Nghe được lời này, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều vì đó mà tim đập thình
thịch.
Không quản lúc trước có phải là tới đây vì Thiên tuyền hay không, tại trước khi
đến gần, ít nhiều đều cảm thấy nó cách mình quá xa và bản thân cũng có những
tâm tư khác nên không nghĩ quá nhiều về phương diện này. Bây giờ, khi phát
hiện thấy mình thật sự có khả năng tiếp xúc đến “Trường sinh”, thật sự có khả
năng sẽ có được một thân thể vĩnh sinh, nếu nói rằng không có một chút cảm
giác nào, đó là giả.
Vô ý thức đều chuyển ánh mắt nhìn nhìn xung quanh.
Dữu Khánh lại hỏi: “Có Địa tuyền, Nhân tuyền và Thiên tuyền, nếu tìm được cả
ba tuyền thì làm thế nào để phân biệt?”
Ngô Hắc: “Không biết, ngay cả cha ta và bá phụ cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà năm đó, trong lúc ngẫu nhiên bọn họ biết được ‘Tam Sinh tuyền’
thực ra là ba nguồn tuyền, cũng biết được một câu nói…” Nói đến việc này,
dường như có chút do dự, quét mắt nhìn mọi người một vòng, hiển nhiên là
không biết có nên nói hay không.
Ánh mắt mọi người chạm vào nhau, có thể lý giải được tâm tình của người ta, bí
ẩn như vậy, quả thực không thể tùy tiện nói cho người ngoài biết.
Dữu Khánh thoáng nhìn kim quan mình đang khiêng, cuối cùng vẫn là hỏi ra
miệng, “Ngươi nói đây là Địa tuyền, như vậy đã loại trừ được nguy hiểm lớn
nhất, còn lại, vô luận là Nhân tuyền hay là Thiên tuyền, đều sẽ vô hại, bất kể là
tìm được cái nào, bất kỳ kẻ nào đều có thể ngâm mình thoải mái, không phân
biệt gì, có phải ngươi nói như vậy hay không?”
Ngô Hắc suy nghĩ cũng phải, cuối cùng mở miệng nói, “Thiên đạo lấy chín chế,
địa lý lấy tám chế, nhân đạo lấy sáu chế.”
Mọi người nghe xong quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc hỏi một câu, “Hết rồi?
Chỉ như vậy?”
Ngô Hắc gật đầu.
Nam Trúc lại hỏi: “Có ý gì?”
Ngô Hắc: “Không biết.”
Được rồi, Nam Trúc cho rằng mình chưa từng hỏi qua, lại nhìn về phía những
người khác, hỏi: “Các ngươi, người nào hiểu không?”
Dữu Khánh bỏ kim quan xuống, cầm Huỳnh thạch đi quanh thành hồ nước để
kiểm tra, nhìn xem có thể tìm được điểm nào tương ứng với câu nói kia hay
không. Mọi người thấy thế thì nhận thức được gì đó, cũng đi theo cùng nhau
kiểm tra, kể cả Ngô Hắc ở trong đó, y cũng là lần đầu tiên tới đây nhìn thấy Địa
tuyền, trước đây chỉ nghe nói trong truyền thuyết qua lời kể của bậc cha chú.
Tại dưới sự quan sát, xem kỹ, có thể phát hiện thấy hình ảnh điêu khắc trên
thành hồ vô cùng quỷ dị, dường như là các loại yêu ma quỷ quái.
Trầm Khuynh Thành thì thầm một câu, “Đường đường bên trong Tiên cung lại
đi điêu khắc mấy thứ này là có ý gì, cảm giác kỳ kỳ quái quái.”
Mọi người đều có cảm nhận này, tiếp tục đi vòng quanh quan sát, dưới ánh sáng
chiếu rọi, ao nước y nguyên vô cùng trong trẻo, thỉnh thoảng có bọt khí lách
tách nổi lên.
“Tám!”
Ninh Triêu Ất chợt phát ra một tiếng, dừng lại, chỉ chỉ vào bên cạnh một vòng
người đang vây quanh cái ao.
Mọi người cùng nhau quay người nhìn y, Nam Trúc hỏi lại: “Ninh tiên sinh, có
ý gì?”
Ninh Triêu Ất lần nữa chỉ chỉ vào mấy người bọn họ đang gần như vây thành
một vòng, “Thành hồ, các ngươi nhìn xem, hình dạng cánh hoa, vừa vặn là tám
múi xoay quanh hợp thành cánh hoa. Tám, địa lý lấy tám chế, có thể xem như là
trùng khớp rồi hay không chứ!”
Mọi người nghe theo lời nói, quan sát, không sai, phát hiện quả nhiên là tám
múi.
“Tam Sinh tuyền là dùng số lượng múi thành hồ để phân biệt hay sao?” Nam
Trúc hỏi mọi người.
Mọi người đều không lời đáp lại, điều này ai mà biết được chứ?
Vì vậy, mọi người tiếp tục kiểm tra, cuối cùng cũng không có thể nhìn ra được
bất kỳ kết quả nào khác, kế tiếp, không cần phải nhiều lời nữa, nhìn không ra
kết quả thì đi tìm, tìm được tuyền khác rồi tiếp tục nghiên cứu cũng không trễ.
Tại Nam Trúc đi dẫn đầu, những người khác dồn dập cùng đi theo gã về phía
cửa chính.
Không phải là cái cửa lúc nãy tiến vào, mà là cửa chính của Tiên cung. Cái
trước là cửa của lầu các, nhìn theo hiện tại thì nó giống như là một cái cửa hậu
rồi.
Cổng chính giống như là một cái cổng thành lầu tháp, từ bên trong phòng đi ra
hướng xuống phía dưới là đi ra khỏi cửa thành, không xuống bậc thang mà đi
sang hai bên thì trực tiếp đi lên tường thành. Một đám người đi tới tường thành,
nhìn ra khung cảnh xa xa ngoài cung.
Trăng sao chiếu rọi, còn có mây mùa xoay quanh Tiên cung.
“Quả nhiên nơi đây mới là cửa chính.” Nam Trúc vui vẻ tán thán.
Dắt con trai đi tới, Ngô Hắc hướng về phía mái hiên trên thành lâu ra hiệu một
cái, lần nữa nhắc nhở mọi người, “Đi ra phong ấn là sẽ không có bất kỳ cảm
giác gì, tất cả những nơi có thể ra vào, cơ bản đều lấy mái hiên làm giới hạn,
vượt ra khỏi giới hạn thì đã đi ra cấm chế, nếu muốn tiến vào lần nữa thì phải đi
vòng một vòng.” Dứt lời, xoay người dắt nhi tử rời đi.
Dữu Khánh cũng xoay người rời đi, cất tiếng kêu gọi hai vị sư huynh một tiếng,
“Tìm Thiên tuyền!”
Hai người Nam, Mục biết hắn muốn thử dùng Thiên tuyền để phục sinh Kiều
Thư Nhi, lập tức dừng việc thưởng thức phong cảnh, nhanh chóng cùng nhau
quay trở lại.
Đối diện với khả năng trường sinh ở tại trước mắt, những người khác cũng
không còn có tâm tư gì khác, cũng nhanh chóng đi vào.
Chờ cho bọn hắn đều đã tiến vào, phía sau một ngọn núi phía ngoài thành lâu,
đám Người mặt sắt mới chậm rãi xông ra, làm thế nào nắm giữ được biện pháp
tiến vào Tiên cung hiển nhiên đã trở thành chuyện quan trọng nhất của bọn
chúng.
Đại điện của Tiên cung vô cùng rộng rãi và trống trải, gần như nhìn không thấy
bất kỳ bố trí, trang trí gì, mái vòm càng là cao cao tại thượng, cũng không biết
năm đó, tiên nhân làm ra cung điện như vậy là để làm gì, dù sao thì nhìn không
giống như là cung điện bình thường.
Đám người Dữu Khánh vừa quay lại, lập tức theo bậc thang bốn phía đi lên lầu,
một đám người lại xuyên qua những đình đài lầu các ở bên trong.
Trên vách núi đá ngoài Cung, khắp nơi là đình đài lầu các, bên trong cung,
nhắm mắt lại cũng là đình đài lầu các khắp nơi, có thể nói là kỳ quan.
Vì vậy một đám người bên ngoài Tiên cung lập tức phát hiện được dị thường,
thỉnh thoảng nhìn thấy bên trong đình đài lầu các có ánh sáng thoáng hiện, một
đám người nhanh chóng lần mò đi về phía có ánh sáng lóe lên, một đường lặng
lẽ cùng đi theo ánh sáng.
Bọn chúng rất nhanh liền loại bỏ được sư huynh đệ ba người Dữu Khánh,
không bao lâu sau liền đúng lúc đối diện với Ninh Triêu Ất vừa mới lộ diện
dưới một mái hiên.
Đứng ở bên ngoài lan can đối diện y chính là Cao Viễn, sau khi chạm mặt y,
Cao Viễn lập tức phất tay ra hiệu một phen, sau đó chính là mấy cái bóng người
im lìm không tiếng động lướt tới đây.
Chạy tới trước tiên, Người mặt sắt đưa tay tới thử, lại xúc động sóng hư không,
hắn ta nhìn nhìn ánh sáng lấp lóe trong những cửa sổ khác, rồi hạ thấp giọng
hỏi: “Làm sao để đi vào?”
Ninh Triêu Ất nháy nháy mắt, “Từ một cái hang động lớn dưới chân núi để tiến
vào.”
Người mặt sắt: “Ta biết rõ cái hang động đó, ta hỏi ngươi làm thế nào xuyên
qua được tầng phòng ngự này để đi vào?”
Ninh Triêu Ất: “Không biết, tên gia hỏa gọi là Ngô Hắc kia đưa cho mỗi người
chúng ta một cục vàng tròn, chúng ta cầm thứ đó rồi tiến vào trong.”
Người mặt sắt lập tức đưa tay ra: “Cục vàng đâu, lấy ra nhìn xem nào.”
Ninh Triêu Ất tức thì buông hai tay, “Không còn nữa, vừa đi vào trong hang
động, cục vàng đó liền tan thành mây khói.”
Người mặt sắt dùng ánh mắt rất hoài nghi nhìn chằm chằm vào y, lại hỏi: “Vậy
các ngươi làm thế nào để đi ra?”
Ninh Triêu Ất: “Ta bây giờ là có thể đi ra ngoài, ngay bây giờ liền có thể đi ra
ngoài, các ngươi vào không được, ta đi ra được, cái phong ấn này chỉ ngăn cản
tiến vào, không ngăn cản đi ra ngoài.”
Người mặt sắt vừa định kiểm chứng lời y nói, trong mấy người phụ trách canh
gác chợt có người lên tiếng: “Tiên sinh, trên bầu trời có thứ gì đó.”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn tới, ngay lập tức liền dồn dập nhanh chóng
tìm nơi ẩn núp, Ninh Triêu Ất cũng không ngoại lệ, nghiêng người trốn ở phía
sau cây cột.
Trong trời đêm, tựa hồ có một người đang bay, nhưng rõ ràng lại mọc một đôi
cánh lớn.
Khi người tới bay qua trên đỉnh đầu mọi người thì nương theo ánh trăng mọi
người mới nhìn rõ hình dạng đại khái, đầu quỷ răng nanh, dữ tợn kinh khủng,
móng trên hai tay sắc bén, màu da ngăm đen, không có lông, đầu đội kim cô,
trên lưng là hai cái cánh thịt, nửa thân dưới nhưng là mặc trang phục của người.
Quái vật xoay quanh trên không trung hai vòng, sau đó hạ xuống phía cổng Tiên
cung, có thể nhìn ra được nó vốn là muốn hạ xuống tại trên cửa thành lâu, kết
quả bị sóng hư không đụng một cái, chỉ đành tung bay rơi xuống tại ngoài cửa
thành.
Khiến mọi người kinh nghi chính là, sau khi quái vật rơi xuống, nhanh chóng
thu hai cánh lại, trong thoáng chốc lại hóa thành hình người, biến thành một
người đàn ông ở trần.
Vừa nhìn thấy người này, Ninh Triêu Ất giật mình không ít, đám Người mặt sắt
chưa từng nhìn thấy, y nhưng là đã gặp qua, quái vật hóa thành hình người này
vậy mà chính là Đại trang chủ Ngô Đao của Liệt Cốc sơn trang.
Ngô Đao hiển nhiên là bị ánh sáng lấp lóe bên trong Tiên cung thu hút tới đây,
lại nhanh chóng lướt về phía có ánh sáng lấp lóe.
Ninh Triêu Ất thầm hô không tốt, lập tức hạ thấp giọng nói với Người mặt sắt ở
bên ngoài: “Tiên sinh, đó là Đại trang chủ Ngô Đao của Liệt Cốc sơn trang,
không thể để cho hắn chạy thoát, nếu để cho hắn chạy đi, rất có khả năng sẽ dẫn
Ngô lão thái gia phía sau hắn tới đây.”
Người mặt sắt nghe vậy lập tức nhìn chằm chằm bầu trời đêm quan sát khắp
nơi.
Có thể lý giải cho sự cảnh giác của hắn ta, vạn nhất lão gia hỏa đó ở ngay tại
phụ cận, hắn ta mà động thủ thì chẳng khác gì chủ động muốn chết.
Nhưng mà bởi vì hắn ta hơi chút do dự như vậy, Ngô Đao đã lại hóa thành quái
vật hai cánh bay lên không trung rời đi rồi, cho dù là Cao Viễn cũng không dám
đuổi theo.
Ninh Triêu Ất thầm hô tiêu rồi, vị Đại trang chủ kia khẳng định đã đi báo tin
rồi.
Người mặt sắt hiển nhiên cũng có chút gấp gáp, quay đầu lại hỏi: “Đã tìm được
Thiên tuyền hay chưa?”
Ninh Triêu Ất: “Chưa. Tên Ngô Hắc kia cũng không quen thuộc nơi đây, đang
tìm kiếm. Vừa rồi tên quái kia đã tới đây, ta phải quay lại thông cáo cho bọn họ
biết, nếu không, chờ đến khi vị Ngô lão thái gia kia tới đây, chúng ta đều sẽ
không may.” Hắn ném xuống lời đó rồi lập tức chạy đi.
Người mặt sắt còn đang do dự bước tiếp theo nên làm như thế nào, đối với việc
y rời đi, trong lúc nhất thời nhưng là không kịp phản ứng.
Trở lại bên trong Tiên cung, Ninh Triêu Ất lập tức lớn tiếng kêu gọi, đem toàn
bộ đám người Dữu Khánh triệu tập tới đây, rất nhanh kể lại sự việc vừa rồi.
Mọi người nghe xong bỗng thấy lo lắng, dồn dập nhìn về phía không gian rộng
lớn bên trong Tiên cung này. Nam Trúc gãi mặt: “Bên trong này, đại bộ phận
địa phương chúng ta đều còn chưa có tìm kiếm, cứ như vậy buông tha chẳng
phải là uổng công một chuyến.”
Dữu Khánh suy tư, nói ra: “Sẽ không, bọn họ muốn tiến vào thì cũng phải đi
theo còn đường mà chúng ta tiến vào kia. Phái một người về phía cửa sau nhìn
chằm chằm, khi phát hiện thấy bọn họ tiến vào thì lập tức báo tin, nơi đây có rất
nhiều chỗ đi ra, chúng ta tùy thời có thể rút khỏi. Lão Cửu, ngươi đi phía cửa
sau trông chừng đi, những người còn lại trong chúng ta nắm chặt thời gian tiếp
tục tìm kiếm.”
Hắn không tìm được Thiên tuyền hiển nhiên là không dễ dàng bỏ qua.
Ngô Hắc gật gật đầu, hiển nhiên cũng tán thành với cách làm như vậy.
“Được.” Mục Ngạo Thiết đồng ý, phi thân nhảy xuống, thẳng đến phía cửa sau.
Ninh Triêu Ất lại hỏi: “Đám gia hỏa Người mặt sắt kia thì làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh liền nói một câu, “Trước tiên đừng quan tâm tới bọn chúng. Nhanh
lên một chút, chúng ta phải nắm chặt thời gian tiếp tục tìm kiếm.”
Một đám người tức thì lại tản ra, tiếp tục ở bên trong xuyên qua các đình đài lầu
các để tìm kiếm…
Ước chừng nửa canh giờ sau, trong mây mù bao phủ bên ngoài Tiên cung bay ra
một cái kiệu khiêng.
Trên một cái ghế nằm được lắp ráp đơn giản và thô ráp, Ngô lão thái gia bắt
chéo chân nằm yên ở đó, trên tay cầm Băng lam kích, hai yêu ma mọc cánh thịt
giống như là phu khiêng kiệu, còn có một Yêu ma đầu đội kim cô bay kèm ở
bên, trên tay cầm lấy một con hoàng kim điểu.
Trên thân hai gã kiệu phu cũng có treo hoàng kim điểu thỉnh thoảng còn nhúc
nhích.
Băng lam kích trong tay Ngô lão thái gia giống như gậy chỉ huy, yêu ma khiêng
kiệu nghe theo chỉ huy, khiêng lão ta bay xuống chân núi, bay đến trước miệng
cái hang động thật lớn kia, trực tiếp xuyên qua sóng hư không rung động mà đi
vào.