nhớ tới hào quang bao phủ trên người Đại thanh nữ và Nhiếp Nhật Phục, trong
nháy mắt liền ý thức được đây lại là một cao thủ cảnh giới Chân tiên. Nói cách
khác, kẻ tới là một tiên nhân chân chính. Có lẽ đây cũng là thủ sơn thú của tiên
phủ này, y hẳn chính là Tri Linh đại thánh kia.
Mấy sư huynh đệ tức thì thầm cảm thấy không xong, có Bán Tiên Dã Tiên ở đây
cũng không đủ nhìn a!
Nam Trúc nhỏ giọng thì thầm với Dữu Khánh ở bên cạnh: “Tại sao ta có cảm
giác kẻ bên trên đó đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt nhìn ta dường như
không có ý tốt a!”
Dữu Khánh thúc khuỷu tay cho gã một cái, ra hiệu cho gã đừng có nói nhảm,
bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn lải nhải dông dài.
“Một hai ba bốn năm… Mười ba.” Tiên nhân trên không trung chợt duỗi ngón
tay lần lượt đếm hết mọi người ở đây, sau đó cười nói: “Đều đã đến đông đủ rồi.
Rất tốt! Đỡ cho ta khỏi phải đi tìm từng người một.”
Ngay khi y vừa cất giọng nói ra, ba người Hướng Lan Huyên, Dữu Khánh và
Hướng Chân đều chấn động, đều đã nhận ra được đây là giọng nói của vệt bạch
quang bỏ chạy khi ở dưới lòng đất.
Sắc mặt Nam Trúc thoáng chốc liền trắng bệch, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi
lạnh, gã nhớ tới cảnh mình nhiều lần đánh đập lão yêu bà đó, lại nghĩ đến lời
nói hung dữ của đối phương trước lúc rời đi, gã biết lần này e rằng mình khó
tránh được tai kiếp, cũng không biết có thể được ra đi nhẹ nhàng hay không.
Dữu Khánh cũng nhận ra rằng lời Nam Trúc nói vừa rồi không phải là nói
nhảm, mà là vị tiên nhân đó thật sự để mắt đếm Nam béo, xem ra tám chín phần
mười là muốn thực hiện lời hung dữ lúc trước, lòng hắn cũng lạnh theo hơn
nửa.
Đám người Ô Ô thì nhan chóng nhìn quanh hiện trường một lượt, phát hiện thấy
tổng cộng có mười bốn người, không hiểu sao kẻ bên trên lại đếm thành mười
ba?
“Thuốc giải đến rồi, thuốc giải đến, thuốc giải đến rồi…” Trì Bích Dao giống
như bị điên, lẩm bẩm không ngừng, nhưng tựa như vẫn còn một chút lý trí,
không dám xông tới một mình, thỉnh thoảng nhìn sang hai bên, dường như đang
cầu xin mọi người cùng đỡ.
Tiên nhân ở trên không trung cũng nhìn thấy được bộ dạng đặc biệt của Trì Bích
Dao, nhịn không được nỡ nụ cười chế giễu, “Vị Trì bảo chủ kia, tắm rửa nước
tiểu của Phệ Linh tộc có thoải mái không?”
“Thuốc giải!” Trì Bích Dao gào lên.
Dường như bị hai chữ ‘Nước tiểu’ đó kích động, cô ta phản ứng lại giống như
kẻ điên, không nhịn được nữa trực tiếp bay ra, xông thẳng tới Tri Linh đại thánh
trên không trung.
“Đừng, quay lại đi!”
Dữu Khánh đột nhiên khàn khàn gọi to, hắn từng tận mắt chứng kiến thực lực
tiên nhân, biết rõ kinh khủng cỡ nào, tại trong tay người ta, cảnh giới Cao
Huyền chỉ giống như con kiến.
Bất kể lúc trước Trì Bích Dao nói muốn bảo vệ bọn hắn là xuất phát từ mục
đích gì, dù sao cũng từng có thực hiện qua, cho nên hắn vẫn nhịn không được
cất lên tiếng gọi lại này.
Có mấy người thoáng quay nhìn hắn, có cả Hướng Lan Huyên ở trong đó, có vẻ
không biết vì sao hắn lại khẩn trương như thế.
Đương nhiên, trong mắt Hướng Lan Huyên còn lóe lên một nét nghi ngờ khác
lạ, nàng hoài nghi không biết có phải Dữu Khánh đã sớm nhìn trúng sắc đẹp của
Trì Bích Dao hay không.
Kết quả giống như Dữu Khánh suy nghĩ, hồng quang bao phủ quanh thân thể
Tri Linh đại thánh đột nhiên vụt sáng lên, trực tiếp phóng vọt tới Trì Bích Dao
trong bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, ánh sáng không đều tựa
lưỡi dao vô cùng sắc bén, trong nháy mắt liền cắt nát ra một đám huyết vụ trong
không trung, chỉ có một vài mảnh vụn lẻ tẻ rơi xuống.
Bụp! Một âm thanh bùng nổ không lớn lắm vang lên, một cao thủ cảnh giới Cao
Huyền cứ như vậy phân thân toái cốt biến mất.
Một đám người cơ hồ đều há hốc mồm kinh hãi, sắc mặt biến thành kinh khủng,
như vậy làm sao còn có thể kháng cự? Xem ra khó tránh được tai kiếp rồi.
“Phù…” Dữu Khánh thở dài ra một hơi, bờ vai hơi rũ xuống.
Chỉ còn một mình duy nhất Dã Tiên là vẫn bình tĩnh như thường, nhìn thấy tận
mắt cảnh tượng phân thân toái cốt đó, ông ta nhàn nhạt nói, “Cho dù cô ta sống
sót được, cô ta cũng không thể bình thường như trước, có khả năng sẽ ‘Tẩu hỏa
nhập ma’. Chết đi chưa chắc đã là một chuyện xấu.”
Tri Linh đại thánh khua tay áo quét tan huyết vụ trước mắt, nhìn chằm chằm
phía dưới, giễu cợt nói: “Chư Yêu chi cảnh đã lâu không có khách nhân tới
chơi, người tới là khách, ta cũng không thể làm quá cùng đường, ta sẽ cho các
ngươi một con đường sống, chỉ cần ai có thể giết chết bất kỳ một người nào
khác trong các ngươi là có thể giữ mạng sống, một mạng đổi một mạng!”
Rõ ràng là đang lấy mạng người ra làm trò đùa giỡn, nhưng điều đó cũng đủ để
khiến cho mọi người trở nên cảnh giác với người bên cạnh, lo lắng sẽ có người
sẵn sàng ra tay, một làn sóng ngờ vực lẫn nhau bắt đầu tràn ngập trong mọi
người.
Vô số Phệ Linh hào lơ lửng vẫy cánh xung quanh cũng đang chờ đợi giữa trời,
hiển nhiên là đang chờ đợi mệnh lệnh tấn công.
“Linh nhi.”
Dã Tiên với mái tóc dài tung bay phất phới đột nhiên lên tiếng, tiếng gọi nhè
nhẹ nhưng lại lan truyền rất rõ ràng tới tai tất cả mọi người tại hiện trường.
Tri Linh đại thánh trong không trung rõ ràng thân thể khẽ run lên, ánh mắt lập
tức dán chặt vào Dã Tiên, môi mấp máy rất lâu, nhưng không phát ra được tiếng
nào.
Chuyện gì vậy chứ? Vị Đại tộc trưởng này đang gọi Tri Linh đại thánh là “Linh
nhi” sao? Mọi người lập tức phát hiện thấy dị thường này, bọn họ quan sát kỹ
biến cố đột ngột xảy ra này.
Ánh mắt lóe lên nhanh chóng, Phượng Tàng Sơn đã nhận ra được điều gì đó.
Một lát sau, Tri Linh đại thánh mới bộc lộ ra vẻ mặt bạo ngược, hỏi: “Ngươi là
ai?”
Dã Tiên hỏi ngược lại: “Nhục thân được phong ấn tại trong ‘Địa Diễm bảo’ mất
đâu rồi? Ta đã tìm rất lâu, nhưng không tìm được.”
“Nhục thân?” Tri Linh đại thánh chợt ngửa mặt lên trời cười to điên cuồng, cười
xong thì chỉ vào ông ta, nói: “Sau khi cảm giác được cổng tiên phủ lại mở ra lần
nữa, ta đã đoán được là ngươi trở về. Quả nhiên, quả nhiên là ngươi trở về rồi.
Nhục thân ư? Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, ta đã đăng tiên, đã có thực lực phá
vỡ phong ấn của ngươi, chân thân của ngươi đã bị ta phá vỡ phong ấn chồn vùi
trong Địa Diễm hỏa, đã sớm tan thành tro bụi từ lâu rồi.”
Cái quái gì vậy? Mọi người đều không biết mình đã nghe được điều gì, vừa
nghe không hiểu, vừa có cảm giác đã hiểu được, trong ánh mắt nhìn về phía Dã
Tiên tràn đầy kinh ngạc, không biết đó là chuyện gì.
Trên khuôn mặt Dã Tiên cuối cùng xuất hiện chút giận dữ, giọng điệu trở nên
nghiêm túc hơn một chút, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Tri Linh đại thánh cười ha hả, lắc đầu cười, một lúc lâu sau,
y mới vô hạn cảm khái nói: “Ngươi nên hỏi xem chính bản thân ngươi đang làm
gì? Thượng tiên hạ lệnh cho ngươi trông coi nơi này, ngươi lại tự tiện đi ra
ngoài, nói cái gì mà ra ngoài nhìn xem. Kết quả một lần đi mấy nghìn năm.
Ngươi nhìn xem đi, nếu như không phải có ta trấn thủ, nơi này từ lâu đã bị chư
yêu hoành hành, là ta đang tận trung làm tròn bổn phận thay ngươi. Đợi thượng
tiên trở về, ngươi ắt bị trừng phạt nghiêm khắc, còn ta, có công không có lỗi!”
Những lời nói này rơi vào trong tai mọi người, giống như từng loạt sấm sét,
khiến mọi người chấn động không nhẹ.
Dã Tiên đảo mắt nhìn vô số Phệ Linh hào ở xung quanh, hỏi y, “Đây chẳng lẽ
không phải là chư yêu hoành hành sao?”
Tri Linh đại thánh ở trong không trung đột nhiên hung dữ chỉ vào ông ta, gầm
lên: “Giao ra cách mở ra tiên môn, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi không chết!”
“Ngươi muốn ra ngoài?” Dã Tiên hỏi xong, khẽ lắc đầu, “Ta trái lại muốn nhìn
xem ngươi không buông tha cho ta như thế nào.”
Tri Linh đại thánh cả giận nói: “Tu vi không có chân thân, chỉ với chút đạo hạnh
lúc này của ngươi, cũng xứng rêu rao sao? Ta khuyên ngươi không nên rượu
mời không uống lại uống rượu phạt!”
Dứt lời, một khí thế ngập trời cuồn cuộn tràn ra từ trên thân y, giống như thiên
uy giáng xuống, những người phía dưới bị đè ép cho khó thể thở nổi, đều lộ ra
vẻ kinh hãi, hầu hết đều là lần đầu tiên nhìn thấy khí tức kinh khủng như vậy.
Đa số Phệ Linh hào vẫy cánh ở xung quanh đều giống như bị định thân thuật
làm cho cố định lại, toàn bộ “Con sứa lửa” đều lơ lửng bất động giữa trời.
Những dị tượng này vừa mới xuất hiện rồi ngay sau đó lại đột nhiên giống như
ảo giác bị đâm thủng, Phệ Linh hào ở xung quanh khôi phục lại tình trạng vẫy
cánh, “Sứa lửa” lại bập bùng bốc cháy, đám người đang khó thở cũng trong
nháy mắt như trút được gánh nặng, đã có thể hít thở bình thường.
Xuyên phá những ảo giác này những tia sáng kì dị lấp lóe trong không trung,
theo sát sau đó là những âm thanh thầm thì vang vọng trong thiên địa, “Úm ma
ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện thấy Đại tộc trưởng Dã Tiên
vốn ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi, ông ta đột nhiên giống như thuấn di
xuất hiện tại không trung, mái tóc dài bay phần phật sau lưng ông ta, sau gáy
thỉnh thoảng có tia sáng “Bạch lục hoàng lam hồng hắc” lấp lóe lên.
Mà tiếng thầm thì vang vọng trong thiên địa hiển nhiên phát ra từ bờ mối mấp
máy của ông ta, mỗi khi có một chữ nhả ra liền có tia sáng tương ứng lóe lên
sau đầu, sáu chữ không ngừng được lặp đi lặp lại, sáu màu ánh sáng cũng liên
tục lấp lóe lên sau lưng ông ta.
Mọi người trên mặt đất giống như đang nhìn thấy một phép lạ, khó thể tin được
Đại tộc trưởng Đại Hoang Nguyên còn có thần thông như vậy.
Phệ Linh hào vẫy cánh ở xung quanh đột nhiên đều tựa như diều đứt dây, không
có một con nào may mắn tránh thoát, tất cả đều rơi xuống đất, thoáng chốc liền
nện tung lên một đám bụi mù trên mặt đất. Đám Phệ Linh hào dường như rất
đau đớn, dồn dập giãy giụa đứng lên, cố gắng vẫy cánh chạy trốn, bay loạn xạ.
Tri Linh đại thánh vừa mới còn rất kiêu ngạo hung hăng đột nhiên hai tay ôm
đầu, rơi xuống quỳ trên mặt đất, bộ dạng vô cùng đau khổ.
“Các ngươi bị gì vậy?”
Hướng Chân đột nhiên phát hiện thấy phản ứng của Dữu Khánh, Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết không ổn, bọn hắn đều lảo đảo như sắp ngã xuống, gã ta khẩn
cấp xuất thủ đỡ lại.
Ba người Dữu Khánh cũng không biết mình bị gì, nói chung, khi âm thanh rầm
rì đó vừa phát ra, bọn hắn liền giống như bị sét đánh, và tựa như bị một cây gậy
nặng nề gõ lên đầu, trái tim đập thình thịch rất nhanh, hơi thở mong manh, trong
đầu vang ong ong, gần như không nhìn thấy gì ở trước mắt, chỉ có những bóng
sáng trắng đen đan xen, sắc mặt trắng bệch, đứng không vững, cũng không
động đậy được, người giống như đang mê man bên bờ cái chết.
Hướng Lan Huyên nhận thấy được bất thường đó, tiến tới đánh thức ba người
nhưng không được, nàng lập tức thi pháp điều tra, phát hiện thấy trong cơ thể ba
sư huynh đệ quả thực có dị thường.
Mọi người không ai chú ý tới Thiên Vũ. Y lui về phía sau hai bước, sắc mặt
cũng trắng bệch khó coi, một tay ôm lấy vị trí trái tim, đầu toát mồ hôi lạnh.
Toàn thân run rẩy, y bỗng nhiên xoay người quay đầu, thi pháp đuổi theo đám
Phệ Linh hào chạy trốn kia, đồng thời ném lại một câu, “Đúng lúc giết chúng!”
Mấy người còn thanh tỉnh quay đầu nhìn tới, Ô Ô cất tiếng gọi, “Lão tam.”
Gã muốn nói không cần thiết, có nhiều Phệ Linh hào như vậy, chỉ dựa vào mấy
người bọn họ là không giết được bao nhiêu, nhưng Thiên Vũ đã bất chấp tất cả
đuổi theo đánh giết.
Tri Linh đại thánh đang té ngã trên mặt đất đột nhiên thân thể lóe lên, hiện ra
nguyên hình, đúng là một con Phệ Linh hào to lớn dài hơn một trượng, vảy giáp
dày đặc trên thân thể có màu đỏ sậm, run rẩy cầm cập đẩy thân thể mình lên.
Phượng Tàng Sơn nhìn cảnh này mà thấy đau răng, không biết Tri Linh đại
thánh này làm trò quỷ gì, rõ ràng đã có kiêng kỵ, hiển nhiên đã biết ở trong đám
người có người có thể khắc chế mình, còn nói muốn làm thăm dò gì đó, thăm dò
như vậy sao?
Trong không trung đột nhiên xuất hiện hào quang vàng chói rực rỡ, trong nháy
mắt liền chiếu sáng toàn bộ thiên địa, chói mắt giống như mặt trời hiện lên.
Mọi người híp mắt lại nhìn đến, nhìn thấy vô số vòng sáng kim sắc bay lượn
xung quanh Dã Tiên, chỉ hơi chút ước lượng, liền biết có không dưới mấy nghìn
vòng cái kim hoàn.
“Liệt Nhật Kim Hoàn?” Có mấy người gần như đồng thanh kêu lên, đồng loạt
quay đầu lại nhìn về phía Phượng Tàng Sơn, tựa như muốn được xác nhận.
Phượng Kim Kỳ với khuôn mặt già nua bị ánh sáng vàng óng ánh rọi sáng, ông
ta vừa nhìn liền biết đây đúng là tuyệt học “Liệt Nhật Kim Hoàn” của Phượng
tộc, không có sai, hơn nữa cảnh giới và đẳng cấp thi triển ra rõ ràng cao hơn
ông ta không biết bao nhiêu lần, tu vi của ông ta chỉ có thể cùng lúc thi triển ra
ba mươi sáu vòng kim hoàn, mà trước mắt lại là mấy nghìn vòng.