Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Tâm hơi giật mình, liếc mắt nhìn Dữu Khánh, không có đáp lại Nam

Trúc, chỉ hỏi một câu, “Lúc nào đi?”

Dữu Khánh hất hất cằm về phía Nam Trúc, “Ngươi đừng hỏi ta, hỏi hắn đi,

đừng để cho hắn lại trút giận lên chúng ta.”

Miệng nói như vậy nhưng trên tay không dừng, cách không hút lấy Thiên Dực

lệnh bị rơi trên mặt đất, cầm vào tay, rồi ngay tại chỗ quát lớn: “Dực!”

Ong, một tiếng vang dị thường phát ra, một đôi cánh ánh sáng lập tức xuất hiện.

Trong đám người Thanh Ô bộ tộc có người quay đầu lại hỏi người bên cạnh một

câu, “Tiểu Thanh đi cùng đám người này, có thích hợp không?”

Ngụ ý là, tại sao có cảm giác đám người này rất không đáng tin cậy, có thể được

quan tâm chăm sóc sao?

Dù sao, ai phải đi đều phải đi, người cần lên đường đều đi vào trong huyễn ảnh

quang điểu, người sau bám lên vai người trước.

Tiểu hồ ly ở trong lòng Đại thanh nữ không ngừng kêu “Nha di”, một cái chân

ra sức chỉ về phía Bách Lý Tâm ở trong đám người sắp rời đi.

Khi quang điểu vỗ cánh, từ từ nâng một đám người lên không trung, Liên Ngư

quay đầu nhìn lại.

Ánh tà dương như máu, đại địa bao la, Nhiếp Nhật Phục đứng chắp tay sau lưng

vẫn không liếc nhìn nàng lần nào, nàng ta buồn bã quay đầu lại, trong lòng bi

thương, rơm rớm muốn khóc.

Hổ Nữ cắn môi đi ở bên cạnh, cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía

Nhiếp Nhật Phục, kết quả phát hiện thấy Nhiếp thành chủ vẫn ý chí sắt đá như

cũ.

“Ai a… Ai a…”

Quang điểu bay lượn xoay quanh trong không trung đang thực hiện những động

tác từ biệt cuối cùng với những người ở trên mặt đất, chợt nghe được những âm

thanh ngâm xướng lay động lòng người giống như tiếng trời, mọi người dồn dập

nhìn xuống, đó là Thanh Ô bộ tộc đang tập thể ngâm xướng.

Âm thanh ngâm xướng trong trẻo dễ nghe, vượt qua mọi loại âm nhạc, làm

người mê say, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng mở ra, thể xác và tinh thần

nhộn nhạo, Nam Trúc bị đánh mặt mũi bầm dập thậm chí quên đi đau đớn,

giống như chỉ trong nháy mắt đã được âm thanh này chữa trị khỏi.

Bây giờ, bọn hắn cuối cùng đã tin vào truyền thuyết, trong truyền thuyết Tam

Túc ô không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng chính là âm thanh của đất trời,

bọn hắn thật sự đã nghe được âm thanh của tự nhiên trong truyền thuyết, ngàn

vạn từ ngữ cũng không thể miêu tả được sự tuyệt diệu của nó.

Âm thanh ngâm xướng chứa đầy lòng cảm tạ và tiễn biệt, Tiểu Thanh lệ rơi lã

chã.

Trong âm thanh ngâm xướng đó, quang điểu giang rộng đôi cánh rồi bất chợt

lao vọt xuống, biến mất trong vết nứt trên mặt đất.

Dưới ánh tà dương làn gió nhẹ, giữa âm thanh ngâm xướng, tà áo bồng bềnh

tung bay, Đại thanh nữ vuốt ve tiểu hồ ly vẫn còn không ngừng kêu ô ô không

cam lòng, bình thản nói: “Đối với rất nhiều người mà nói, chút uất ức này của

ngươi thật sự không tính là gì, bị trấn áp mấy nghìn năm thì như thế nào? So với

vinh dự mà ngươi được hưởng khi ở bên cạnh nương nương, nếu ngươi không

phải chịu một chút kiếp nạn nào, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cho dù để

cho ngươi dùng cơ thể tà ma đến thế gian, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể

vô địch được sao? Chớ có xem thường Nhân gian, làm quá mức, sớm muộn gì

cũng sẽ có người đến xử lý ngươi, đến lúc đó, kết cục không phải như thề này

nữa, e rằng ngươi sẽ chết rất thảm. Vân Hề nha, đó chính là ví dụ.”

Chui vào trong lòng đất, xuyên qua vỏ trái đất, mọi người lại nhìn thấy hồ nước

vô bờ trong lòng đất kia.

Trong lúc quang điểu bay ngang qua, mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy

ánh sáng chiếu xuống trên vách đá giống như là một bức rèm.

Đang khống chế Thiên Dực lệnh, Dữu Khánh vô cùng cảm khái nói: “Đi thôi,

Tiểu Thanh, chỉ đường, đi hướng nào.”

Tiểu Thanh còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói Liên Ngư đột nhiên vang lên,

“Chậm đã.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn đến, nhìn Liên Ngư với vẻ mặt u buồn,

không biết nữ nhân này lại có chuyện gì.

Dữu Khánh cũng quay đầu lại hỏi: “Lão bản nương, ngươi nghìn vạn lần đừng

nói với ta là ngươi quên thứ gì đó.”

Liên Ngư lắc đầu, hơi có nét tươi cười, “Ngươi còn nhớ rõ những gì ngươi đã

hứa với ta không?”

Dữu Khánh có phần mù mờ, trong lúc nhất thời hắn đúng là không nhớ ra mình

đã hứa cái gì với nàng ta, thử hỏi: “Chuyện gì?”

Liên Ngư xì nói: “E rằng ngươi không phải người dễ quên, mà ngay từ đầu,

ngươi căn bản không coi trọng lời hứa với ta nha?”

Dữu Khánh lúng túng nói: “Lão bản nương, trí nhớ của ta vẫn luôn không tốt,

không tin ngài cứ hỏi bọn họ mà xem, ngài không ngại nhắc nhở ta một chút.”

Trong đoàn người này, nàng ta là một cao thủ Thượng Huyền duy nhất, hắn

không muốn khách khí một chút cũng khó.

Liên Ngư không có quanh co lòng vòng với hắn, “Lúc trước ngươi đã nói, chỉ

cần xong chuyện nơi đây, ngươi sẽ nói cho ta biết thân phận thực sự của ngươi.

Thế nào, khi có việc yêu cầu ta thì dạng khác, xong việc lại là kiểu khác sao?”

Dữu Khánh nghẹn lời, thì ra là việc này, hắn đương nhiên nhớ kỹ việc này, chỉ

là không nghĩ tới nữ nhân này lại đề cập đến vào lúc này, làm cái quỷ gì vậy

chứ? Hắn lập tức cười khổ nói: “Tự nhiên sẽ không nuốt lời. Lúc này chẳng

phải vẫn còn chưa có trở về sao? Khi nào trở lại Thiên Tích sơn, ta đảm bảo sẽ

nói cho ngươi biết.”

Nơi đây có không ít người ngoài, hắn đúng là không muốn để cho mấy người

Đồng Tại Thiên biết được thân phận thực sự của mình, hơn nữa, hắn cũng

không thể tiết lộ thân phận mình là đệ tử Linh Lung quan, ngay từ đầu chính là

lừa dối đối phương.

Liên Ngư thái độ kiên quyết, “Về sau ta không muốn nhắc tới nữa, nói ngay bây

giờ đi, ngươi vậy mà còn từng đi vào Kim Khư và Bách Hoa tiên phủ, ngươi rốt

cuộc là ai?”

Không chỉ có nàng ta, Đồng Tại Thiên và mấy người Phạm Cửu cũng rất tò mò,

tất cả đều dựng thẳng tai lên chờ nghe.

Từ trong giọng nói của nàng ta, Dữu Khánh nhận ra được sự khác thường, hắn

đột nhiên nhận ra được điều gì đó, quay đầu lại nhìn rèm sáng chiếu xuống trên

vách núi kia, kinh ngạc nhìn nàng ta, “Lão bản nương, ngươi… Ngươi… Ngươi

muốn lưu lại hay sao?”

Khi nghe được những lời này, mọi người đều kinh ngạc, phản ứng của Mục

Ngạo Thiết đặc biệt mạnh mẽ.

Liên Ngư lại nở nụ cười, “Năm đó, phụ mẫu ta đều bị chết đói, là đi ngang qua

thì mang theo ta, hắn dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta tu hành, ta có thể đi tới

ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có hắn. Kỳ thực hắn rất tốt, rất khoan dung với

ta, chỉ là do ta yêu cầu quá nhiều, về sau suy nghĩ lại, đời này ta đã quen với

hắn, trong lòng vĩnh viễn không thể buông bỏ được hắn.

Hơn nữa, không có hắn, ta trở về còn có thể làm gì? Tại Khối Lũy thành, có ai

sẽ coi trong ta? Ta còn có thể giữ được khách sạn đó sao? Không chỉ mình

Lương Bàn mới có ý đồ khinh nhờn ta, có người không chỉ muốn thân thể ta,

còn muốn muốn tiền tài của ta, các ngươi bảo vệ được ta sao? Vì sao ta phải đi

ra ngoài chịu nhục?”

Mục Ngạo Thiết: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ làm hết sức, sẽ có nơi cho ngươi

đặt chân.”

Liên Ngư lắc đầu: “Ta không muốn ăn nhờ ở đậu, ta có thể yên tâm thoải mái

cầm đồ của hắn, cầm đồ của người khác, ta sẽ cảm thấy thiếu nợ người ta.”

Dữu Khánh nhíu mày, lúc trước, khi Nhiếp Nhật Phục giao phó nữ nhân này

cho hắn thì chắc hẳn cho rằng mình có Ứng Tiểu Đường làm chỗ dựa, bây giờ

suy nghĩ lại, nếu nữ nhân này đi ra ngoài quả thực có khả năng sẽ gây ra một

loạt phiền phức.

Nhưng dù sao hắn cũng đã đồng ý với Nhiếp Nhật Phục, vì vậy hắn ngập ngừng

nói: “Lão bản nương, Đại thanh nữ đã nói rồi, không để cho người linh tinh lưu

lại Bồng Lai sơn, ngươi quay lại cũng có thể bị đuổi ra.”

Liên Ngư: “Ta không quan tâm Đại thanh nữ gì đó, nếu Nhiếp Nhật Phục dám

đuổi ta ra, ta sẽ trả lại mạng này cho hắn!”

Ngụ ý là mình nhất quyết sẽ không rời đi, cùng lắm thì chết tại đó.

Mục Ngạo Thiết mím chặt môi.

Dữu Khánh cất tiếng cười khổ, chợt nhẹ nhàng nói: “Thân phận của ta, xem ra

Nhiếp thành chủ thật sự không có nói cho ngươi biết, kỳ thực ta còn từng tiến

vào Tiểu Vân gian.”

Một đám người không biết tình hình đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn,

Liên Ngư trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại lời này là có ý gì.

Dữu Khánh nhìn nhìn nàng ta, phát hiện thấy đầu óc của vị này thực sự không

tốt bằng Nhiếp Nhật Phục, hắn lại thở dài bồi thêm một câu, “Thực ra, chiêu bài

khách sạn của ngươi là do ta viết.”

Con mắt Liên Ngư dần dần mở to, rồi chợt kinh ngạc hô lên: “Ngươi là A Sĩ

Hành, ngươi chính là Thám Hoa lang?”

Đồng Tại Thiên, Phạm Cửu, Mạt Lỵ và mấy thành viên Hạt Tử bang còn lại đều

trợn mắt há mồm, đều nhìn Dữu Khánh với ánh mắt khó thể tin nổi.

Dữu Khánh bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận.

Liên Ngư có thể nói là hai mắt tỏa sáng, chậc chậc không ngừng, một lúc lâu

sau mới vô cùng cảm khái nói: “Thảo nào phải giữ lại chút ria mép nhìn hèn

mọn đó, hóa ra là để che giấu thân phận.”

Nhận xét gì vậy chứ? Dữu Khánh bị lời nói của nàng ta làm cho ngây người tại

chỗ.

“Đúng vậy, đúng vậy, thảo nào có thể liều mình vì chính nghĩa để ngăn cản đại

nạn cho Nhân gian. Không hổ là Thám Hoa lang, không hổ là tài tử đệ nhất

thiên hạ cứu vạn dân tại trong nước lửa, bỏ văn theo võ vẫn không thay đổi bản

sắc anh hùng. Thảo nào mấy thế lực lớn đều không thể tìm được tiên phủ,

nhưng lại bị một mình ngươi lật ra từng cái từng cái. Thật sự xứng đáng là đầu

óc của tài tử đệ nhất thiên hạ.”

Thấy nàng ta vô hạn cảm khái như vậy, Dữu Khánh dở khóc dở cười, xua xua

tay, “Lão bản nương quá khen, ta chỉ là một tục nhân mà thôi, đâu có khoa

trương như ngươi nói vậy.”

Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc mặt không biểu cảm liếc nhìn nhau, cũng cảm

thấy lão bản nương nâng Dữu Khánh lên cao quá mức.

Những người khác không nói gì, nhưng vẻ mặt Tiểu Thanh thì đầy kinh ngạc,

cô ta hiếu kỳ đánh giá Dữu Khánh, giống như muốn nhận thức lại Dữu Khánh

lần nữa, giống như đang hỏi, hắn là tài tử đệ nhất thiên hạ, lợi hại như vậy sao?

Nhìn thấy được chân thân Thám Hoa lang, Liên Ngư lộ vẻ hưng phấn, nhưng vẻ

u buồn lại rất nhanh trở về trên khuôn mặt, nàng ta khẽ thở dài, “Thám Hoa lang

a Thám Hoa lang, ta thật sự muốn cưỡng ép giữ ngươi lại, nhưng là Nhân gian

có ngươi mới tốt nha, ‘Nhân gian hảo’ là bởi vì có ngươi a. Hồi đó, nếu là có

ngươi, có lẽ cha mẹ ta sẽ không bị chết đói.”

Nói đến đây, viền mắt nàng ta ươn ướt, một lần nữa lưu luyến nhìn Dữu Khánh

thật sâu một lúc, rồi đột nhiên rời khỏi phạm vi quang điểu bao phủ, bay về phía

vách núi bên kia.

Hổ Nữ cũng lắc mình leo theo.

Mọi người ngơ ngẩn nhìn theo hai người rơi xuống nước đạp sóng, nhìn theo

hai người theo vách đá lướt lên như diều gặp gió, lao thẳng đến nơi sáng ngời

phía trên.

Mục Ngạo Thiết đột nhiên lên tiếng nói: “Lão Thất, lão Thập Ngũ, sau khi các

ngươi trở về, thay ta…”

Dữu Khánh kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy y mắt trợn trắng, thân thể vô lực mà

nghiêng rơi xuống.

Nam Trúc khẩn cấp đánh lén xong vươn tay vớt y lại, chửi ầm lên với y, “Ngươi

có bệnh sao, người ta căn bản chướng mắt ngươi, ngươi càn rỡ đi theo làm gì.”

Dứt lời, xốc y vác lên bờ vai.

Dữu Khánh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn hắn vẫn chưa vội vàng

rời đi.

Dù sao, Đại thanh nữ cũng đã nói rồi, có chịu nhận hai chủ tớ Liên Ngư hay

không vẫn là vấn đề, vạn nhất bị đuổi ra ngoài, bọn hắn còn dễ tiếp ứng.

Trong lúc chờ đợi, Mạt Lỵ đột nhiên nói với giọng hưng phấn: “Bang chủ, thì ra

ngươi chính là Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh a, về sau ngươi viết giúp ta

viết bức thư pháp đi.”

Dữu Khánh: “Ngậm miệng, ai còn dám nhắc tới Thám Hoa lang gì đó, trục xuất

Hạt Tử bang!”

Mạt Lỵ và các thành viên Hạt Tử bang đều nhịn không được cười hắc hắc

không ngừng, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy, một mực quan sát.

Chờ đến khi sắc trời nhá nhem tối, mọi người vẫn không thấy hai người chủ tớ

Liên Ngư hiện thân, trái lại là chờ nghe được một tiếng chuông chiều chấn động

vang.

Coong… coong… coong…

Tiếng chuông nguyên thủy giống như đến từ viễn cổ hồng hoang, trầm bổng

khiếp người, khiến huyết khí trong cơ thể dâng trào cuồn cuộn, thị giác xuất

hiện vặn vẹo, mặt hồ bị kích động lên sóng lớn, những tảng đá ầm ầm từ trên

vách đá rầm rầm rơi xuống, khe nứt trên đỉnh vách đá đang dần dần khép lại.

Những con sóng trên mặt hồ càng lúc càng lớn, làm cho quang điểu không thể

không bay lên cao.

Khi ánh sáng trên vách đá biến mất, khe hở hoàn toàn không còn nữa, toàn bộ

vách đá ầm ầm sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, lại lần nữa nhấc lên sóng lớn khổng

lồ. Sau khi sóng yên biển lặng, vị trí vách đá đã trống rỗng, khung cảnh giống y

như xung quanh.

Quang điểu chở mọi người bay lên cao, ý đồ quan sát vị trí khe nứt vừa khép

lại, kết quả phát hiện lớp vỏ trái đất tách ra kia giống như đã biến mất, vị trí đó

không khác gì bầu trời xung quanh, không có bất kỳ dấu vết gì, đều là hư không

bay không đến đỉnh.

Không nhìn thấy bóng dáng chủ tớ Liên Ngư, hẳn là đã lưu lại.

Mọi người dù thấy thần kỳ nhưng không có tiếp tục dừng lại lâu hơn nữa, sau

khi Tiểu Thanh chỉ rõ phương hướng, quang điểu lập tức hóa thành một luồng

sáng trong nháy mắt lóe lên đi xa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK