Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thẻ bài của hắn được lấy xuống, Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào dấu ấn thẻ

bài của hắn rồi vô thức đứng ngẩn ra.

Dữu Khánh cũng thoáng sửng sốt, rồi cũng vô thức mà nhìn dấu ấn phía sau tấm

thẻ bài đã được vạch ra, phát hiện thấy phía sau thẻ bài của người khác đều có

dấu ấn chữ số, chỉ có dấu ấn của hắn là một mảnh trống trơn, bên trong không

có dấu vết gì.

Có chuyện gì? Trong lúc nhất thời, hắn cũng rất bối rối, không biết có chuyện gì

xảy ra.

Những người khác cũng đều trở nên yên tĩnh, lẳng lặng nhìn tấm thẻ bài Vũ

Thiên cầm trên tay, chờ đợi câu trả lời.

Vũ Thiên cầm phi tiêu trong tay, lật tấm mộc bài lại, giơ lên cho mọi người tại

đây nhìn xem, chỉ thấy được mặt kia của mộc bài nhẵn nhụi, trên đó không có

bất kỳ con số nào, trùng khớp với dấu ấn trên mặt bức vách.

“Đây là chuyện gì chứ?”

“Thẻ bài quên khắc số bị đem ra, đã gây ra sai lầm rồi hay sao?”

“Nghĩ gì vậy chứ, loại chuyện này mà cũng có thể để xảy ra sự cố sao? Côn

Linh sơn làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, trên sân khấu kia

hẳn là đụng phải vận cứt chó, trúng được thẻ qua lượt đi.”

“Mẹ, trực tiếp vào vòng trong sao?”

Phía dưới sân khấu ầm ĩ bình luận, những lời ngạc nhiên hoặc nghi vấn không

ngừng vang lên. Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm quay mặt nhìn

nhau.

Đều biết rõ trong số thí sinh tất nhiên sẽ có một người gặp may mắn, nhưng

không nghĩ đến người đó có thể là một trong mấy người mình, bọn họ còn đang

chờ đợi nhìn xem người nào có thể gặp được vận may tốt như vậy, không ngờ

rằng lại chính là lão Thập Ngũ, trong lúc nhất thời bọn họ khó thể tin được.

Đừng nói tới bọn họ, ngay chính bản thân Dữu Khánh cũng không thể tin được

mình có thể có vận may tốt như vậy, vừa cảm thấy mình là người may mắn đó,

nhưng cũng không dám vui mừng quá sớm, sợ gây ra trò cười, hắn chỉ có thể

ngập ngừng hỏi Vũ Thiên, “Đây là?”

Vũ Thiên lần nữa nhìn nhìn chính diện thẻ bài, gã cũng có chút do dự, cũng có

phần không dám xác định, bởi vì khi Tông môn chế tạo thẻ bài, vì để đảm bảo

giữ được một mức độ bảo mật nhất định nên trước đây vẫn không có tiết lộ

thông tin gì về thẻ bài cho nhân viên trên các ngọn núi biết, hơn nữa, đây là lần

đầu tiên gã tham gia vào một hoạt động như vậy, do đó gã cũng không có kinh

nghiệm liên quan.

Gã chỉ có thể quay sang nhìn Tôn sư thúc ở một phía sang để xin giúp đỡ, đưa

mặt thẻ bài về phía đó cho ông ta nhìn thấy.

Mặt không biểu cảm, Tôn Liên Tinh tức thì cất cao giọng nói: “Không có chữ

số thì không có thứ tự thi đấu, nghĩa là không có đối thủ, không cần phải thi đấu

vòng đầu tiên, trực tiếp vào vòng trong!”

Ngay sau khi quyết định được công bố, tất cả các lời bình luận lung tung lập tức

biến mất, một trận âm thanh khác rộ lên.

“Tên này vận may thật quá tốt.”

“Người này là ai a?”

“Vừa rồi mới hô tên, hình như là Trương Chi Thần gì đó.”

“Không sai, nghe nói hắn là Đại tiễn sư của Long Quang tông.”

“Đại tiễn sư mà chạy tới tham gia Triêu Dương đại hội sao?”

Tại trong đám đông, mấy người Thiện Thiếu Đình, Triệu Khuynh, Tiêu Trường

Đạo, Ngô Dung Quý quay mặt nhìn nhau, nhất là hai người sau, sự ước ao bộc

lộ rõ trong lời nói, ánh mắt của bọn gã thậm chí còn lộ rõ sự ganh tỵ.

Đã được xác nhận, Nam Trúc ở trong đám người lập tức vui mừng không thôi,

nhịn không được cười hắc hắc, “Vận may của Lão Thập Ngũ, thật sự là không

ai bì nổi.”

Từ trước đến nay vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, lúc này Mục Ngạo Thiết cũng hiểu

ý toát ra nụ cười, nhàn nhạt hùa theo một câu, “Ngẫu nhiên gặp may một lần

cũng không có gì.”

Ngay cả là Bách Lý Tâm, cũng nhịn không được tắc lưỡi một tiếng.

Ở trên sân khấu, Dữu Khánh trước tiên sững sờ một chút sau đó bật cười, nhìn

phản ứng của mọi người dưới sân khấu liền biết rõ mình đã trở thành đối tượng

ước ao đố kị của rất nhiều người, còn không biết xấu hổ, nhấc tay vuốt vuốt

chút ria mép lún phún, cũng thầm khen mình vận may tốt.

Vũ Thiên rút phi tiêu ra khỏi mộc bài, treo phi tiêu lên trên chiếc đinh có

khoảng trống, mộc bài thì đưa cho Dữu Khánh.

Dữu Khánh cầm lấy thẻ bài, tung người nhảy trở về chỗ, vừa trở lại trong đám

người đầy vẻ ước ao, Nam Trúc lập tức chụp lấy tấm thẻ bài trên tay hắn cầm

vào tay lật xem, lại còn thỉnh thoảng cất tiếng cười hắc hắc mấy tiếng.

Khi người tiếp theo lên sân khấu, đa số người lập tức lại tập trung tinh thần, tiếp

tục quan tâm xem đối thủ của mình sẽ là ai.

Không bao lâu sau, Mục Ngạo Thiết cũng được gọi lên, cầm lấy một tấm mộc

bài với con số “Mười ba” quay về chỗ.

“Di, hình như lúc trước đã có người lấy được con số mười ba này rồi.” Nam

Trúc cau mày lẩm bẩm một câu.

Mục Ngạo Thiết lập tức cùng với gã nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm vị đối thủ

kia, loại chuyện thi đấu luận võ này, tự nhiên là nên biết người biết ta mới có

thể có nhiều cơ hội thắng hơn.

Dữu Khánh lại thuận tay cầm lấy tấm thẻ bài của lão Cửu, lật xem, so sánh với

tấm thẻ bài nhẵn nhụi trên tay mình, ngón tay hắn sơ sờ chữ viết lõm vào ở mặt

kia của mộc bài, trên mặt dần dần hiện ra vẻ suy tư.

Cầm lấy vật thật so sánh với nhau, hắn dường như có được gợi ý gì đó.

Sau đó, ánh mắt hắn quét nhìn lư hương lớn lượn lờ khói đen trước bàn bày đồ

cúng tế, rồi lại nhanh chóng nhìn chăm chú vào những chiếc thẻ bài cắm phi

tiêu treo trên bức vách phía trên sân khấu.

Hắn vẫn nhớ kỹ âm thanh vang vọng khi phi tiêu bắn trúng lên trên thẻ bài lúc

trước, thẻ bài treo tại trên bức vách làm nền, âm vang vừa là có tiếng phi tiêu

bắn trúng cũng có tiếng thẻ bài va chạm vào bức vách khi sau bị bắn trúng.

Vấn đề then chốt nằm tại nơi này, thời điểm khi thẻ bài va đập vào bức vách,

ngay cả dòng khí yếu ớt cũng khó qua, cho nên ngay cả là người tu luyện Quan

Tự quyết như hắn cũng bỏ qua việc điều tra, nhưng trong khoảnh khắc sau khi

thẻ bài bị bắn trúng vỗ đập vào bức vách thì có khả năng tình hình sẽ khác,

trong nháy mắt đó, dòng khí phản chấn phân tán ra có xuyên qua khoảng không

giữa những thẻ bài khác và bức vách hay không chứ?

Con số trên các thẻ bài khác nhau, cũng giống như địa hình núi non chập trùng

trên mặt đất không giống nhau, gió thổi qua sẽ tạo ra các dòng khí hỗn loạn

khác nhau.

Giống như hai tấm thẻ bài trên tay, một tấm có dấu vết khắc chữ số, một tấm

nhẵn nhụi gọn gàng.

Đáng tiếc, nhận được gợi gợi ý quá muộn, vòng phóng phi tiêu này đã kết thúc,

tạm thời không thể kiểm chứng một số suy nghĩ của mình, chỉ có thể chờ đợi

lượt chọn thăm vòng thứ hai rồi nhìn kỹ hơn thử xem, bởi vì mình khẳng định là

có cơ hội tham gia đợt chọn thăm thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK