phương hướng nào ném tới?”
Gã thủ hạ chỉ về phương hướng mờ mịt, “Phía đó.”
Thanh Nha lập tức di chuyển, phát hiện gã thủ hạ cũng đi theo, y xoay tay lại đè
xuống một cái, ra hiệu cho gã đừng đi theo, sau đó một mình một người biến
mất trong bóng tối.
Lên núi xuống núi, xuyên rừng vượt cây, và dù khi gặp cây lớn thì có vòng qua,
nhưng về tổng thể vẫn duy trì đi thẳng một đường.
Y cũng không đi quá xa, khoảng chừng hai dặm đường, chợt nghe thấy ở một
bên có tiếng “Xùy” nhỏ, Thanh Nha tức thì dừng lại nhìn vào trong bóng tối,
không nhìn rõ cái gì, y âm thầm đề cao cảnh giác.
“Thanh gia, ở đây.” Người trong bóng tối lại cất tiếng gọi.
Lúc này Thanh Nha mới cẩn thận đi về phía đó, nhưng tay vẫn đặt ở trên cán
Trảm thảo đao, vẫn không buông lỏng cảnh giác. Y nhìn thấy một bóng người
trong hốc rỗng dưới một gốc cây đại thụ, y tiến tới gần mới nhìn rõ đó chính là
Hoắc Lãng.
Y không có vội vã tiếp cận mà cẩn thận quan sát xung quanh một vòng rồi mới
chậm rãi đi vào trong hốc cây, tiếp đó lại quan sát trong hốc cây, sau khi xác
nhận không có vấn đề gì mới buông lỏng tay ra khỏi Trảm thảo đao.
Hoắc Lãng không có quấy rầy y, để cho đối phương thoải mái kiểm tra, trong
lòng không có quỷ, không có gì phải sợ.
Cho dù không phát hiện điều gì bất thường, nhưng Thanh Nha vẫn đến gần
Hoắc Lãng với trạng thái ngoài lỏng trong căng, hỏi: “Ngươi làm sao biết được
ta ở nơi này?”
Hoắc Lãng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Người nhà của ta vẫn khỏe
chứ?”
“Ha hả…” Thanh Nha cười cười, không có vội vã trả lời, mà chậm rãi lấy đậu
phộng ra khỏi túi, âm thanh bóp vỡ đậu phộng răng rắc khiến trái tim Hoắc
Lãng nhảy lên theo.
Nhét hạt đậu phộng vào trong miệng, Thanh Nha vừa nhai vừa cười hắc hắc nói:
“Tất nhiên là vẫn khỏe, nhưng nếu như ta không thể sống sót đi ra ngoài, vậy thì
chắc chắn sẽ không khỏe được.”
Mặc dù không biết đối phương đột nhiên hẹn gặp có mục đích gì, nhưng câu trả
lời này của y là có một trình độ nhất định, đây cũng là một khía cạnh sở trường
trong cách hành động của y.
Quả táo cổ của Hoắc Lãng co giật, âm thanh nhai đậu phộng rồm rộp của đối
phương khiến cho gã có cảm giác rợn tóc gáy, khó giải thích mà sinh ra ảo giác
ăn tươi nuốt sống, mạng sống già trẻ của cả gia đình dường như đang nằm dưới
hàm răng trắng hếu của đối phương.
Địa đầu xà khét tiếng tại Ảo Vọng, kẻ đứng đầu phía sau tổ chức sát thủ thần bí.
Tại trong mắt Hoắc Lãng, Thanh Nha thực sự là một tồn tại đáng sợ.
Và không phải chỉ tại trong mắt Hoắc Lãng mới là như vậy, tại trong mắt rất
nhiều người giới Tu hành cũng là như thế.
Gã thành thật đáp: “Ta theo Lê Hoa nương nương cùng tới đây theo dõi các
ngươi, là lão Khâu phái chúng ta tới. À! Đúng rồi, lão Khâu thực ra chính là Cổ
ma Kha Mật lẻn vào Thiên Lưu sơn trộm đồ và bị Đinh Giáp Thanh giết mấy
chục năm trước. Thực ra lão ta chưa chết…”
“Cổ ma Kha Mật?” Thanh Nha thốt lên thất thanh, theo dõi đã lâu như vậy,
hoàn toàn không ngờ tới.
Hoắc Lãng: “Đúng vậy, chính là lão ta. Sau khi đi vào đây, nhiều lần nghe Lê
Hoa nương nương lỡ miệng ta mới biết được. Thỉnh thoảng Lê Hoa lại gọi ra
tên thật của lão ta, tuy nhiên, hiện tại Kha Mật có vẻ không quan tâm điều đó
nữa.”
Nhân vật có thể chạy thoát khỏi tay Đinh Giáp Thanh a, Thanh Nha không khỏi
hít vào một hơi khí lạnh, “Thảo nào lão ta có năng lực điều khiển cổ trùng, hóa
ra là lão. Lão ta làm sao biết được chúng ta đang ở đây?”
“Đây là địa bàn của Vân Côn, các ngươi tập trung đông người như vậy, rất khó
tránh được tai mắt của hắn…”
Hoắc Lãng kể lại chi tiết những gì mình biết, gã không biết nhiều về chuyện
trong Cự Linh cung, nên chỉ tập trung nói về việc mà Kha Mật đang định thực
hiện, sau đó là nói mục đích mình và Lê Hoa đến đây.
Được biết Kha Mật muốn nhắc nhở Vân Côn là gã đã bộc lộ, Thanh Nha không
khỏi hít vào một hơi khí lạnh, không khó để tưởng tượng hậu quả sẽ như thế
nào, chỉ sợ cục diện sẽ lập tức sụp đổ, với tu vi của Vân Côn, một khi gã ta nổi
giận hành động, mấy người Ô Ô, Sô Vũ, Cừu Hạp, Hướng Lan Huyên và cả
Mông Phá liên thủ với nhau cũng không chống nổi một đòn, e rằng không ai có
thể sống sót.
Còn có mấy nghìn người kia, không nói tất cả đều chết, nhưng nhất định máu
chảy thành sông.
Quả nhiên là tên Kha Mật hồi đó hành động không từ thủ đoạn, bộc lộ tà tính bị
mọi người coi là “Ma” kia, sau nhiều năm như vậy bản chất của lão ta vẫn giữ
nguyên, lại muốn lấy tính mạng hàng ngàn người để làm tảng đá kê chân cho
mình bám lấy Vân Côn, việc này còn chưa là gì, dù sao đều là một đám người
tự mình chạy vào đây tìm chết, mấu chốt là sau đó còn xảy ra chuyện gì, chỉ
nghĩ đến thôi đã khiến y rợn tóc gáy.
Nghe xong toàn bộ mọi việc, Thanh Nha trầm mặc một lúc, rồi bất chợt hỏi ra
một câu: “Khi ném dấu hiệu liên lạc đó ra, ngươi làm sao biết được người nhận
là người của ta?” Vừa nói, y vừa nhìn chằm chằm biểu hiện của đối phương.
Hoắc Lãng: “Những người ở bên cạnh ngươi không phải là bí mật gì, kỳ thực ta
đều đã nhìn thấy bọn họ ở Hổ Phách hải, Kha Mật còn bảo ta để mắt tới bọn
họ.”
Thanh Nha: “Lê Hoa không có kế hoạch ra tay với bên này chứ?”
Đó dù sao cũng là một tu sĩ Cao huyền nổi danh lâu năm, khi biết bị người như
vậy theo dõi, y cũng có chút sợ hãi.
Hoắc Lãng: “Thanh gia yên tâm, bà ta là một người cẩn thận, không có là gan
như Kha Mật, có Minh tăng ở đây, bà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kha Mật chỉ nói bà ta âm thầm theo dõi các ngươi mà thôi.”
“Được rồi, nếu có chuyện gì thì hãy liên lạc ngay với ta.”
Thanh Nha nói xong lời này, thấy đối phương không có chuyện gì khác, lập tức
xoay người rời đi, vội vã quay trở về.
Việc này quả thực khá quan trọng, có nên thông báo cho mọi người không chứ?
Trên đường trở về, lòng y tràn đầy do dự, chủ yếu là vì mối quan hệ giữa y và
Dữu Khánh không được tốt.
Cùng đi chung với nhau lâu như vậy, hắn xem như đã nhận ra được, trong
chuyến đi này, Minh tăng chỉ là một người của A di đà Phật, Long Hành Vân thì
trở thành cái đuôi của cẩu Thám Hoa, cẩu Thám Hoa đã trở thành kẻ cầm đầu
nhóm người rồi.
Y rất muốn hét lớn để thức tỉnh mọi người, tất cả đã uống nhầm thuốc rồi sao?
Vì sao trở thành như vậy? Quả thực không hiểu nổi!
Đầu To đã trở về bên cạnh Dữu Khánh trước y một bước. Nam Trúc thấy vậy
liền áp tới gần, nửa ngồi xổm ở bên cạnh.
Dữu Khánh thuận tay thi pháp xoa phẳng một phần mặt khối đá hắn đang ngồi,
tạo ra một lớp bụi, sau đó đưa tay làm động tác mời Đầu To.
Đầu To lập tức nhảy lên, bắt đầu hành động, bò xiêu xiêu vẹo vẹo giống như
viết chữ, tạo ra hai chữ.
Chữ xấu khó đọc là một, hơn nữa trong đêm tối thiếu ánh sáng, hai sư huynh đệ
phải chúi đầu vào cùng nhau xem thật kỹ.
“Hoắc… Lãng.” Nam Trúc nhẹ giọng lẩm bẩm, ngay sau đó quay mặt cùng
Dữu Khánh nhìn nhau.
Dữu Khánh không nhịn được cười vui vẻ, hóa ra Thanh Nha đi gặp mặt Hoắc
Lãng, hắn có thể tưởng tượng được, chuyện này chắc chắn không phải vô duyên
vô cớ xảy ra, xem ra lời nhắc nhở lúc đó của hắn đã phát huy tác dụng, Thanh
Nha rất có khả năng đã cưỡng ép bắt giữ người nhà của Hoắc Lãng rồi. Tên địa
đầu xà này đúng là đã làm quen loại chuyện đó.
Hoắc Lãng đang đi theo lão Khâu, hiện tại hắn tò mò không biết Hoắc Lãng gặp
mặt Thanh Nha vào thời điềm này có chuyện gì.
Tuy nhiên, cuộc sống thường có rất nhiều chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
Trong lúc hắn đang chờ Thanh Nha trở về, chưa chờ được Thanh Nha, ngược lại
trước chờ được A Lang đại cô.
Không có bất kỳ lời rào đón hay khách sáo dư thừa nào, A Lang đại cô vừa về
tới liền đến bên cạnh nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn, báo cáo tình hình, “Đã bắt
một số tù binh, hỏi ra được ít thông tin chung về Côn. Con Côn đó vốn hành
tung bất định, quả thực có khi nó sẽ lặn xuống biển. Thực ra cũng không cần
tìm, bất kỳ ai ở lại một chỗ trong mười ngày, trong vòng mười ngày nhất định
có thể nhìn thấy bóng dáng nó xuất hiện trên bầu trời.”
“Mười ngày…” Dữu Khánh lộ vẻ khó xử, mấy ngày cũng không thể chờ, làm
sao chở được mười ngày. Tình huống tìm hiểu được cũng chẳng khác gì không
tìm hiểu.
A Lang đại cô cũng hiểu điều này, bà ta giải thích, “Người bình thường ở đây
dường như biết rất hạn chế về Côn. Ngay khi trời sáng, ta sẽ bay xa hơn tìm
xem thế nào.”
Cũng chỉ có thể như vậy, Dữu Khánh gật đầu, “Làm phiền đại cô.”
Khi nói lời này, hắn cũng quay nhìn một bóng người đang lảng vảng cách đây
không xa, không phải ai khác, chính là Thanh Nha đã trở về.
Thanh Nha trước tiên đến chỗ Long Hành Vân lắc lư một lúc, rồi cùng mấy
người đi đến chỗ Minh tăng, sau đó có một người tách ra đi đến chỗ Dữu
Khánh, là Phượng Quan Vân, đến thông báo: “Thám Hoa lang, Thanh Nha nói
ngươi cùng đến chỗ Minh tăng.”
Dữu Khánh mỉm cười, xem ra vĩ Thanh gia này vẫn còn đang giận mình, lại làm
phiền Phượng Quan Vân đến đây gửi lời, hắn hỏi: “Đang đêm tối, có chuyện gì
vậy?”
Phượng Quan Vân: “Không biết, hình như là nắm được một số tin tức mới, nói
rằng ngươi tốt nhất cũng nên đến nghe một chút.”
“Được rồi, Thanh gia có lệnh, không dám không theo, vậy thì đến nghe một
chút đi.” Dữu Khánh có vẻ rất dễ nói chuyện, đứng dậy đi theo, Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết lập tức đứng lên cùng đi.