hắn đã nghi ngờ hàng trăm lần rồi. Hơn nữa, ngay từ đầu hành vi của tiểu sư
thúc khi cứ muốn để cho Trùng Nhi cùng đi tới đây quả thực rất quái lạ, hắn
biết, việc để cho Trùng Nhi đến đây rõ ràng không bình thường, không biết lần
này tiểu sư thúc đang làm trò quỷ gì.
Trùng Nhi còn có thể nói ra được chuyện gì khác, đơn giản chỉ là truyền đạt lại
lời sư phụ dặn dò, “Sư phụ nói công tử nhanh chóng hết sức tìm kiếm danh sách
toàn bộ tu sĩ Cao huyền đã chết hoặc mất tích trong vòng một trăm năm này và
các thông tin liên quan.”
Lão Thất và lão Thập Ngũ quay mặt nhìn nhau, nhưng có một điều coi như đã
được xác nhận, hẳn là không phải Trùng Nhi đang nói dối, Trùng Nhi không cần
phải bịa chuyện về việc này.
Nam Trúc hiếu kỳ hỏi: “Tiểu sư thúc tìm mấy thứ đó làm gì?”
Trùng Nhi lắc đầu, “Ta không biết.”
Đã biết nàng sẽ trả lời như vậy, Dữu Khánh trợn tròn mắt, “Ngươi xác định đây
là điều sư phụ ngươi dặn dò trước khi rời Đào Hoa cư?”
Trùng Nhi không lên tiếng, chỉ gật đầu lia lịa.
Dữu Khánh xùy một tiếng, cất lời chế nhạo: “Tự ngươi xòe ngón chân ra mà
đếm, từ khi rời Đào Hoa cư đến bây giờ đã qua bao lâu rồi, sau một thời gian
dài như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói là sư phụ ngươi dặn làm nhanh
chóng hết sức? Nói ra không sợ rụng lưỡi ư?”
Trùng Nhi ấp a ấp úng nói: “Quên mất, bây giờ nghe nói kẻ tập kích là tu sĩ Cao
huyền, mới đột nhiên nhớ tới.”
Sau nhiều lần nói dối, nàng đã dần dần được sư phụ của mình huấn luyện cho
dần dần thích nghi với việc nói dối.
Dữu Khánh lại xùy một tiếng, từng bước từng bước một dồn ép về phía nàng,
Trùng Nhi chột dạ từng bước từng bước lùi lại phía sau, cho đến khi bị ép vào
chân tường không còn chỗ thối lui phải dựa vào tường.
“Thôi được rồi.” Nam Trúc đứng ra hòa giải, đẩy Dữu Khánh ra, túm lấy cánh
tay Trùng Nhi kéo đi.
Gã đã sớm nhận ra, lão Thập Ngũ vốn là bối phận nhỏ nhất, không quản được
ai, sau khi có được người đứng cuối, hắn rất thích quản giáo.
Tại trong mắt mọi người, Trùng Nhi rất thành thật, người như vậy mà ngươi
cũng bắt nạt sao?
Tuy nhiên, Dữu Khánh không chịu dễ dàng buông tha, hắn nhấc chân tung một
cước vào mông Trùng Nhi, “Lần sau, trước tiên hãy chạy về ôn bài với sư phụ
ngươi, nhớ cho kỹ rồi lại đến.”
Trùng Nhi ở một bên ôm lấy mông, đã quen bị đánh theo kiểu này, nàng trốn
sau lưng Nam Trúc yếu ớt nhắc: “Sư phụ nói nhanh chóng hết sức.”
Đến lúc này, nàng vẫn không quên lời dặn của sư phụ mình.
Còn dám mạnh miệng? Dữu Khánh trừng mắt xắn tay áo muốn dạy dỗ nàng
một trận, nhưng Nam Trúc đã che chắn ở phía trước ngăn cản hắn, “Được rồi
được rồi, như vậy là đủ rồi. Lão Thập Lục rất ngoan, rất tốt.”
Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng gõ cửa, ba người cùng nghiêng
tai lắng nghe.
Rất nhanh sau đó, Bách Lý Tâm gõ mở cửa phòng này, thò mặt vào nói: “Ông
chủ Bàng Vô Tranh của Bàng Thị thương hội phái người đến đưa thiệp mời.”
“Bàng Vô Tranh đưa thiệp mời?” Dữu Khánh lẩm bẩm, vẫn không quên quay
đầu lại lườm Trùng Nhi, ánh mắt cảnh cáo rất rõ ràng.
Nếu không phải môn quy đã đặt ra hạn chế, hắn và tiểu sư thúc không thể cùng
lúc ra ngoài mạo hiểm làm việc, thì hắn sẽ nghi ngờ tiểu sư thúc của mình cũng
đã tới Hổ Phách hải.
Hỏi Trùng Nhi, nàng cái gì cũng không biết, hỏi gì cũng không ra, Dữu Khánh
chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này. Hắn ra khỏi phòng mình đi lấy tấm thiệp
mời kia xem sao.
Nam Trúc cũng đi theo ra ngoài. Trùng Nhi xoa xoa mông đảo mắt nhìn xung
quanh, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp phòng giúp Dữu Khánh.
Đang nghỉ ngơi tại một căn phòng khác, Mục Ngạo Thiết nghe thấy động tĩnh
cũng mở cửa đi ra ngoài.
Tổng cộng có năm tấm thiệp mời, rất lịch sự, đều mời đủ tất cả những người ở
trong căn phòng này, thiếu thiếu một ai, địa điểm mở tiệc ở ngay trong Tri Hải
các này.
“Không có chuyện gì, sao lại mời chúng ta?” Dữu Khánh lẩm bẩm nghĩ ngợi,
trong đầu nhớ tới chuyện Trùng Nhi truyền đạt lời của tiểu sư thúc yêu cầu hắn
tìm kiếm thông tin về Bàng Vô Tranh.
Hắn không thể không hoài nghi lão già Bàng Vô Tranh này có phải có vấn đề gì
đó hay không, đặc biệt là lão ta lại tìm cách tiếp xúc với bọn hắn vào thời điểm
này.
Bách Lý Tâm nói: “Người đưa thiệp mời vẫn còn ở bên ngoài chờ phản hồi. Gã
nói rằng cũng có mời Tương Hải Hoa, và có sự đồng ý của Tương Hải Hoa nên
bữa tiệc chiêu này sẽ được tổ chức bên trong Tri Hải các, do đó sẽ không có vấn
đề về an toàn.”
“Hả?” Dữu Khánh ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ quái, theo lý thuyết,
thiệp mời đã đưa đến nơi, khách có đi hay không là do khách quyết định, còn
chờ phản hồi cái gì?
Nghĩ đến việc Tương Hải Hoa cũng sẽ dự tiệc, và Tương Hải Hoa còn đồng ý
sắp xếp gì đó, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, dù sao cũng
không xa, thứ hai là hắn cũng muốn nhìn xem người mà tiểu sư thúc muốn điều
tra là loại mặt hàng thế nào.
Sau khi tìm được vị trí đại khái của lối vào tiên phủ, mấy ngày nay hắn không
vội đi xác minh Thứ nhất là để lừa gạt Thanh Nha, thứ hai cũng là muốn quan
sát xem tình huống của các bên. Đương nhiên, cũng có liên quan bởi ảnh hưởng
của cơn bão hai ngày trước, không thuận lợi ra khơi.
Sau một hồi cân nhắc, hắn nói với mọi người: “Vốn định ngày mai ra biển,
nhưng nếu người ta đã có thịnh tình khoản đãi thì chúng ta không nên chối từ,
thôi thì chậm lại một ngày đi.” Hắn đung đưa thiệp mời trong tay, “Thôi được,
đồng ý đi.”
Bách Lý Tâm lập tức đi ra cửa, trả lời cho người đến đưa thiệp đang chờ ngoài
cửa, nói cảm ơn lời mời và thông báo sẽ đến hẹn đúng giờ.
Ở trong phòng, Dữu Khánh ngồi xuống, cầm mấy tấm thiệp mời xem đi xem lại
một hồi lâu, nhưng không thể phân tích ra được chi tiết nào khác.
Về việc tiểu sư thúc bảo hắn nhanh chóng hết sức tìm kiếm thông tin tu sĩ Cao
Huyền trong vòng trăm năm, hắn tạm thời không có gấp gáp, giống như hắn đã
nói, gấp gáp cũng chẳng có tác dụng cái rắm gì, nói nhanh chóng hết sức trước
khi rời khỏi Đào Hoa cư, nhưng đã kéo dài đến hiện tại, còn nhanh chóng hết
sức cái gì.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện linh tinh về những gì liên quan đến Bàng
Vô Tranh thì tiếng gõ cửa cóc cóc lại vang lên.
Bách Lý Tâm đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy liền lập tức cho người khoác áo
choàng đen này đi vào, nói chính xác là không dám ngăn cản người đến đi vào.
Người tới ngẩng khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm đầu lên, hất hất cằm, khuôn
mặt gầy gò như đầu lâu đó lập tức khiến người đang ngồi ở đây phải thành thật
đứng lên.
Không còn cách nào khác, người tới chính là Tiền ty tiên sinh Mông Phá của Ty
Nam phủ, người ở đây ai dám tự đại?
Mông Phá lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mọi người, còn chưa đợi cho mọi người
hành lễ chào, ông ta đã trực tiếp xoay người tiến vào căn phòng của Dữu
Khánh, thật sự có phần quen việc dễ làm.
Mấy người ở trong phòng khách nhìn nhau một vòng, sau đó Dữu Khánh nhanh
chóng đi theo vào. Dưới sự ra hiệu của Mông Phá, Dữu Khánh nhanh chóng
đóng cửa phòng lại.
Dữu Khánh quay người lại, vừa định chào hỏi, Mông Phá đã mở miệng hỏi:
“Lời ta nói, có phải ngươi coi như gió thoảng bên tai hay không hả?”
“A?” Dữu Khánh có chút há hốc mồm ngơ ngác, rồi ra vẻ sợ hãi hỏi: “Tại hạ
sao dám, sao tiền bối lại nói như vậy?”
Mặc dù bề ngoài có vẻ sợ hãi, kỳ thực trong lòng hắn biết rõ, tại thời điểm này,
chỉ cần mình không cố ý tìm kiếm kích thích, đối phương sẽ không thể làm gì
hắn.
Mông Phá: “Ta đã cảnh cáo ngươi, có chuyện gì phải kịp thời báo cho ta biết. Ta
nhớ là ta đã nói ngay trong căn phòng này nha. Chẳng lẽ ta nhớ lầm rồi sao?”
Dữu Khánh làm bộ thở phào nhẹ nhõm, “Tiền bối, tạm thời không có việc gì
nha.”
“Không có việc gì?” Đôi mắt trên khuôn mặt gầy trơ xương của Mông Phá
trừng to trông có phần ghê sợ, “Vừa rồi, người của Bàng Vô Tranh đến tìm
ngươi, còn không có việc gì ư?”