nghĩ ra được cái gì, hắn trực tiếp hỏi thẳng: “Nghe không hiểu, là thứ gì?”
Không chỉ là hắn, vẻ mặt những người khác cũng lộ vẻ không hiểu.
Đồng Tại Thiên nhìn nhìn phản ứng của mọi người, thầm nghĩ, quả nhiên là một
đám mới đến, ngay cả chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, lập tức giải
thích: “Không phải là thứ gì, mà là một sự kiện. Vừa rồi Bang chủ nói không
sai, Đồng Tước hồ sinh sống nhiều tôm cá, nhưng đây cũng chính là vấn đề.”
Gã dừng lời với đầy ẩn ý.
Phạm Cửu vội khiêm tốn thỉnh giáo: “Là sao?”
Đồng Tại Thiên: “Nơi vùng nước có tôm có cá vốn là chuyện rất bình thường,
nhưng Thiên Tích sơn này lại không giống như ở bên ngoài, địa hình và thời tiết
tại Thiên Tích sơn rất phức tạp, thậm chí nước ở một số lưu vực còn có độc,
không biết trước đây tiên nhân đã ném những thứ gì vào nơi này, vùng nước có
tôm có cá như Đồng Tước hồ là rất hiếm thấy, hơn nữa, một số tôm cá còn là
đặc sản chỉ Đồng Tước hồ mới có, tại bên ngoài là không thể có ăn.
Thiên Tích sơn vốn khan hiếm thủy sản, nguồn tài nguyên độc hữu tươi ngon
của Đồng Tước hồ, đánh bắt lên đó chính là tiền a, tiện hơn rất nhiều so với việc
chạy khắp nơi tìm kiếm bảo bối. Vì vậy từ xưa tới nay, các bang phái lăn lộn tại
Thiên Tích sơn này có thể nói là không ngừng đánh đánh giết giết để cướp giật
địa bàn Đồng Tước hồ.
Nhưng cho dù có người chiếm được địa bàn cũng vô dụng, diện tích hồ không
nhỏ, không thể kiểm soát được tình trạng đánh bắt lén. Thời gian đánh bắt bừa
bãi kéo dài, hải sản của Đồng Tước hồ cũng dần dần trở nên khan hiếm. Về sau,
bởi vì sản lượng ít ỏi dẫn đến giá cả càng ngày càng cao, từ đó tình trạng đánh
bắt bừa bãi càng thêm nghiêm trọng, một vòng luẩn quẩn.
Mãi cho đến mấy chục năm trước, sau khi tiếp quản Khối Lũy thành, Nhiếp
Nhật Phục trực tiếp nhúng tay vào Đồng Tước hồ, mới quét sạch tệ nạn tại
Đồng Tước hồ.
Đồng Tước hồ là một trong số ít nơi tại Thiên Tích sơn bị Khối Lũy thành trực
tiếp nhúng tay vào. Tuy nhiên Khối Lũy thành từ trước đến nay cũng không
nguyện xây dựng thế lực gì, sợ rước lấy phiền phức, cho nên đối với những nơi
tương tự như Đồng Tước hồ, thành chủ cũng không trực tiếp phái người của
Khối Lũy thành đến quản lý, mà chỉ để cho bang phái trông nom, quá trình chỉ
định này chính là ‘Sự kiện Đồng Tước võ’.
Đó là một quá trình tuyển chọn, không thể tùy tiện nhảy ra một cái bang phái
nào đó liền được tiếp quản Đồng Tước hồ, cũng phải nhìn xem năng lực của
bang phái đó như thế nào. Tại Thiên Tích sơn hỗn loạn này, không có năng lực
là không quản lý nổi Đồng Tước hồ. Nói chung, chính là các đại bang phái
muốn chiếm giữ Đồng Tước hồ đều phải cạnh tranh với nhau.”
Dứt lời liền buông hai tay, biểu thị tình hình chính là như vậy.
Nhưng mọi người vẫn chưa thỏa mãn, Dữu Khánh hỏi tiếp: “Bất kể bang phái
nào đều có thể tham gia sao?”
Đồng Tại Thiên: “Đối với Khối Lũy thành mà nói, bang phái to to nhỏ nhỏ thế
nào đều đối xử bình đẳng, không phân biệt thân sơ. Bất kỳ ai đến Khối Lũy
thành báo danh đều có thể tham gia.”
Dữu Khánh lại hỏi: “Cạnh tranh như thế nào? Nhìn xem bang phái nào đánh
giỏi hơn sao?”
Đồng Tại Thiên: “Võ lực như thế nào khẳng định sẽ có nằm trong sự đánh giá
của Khối Lũy thành, nhưng chắc chắn không phải duy nhất. Đánh giỏi không có
nghĩa là có thể kiểm soát tốt được Đồng Tước hồ, bởi vì võ lực mạnh nhất tại
Thiên Tích sơn này chính là Khối Lũy thành, sau khi tiếp quản Đồng Tước hồ,
phía sau có Khối Lũy thành làm chỗ dựa, e rằng không có mấy kẻ dám trực tiếp
dùng võ lực để khiêu khích.
Về phần tỷ thí với nhau như thế nào thì ta cũng không biết, cách thức cạnh tranh
trong mỗi một lần ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ đều không giống nhau, đều là do
Khối Lũy thành nghĩ ra cái gì liền thi cái đó. Dù sao không phải là so đấu cá
nhân, đều là thi đấu tập thể giữa bang phái này với bang phái kia…”
Nói đến đây gã bỗng nhiên hơi chút sửng sốt, gã cảm thấy phản ứng của Dữu
Khánh có vẻ không thích hợp lắm, không khỏi thử hỏi: “Bang chủ, ngươi không
phải là muốn tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ chứ?”
Dữu Khánh hơi nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tham gia thì thế nào, không tham
gia thì như thế nào?”
Đồng Tại Thiên nhìn hắn không nói nên lời.
Mà những người khác thì hoàn toàn không biết nặng nhẹ, đều nhìn tới Đồng Tại
Thiên, chờ xem gã trả lời như thế nào.
Đồng Tại Thiên xem xét phản ứng của mọi người, cuối cùng dở khóc dở cười
nói: “Bang chủ, không phải ta xem thường bang phái chúng ta, nhưng sự việc
liên quan đến lợi ích khổng lồ như vậy thật sự không phải chúng ta có thể tham
gia chơi đùa, chúng ta thật sự chơi đùa không nổi.”
Nghe lời này, đừng nói tới Dữu Khánh, ngay cả Mục Ngạo Thiết trong thần sắc
cũng có vẻ xem thường, so với những gì bọn hắn đã trải qua, chỉ là chuyện của
một cái Đồng Tước hồ này thật sự chẳng đáng là gì, bọn họ đã từng chơi lớn
hơn rất nhiều.
Dữu Khánh xì một tiếng vui vẻ, “Lợi ích khổng lồ sao? Có thể lớn cỡ nào, lớn
hơn sâm Kỳ Lân không?”
Đồng Tại Thiên cười khổ nói: “Lấy được Linh vật cấp bậc thiên tài địa bảo như
sâm Kỳ Lân, đã không chỉ là vấn đề tiền bạc, nhưng nếu công khai chuyện sâm
Kỳ Lân thì chúng ta cũng không có tư cách tham gia a. Bang phái tham gia ‘Sự
kiện Đồng Tước võ’ đều nằm trong hàng ngũ bang phái cao cấp nhất Thiên Tích
sơn, ít nhất cũng là một ít bang phái nhất lưu, số lượng thành viên bang phái lên
đến hàng trăm người, về thực lực có thể tưởng tượng được. Mười mấy người
chúng ta đối mặt với họ, không có thực lực chống lại, chẳng khác muốn chết.
Bang chủ, và các chư vị, bên trong ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ đã có chữ ‘Võ’, thì
chắc chắn không thể ôn hòa, là sẽ chết người.”
Gã ngẩng đầu đối diện với một đám người không hiểu chuyện, trịnh trọng đưa
ra khuyến cáo.
Dữu Khánh trầm mặc, sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn giơ cuốn bút ký cổ xưa
trên tay lên, đung đưa và chậm rãi nói: “Trong các địa điểm được ghi chép bên
trên này, vì sao ta không đề cập tới địa phương khác, mà phải nhắc tới Đồng
Tước hồ? Bởi vì, Sâm Kỳ Lân có khả năng ẩn thân tại Đồng Tước hồ!”
“Cái gì?”
“Tại Đồng Tước hồ?”
“Làm sao biết được a?”
Mọi người lập tức ríu rít giống như bầy chim vỡ tổ.
Dữu Khánh cũng đưa ra đáp án: “Trên các hình điêu khắc trong Thần miếu, có
một manh mối quan trọng, đó chính là Kỳ lân thích ăn tôm cá.”
Lập tức có người đưa ra nghi vấn: “Bang chủ, đó là nói về Kỳ lân, còn đây là
sâm Kỳ Lân, bản thể là thực vật, có thể ăn tôm cá sao?”
Đối với lời này, lập tức có người khinh thường, phản bác: “Ai nói thực vật là
không thể ăn thịt chứ, có loại ăn ruồi và côn trùng, có loại ngay cả người cũng
ăn, rất nhiều thực vật sẽ phát triển tốt hơn nếu chôn tử thi, xác chết dưới gốc rễ,
lời này của ngươi quả thực là không đáng để bác bỏ.”
Đồng Tại Thiên lại hỏi tiếp một câu, “Bang chủ, diện tích Đồng Tước rất lớn,
ngoại trừ manh mối này ra, còn có manh mối khác không?”
Dữu Khánh: “Có, ngươi cảm thấy ta có thể công khai ra sao?”
“Ách…” Đồng Tại Thiên sờ sờ mũi, cất tiếng cười gượng.
Dưới bóng cây bên rìa sa mạc, tại bậc cấp trước cửa vào gian hàng “Đương Tự
Tại”, Nam Trúc ngồi đó phe phẩy chiếc lá cây lớn làm quạt, ngoại trừ đồ vật do
Mục Ngạo Thiết đưa tới, tại nơi đây không có một đơn hàng nào được hoàn
thành.
Thỉnh thoảng gã ngẩng đầu nhìn lên tán cây ở cách không xa, Bách Lý Tâm nấp
ở nơi đó quan sát xa xa, gã cảm thấy mình là sư huynh của hai người kia nhưng
có vẻ nàng quan tâm tới an nguy của đồng môn đó còn hơn cả mình.
Bách Lý Tâm cũng là không còn cách nào khác, nhiệt độ ban ngày trong sa mạc
quá cao, nằm lâu trong sa mạc để âm thầm quan sát quả thực chịu không nổi,
cho nên mới có cảnh này.
Bỗng nhiên, nàng nhảy xuống từ tán cây, tung người nhảy lên lướt nhanh đến
trước mặt cửa hàng, trước khi trốn vào trong, nang ném lại một câu, “Người của
Hạt Tử bang tới rồi.”
Nam Trúc lập tức đứng dậy, nhảy lên trên mái nhà hàng nhìn xung quanh, quả
nhiên nhìn thấy người của Hạt Tử bang đang lướt đến, bọn họ không ghé thăm
cửa hàng của gã mà vượt qua ở cách không xa, gã nhìn thấy Dữu Khánh và Mục
Ngạo Thiết ở trong đó.
Đi đâu vậy chứ? Gã vội nhảy xuống, luồn vào dưới cửa hàng, thu chân chống,
nhanh chóng khiêng cửa hàng đuổi theo.
Bách Lý Tâm cũng lần nữa chui ra ngoài, cất bước đuổi theo trước gã một bước,
tránh để bị mất dấu.
Trên đường đi, Nam Trúc phát hiện thấy một đám người lướt nhanh vượt qua
bên cạnh, đảo mắt nhìn liền nhận ra là người của Phi Ưng bang.
Gã khiêng đồ, tốc độ chậm, bị một đám người đuổi tới nơi, hơn trăm người vù
vù lướt qua ở bên cạnh, không người nào chú ý đến một Thiêu Sơn Lang như
gã.
Cắm đầu cắm cổ chạy một mạch cho đến tận đêm, Nam Trúc khiêng theo cửa
hàng cuối cùng mới được ngừng lại, dừng lại dưới Khối Lũy thành cao vút, gặp
được Bách Lý Tâm đang chờ đợi. Mặc dù mệt mỏi quá chừng, mồ hôi đầm đìa,
gã vẫn nỗ lực bày ra bộ dạng trông ta có vẻ rất béo nhưng thân hình rất tuyệt
vời.
Nhìn khắp nơi không nhìn thấy bóng dáng của Hạt Tử bang, gã hỏi, “Người
đâu?”
Bách Lý Tâm: “Vào thành rồi, Phi Ưng bang cũng tiến vào một ít.” Nói xong
nàng chủ động đưa tay ra, “Đưa ta một vạn lượng.”
Nam Trúc nghẹn nghẹn lời, nhưng cuối cùng vẫn lưu loát moi tiền ra đưa cho
người ta, hỏi: “Ngươi cũng đi vào à?”
“Ừ.”
“Vậy một mình ta phải làm sao bây giờ? Ừm! Yên tâm đi, không sao đâu, ở chỗ
này chờ vậy, Phi Ưng bang cũng không dám làm xằng làm bậy tại Khối Lũy
thành.”
Bách Lý Tâm không có bất kỳ đáp lại nào, xoay người nhanh chóng rời đi, đến
cổng vào mua một đóa “Nhất Nhật Phương” làm tư cách vào thành, sau đó liền
biến mất ngay lập tức.
Nam Trúc rất bất đắc dĩ ngơ ngác nhìn theo, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy
cửa hàng của mình, gã lập tức lấy lại tinh thần, có một nhóm hàng có thể bán ra,
gã phải nghĩ cách biến nó thành tiền cất vào túi mình mới tốt.
Bách Trượng đình, khu vực phồn hoa nhất trong Khối Lũy thành.
Sau khi bang chúng Hạt Tử bang đến nơi, Dữu Khánh lập tức lôi kéo mọi người
đến một góc, nhỏ giọng dặn dò: “Mọi người tản ra đi. Nhớ hỗ trợ tìm hiểu một
chút tin tức. Còn nhớ chuyện lúc trước ta đã nói với các ngươi từng nhìn thấy có
Thiêu Sơn Lang thu mua Tam Túc ô không?”
Mọi người dồn dập gật đầu, nhưng không hiểu được nó hắn.
Chỉ nghe hắn giải thích: “Thật đúng là trùng hợp, căn cứ vào hình ảnh điêu khắc
trong thần miếu, giữa Kỳ lân và Tam Túc ô có mối liên hệ với nhau, hiện tại ta
muốn tìm được Tam Túc ô, các ngươi có hiểu ý ta không?”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt Đồng Tại Thiên lấp lóe, không nghĩ tới vị
bang chủ này lại để lộ ra một manh mối khác.
Phạm Cửu đáp: “Bang chủ yên tâm, chúng ta sẽ không quên chuyện quan trọng
như thế.”
Dữu Khánh: “Khi tìm hiểu tin tức thì không nên phô trương, đừng để người ta
hoài nghi. Lấy thời điểm nở của hoa ‘Nhất Nhật Phương’ làm hạn định, mọi
người nếu không có việc gì thì gặp lại nhau tại nơi này.”
“Được.” Đám bang chúng đáp lời đồng ý, rồi lần lượt tản đi.
Nhìn đám người rời đi, Dữu Khánh nhịn không được thở dài, hơn mười người
vào thành là mất hơn mười vạn lượng bạc, mặc dù nói chi phí này tính vào chi
tiêu của bang phái, kỳ thực là hắn phải móc ra từ túi riêng, nhưng không còn
cách nào khác, để người ta làm việc cho mình không bỏ tiền e rằng không được.
Khi bên cạnh đã không còn người khác, Mục Ngạo Thiết nhỏ giọng hỏi: “Ngươi
cảm thấy khả năng bọn họ có thể tìm kiếm được tin tức về Tam Túc ô như thế
nào?”
Dữu Khánh: “Nhiều người đi tìm hiểu luôn tốt hơn so với ít người. Phi Ưng
bang nhiều người hơn, có lẽ bọn họ có thể tìm hiểu được thông tin liên quan…
Đoạn Vân Du có thể đưa bút ký cho ta, tự nhiên thông tin về Tam Túc ô cũng
không có vấn đề.”
Mục Ngạo Thiết: “Thảo nào ngươi không chịu xử lý tên nội gian kia.”
“Phi Ưng bang đông người như vậy, và cũng quen thuộc nơi đây hơn chúng ta,
tại sao không sử dụng chứ.” Dữu Khánh hừ một tiếng, xoay người nói: “Đi, đi
hỏi thăm xem ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ kia rốt cuộc là thế nào.”
Về tình huống có liên quan đến “Sự kiện Đồng Tước võ”, Đồng Tại Thiên chỉ
biết rõ đại khái, và chỉ là nghe người ta nói lại, gã cũng không nắm rõ tình hình
cụ thể.
Mặt khác, đám bang chúng đều không đồng ý tham gia “Sự kiện Đồng Tước
võ”.