không hiểu rõ lắm vì sao Đồng Tại Thiên lại nổi giận như vậy.
Từ Phượng Cập nằm trên mặt đất mở to đôi mắt, đã không còn hơi thở, vẻ bi
phẫn đọng lại trên gương mặt không thể tiêu tan.
Ở bên trong thần miếu lộ ra một cái đầu, đó là Cung Tự Đình, gã vẫn luôn ngồi
ở đó giống như một tên ăn mày, gã tự nhiên là nhận biết Đồng Tại Thiên. Lúc
trước, khi nơi đây vẫn còn do Phi Ưng bang kiểm soát, bọn họ từng có gặp mặt
tại nơi đây, gã biết rõ Đồng Tại Thiên chính là nội gian mà bang chủ xếp vào
Hạt Tử bang.
Vị này chạy tới đây giết chết Từ Phượng Cập là có ý gì? Trong mắt Cung Tự
Đình tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
Thấy Từ Phượng Cập quả thực đã chết rồi, Đồng Tại Thiên mới rút kiếm cho
vào vỏ, xoay người lại, ánh mắt cũng nhìn thấy Cung Tự Đình với dáng vẻ vô
cùng chật vật, nhưng làm như không nhìn thấy, gã trực tiếp đi tới trước mặt đám
người Dữu Khánh, dừng lại và ngay mặt giải thích, “Sau khi các ngươi gia nhập
vào Hạt Tử bang, căn cứ lời nói và việc làm của Từ Phượng Cập và Tào Định
Côn, ta liền nghi ngờ bọn họ muốn lợi dụng các ngươi đi cắn Phi Ưng bang một
cái. Lúc đó ta đã cảnh báo bọn họ, nói bọn họ không nên vì hận thù cá nhân của
bản thân mà để cho các ngươi đi chết một cách vô ích. Nhưng bọn họ nhất
quyết khẳng định nói ta đã suy nghĩ nhiều.
Tối hôm qua, khi cô ta tìm đến ta thì còn nói là gặp phải Phi Ưng bang tập kích,
cho nên tử thương nặng nề, lúc đó ta đã nghi ngờ có thể cô ta đang gạt ta. Bây
giờ nghe các ngươi nói tới việc tiền hậu giáp kích gì đó, nói Tào Định Côn đã
bỏ chạy, ta liền biết đôi nam nữ khốn nạn này vẫn làm như vậy. Nghĩ đến những
huynh đệ cũ kia đã phải chết oan chết uổng, không giết mụ tiện nhân này ta thực
sự khó tiêu mối hận trong lòng.”
Các thành viên Tân Hạt Tử bang quay mặt nhìn nhau, thì ra là có chuyện như
vậy.
Cung Tự Đình ở tại cửa vào thần miếu nghe gã nói như vậy, đôi mắt nháy nháy,
nghi hoặc, trầm tư suy nghĩ gì đó.
Đồng Tại Thiên lại nói chân thành: “Tại Thiên Tích sơn này, các ngươi đều là
người mới đến, rất nhiều chuyện các ngươi cũng không rõ ràng, ta giết chết cô
ta cũng là vì không muốn để cho các ngươi tiếp tục bị cô ta lừa gạt. Tương tự
như vậy, bất kể Tào Định Côn đã chạy đi đâu, nếu như hắn còn quay lại, các
ngươi nhất quyết không thể tin chuyện ma quỷ của hắn, nhất định không thể để
cho hắn điều khiển, bởi vì Hạt Tử bang đã tan rã rồi, các ngươi có thể cởi bỏ bộ
y phục này trên người xuống, giải tán tìm nơi nương tựa khác.”
Một đám thành viên Tân Hạt Tử bang quay mặt nhìn nhau, nhận thấy người đàn
ông này thực sự rất hiệp nghĩa, ít nhiều sinh lòng kính trọng.
Con người là như vậy, chỉ cần cảm thấy người nào đó tốt với mình, tự nhiên sẽ
có hảo cảm với đối phương.
Như vậy vẫn chưa hết, Đồng Tại Thiên lại nhìn chăm chú về phía Cung Tự
Đình trông như tên ăn mày tại cửa vào, “Nếu như ta không nhầm, đó hẳn là tả
hộ pháp Cung Tự Đình của Phi Ưng bang a?”
Cung Tự Đình trong lòng kinh nghi, không biết vị này nhắc tới tên mình làm gì.
Mọi người cũng dồn dập quay đầu lại nhìn gã một cái, cuối cùng Dữu Khánh
cũng lên tiếng, “Không sai, chính là hắn.”
Đồng Tại Thiên nói: “Thật kỳ lạ, các ngươi đã giao chiến với Phi Ưng bang rồi,
tại sao Phi Ưng bang lại không biết hắn rơi vào tay các ngươi? Nói chung, các
ngươi phải cẩn thận, không biết vì sao, Phi Ưng bang dường như vô cùng coi
trọng người này, bọn họ đang ồn ào tìm kiếm người này, thậm chí có thông tin
nói rằng, bọn họ còn nhờ cậy bang phái khác hỗ trợ tìm kiếm, nếu như để cho
Phi Ưng bang biết rõ hắn ở trong tay các ngươi, tất nhiên sẽ tìm tới, thậm chí có
khả năng tập hợp bang phái khác, liên thủ với nhau đến đây.”
Nghe nói như vậy, trong lòng mọi người đều lộp bộp giật mình, nhưng có vị
bang chủ Dữu Khánh tại đây, bọn họ đúng là không sợ Phi Ưng bang tới tìm,
cũng đoán chắc Đoạn Vân Du sẽ không tiết lộ bí mật sâm Kỳ Lân ra ngoài.
Nhưng bọn hắn nghĩ ngàn nghĩ vạn, chính là không nghĩ tới Đoạn Vân Du sẽ
tập hợp thế lực khác cùng đến đây, nếu là như vậy, bọn hắn chưa chắc đã có thể
giữ được nơi này.
Đồng Tại Thiên âm thầm quan sát phản ứng của mọi người, biết rõ mục đích
của mình đã đạt được, đạo lý lúc căng lúc chùng, thế lửa đến đây là đủ rồi, gã
liền chắp tay với mọi người, nói: “Bọn ta dù chưa là cộng sự, nhưng cũng tính
là từng mặc một bộ đồng phục, hôm tay từ biệt, mong chư vị tiền đồ suôn sẻ,
Đồng mỗ tạm biệt các vị!”
Dứt lời, bộ dạng như vẻ lời nói dừng ở đây, mọi người tự giải quyết cho tốt, rồi
không chút do dự, xoay người rời đi, không hề có ý dừng lại, đi rất dứt khoát.
Mọi người ngây ngẩn nhìn theo, tâm tình khác lạ, đều nghe nói tại Thiên Tích
sơn lòng người hiểm ác, nhưng lại có người đàn ông phân rõ đúng sai như vậy,
có thể thấy không có gì là tuyệt đối.
Trước sự ra đi của một người hiệp nghĩa như thế, trong lòng mọi người nhất
thời cảm thấy có phần mất mát.
Ngồi tựa ở cửa vào, Cung Tự Đình mắt nháy nháy, ánh mắt lấp lóe, có phần
không hiểu Đồng Tại Thiên đang xướng cái gì.
Mạt Lỵ tiến lên một bước, áp sát bên tai Dữu Khánh, nói: “Chúng ta biết rất ít
tình huống tại Thiên Tích sơn này, vừa lúc thiếu một người có kinh nghiệm.”
Không cần cô ta nhắc nhở, Dữu Khánh cũng đang cân nhắc việc này, nghe cô ta
nói như vậy thì đưa ra quyết định nhanh hơn mà thôi, hắn hướng về phía bóng
lưng rời đi, cất cao giọng nói: “Tiên sinh dừng bước.”
Đồng Tại Thiên đang rời đi, lưng quay về phía mọi người, nghe tiếng gọi dừng
lại, trên mặt hiện ra nụ cười, gã biết rõ sự việc đã thành công.
Mục đích gã tới nơi này, chính là phụng mệnh Đoạn Vân Du tìm cách thâm
nhập vào trong đám người này.
Ý đồ của Đoạn bang chủ rất đơn giản, nếu bên này đã có cao thủ, nhất thời
không thể tranh đạt, vậy thì không ngại thuận thế đưa thuyền, trước tiên để cho
những người này hỗ trợ tìm kiếm, phe mình có thể chơi trò bọ ngựa bắt ve
hoàng tước ở phía sau.
Để đạt được mục đích này, đương nhiên phải cài được tai mắt của mình vào
trong đó, nắm giữ tình hình, tránh để mất khả năng kiểm soát tình huống, và
Đồng Tại Thiên chính là tai mắt đó.
Đây cũng là lí do vì sao gã lừa Từ Phượng Cập đến giết ở tại đây, gã muốn dùng
máu của Từ Phượng Cập để đổi lấy sự tin tưởng của những người này, muốn
dùng máu của Từ Phượng Cập đề trải đường cho gã tiến vào trong đó.
Cũng không còn có cách nào khác, một mình gã mạo muội đến đây xin gia nhập
vào, người ta chưa chắc đã chấp nhận, cho nên gã chỉ có thể lấy tính mạng của
Từ Phượng Cập để trài đường, đổi lấy hảo cảm của những người này.
Nói Phi Ưng bang tập hợp thế lực khác đang tìm kiếm Cung Tự Đình, cho dù
không nhìn thấy Cung Tự Đình, gã cũng sẽ kéo tới trên đề tài này, mục đích
chính là tạo ra một mức độ áp lực nào đó, khiến cho những người này phải suy
nghĩ, để cho một người biết rõ tung tích của Cung Tự Đình rời đi rốt cuộc có
thích hợp hay không, có để lộ bí mật hay không.
Đã có hảo cảm rồi, lại cân nhắc tới lợi và hại, những người này sẽ quyết định
như thế nào, cơ bản đã nằm trong dự tính.
Cho dù những dự tính này chỉ là suy nghĩ của gã, dù những người này vẫn
không giữ gã lại, Đoạn bang chủ vẫn có phương án dự phòng.
Đó chính là khi gã vừa rời đi nơi đây thì phát hiện thấy người của Phi Ưng
bang, sau đó bị truy sát chạy trốn về nơi này, báo nguy hiểm cho những người
này.
Bên ngoài có nguy hiểm, gã tự nhiên sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi đây, tiếp
theo tự nhiên sẽ dễ dàng dung nhập vào trong đám người này.
Đương nhiên, nếu không thực sự cần thiết thì gã và Đoạn Vân Du đều không
muốn thực hiện phương án dự phòng, có thể làm đơn giản sẽ không cần thiết
phải phiền phức, sự việc làm nhiều rất dễ sinh ra rắc rối.
Nói chung, yêu cầu lớn nhất của Đoạn bang chủ đối với gã là không thể chủ
động yêu cầu xin gia nhập, mà phải là bị động gia nhập, cần phải được những
người này chủ động mời nhập bọn.
Vì vậy, gã rời đi rất dứt khoát, không có chút ý định ở lại nào, đây cũng là đạo
lý lúc căng lúc chùng mà Đoạn Vân Du dặn dò khi bày mưu đặt kế cho gã.
Bây giờ nghe tiếng gọi to của Dữu Khánh, gã biết rõ kế hoạch của bang chủ đã
có hiệu quả, trong lòng không thể không âm thầm cảm thán, thủ đoạn của bang
chủ quả nhiên là cao minh!