xuống tại bên cạnh quái thú tai to, ánh trăng hiện ra trong mắt, lão ta nhìn nhìn
chằm chằm phương hướng cửa hồ phía hạ du phản chiếu tăng sao.
Lão già tên là Vạn Lý Thu, là một trong sáu trưởng lão của Côn Linh sơn, ở lại
“Lưu Tinh điện”, chấp chưởng về hình phạt trong Côn Linh sơn, chúng đệ tử
Côn Linh sơn rất e sợ lão.
Hồ nước dưới núi tên là “Lưu tinh hồ”, theo lời kể trong truyền thuyết là thật
lâu trước đây có một viên sao băng lao xuống mà sinh ra, tên của hồ cũng bắt
nguồn từ đó, ngôi đền trên núi cũng được đặt theo như vậy.
Con nghé quái da xanh tay to bên cạnh lão già chính là Linh thú phục địa, chỉ vì
thường xuyên thích nằm sấp trên mặt đất, thính lực rất tốt, nghe nói nếu như ở
tại nơi đất bằng không bị ngăn cản và không có chướng ngại quấy rầy thì nó có
thể đón gió nghe được tiếng động đánh nhau ngoài trăm dặm, tại đây gọi là “Địa
linh”.
Mà nữ nhân biến hóa thành con chim to đuôi dài lông xanh thì chính là Linh thú
Nguyệt trĩ, có khả năng nhìn thấy trong đêm, tại đây gọi là “Dạ Linh Nhi”.
Hai con Linh thú này là do trưởng lão chấp chưởng hình phạt đời trước truyền
xuống, tính là Linh thú trấn thủ Lưu Tinh điện.
Nhìn theo phương hướng Dạ Linh Nhi rời đi, Vạn Lý Thu chợt cất lời nghi vấn,
“Tại sao lại có khách không mời xông đến ‘Lưu tinh hồ’ chứ?”
Ngụ ý là đang hỏi Linh thú bên cạnh có phải đã nghe lầm rồi hay không, nơi
đây hình như cũng không có gì đáng giá để ngoại nhân mạo hiểm, và ngoại
nhân làm sao có thể yên lặng không một tiếng động xông qua trùng trùng điệp
điệp các tầng thủ vệ công khai cũng như bí ẩn để chạy đến nơi đây?
Địa linh tiếp tục nói ra tiếng người, “Không biết.”
Dường như là vì để xác nhận, nó lại nằm xuống, đặt lỗ tai to dán tại trên mặt
đất, nghe ngóng…
Nơi đây cũng không khả năng chỉ có một ngôi đền, còn có cả những đệ tử khác,
Dạ Linh Nhi giương cánh xuyên qua rừng cây, khi bay vòng qua trước một khu
nhà thì cất tiếng người, nói: “Có người xông vào núi, theo ta cùng đi lùng bắt.”
Đệ tử Côn Linh sơn bên ngoài nhà đương nhiên nhận ra nàng ta là ai, không
người nào dám bất kính, cũng không có người nào dám không tuân theo, huống
hồ sự việc còn không phải là chuyện tầm thường, có người xông vào núi há có
thể không để ý đến, vì vậy liền nhanh chóng truyền đạt cho nhau, mười mấy
người khẩn cấp lấy vũ khí, theo Nguyệt trĩ luồn vào trong rừng cây trung bắt đối
tượng hiềm nghi.
Trên mặt hồ yên tĩnh thỉnh thoảng bồng bềnh trôi qua những làn khói lạnh,
khiến cho ánh trăng sao phản chiếu trong hồ trở nên mông lung.
Căn cứ vào lời Địa linh nói, Dạ Linh Nhi trước tiên dẫn theo nhân thủ chạy tới
vị trí cửa hồ phía hạ du, sau đó bảo người phân tán ra hai bên bờ sông, dùng
cách thức quét lưới để tiến hành lục soát. Bản thân Dạ Linh Nhi thì vẫy cánh
bay cao, tại trên không trung nhìn bao quát hai bờ sông lấp loáng ánh trăng,
phối hợp với nhân thủ lục soát trên mặt đất để tìm kiếm.
Dưới ánh trăng, sương mù nhàn nhạt bồng bềnh trôi nổi, trôi qua đám cỏ dại
ven bờ sông, lượn lờ giữa đám rừng cây hai bên bờ, cây cỏ dần dần bị sương
dính ướt.
Tại trên bờ sông, sư huynh đệ hai người khi chạy khi dừng, khi thì lướt đi trên
cỏ, khi thì bật nhảy tới phía trước, đột nhiên hai người dừng lại, hai người che
mặt hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như ăn trộm bịt mặt.
Cũng không còn cách nào khác, nhất định cần phải che giấu một chút, sợ bị
người ta nhìn thấy khuôn mặt, làm loại chuyện lén lút này, lộ mặt thật chạy
khắp nơi luôn luôn không tốt.
Mục Ngạo Thiết đã nhận ra rằng, lần dừng lại này không giống với những lần
trước, y bị Dữu Khánh khẩn cấp ngăn lại.
Đang dẫn đường ở phía trước, Dữu Khánh đột nhiên dừng lại, đột nhiên khua
cánh tay ngăn cản y ở phía sau, làm cho y cũng trở nâng cao độ cảnh giác, quan
sát xung quanh, chỉ thấy sương mù lượn lờ tại trong ngoài rừng cây, nhẹ nhàng
bập bềnh tại hai bên bờ sông, không nhận ra có bất kỳ dị thường gì.
Đang nhìn chằm chằm vào tình trạng hai bên bờ sông, Dữu Khánh chợt nhỏ
giọng cất lên câu, “Không tốt, có người tới đây.”
Mục Ngạo Thiết hạ thấp giọng nói: “Đi ngang qua không đáng ngại, có thể lẻn
vào trốn trong nước, hẳn là sẽ không phát hiện ra chúng ta.”
Dữu Khánh: “Không phải chỉ đi ngang qua, giống như là giăng ra một tấm lưới
đang quét về phía này, sẽ không phải trùng hợp, mẹ nó, có thể là đã bị phát
hiện.”
Mục Ngạo Thiết không biết hắn dựa vào đâu để nói ra lời này, kinh nghi hỏi:
“Dọc đường không có dị thường, tại sao đi tới nơi đây mới bị phát hiện?”
Dữu Khánh: “Không biết, không thể tiếp tục đi nữa rồi, rút! Xuống nước, trước
tiên đi đường thủy tránh một đoạn.”
Không có gì để nói, hai người nhanh chóng trước sau nhảy lên chui vào trong
sông, rơi xuống nước thì lướt nhẹ, áp chế để không bị bắn tung lên bất kỳ một
bọt nước nào.
Đối với “Đầu To” cùng đi theo, chuyện này không phải là chuyện gì tốt, nó rất
không thích nước.
Bây giờ “Đầu To” không còn ngốc, không còn giống như trước đây bị ngâm vào
trong nước liền tức giận nổi lửa thiêu đốt, nó biết rõ với một con sông như thế
này, cho dù nó có khả năng thiêu đốt như thế nào đi nữa thì cũng không thể đun
sôi, huống hồ bây giờ nó cũng biết lúc này không phải là bảo nó nấu nước, phản
ứng liền giống như lúc trước, hai người vừa chui mình vào trong nước, nó lập
tức thoát ra khỏi người Dữu Khánh, phá nước chui ra.
Chờ đến khi hai người chui ra khỏi nước, nó lại hạ xuống, chui vào trên người
Dữu Khánh.
Nhưng lần này tình huống không giống trước, Mục Ngạo Thiết vừa chui vào
trong nước lại nhanh chóng ngoi lên, nhìn chăm chú về phía “Đầu To” đang
xoay quanh trong không trung.
Dữu Khánh theo sát chui ra, lôi kéo Mục Ngạo Thiết một cái, “Không cần lo
lắng cho nó, không người nào sẽ chú ý tới một con côn trùng, chỉ một khoảng
đường ngắn như vậy, nó tìm không được chúng ta thì có thể tự tìm đường về
đi.”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ cũng phải, lập tức lại bị Dữu Khánh kéo vào trong
nước, cả hai song song thủy độn rời đi, rất nhanh liền rời xa nơi đây.
Tại trên không trung dồn ép dần tới đây, ánh mắt Dạ Linh Nhi lóe lên, đã nhìn
thấy được gợn sóng rung động phản chiếu ánh sáng lập lòe, có thể nói là bị ánh
sáng phản chiếu thu hút tới, cũng nhìn thấy hai cái đầu trốn vào trong nước, lập
tức biết Địa Linh phán đoán không sai, không giống như là người phía bên
mình, lập tức lao vụt xuống, định chui vào trong nước đuổi bắt, đồng thời muốn
đụng vào mặt nước gây ra động tĩnh để thu hút những nhân thủ ở xung quanh tụ
tới đây bao vây truy bắt.
Nào ngờ có một cái bóng lóe lên, thời điểm lao xuống thiếu một chút đụng vào
một con côn trùng.
Nàng ta không muốn bị một con côn trùng tùy tiện va chạm vào người mình, ra
trảo rất nhanh, định thuận tay một trảo bóp chết.
Đối với nàng ta mà nói, việc này quả thực đơn giản và rất bình thường, nhưng
mà kết quả lại ngoài sự tưởng tượng của nàng ta, con côn trùng đó lướt đi rất
khéo léo, khẩn cấp tránh thoát khỏi một trảo của nàng ta.