tụ, Nam Trúc xen lẫn trong đám người bên đó lại làm như không có quen biết gì
với bọn hắn.
Dữu Khánh thật sự bị làm cho hồ đồ, không biết có chuyện gì xảy ra, Nam Trúc
chưa chủ động đưa ra biểu thị gì, hắn cũng không dám hành động vội vàng, hắn
biết trong đó tất có kỳ hoặc gì đó.
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm thỉnh thoảng cũng quay nhìn phản ứng của
Dữu Khánh, muốn biết có chuyện gì?
Đồng Tại Thiên nhịn không được, hỏi, “Bang chủ, ngươi không phải muốn tìm
tên mập đó sao?”
Dữu Khánh thuận miệng trả lời: “Cẩn thận không có sai. Lời của Tiểu Thanh cô
nương cũng là một sự nhắc nhở.”
Nói đến Tiểu Thanh, lúc này, Tiểu Thanh đang lẻ loi một mình đứng tại cửa vào
cung điện, nhìn đám người Thân Vô Không đi ra ngoài, cô ta vẫn duy trì cảnh
giác như cũ.
Nhìn thấy Thân Vô Không và Ngụy Ước đi đến, thủ hạ tâm phúc Giang Khoát
của Thân Vô Không, thủ hạ tâm phúc Vinh Dật của Ngụy Ước đều nhanh chóng
dẫn bang chúng đến bái kiến.
Trầm Kim Thiền và Cô Dương cũng nhấc tay ra hiệu cho thủ hạ không cần
khách sáo, cũng đi đến gần.
Mấy bang chủ vừa chạm mặt nhau, sau mấy câu khách sáo, Thân Vô Không lập
tức kinh nghi bất định hỏi: “Cô bang chủ, Trầm bang chủ, các ngươi không phải
đã bị Cửu vĩ hồ trong thung lũng bắt đi rồi sao? Tại sao lại bình yên vô sự trở về
rồi?”
Cô Dương vẻ mặt may mắn nói: “Nói đến việc này, còn phải cảm tạ các ngươi
a.”
“Cảm tạ chúng ta?” Thân Vô Không kinh ngạc không hiểu, quay nhìn xung
quanh, phát hiện thấy những người khác cũng lộ ra vẻ nghi hoặc giống như
mình.
Ngụy Ước trực tiếp hỏi: “Cô bang chủ, xin chỉ giáo cho?”
Cô Dương hỏi: “Không phải các ngươi đã phái một con côn trùng đến gây rối
sao?”
“Côn trùng đi gây rối?” Rất nhiều người cất lên lời nghi vấn tương tự nhau.
Cô Dương mô tả rõ thêm, “Nho nhỏ, một con côn trùng biết bay.”
Nghe được lời này, Liên Ngư đang thờ ơ quan sát lập tức biết rõ là đang chỉ con
côn trùng nào, nàng ta tận mắt nhìn thấy Đầu To trở về, cũng nhìn thấy cảnh
Đầu To viết chữ lên mặt đất, lúc đó đã đoán được Đầu To đã đi qua Trấn Linh
chung, nàng ta vô thức liếc nhìn đám người Dữu Khánh một cái.
Đầu To đã cứu những người này trở về? Dữu Khánh nghi hoặc, theo bản năng
dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nam Trúc, muốn có được đáp án.
Nhưng nhìn thấy Nam Trúc rất kín đáo hơi lắc đầu, và chu môi về phía Cô
Dương đang nói chuyện, Dữu Khánh tức thì âm thầm giật mình, lão Thất nói Cô
Dương nói láo!
Vốn vẫn luôn quan tâm chú ý tới Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết tự nhiên liền hiểu
là có ý gì, ngay cả Bách Lý Tâm cũng hiểu được.
Mấy người không hiểu chính là, Nam Trúc đã biết Cô Dương đang nói dối, vì
sao không công khai vạch trần?
Mà phản ứng của hầu hết mọi người tại hiện trường càng trở nên khó hiểu,
Ngụy Ước hỏi: “Côn trùng gì? Cô bang chủ, có thể nói rõ ràng ra không?”
Cô Dương nhìn nhìn đám người Tinh Nguyệt bang của mình ở xung quanh,
thấy vẻ mặt Tạ Nhi cũng ngơ ngác không hiểu, bản thân không khỏi cảm thấy
có chút nghi hoặc.
Trầm Kim Thiền chợt lên tiếng giải thích: “Chúng ta bị vây ở trong tay Cửu vĩ
hồ, đang liều mạng thi pháp ngăn cản tà khí xâm nhập, trong lúc chúng ta cảm
thấy bị hành hạ dữ dội thì đột nhiên có một con côn trùng bay đến quấy rối,
khiến cho Cửu vĩ hồ xuất thủ truy bắt, Cửu vĩ hồ vừa hành động liền kinh động
đến con Tam Túc ô đang trấn áp Cửu vĩ hồ, Tam Túc ô lập tức xuất thủ tăng
mạnh mức độ trấn áp, làm cho Cửu vĩ hồ không đủ sức lực tiếp tục khống chế
chúng ta, vì vậy mới để cho chúng ta lợi dụng sơ hở trốn thoát, rồi dẫn đến cảnh
bị đám tà vật truy sát vừa rồi.”
Thân Vô Không hoài nghi hỏi: “Ngay cả các ngươi còn không làm gì được Cửu
vĩ hồ, bị nó giam giữ lại, chỉ một con côn trùng liền có thể lay chuyển nó?”
Trầm Kim Thiền khoát tay áo, thể hiện lời này sai rồi, “Con côn trùng đó có thể
phun ra đốm lửa và có tu vi nhất định, thuật pháp mà nó biết có tác dụng khắc
chế nhất định đối với tà vật. Chính vì nguyên nhân đó, nó mới có thể may mắn
chạy thoát.”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau không nói nên lời, có thể phun ra tia
lửa nhỏ chắc hẳn là Đầu To, còn nói cái gì mà nó có tu vi nhất định thì có vẻ vô
nghĩa, xem ra đám người này có thể thật sự có vấn đề.
Trong mắt Liên Ngư lóe lên nét kinh ngạc, nàng ta khó thể tưởng tượng được
một con côn trùng lại có thể lợi hại như vậy, côn trùng có thể tu luyện là rất
hiếm thấy, ít nhất, trong Tu Hành giới hiện tại chưa từng nghe nói qua, huống
hồ còn có thể quấy nhiễu Cửu vĩ hồ. Con côn trùng đó rất không đơn giản a.
Thân Vô Không không thể không nhìn về phía thủ hạ tâm phúc Giang Khoát
của mình, người cũng vừa mới trốn thoát về từ trong tay Cửu vĩ hồ. Giang
Khoát gật đầu, thể hiện đúng là như thế.
Ánh mắt Cô Dương quét nhìn về phía mọi người, “Không biết con côn trùng đó
là do nhà ai sai phái, mong rằng có thể cho phép bọn ta cảm tạ ân cứu mạng.”
Mấy người Dữu Khánh không hé răng, cho dù Đầu To thực sự cứu người, bọn
hắn cũng không muốn Đầu To nhận danh tiếng này.
Một ít người của Hạt Tử bang và một số người của Phi Ưng bang lúc trước khi
bị vô số tà vật tấn công ở quanh thung lũng, lúc đó bọn họ tụ tập tại xung quanh
Dữu Khánh, hình như có nhìn thấy một con côn trùng bay quanh bên người Dữu
Khánh cùng xuất thủ, bọn họ theo bản năng liếc nhìn về phía Dữu Khánh, thấy
Dữu Khánh không có hé răng, bọn họ cũng không tiện lắm miệng.
Cau mày suy nghĩ một hồi, Ngụy Ước nói: “Các ngươi và chúng ta một đường
đi tới, hẳn đều biết rõ, chúng ta làm gì có con côn trùng nào, hơn nữa còn là một
con côn trùng thần bí như thế. Nếu như thật sự có, có lẽ nó vốn thuộc về bên
trong tiên phủ này. Các ngươi muốn cảm tạ, e rằng phải hỏi Tiểu Thanh cô
nương thử xem.”
Khi ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiểu Thanh đứng tại cửa vào
cung điện thì chợt có một gã thành viên Trấn Sơn bang cất lời với giọng điệu
ngập ngừng: “Bang chủ, bên người Chu bang chủ Hạt Tử bang hình như có một
con côn trùng như vậy.”
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn đến gã, rồi sau đó có rất nhiều ánh mắt
quay sang nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, nhất là đám người mới chạy
thoát về từ chỗ Cửu vĩ hồ, trong ánh mắt dường như toát ra một vẻ khát vọng
khó thể giải thích, duy chỉ có Nam Trúc là vụt cau mày lại.
Lời này khiến cho Dữu Khánh giật mình hoảng hồn, hắn lập tức phun một tràng
lên thân kẻ đã kéo hắn vào, “Ngươi là ai nha, mắt mù đánh rắm gì vậy? Đừng
có cắn bậy như chó điên vậy, uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói, ta làm gì có con côn
trùng nào. Cả nhà ngươi đều là côn trùng.”
Người đó tức thì bị làm cho lúng túng, gã cũng có chút hoài nghi phải chăng
mình đã lắm miệng rồi.
Ngay trước mắt bao nhiêu người, Ngụy Ước làm sao có thể đứng nhìn huynh đệ
của mình tùy ý bị người khác giáo huấn mà không nói lời nào, lập tức đứng ra
làm chỗ dựa cho huynh đệ bang mình, “Chu bang chủ, chỉ nói theo thực tế,
ngươi có cần phải mắng chửi người không?”
Lúc này, Cô Dương nhấc tay ta hiệu cho hai bên không cần phải cãi nhau, “Chu
huynh đệ, trước tiên để cho người ta nói ra rõ ràng đã, có phải là hiểu lầm hay
không cứ giải thích rõ ràng ra không liền biết sao.” Tiếp đó bà ta lại ra hiệu cho
người chỉ chứng Dữu Khánh tiếp tục nói.
Người đó dè dặt cẩn thận nhìn vẻ mặt Ngụy Ước, gã đã không dám tiếp tục tùy
tiện mở miệng, phải nhìn xem ý củ bang chủ nhà mình rồi mới hành động.
Nhưng Dữu Khánh không muốn gã ta tiếp tục mở miệng nữa, hắn trực tiếp vung
kiếm trong tay chỉ thẳng về phía gã, quát to, “Ai dám giội nước bẩn lên người
lão tử, cừu hận này bất cộng đái thiên, tuyệt đối không buông tha!”
Lời này đúng là khiến cho người đó trong lòng có chút thấp thỏm bất an, gã hối
hận mình không nên lắm miệng, ít nhất là không nên nói rõ ra.
Ngụy Ước thì liếc mắt khinh bỉ, xì một tiếng xem thường, ngoắc tay với Dữu
Khánh, “Tới đi, ngươi tới đây, tuyệt đối không buông tha cho ta xem nào.”
Đánh không thắng người ta, có thể động miệng cần gì phải động thủ, ta không
có ngốc nha, Dữu Khánh kiên quyết không đi qua, nói: “Ngụy bang chủ, ngươi
ngốc nha, nếu ta thật sự có thể lay chuyển Cửu vĩ hồ, còn có con côn trùng nào
đó có thể thoát thân khỏi tay Cửu vĩ hồ, ngươi còn dám nói với ta lời như vậy
sao? Lúc này ta đã phóng đến xử lý ngươi rồi!”
Nghe được những lời này, rất nhiều người trầm tư suy nghĩ, đều cảm thấy lời
hắn nói có lý, nếu có được thực lực như vậy, dọc đường đi này hắn thực sự
không cần phải để bị mọi người áp chế, ngay cả Ngụy Ước cũng không khỏi
suy nghĩ lại, vô thức mà quay nhìn về phái thủ hạ của mình.
Dữu Khánh thuận thế bổ thêm một đao, “Theo ta thấy, thủ hạ này của ngươi
không phải là thứ gì tốt, không chừng còn là gian tế mà người khác xếp vào bên
cạnh ngươi, cần trừng trị hắn!”
Người đó giật nảy mình, vội vàng xua xua tay với Ngụy Ước, thể hiện không
có.
Trầm Kim Thiền chợt lên tiếng nói: “Ta nói nha Chu bang chủ, có vẻ ngươi rất
sợ người ta nói ra hết nha?”
Dữu Khánh gào lên kỳ quái: “Ta sợ cái gì? Ta có gì phải sợ? Ta chỉ lo lắng có
kẻ có ý đồ gây rối gây xích mích quan hệ giữa chúng ta. Các ngươi không thấy
kỳ quái sao, trong tình cảnh bây giờ, không nghĩ cách làm sao rời đi, vì sao cứ
phải bám lấy chuyện một con côn trùng không bỏ qua chứ?”
Trầm Kim Thiền lạnh lùng nói: “Có thể khắc chế yêu tà, đích thân Cửu vĩ hồ
xuất thủ cũng không bắt được, loại côn trùng này có lẽ có thể giúp chúng ta rất
nhiều việc. Chẳng lẽ không đáng giá quan tâm sao?”
Nghe nói như vậy, đang đứng tại phía bên cửa vào cung điện, ánh mắt Tiểu
Thanh sáng lên, nhịn không được bước xuống bậc cấp.
Ánh mắt Liên Ngư lấp lóe, cảm thấy mình đi theo đám người Dữu Khánh là
đúng rồi, mấy tên này quả nhiên là đến có chuẩn bị.
Ngụy Ước lập tức hỏi gã thủ hạ đó, “Có cái gì nói cái đó, cứ yên tâm mạnh dạn
nói ra những gì ngươi biết.”
“Nói đi! Ngươi cứ việc nói đi!” Dữu Khánh lớn tiếng hùa theo, đồng thời kéo
kéo hai ống tay áo lên, đung đưa kiếm trong tay chỉ vào người đó, uy hiếp,
“Nếu dám nói bậy một câu, không ai có thể bảo vệ được ngươi!”
Liên Ngư ở một bên không khỏi mỉm cười, khí thế vị này thoạt nhìn rất hung
hăng, nhưng trong mắt người biết tình hình như nàng ta, tất cả đều chỉ là ngoài
mạnh trong yếu, có cảm giác như đang giãy giụa hấp hối.
Người đó của Trấn Sơn bang mặc dù hối hận nhưng cũng không muốn để cho
bang chủ của mình hiểu lầm, việc đã đến nước này, gã đành phải nói ra điều
mình phát hiện được, “Bang chủ, lúc trước, tại khu vực gần thung lũng, khi
chúng ta bị tà vật vây công, ta phát hiện thấy tình hình cái chết của một số yêu
tà có phần giống với đằng điệt phía bờ hồ bên kia.”
Ngụy Ước chưa hiểu, hỏi lại: “Đằng điệt nơi bờ hồ?”
Người đó đáp: “Vâng, chính là nơi bờ hồ mà chúng ta thấy sau khi đi qua chín
thông đạo, giết chết Thiềm vương. Sau khi không nhìn thấy mấy người Chu
bang chủ đâu nữa, trong lúc chúng ta đang tìm bọn họ thì đột nhiên phát hiện
thấy phía dưới vách đá bờ hồ có động tĩnh đánh nhau, sau đó xuất hiện thi thể
Đằng điệt trên người có vết ánh sáng đỏ, giống như bị đốt cháy.”
Nghe được những lời này, đám người từng đã trải qua chuyện đó đều nhớ tới.
“Lúc trước, khi bị tà vật vây công, trong tình thế cấp bách, ta vô tình phát hiện
thấy tà vật xung quanh Chu bang chủ cũng có kiểu chết như thế, nhớ tới tình
hình đằng điệt bị chết, ta nhịn không được có phân tâm chú ý nhiều một chút,
mơ hồ nhìn thấy một con côn trùng biết bay người tỏa ra ánh sáng đỏ. Lúc đó ta
đã cảm thấy quái lạ, nhưng trong tình hình căng thẳng ta cho rằng mình đã nhìn
lầm, cho rằng đó là đốm lửa, cho rằng là thuật pháp gì đó của Chu bang chủ.
Bây giờ nghe mấy người Cô bang chủ nói như vậy, thuộc hạ mới đột nhiên nhớ
lại, lúc đó hẳn là không nhìn lầm.”
Dữu Khánh lập tức bồi một câu, “Ngươi mắt mù sao? Lúc bị vây công thì ta
cũng phát hiện thấy kiểu chết dị thường đó, ta cũng cho rằng là công pháp hỏa
tính của ai đó. Tại sao ta không thấy con côn trùng nào? Cho dù có, có lẽ nó là
côn trùng bản địa của Bồng Lai sơn, chuyên nhằm vào tà vật. Nếu ta có con côn
trùng như vậy, ta đã xử lý các ngươi từ lâu rồi.”
Người đó nhịn không được phản bác lại một câu, “Vậy giải thích như thế nào về
kiểu chết giống nhau của con cự điệt bên bờ hồ? Vì sao Chu bang chủ cũng
đúng lúc có mặt tại hiện trường?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, đứng trên bậc cấp đại
điện, ánh mắt Tiểu Thanh lấp lóe, hình như cũng đang hồi tưởng lại tình hình bị
chết của con Đằng điệt trong động quật bên bờ hồ.