Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A a, mau nhìn kìa, hình như lại có người bị bắt tới rồi.”

Đang đứng buồn chán trên bãi đất bằng, Nam Trúc chợt thấy lại có người đang

đi lên, vội vàng nhắc nhở những người xung quanh cùng xem trò vui.

Dữu Khánh thuận miệng bồi một câu, “Cũng có khả năng là tới thăm tù.”

Vừa mới nói xong, ánh mắt hắn liền nhìn chằm chằm tới.

Nam Trúc há mồm a một tiếng, “A Lạc Công, còn người kia là…”

Gã còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, nhân viên Thiên tộc dẫn hai người đến,

một người là A Lạc Công, một người khác tóc dài phủ vai toát ra vẻ hoang dã,

nhìn rất quen, liếc mắt liền có thể nhận ra được đó là Ngô Hắc, nhưng gã vẫn

cảm thấy khó thể tin nổi, Ngô Hắc tự nhốt mình, xưa nay không rời U Giác Phụ,

làm sao có thể chạy đến nơi này?

Khi nhóm người đi càng ngày càng đến gần, dần dần chứng minh được bọn hắn

không có nhìn lầm.

Hướng Chân đã nhận ra được sự khác thường của ba vị sư huynh đệ bên cạnh,

gã ta nhận thức được người đi cùng với A Lạc Công tới đây không phải người

bình thường.

Đám người Thiên Vũ, Trì Bích Dao, Thiện Tri Nhất, Tô Bán Hứa cũng lần lượt

nhìn chăm chú về phía người đến, quan sát.

Hai nhóm người bị tra tấn thì không có tâm trạng quan tâm đến những điều này,

bọn họ bị thương tương đối nặng, để đứng vững trong ô kẻ đã là chuyện miễn

cưỡng, luôn trong tình trạng đau đớn khổ sở, đâu còn có tâm tư quan tâm tới

chuyện khác.

A Lạc Công đảo mắt thoáng quan sát hiện trường, sút chút nữa giật nảy mình,

mặc dù kiến thức của lão ta không rộng rãi lắm, nhưng cấp độ của một chút kiến

thức đó lại khá cao, lão ta đều đã gặp qua hầu hết những nhân vật cấp cao tại

đây, lão ta không ngờ rằng ngay cả Thiên Vũ và Trì Bích Dao cũng bị vạch đất

giam giữ tại nơi này.

Sau khi đã xác định người đứng trước mặt mình chính là Ngô Hắc, Nam Trúc

nhịn không được hỏi: “Đại Hắc, sao ông lại tới đây?”

Ngô Hắc không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hướng Chân, không biết

người này là ai, vì sao lại bị giam chung một chỗ với mấy người Dữu Khánh, y

quay nhìn mấy nhóm người khác bị tách ra giam cầm tại những khu vực khác

nhau.

“Các ngươi nhanh nhanh một chút.” Nhân viên Thiên tộc đưa người đến nơi,

ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

Ngô Hắc bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Có thể để cho ta nói chuyện riêng với hắn

mấy câu được không?”

Ngón tay y chỉ về phía Dữu Khánh, y không biết gì về Hướng Chân nên không

yên tâm đối với gã ta, y đương nhiên cũng biết trong số mấy sư huynh đệ, ai là

người có thể quyết định.

Y coi như là muốn nói cái gì liền nói cái đó, không có quanh co lòng vòng gì cả.

Khi nghe được lời này, không nói đến Dữu Khánh, ngay cả Nam Trúc và Mục

Ngạo Thiết đều ý thức được Ngô Hắc tới đây không đơn giản chỉ là tới thăm,

chuyện gì có thể khiến cho một người luôn ru rú trong nhà như vị này phải từ

rất xa chạy tới đây? Thần sắc mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Vị nhân viên Thiên tộc kia dừng bước, xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ không

vui.

Cũng may mà A Lạc Công vẫn rất nỗ lực phối hợp, vội lên tiếng nói: “Là Đông

cô cho phép chúng ta tới thăm.”

Lời này đã có tác dụng, vị nhân viên Thiên tộc chỉ tới một chỗ trống phía góc

khu đất bằng, “Không thể đi xa.”

A Lạc Công vội nắm tay lại đặt lên trái tim, bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất.

Dữu Khánh không có khách khí, lập tức nhấc chân nhảy ra ô kẻ giam cầm,

khiến đám người bị giam cầm của các phương khác nhìn theo sửng sốt.

Ngô Hắc và Dữu Khánh nhanh chóng đi tới góc trống mà nhân viên Thiên tộc

đã chỉ.

Nam Trúc hỏi A Lạc Công, “Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao hắn lại tới đây?”

A Lạc Công khẽ lắc đầu, nếu Ngô Hắc đã không muốn nói ra ngay trước mặt

những người khác, lão ta cũng không tiện nhiều lời tiết lộ điều gì. Trong lúc vừa

quan sát vừa chờ đợi, lão ta thuận tiện hỏi thăm xem những cao nhân đó vì sao

cũng bị giam tại nơi này, lão ta có thể hiểu được vì sao Thiện Tri Nhất bị giam,

nhưng với việc những người khác bị bắt, lão ta quả thực có phần không rõ.

Đi đến góc đất trống, Dữu Khánh lập tức nhỏ giọng dò hỏi, “Tại sao ông lại

chạy đến nơi này?”

Ngô Hắc cũng rất nhanh nhỏ giọng đáp lại: “Trùng Nhi và Tiểu Hắc không trở

về được U Giác Phụ, đã bị người bắt cóc trên đường trở về.”

Dữu Khánh không chút nghi ngờ lời y nói, sắc mặt trầm xuống, “Tại sao có thể

như vậy, biết là ai làm không? Ta sợ xảy ra chuyện, đã nói Tiểu Thanh âm thầm

đi theo, Tiểu Thanh không thấy được hung thủ sao? Hay là Tiểu Thanh cũng

xảy ra chuyện?”

Ngô Hắc: “Phượng tộc còn chưa kịp đưa người ra khỏi Đại Hoang Nguyên thì

đã bị người chặn đánh, kể cả người của Phượng tộc, tất cả đều bị bắt. Tiểu

Thanh phát hiện cũng không làm được gì, nhưng cô ta đã âm thầm bám theo

đến chỗ hung thủ ẩn nấp, đã biết được vị trí giam giữ nhóm người Tiểu Hắc.

Tiểu Thanh vốn định trực tiếp tìm tới báo tin cho ngươi, nhưng biết ngươi đã

theo Phượng tộc cùng đi tới bên này, cô ta không biết vị trí cụ thể nơi ngươi

đến, cũng không thuận lợi giao tiếp với người khác, rất khó để tìm được ngươi,

vì vậy cô ta liền trực tiếp về báo tin cho Đào Hoa cư.

Sau khi biết được tình hình, ta lập tức bí mật rời khỏi Đào Hoa cư, cùng với cô

ta chạy tới nơi mấy người Tiểu Hắc bị giam giữ, theo tình hình tại đó, thực lực

kẻ trông coi hẳn là không cản được ta cứu người. Nhưng mà Tiểu Thanh nói

cho ta biết một ít tình huống, vì vậy ta không biết có nên hành động hay không.

Tiểu Thanh nói rằng ngươi sở dĩ bảo cô ta âm thầm đưa Tiểu Hắc và Trùng Nhi

trở về là bởi vì phía Phượng tộc xảy ra chút chuyện kỳ hoặc, nói là Tiểu Hắc đã

bị bắt cóc một lần, Tiểu Thanh nói ngươi hoài nghi người của Quy Kiếm sơn

trang cùng tiền trang tiếp cận ngươi có thể vì có ý đồ khác.

Suy nghĩ lại, ta thấy hiện tại ngươi vẫn chưa biết rõ tình hình, không biết động

thủ trong trường hợp này có thích hợp hay không, nhìn cách hung thủ bí mật

giam giữ mấy người Tiểu Hắc như vậy, có vẻ chưa muốn vội vã sát hại, cho nên

ta nói Tiểu Thanh ở lại đó theo dõi tình hình, còn ta thì chạy tới đây tìm ngươi,

nếu như không có ảnh hưởng gì, ta sẽ lập tức quay lại cứu người.”

Dữu Khánh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta không biết rốt

cuộc hung thủ là ai, ta cũng muốn tìm ra độc thủ phía sau màn. Ông xác định

Tiểu Hắc và Trùng Nhi tạm thời an toàn nếu tiếp tục để lại trong tay hung thủ

sao?”

Vừa nghe lời này, Ngô Hắc liền hiểu rồi, vị này quả thực muốn giữ lại sợi dây

kết nối này, nhưng lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không dám mạo hiểm,

lập tức trả lời: “Theo hiện trạng, hẳn là tạm thời không có vấn đề. Nếu như

ngươi cảm thấy trước tiên chưa nên động đến, ta sẽ quay lại âm thầm theo dõi,

một khi nhận thấy tình hình không đúng, ta sẽ đúng lúc xuất thủ cứu người.”

Dữu Khánh không biết được cụ thể tình hình nơi giam giữ, bản thân hắn không

thể đưa ra phán đoán, nhưng hắn biết Ngô Hắc sẽ không lấy tính mạng con trai

mình ra đùa giỡn, nếu người ta đã nói như vậy, chắc có lẽ là tương đối nắm

chặt, nếu đã như thế, hắn cũng không lắm lời, nhanh chóng đưa ra quyết định:

“Vậy ngươi nhanh quay lại theo dõi tình hình đi, tránh để xảy ra chuyện gì

ngoài mong muốn. Ngươi nhớ dặn kỹ Tiểu Thanh, có chuyện gì lập tức liên hệ

thông báo cho ta biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK