một chuỗi vòng khói, nhàn nhạt nói, “Không được!”
Long Hành Vân quay đầu lại nhìn về phía ông ta, nhíu mày.
Ngân Sơn Hà chìm chằm chằm vào gã ta, “Nếu như ngươi thật sự dám tiết lộ
việc này cho Địa mẫu biết, vậy thì không khác gì bán đứng Thiên Lưu sơn,
ngươi có biết hậu quả không? Chỉ vì để giết chết một người như thế, lại đồng
thời lôi cuốn cả Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ và Minh tự vào trong, một khi xảy
ra chuyện, Các chủ cũng không giữ được ngươi, đến lúc đó, không người nào
trong thiên hạ có thể bảo vệ được ngươi. Ngươi làm vậy chính là muốn chết!”
Long Hành Vân biến sắc, đã tỉnh ngộ.
Chính vào lúc này, Cổ Thanh Chiếu ở bên cạnh đột nhiên chen vào một câu,
“Thanh gia, lúc trước, không phải ngươi thăm dò được tin tức, nói là vị Thám
Hoa lang kia sắp ra biển sao?”
Nghe được lời này, Thanh Nha lập tức lạnh lùng quét mắt nhìn tới, rất rõ ràng là
đang ra lệnh cưỡng ép ngậm miệng.
Vẻ mặt Cổ Thanh Chiếu tức thì trở nên ngượng ngùng, lúng túng, đã nhận ra
được có thể mình đã lỡ lời.
Tất cả những điều này tự nhiên không thể tránh được khiến người khác chú ý.
Vẻ mặt Long Hành Vân lập tức lại thay đổi, “Ta đã hiểu rồi, Thanh gia ngươi
nói nhiều như vậy đều là để từ chối, thực ra chính là không nể mặt ta, dù cho đã
có sẵn cũng không chịu để cho ta biết được. Thanh gia, ngươi làm trò tự tát vào
mặt mình như vậy, là nói rõ muốn trở mặt với ta sao?”
Vẻ mặt Cổ Thanh Chiếu càng thêm xấu hổ, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống.
Thanh Nha xua tay nói: “Thiếu Các chủ, nếu ngươi cứ muốn muốn nói như vậy,
ta đây cũng không dối gạt ngươi nữa. Không sai, vị Thám Hoa lang kia lúc
trước tới tìm ta, là để nhờ ta hỗ trợ tìm hiểu một chút thông tin, hình như là
muốn tìm người nào đó. Ta cũng hiếu kì, nên âm thầm theo dõi hắn, từ đó biết
được biết một ít tình huống, hình như hắn sắp ra biển, có vẻ như là muốn đi vào
chỗ sâu trong Minh Hải tìm gì đó.
Nguyên nhân ta không muốn nói cho ngươi biết điều này cũng rất đơn giản, bởi
vì ta không muốn để cho ngươi đi mạo hiểm, lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì đó
ngoài ý muốn, việc này ta không có cách nào giải thích rõ được.
Sự lo lắng của ta không phải là không có lý, ta đã nói rất rõ ràng rồi, Minh tự và
A Sĩ Hành có mối quan hệ không tệ, có Minh tự che chở, Hải tộc đương nhiên
sẽ cung cấp giúp đỡ. Nếu ngươi đi Minh Hải gây sự với hắn, một khi Hải tộc
xuất thủ, cho dù Xích Lan các ngươi dốc toàn bộ lực lượng, sợ rằng cũng sẽ có
đến mà không có về.”
Nói đến đây, y lại quay sang nhìn Ngân Sơn Hà, “Vị này chắc có lẽ Ngân vệ,
một trong bốn đại hộ vệ bên người Xích Lan các chủ đi, không biết Ngân huynh
cảm thấy lời này của Thanh mỗ có lý hay không?”
Ngân Sơn Hà phun ra một ngụm khói, dùng hành động hút nhả khói để che giấu
nét mặt suy tư, sau một hơi khói dài, ông ta mới chậm rãi nói: “Thiếu Các chủ,
vì vật lộn với một người như thế mà bôn ba, mạo hiểm thực sự không đáng,
không bằng coi như cái rắm đi, bỏ đi cho rồi, thật sự không cần phải tiếp tục
vướng bận nữa.”
Nghe nói như vậy, Long Hành Vân tức thì không vui, “Ngân thúc, tên cẩu tặc
đó hại chết anh em kết nghĩa của ta, còn chiếm lấy nữ nhân của anh em kết
nghĩa của ta, bị vô cùng nhục nhã như vậy, là nam nhân, ai có thể nhịn được
chứ? Huynh đệ mặc dù đã chết, tình nghĩa vẫn còn tại, ta há có thể vong ân phụ
nghĩa, về sau người ngoài sẽ nhìn ta như thế nào chứ? Nếu ngay cả việc này ta
đều có thể nhẫn nhịn, vậy trong tương lai làm sao có thể nói đến hai chữ ‘Trung
nghĩa’ với mọi người trong Xích Lan chứ? Ngân thúc, trên đường đi ngài đã
đồng ý để cho ta báo thù!”
Đối diện với một phen lời nói hiên ngang lẫm liệt làm lí do như vậy, Ngân Sơn
Hà không nói nên lời nữa rồi, im lặng hút thuốc.
Lúc trước đúng là ông ta đã đồng ý để cho Long Hành Vân báo thù, cho nên
mới cùng theo Long Hành Vân đi tới nơi đây, mà sở dĩ ông ta đồng ý cũng là
bởi vì nghĩ rằng giải quyết một người như thế ở tại Ảo Vọng không phải chuyện
gì khó. Ông ta thực sự không ngờ tới sự việc lại phức tạp như vậy, bây giờ đã có
phần hối hận.
Long Hành Vân quay đầu lại nhìn tới Thanh Nha, “Có làm hay không là chuyện
của ta, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn muốn đi đến nơi nào trong Minh Hải là
được, việc còn lại ta sẽ tự suy nghĩ, không cần Thanh gia ngươi vất vả.”
Thanh Nha nhìn Ngân Sơn Hà một cái, thấy ông ta không có phản ứng, lúc này
mới trả lời: “Hiện tại ta cũng không biết cụ thể hắn muốn đi đâu, nhưng thiếu
Các chủ đã nói đến mức độ này, ta sẽ tiếp tục hỗ trợ tìm hiểu. Khi nắm được
thông tin gì, ta sẽ nói cho thiếu Các chủ biết. Tuy nhiên, ta có một điều kiện.”
“Điều kiện?” Long Hành Vân cau mày, dường như đang hỏi, ngươi vậy mà lại
đám đề cập điều kiện với ta? Nhưng cuối cùng gã vẫn là đồng ý, “Nói.”
Thanh Nha: “Đến Minh tự nói chuyện, chỉ cần có thể được Minh tự ủng hộ,
hoặc là có thể để cho Minh tự đồng ý không giúp bên nào cả, thì ta mới dám
giúp thiếu Các chủ. Một là sự an toàn của thiếu Các chủ được bảo đảm, ta
không cần phải chịu trách nhiệm. Hai là nếu Minh tự không truy cứu, sau việc
cho dù để lộ tin tức thì ta cũng không còn sợ gì nữa.”
Tiếp đó y lại nhìn về phía Ngân Sơn Hà, “Ngân huynh, ta không hi vọng thiếu
Các chủ xảy ra chuyện, cũng không hi vọng mình gặp phiền phức, mong rằng
thứ lỗi.”
Ngân Sơn Hà có thể thông cảm với tâm tình của y, hoàn toàn có thể lý giải được
sự cẩn thận của đối phương, nếu có thể dùng việc này để ngăn chặn Long Hành
Vân, ông ta trái lại vui vì điều đó.
Nhưng mà sắc mặt Long Hành Vân sầm lại, “Đi Minh tự nói chuyện sao?
Thanh gia, ngươi đang đùa ta sao? Nơi đó há là ai đều có thể dễ dàng ra vào
sao, hồi đó, ngay cả mẹ ta cũng vào cổng không được. Ngươi cảm thấy mặt mũi
ta có thể hơn cả mẹ ta hay sao? Lại còn muốn đàm phán với người ta, ngươi suy
nghĩ quá nhiều!”
Thanh Nha: “Minh tự quả thực không phải là nơi mà người nào cũng có thể tiến
vào, nhưng cũng không phải là nơi mà không ai cũng không thể tiến vào. Theo
ta quan sát, người đi vào vẫn là không ít, thiếu Các chủ chưa từng thử qua, làm
sao biết được mình vô duyên, làm sao biết rằng mình sẽ không vào được?
Ngươi cũng không cần một mực bức ta, chúng ta dù sao cũng phải tận lực thử
xem, nếu như thực sự không được, ta sẽ nghĩ phương án khác, được chứ?”