Cổ Thanh Chiếu và Bàng Thành Khâu đều choáng váng, tuy vậy người sau vẫn
không hỏi lí do, nhận lệnh, xoay người cất bước rời đi.
“Chậm đã.” Thanh Nha bỗng gọi lại.
Bàng Thành Khâu xoay người lại quay đầu nhìn y, Cổ Thanh Chiếu cũng nhìn
chằm chằm vào y, chỉ thấy vẻ mặt y thay đổi liên tục.
Sau một chút suy nghĩ, Thanh Nha hỏi: “Ngươi nói là ba người tên Thám Hoa
chó chết kia tự mình đến đây sao?”
Bàng Thành Khâu ít nhiều có chút quái lạ, không biết vì sao đối phương hỏi ra
lời này, gật đầu đáp: “Không sai, chính là ba người bọn họ, Thanh gia, ta không
đến mức ngay cả ba người bọn họ mà cũng có thể nhận sai a.”
“Chỉ có ba người bọn hắn tới đây sao?”
“Vâng, không có người khác.”
“Nhìn bọn hắn không có gì khác thường sao?”
“Khác thường? Không có gì khác thường… Nga, có. Thanh gia, tên mập mạp
kia hình như đã gầy đi một chút, trên người còn mặc một bộ tăng bào, nhìn rất
bắt mắt, việc này có vấn đề gì hay không?”
“Bọn họ không bị thương sao?”
“Bị thương sao? Không có, nhìn không thấy bị thương.”
“Vậy thì thực kỳ lạ.” Thanh Nha liếc nhìn Cổ Thanh Chiếu, bà ta cũng đang
phản ứng với tin này và nhìn tới đây với vẻ trầm ngâm, y phất phất tay với Bàng
Thành Khâu, “Được rồi, đi đi.”
Bàng Thành Khâu chào xin lui ra với lòng nghi hoặc.
Không còn có người nào khác, Thanh Nha mới hỏi: “Không phải ngươi nói là
ba người bọn hắn bị thương rất nặng sao?”
Cổ Thanh Chiếu chần chừ đáp: “Đúng vậy, ba người đó bị cực hình nặng hơn
ngươi nhiều, kinh mạch của tên Thám Hoa lang kia còn bị phá tan thành mảnh
nhỏ, trên cơ bản tu vi bản thân đã bị phế bỏ rồi, đã được Minh tự âm thầm đưa
đi cứu chữa. Theo lý thuyết thì không có khả năng nhanh như vậy liền có thể
lang thang khắp nơi như người không có việc gì như vậy. Hơn nữa, tin tức từ
phía Can nương chắc hẳn sẽ không có sai lầm mới đúng.”
Những điều bà ta nói, chuyện sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bị bắt gánh cực
hình, còn có việc Thanh Nha bị bắt tra tấn, bây giờ đều đã trở thành bí mật, kể
cả chuyện sư huynh đệ ba người được Minh tự đón đi chữa thương, toàn bộ
Trấn Hải ty đều đã ngậm miệng rồi, nói với bên ngoài, chính là những chuyện
đó hoàn toàn không có xảy ra đối với mấy người này.
Nói một cách dễ hiểu là, cho tới tận bây giờ Trấn Hải ty cũng chưa bao giờ nghi
ngờ mấy người này là hung thủ mưu sát Vương Tuyết Đường, ngay từ đầu, đã
xác định được hung thủ chính là Đồ Hưu Khôi!
Mà bây giờ Đồ Hưu Khôi đã chết rồi, nghe nói là sau khi biết được sẽ đem ông
ta giao cho nhân viên của Ty Nam phủ ở tại Ảo Vọng, sợ phải gánh chịu cực
hình giày vò, nên đã tự sát tại trong tù rồi.
Mặc dù người đã chết, nhưng chứng cứ phạm tội lại vô cùng rõ ràng. Người của
Ty Nam phủ âm thầm dự thính thẩm vấn, kể cả một số bằng chứng về những
chuyện làm bẩn thỉu khác của Vương Tuyết Đường cũng đều bị Trấn Hải ty
nắm giữ được, một số nhân chứng trên Tinh La đảo cũng đã bị bắt.
Nói rằng Vương Tuyết Đường ỷ thế Địa mẫu để làm bậy, trong mắt người bên
ngoài thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, vốn là dựa thế Địa
mẫu để làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, trong quá trình quật khởi Già La
Sơn không biết đã thôn tính lợi ích của biết bao nhiêu người, không biết khiến
cho biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, có oan không chỗ nói rõ, không phải
dữa thế Địa mẫu thì làm sao có thể ngang ngược như thế?
Người bên ngoài gần như không người nào biết rõ chân tướng sự việc, căn bản
không người nào biết rõ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và Thanh Nha từng
bị cuốn vào việc này, sự việc Thanh Nha và Vương Vấn Thiên trà trộn với nhau
để cùng tham gia bắt cóc Tiểu Hắc cũng bị người xóa đi sạch sẽ.
Kẻ thắng là vương, người bại là giặc, đã bị chết chính là bị trừng phạt đúng tội.
Thanh Nha nghi hoặc hỏi, “Bây giờ cũng chỉ mới qua hai ba ngày, chấn thương
đã khỏi hẳn rồi sao?”
Cổ Thanh Chiếu: “Từ lâu đã nghe nói y thuật của Minh tự có điểm độc đáo,
nhưng bị thương nặng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi nhanh như thế, quả
thực không thể tưởng tượng nổi. Đúng rồi, nếu ngươi đã nghi ngờ, tại sao không
gặp mặt bọn hắn, đối diện dò xét hư thực cũng là rất hay nha, chuyện đang rất
tốt vì sao phải từ chối gặp mặt?”
“Rất tốt, ta như thế này là rất tốt sao?” Thanh Nha chỉ chỉ vào bắp đùi phải buộc
chặt cố định của mình, lại vỗ vỗ hai gò má mình, “Ngươi đã quên rồi sao? Lần
đầu tiên gặp mặt, hắn liền dẫn U Sai tới, thiếu chút nữa thì đã cuốn cả chúng ta
vào, khiến chúng ta bị hù dọa chết khiếp, bây giờ Vương Vấn Thiên vẫn còn
đang tại U Nhai chờ chết a, mà cũng không khác gì với đã chết.
Khi gặp lại hắn lần nữa, chính là hại chết Văn Hầu của Thiên Lưu sơn, mẹ nó,
ta trở thành đồng mưu. Lần gần nhất gặp mặt, hắn dứt khoát trực tiếp đùa chết
Vương Tuyết Đường, nếu không phải được Can nương xuất thủ vớt ta ra, cái
mạng này của ta e rằng phải bỏ lại bên trong ngục rồi, cho dù tránh thoát được
kiếp nạn thì cũng biến thành như vậy. Bây giờ hắn lại tìm tới cửa, ngươi có thể
đoán được còn sẽ xảy ra chuyện gì không? Khó lòng phòng bị a, nếu không cẩn
thận, sự việc Can nương dặn dò còn chưa có làm xong, ta đã phải bị hắn ‘làm’
trước rồi.”
Sau khi được nhắc nhở như vậy, Cổ Thanh Chiếu suy nghĩ thấy cũng phải, nhịn
không được nhíu mày nói: “Đúng vậy a, mỗi lần hắn tìm tới cửa đúng là không
bao lâu sau liền có chuyện xảy ra, thực sự không phải chuyện tốt a.”
Thanh Nha: “Ta đang tự hỏi, cả cái Ảo Vọng to như vậy không còn người nào
còn sống sao? Tại sao mỗi lần có chuyện lại tới tìm ta chứ? Ta rất thân quen với
hắn sao? Mới rời khỏi Minh tự, lại chạy tời tìm ta làm gì chứ? Hắn đúng là
không chút nào ngại ngùng, xa lạ gì a, cho rằng ta là cái gì, hắn muốn gặp liền
gặp sao? Không thể nuông chiều tật xấu cho hắn.”
Cổ Thanh Chiếu: “Vậy chuyện Can nương dặn dò ngươi phải làm sao bây giờ?”
Thanh Nha: “Về chuyện của Can nương, ngươi cứ yên tâm, ta đã sắp xếp người
đi xúi giục vị thiếu Các chủ kia của Xích Lan các tới đây, tại Ảo Vọng này, vị
đó càng đáng dựa dẫm hơn cha con Vương gia nhiều.”
Cổ Thanh Chiếu: “Vậy về sau ngươi không định gặp mặt lại vị Thám Hoa lang
kia nữa sao?”
Thanh Nha: “Nói chung là không thể để cho hắn đến đây nói muốn gặp ta thì
lập tức cho hắn gặp mặt. Ta không thể để hắn dắt mũi đi, muốn gặp cũng phải là
ta chủ động đi tìm hắn, không thể để cho hắn có mưu đồ tìm đến ta.”
Cổ Thanh Chiếu giơ quạt tròn lên che miệng cười…
“Không có tại đây sao? Đi đâu rồi?”
Ngoài cổng Kinh Hồng điện, đối diện với câu trả lời của Bàng Thành Khâu,
Dữu Khánh cảm thấy khá bất ngờ.
Bàng Thành Khâu lắc đầu: “Thanh gia đi đâu cũng không phải chuyện nào cũng
nói cho ta biết, đó cũng không phải là chuyện ta nên dò hỏi.” Dứt lời gã ta ôm
quyền chào rồi xoay người rời đi.
Sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau xoay
người đi khỏi.
Trên đường phố người qua người lại, Nam Trúc hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh: “Trước tiên về chỗ Hồ Vưu Lệ đã.”
Nam Trúc: “Không hỏi thăm nữa sao?”
Dữu Khánh: “Ở tại đây chúng ta cũng không quen biết được bao nhiêu người có
tin tức linh thông, tìm không được Thanh Nha, vậy thì chỉ có thể đi liên hệ với
vị kia rồi.” Hắn bĩu bĩu môi hướng về phía Trấn Hải ty nằm trên địa thế cao
nhất nơi xa xa, ám chỉ tìm Liễu Phiêu Phiêu.
Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế.
Ba người một đường đi vòng vòng vèo vèo khắp nơi, sau đó Dữu Khánh trước
tiên tìm đến một địa điểm liên hệ truyền tin tức với Liễu Phiêu Phiêu, âm thầm
đem tin tức muốn biết thiết lập ra tại đó, rồi mới theo con đường quen thuộc trở
về nhà Hồ Vưu Lệ.
Sau khi lên được ban công thì phát hiện thấy cửa bị khóa lại rồi, lần lượt lên bốn
cái sân thượng trước sau đều thấy đã bị khóa hết, cũng may không phải là
“Thiên Cơ tỏa”, đối với tu sĩ mà nói mấy loại khóa bình thường này chính là để
trưng bày, ba người trực tiếp vận công mở ra, cũng không sợ bị người khác phát
hiện sẽ rước phải phiền phức gì, hàng xóm láng giềng đều biết rõ bọn họ vốn
chính là khách trọ ở lại nơi đây.
Sau khi vào nhà, giống như bọn họ dự liệu, Hồ Vưu Lệ quả nhiên không ở nhà,
Tiểu Hắc cũng không.
Ở tại cầu thang, bọn họ nhìn thấy được một tờ giấy nhắn lại, là Hồ Vưu Lệ viết,
nói rằng không biết mấy ngày nay bọn họ đã đi đâu, không tiện để một mình
Tiểu Hắc ở lại trong nhà, nên đã dẫn Tiểu Hắc đi theo ra đường cùng đi buôn
bán kiếm tiền.
Đối với việc này, sư huynh đệ ba người đều có thể lý giải, tại Ảo Vọng này, dựa
vào điều kiện của Hồ Vưu Lệ, nếu không nỗ lực kiếm tiền vậy thì thực sự sẽ
thành miệng ăn núi lở, không có khả năng một mực trông chừng Tiểu Hắc mà
không cần phải làm gì.
Nhìn thấy được tin nhắn để lại, đã biết rõ không có việc gì, ba người lập tức yên
tâm. Dữu Khánh quay đầu đi mở cửa sổ ra, phát tín hiệu cho Liễu Phiêu Phiêu,
cũng không biết mấy ngày nay không trở về, Liễu Phiêu Phiêu có thể đúng lúc
nhận được tín hiệu hay không.
Mục Ngạo Thiết ngồi ở trên sàn nhà, cởi giày ra, tháo bỏ băng vải quấn trên bàn
chân mình.
Khi một bàn chân được tháo hết xong, lập tức thu hút Dữu Khánh và Nam Trúc
đi đến, đều nửa ngồi xổm vây quanh ở trước bàn chân Mục Ngạo Thiết.
Bàn chân vốn thiếu hai ngón, bây giờ đã mọc lại đầy đủ hết rồi, chỉ là so với hai
ngón chân vốn có trước đây, hai ngón mới mọc ra rõ ràng còn quá non mềm.
Một bàn chân khác khi tháo băng ra, nhìn thấy năm ngón bị thiếu cũng đã mọc
ra lại đầy đủ rồi.
Không có việc gì thì tốt, Dữu Khánh và Nam Trúc xem như thở phào ra một hơi
nhẹ nhõm, nếu không hai người sẽ phải áy náy cả đời.
Tuy nhiên, cả ba người cũng không có gì vui vẻ.
Nam Trúc lẩm bẩm một câu, “Ta nói a, sau khi xương vàng lan tràn ra khắp toàn
thân, ba người chúng ta sẽ không biến đổi thành yêu quái giống như ba vị trang
chủ của Liệt Cốc sơn trang kia đi, khuôn mặt dữ tợn, mọc ra hai cánh?”
Dữu Khánh: “Ba vị trang chủ đó không có xương vàng nha.”
Nam Trúc lại lẩm bẩm, “Cha con Ngô Hắc có xương vàng nha, nếu thực sự
không được, có thể biến thành như cha con bọn họ cũng được a, ít nhất thì nhìn
vẫn bình thường, tuổi thọ cũng lâu dài, nói không chừng chúng ta cũng có thể
kéo thành cao thủ Thượng Huyền cảnh giới nha.”
Dữu Khánh xùy một tiếng, “Người ta là mạng dài, máu người ta cũng là vàng
kim, chúng ta có sao?”
Nam Trúc tức thì thở vắn than dài, “Việc này không thể kiểm soát được, trên
xương sống tiếp tục lan tràn xuống, cuối cùng chúng ta có thể rơi vào cái chết tử
tế, hay là rơi vào cuộc sống tệ hại a?”
Dữu Khánh: “Tên Người mặt sắt kia sau khi leo ra khỏi Đại tuyền thì biến thành
ba đầu sáu tay, có thể thấy quả thực là biến dị khác nhau tùy theo người, lo lắng
nhiều như vậy cũng vô dụng, có thể sống tốt ngày nào tính ngày đó đi. Ít nhất,
nhìn từ hiện tại, người có liên quan với nguồn suối kia hình như không có kẻ
nào đoản mệnh.”
Tuy là nói như vậy, nhưng đều biết rõ là đang tự an ủi mình, có trời mới biết có
ngày nào đó đột nhiên phù phù ngã xuống mặt đất hay không.
Nam Trúc cười khổ cởi bỏ tăng bào trên người mình, cẩn thận vuốt ve cất giữ
cẩn thận, dáng vẻ vô cùng quý trọng.
Đến nửa buổi chiều, bên này nhìn thấy cửa sổ nơi điểm bố trí giám sát của Liễu
Phiêu Phiêu mở ra một nửa, liền biết Liễu Phiêu Phiêu đã nhận được tín hiệu,
bên này mới đóng cửa sổ lại.
Sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Hồ Vưu Lệ cũng dẫn theo Tiểu Hắc
đi trở về, hai người cũng không biết trên người mấy người Dữu Khánh đã xảy ra
chuyện gì, cho nên cũng không có cảm thấy có gì khác thường.
Sau khi đã đối mặt xác nhận sự an toàn của hai người bọn họ, ba người Dữu
Khánh lại thừa dịp màn đêm cất bước rời nhà, bởi vì phía bên Liễu Phiêu Phiêu
cũng đã gửi đi tín hiệu.
Sau một hồi đi dạo Ảo Vọng phồn hoa, ba người dạo bộ vào trong một chỗ ngõ
hẻm, rồi từ phía sau một viên gạch tường có thể di chuyển lấy được một tờ giấy.
Ba người tìm cách tránh né tai mắt người khác, nhìn xem nội dung bên trên.
Phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu không khác lắm với tình hình Minh tăng đã nói
cho biết. Chuyện lần này, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngay cả Liễu Phiêu
Phiêu cũng không tìm hiểu được, và ngay cả cấp trên của nàng ta, Tả sứ Vũ Phi
của Trấn Hải ty cũng không rõ ràng lắm, v với tình cảnh hiện nay của Liễu
Phiêu Phiêu thì cũng không tiện tìm hiểu quá nhiều. Nàng ta chỉ cảm thấy đây là
cầm Đồ Hưu Khôi ra gánh tội thay.
Liễu Phiêu Phiêu biết rõ Dữu Khánh còn có một nửa “Bạch la sa” khác, đã đoán
được là do Dữu Khánh hạ sát thủ.
Không nghĩ tới là tình huống như thế, vì vậy sư huynh đệ ba người lại bôn ba đi
Kinh Hồng điện, lại đi tìm Thanh Nha, nào ngờ Thanh Nha vẫn không có mặt.
Không còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc
lớn, chỉ có thể trước tiên làm nhanh những việc mình có thể làm.
Ba người lại một đường đi thẳng đến Bắc thị, đi đến khu vực Lão Tỉnh khanh,
nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bảng hiệu “Linh Tê trai”, tìm kiếm cái cửa tiệm
có biểu tượng con cá bơi kia.