tinh lực để nhận biết kỹ càng, cho dù là loài chim khác trong rừng bị kinh động
mà bay lên, hắn cũng dùng đạn đá bắn giết hết.
Tuy rằng biết rõ làm như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, đánh chim rớt
xuống chính là chỉ dẫn phương hướng mình chạy trốn cho người ta, nhưng
trong lúc nhất thời hắn cũng không có cách nào khác, hắn thực sự thấy rất phiền
phức khi bị đám súc sinh lông lá này quấn lấy, trước mắt chỉ có thể tận lực
khiến cho chúng ngậm miệng, tận lực giúp cho mình có thêm được chút thời
gian để chạy trốn.
Với chiến lược này, hai người quả thực đã tranh thủ được một chút cơ hội để lấy
hơi, nhưng rõ ràng cũng cảm giác được số người tham gia lục soát càng ngày
càng nhiều.
“Huýt…”
Tiếng còi to rõ xuyên phá màn đêm.
Đám cú đêm bị bắn giết đã được phát hiện, chỉ rõ ra khu vực chạy trốn đại khái
của kẻ đột nhập, sau khi người kiểm soát cú đêm biết được tình huống, liền lập
tức lệnh cho đám cú đêm đang tản đi khắp nơi tụ tập về một phương hướng, tập
trung càn quét tìm kiếm trong khu vực đại khái đó.
Nghe thấy tiếng còi hiệu, Dữu Khánh cũng nhô lên khỏi tán cây để xem xét, sau
khi nhìn thấy phương hướng bay lượn của đám lớn bóng đen dưới ánh trăng,
trong lòng hắn biết không ổn. Hắn nghiêng đầu thoáng nhìn vách núi ở gần đây,
rồi nhảy xuống cây, kêu gọi Mục Ngạo Thiết cùng nhau chạy nhanh về phía
vách núi.
Hắn vừa chạy vừa mắng, “Đầu óc Côn Linh sơn này có bệnh sao? Không oán
không cừu, ngay cả là địch hay là bạn còn chưa biết được rõ ràng, vậy mà lại
hưng sư động chúng như thế, đến mức như vậy sao?”
Mục Ngạo Thiết: “Có cảm giác như không tiếc giá nào.”
Dứt lời, hai người đã đến vách đá, nhìn thấy Dữu Khánh trực tiếp nhảy xuống, y
cũng không chút do dự nhảy xuống theo.
Dưới đáy vách núi, ánh trăng có cảm giác càng thêm lành lạnh mông lung, hai
người rơi xuống dưới, tiếp tục một hồi bôn ba, Dữu Khánh tìm được một cái
sơn động, phất tay gọi Mục Ngạo Thiết cùng nhau tiến vào. Sau khi tiến vào,
hắn trực tiếp giựt một người khỏi tay Mục Ngạo Thiết, sau đó nhanh chóng cởi
quần áo của gã ra, cũng vội vàng giải thích, “Chúng ta và những con cú đêm
này không nhận biết nhau, trong núi có nhiều người như vậy, vì sao chỉ cần nhìn
thấy chúng ta thì cất tiếng gào ầm lên? Chúng nó không có khả năng nhận ra
chúng ta, cũng không có khả năng nhận biết toàn bộ nhân viên đang lục soát, vì
vậy, tám chín phần mười đó là vấn đề nằm trên y phục.”
Mục Ngạo Thiết hơi sững sờ, sau đó cũng rất nhanh cởi y phục của một kẻ
khác, tại trong tình hình nguy cấp như thế này, y tin tưởng vào năng lực đầu óc
của lão Thập Ngũ.
Sau khi nhanh chóng mặc y phục đệ tử Côn Linh sơn vào, Dữu Khánh đưa tay
kéo rớt khăn bịt mặt của mình, dặn dò y một câu, “Ngươi chờ ở đây, để ta đi thử
xem trước.”
Mục Ngạo Thiết vừa mặc quần áo vừa “Ừ” đáp lại.
Đi ra khỏi hang động, Dữu Khánh nhanh chóng phóng vọt lên vách đá như diều
gặp gió. Khi phi thân lên tới đỉnh, hắn hạ xuống đỉnh vách núi, ngước mắt nhìn
xung quanh, nhìn thấy có mấy con cú đêm đang bay tới bên này, hắn cố ý
nghênh ngang đi tới đi lui hấp dẫn sự chú ý của chúng, ánh mắt nhìn chằm
chằm phản ứng của mấy con cú đêm.
Rất nhanh, mấy con cú đêm liền bay đến nơi, kết quả chúng chỉ hơi bay lượn
xoay quanh trên đầu hắn rồi lao xuống tìm kiếm trong sơn cốc, phía sau còn có
lượng lớn cú đêm không ngừng tới đây tản ra tìm kiếm về phương hướng này.
Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh, rồi tung người nhảy ra khỏi vách núi, rơi
xuống đáy vách đá, khua cánh tay đuổi những con cú đêm đến gần cửa hang
động.
Mục Ngạo Thiết nhanh chóng xuất hiện sau lưng hắn, hỏi: “Có ích không?”
“Ừ.” Dữu Khánh gật đầu, cũng hất đầu nói: “Thoát thân hẳn là không còn vấn
đề nữa rồi, nhưng không thể để cho bọn họ biết được việc chúng ta thay đổi y
phục của họ.”
Thời gian cấp bách, Mục Ngạo Thiết cũng không nói lời vô dụng, lập tức xoay
người đi vào hang động, ngồi xổm trước mặt hai gã đệ tử Côn Linh sơn, hai tay
bấm lấy cổ hai người, không chút do dự vặn một cái “Răng rắc “, miệng mũi hai
người lập tức trào máu ra, trong lúc hôn mê bị chết đi.
Y trực tiếp xách hai người ra ngoài, nhảy tới dòng nước dưới đáy vách đá, ánh
kiếm tung bay dưới ánh trăng, tức thì huyết nhục tung tóe, những thứ tung ra rơi
xuống nước, bị dòng nước cuốn đi, dưới ánh trăng không phân biệt được có
máu chảy trong dòng nước.
Thu kiếm lại, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy Dữu Khánh phi thân bay lên vách đá
phía đối diện, y lập tức lướt đến đuổi theo, quần áo y mặc không vừa người, có
phần bó chặt…
Trong núi rừng, một nữ tử búi tóc cài ngọc trâm nhìn chằm chằm trên thi thể
đám cú đêm lại lần nữa xuất hiện trên mặt đất, nhíu mày.
Nàng ta để kiểu tóc nam nhân, nhưng dung mạo đoan trang, xinh đẹp, dáng
người yểu điệu thướt tha và có một khí chất tao nhã, làn da trắng trẻo nhẵn mịn
như sứ, chỉ là trong đôi mắt sáng hiện lên sự nghiêm nghị lạnh lùng.
Tại bên cạnh nàng ta, còn có bốn tên đệ tử Côn Linh sơn, giống như là làm hộ
pháp cho nàng.
Nữ tử này tên là Tần Phó Quân, chính là quan môn đệ tử của Vạn Lý Thu,
trưởng lão Côn Linh sơn, cũng là người lần này chạy tới đây chủ trì truy bắt.
Trên tán cây có một bóng đen lóe lên, rơi xuống, biến hóa thành hình một nam
tử cường tráng, chính là Địa Linh, nó rơi xuống liền hỏi: “Đã vây quét như thế
này, mà đến bây giờ còn chưa bắt được người hay sao?”
Nghe giọng điệu dường như khó thể tin nổi.
Tần Phó Quân lắc đầu, “Hung thủ hành tung quỷ dị, với sự bao vây truy lùng
như vậy, nhưng người của chúng ta vẫn chưa có ai nhìn thấy bọn họ, nếu không
phải có cú đêm cảnh báo, và có những thi thể cú đêm trên mặt đất này, hầu như
tất cả đều cho rằng kẻ xâm nhập đã chạy thoát rồi.” Nàng ta chợt quay đầu lại
hỏi:
“Đúng rồi, Dạ Linh Nhi thế nào rồi?”
Nói đến việc này, trên mặt Địa Linh hiện lên sự bi phẫn, “Đã mời Giải Yêu sư
Tô khách khanh khẩn cấp chạy tới, nhưng, hắn cũng không nắm chắc có thể
chống đỡ được bao lâu.”
Tần Phó Quân vội kêu to: “Lúc trước ngươi không phải nói rằng chỉ là bỏng
thôi sao?”
Địa Linh lắc đầu:
“Ta vốn tưởng rằng chỉ là bỏng tương đối nặng mà thôi, nhưng sau khi Tô
khách khanh chạy tới kiểm tra, nói đó không phải là bị bỏng bình thường, nói
vết bỏng của Dạ Linh Nhi giống như là do Chí dương chi hỏa, có thể khắc yêu
tà chi khí, sau khi gây tổn thương đến ngũ tạng lục phủ của Dạ Linh Nhi thì đã
cắt đứt năng lực tái sinh của cơ thể Dạ Linh Nhi.”
Tần Phó Quân nhịn không được nghiến nghiến hàm răng xinh đẹp, bỗng nhiên
quay đầu nhìn về phía sâu trong màn đêm, “Đến cùng là người phương nào lại
hạ độc thủ như thế? Địa Linh, ngươi tới vừa đúng lúc, nhất định không thể để
cho bọn chúng chạy thoát!”
“Trưởng lão đã nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, chạy không
thoát!”
Địa Linh cắn răng cất lời oán hận, sau đó lại hiện ra nguyên hình, nằm phục
xuống áp sát tai vào mặt đất lắng nghe.