còn
thời gian cho chúng ta kéo dải. Gã biết, theo kế hoạch, bọn họ sẽ thừa dịp vân
côn rời đi để vượt ải, cho nên thời gian rất ngắn, phải tranh thủ. Người thấp,
không thích hợp A. Chúng ta đang trong ca gác. Nan chúc vỗ vỗ ngực gã, bảo
gã hãy yên tâm, không cần nhiều, chỉ một, chút, rất nhanh, có thể xảy ra chuyện
gì. Yên tâm đi, mọi chuyện có ta lo.
Thấy gã đứng ra bảo lãnh, hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng gợt đầu, nhưng
vẫn xem như cẩn thận. Không dám từ bỏ nhiệm vụ, người thấp nói với đồng
bạn, người tiếp tục canh gác, ta bồi Nam tiên sinh đi nhanh một chuyến. Đối với
ý kiến này, Nam Trúc không có phản đối, vì vậy một người trở về địa điểm canh
gác tiếp tục canh chừng, một người khác đưa Nam Trúc đi lấy linh thảo.