giọng nói của nam nhân.”
Câu trả lời này khiến Dữu Khánh xoa mặt vò đầu, cảm thấy kỳ quái không thể
tả.
Trùng Nhi rõ ràng cũng đang thất thần.
Nam Trúc chép miệng, hỏi tiếp: “Ừm, tiền bối, vì sao Lý Trừng Hổ lại quyết liệt
với Hổ Phách tộc như vậy?”
Thái độ của A Lang đại cô rõ ràng rất qua loa, “Vậy thì ngươi phải đi hỏi Lý
Trừng Hổ.”
“Ài!” Không biết vì sao cảm thấy bối rối, Dữu Khánh cất tiếng thở dài, lời đã
nói đến nước này, người ta coi như cũng thành thật, hắn không tiếp tục dè dặt
nữa, hỏi thẳng: “Tiền bối, làm sao ngươi biết ta đã từng vào địa cung bên dưới
cung thành, làm sao biết được ta nhìn thấy gì trong địa cung, và làm sao lại biết
ta và Thanh Nha đang tìm kiếm cái gì dưới đáy biển?”
A Lang đại cô: “Bởi vì ngươi và Thanh Nha tìm kiếm ở vùng đáy biển đó.
Người chưa từng đến nhìn xem những hình ảnh điêu khắc trên vách địa cung, có
tìm đến nơi đó cũng sẽ không dừng lại ở đó, và càng không có khả năng giày vò
ở đó lâu như vậy. Ngươi đã từng tìm đến Tiểu Vân gian, theo lời đồn, ngươi còn
tìm được Chư Yêu chi cảnh tại Phượng tộc, ngươi đoán xem vì sao ta và Bàng
Vô Tranh lại ở mãi tại vùng biển đó? Ngươi nói thử xem, ta có biết ngươi đang
tìm cái gì hay không?”
Dữu Khánh nhấn mạnh từng chữ: “Làm sao các ngươi biết lối vào ở tại đó?
Chẳng lẽ Hổ Phách tộc đã biết nó từ lâu rồi ư?”
“Hổ Phách tộc không biết. Sau khi Hổ Phách hải bị huyết tẩy, ta tình cờ phát
hiện được từ trong một quyển sách ở phòng sách của Bàng Vô Tranh.” A Lang
đại cô từ trong túi treo trên thắt lưng lấy ra một cuốn sách cũ, lật ra ngay trước
mặt mọi người, “Quyển sách này rất quan trọng, hắn vừa chết, ta liền nhanh
chóng chạy đến đó lấy đi. Trong quyển sách cổ này ghi chép lại một nơi có rất
nhiều ngọc trai nhiều màu sắc, và có cự nhân thường lui tới. Nó dường như mô
tả lối vào một tòa tiên phủ.
Trùng hợp chính là, Hổ Phách tộc ta có truyền thuyết về việc sản xuất Thất thải
trân châu. Khi đó, ta lập tức ý thức được lối vào tiên phủ có thể ở tại Hổ Phách
hải này, nhưng ta không biết vị trí cụ thể ở đâu, trong tộc cũng không có truyền
thuyết gì về tiên phủ. Vì vậy, ta liền nghĩ đến những hình ảnh điêu khắc xa xưa
trên vách địa cung. Sau khi lẻn vào trong đó kiểm tra, ta tìm thấy manh mối liên
quan. Manh mối mà ta tìm thấy chắc hẳn cũng là những gì ngươi nhìn thấy.”
“Thất thải trân châu…” Mục Ngạo Thiết cất tiếng lẩm bẩm, và nhìn sang Dữu
Khánh.
Dữu Khánh cau mày, đưa tay ra, “Tiền bối, ta có thể xem quyển sách này
không?”
Nếu là người khác tất nhiên không được, nhưng đám người này đã biết rõ bí
mật có liên quan, tự nhiên là không có gì không thể, A Lang đại cô liền ném tới
cho hắn.
Dữu Khánh vừa chụp vào trong tay, Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc lập tức áp
sát đến cùng nhìn xem.
Xem lướt qua một chút, Dữu Khánh liền biết quyển sách cổ này là cùng ấn bản
với quyển sách cổ mà Tiểu Hắc cầm về từ U Nhai, nội dung chắc hẳn phải
giống nhau, ít nhất, nội dung truyền thuyết nói về Thất thải trân châu là giống
như những bọn hắn đã đọc được.
Điểm khác biệt duy nhất là quyển sách cổ này cũ nát hơn nhiều, ngay cả tựa đề
trên bìa cũng bị hư hỏng đến mức không thể nhìn thấy được nữa.
Mục Ngạo Thiết còn cố ý cất lời nhắc nhở, “Giống nhau.”
A Lang đại cô thì có vẻ không hiểu khi nghe nói vậy.
Dữu Khánh giải thích: “Không dối gạt tiền bối, sở dĩ chúng ta đến Hổ Phách hải
này, là bởi vì đã được đọc một quyển sách giống như vậy, và cũng phát hiện ra
manh mối như nhau. Chỉ là, quyền sách mà chúng ta đã xem nguyên vẹn hơn
nhiều so với quyển sách này của tiền bối.” Nói xong, hắn trả quyển sách lại cho
bà ta.
A Lang đại cô kinh ngạc nhận lại sách, “Các ngươi cũng có một quyển sao?
Quyển sách này hẳn là cực kỳ hiếm có, nếu không, mấy thế lực lớn đã phát hiện
ra manh mối liên quan từ lâu rồi.”
Dữu Khánh không trả lời mà quay sang hỏi Mục Ngạo Thiết, “Chúng ta đọc qua
quyển sách này nên tới Hổ Phách hải, Bàng Vô Tranh có quyển sách này cũng
đến Hổ Phách hải. Thật sự là trùng hợp sao?”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, “Có thể là trùng hợp, cũng có thể không
phải.”
Y nói cũng như không nói, nhưng Nam Trúc lại không cười được nữa, vẻ mặt
có phần nghiêm trọng.
Hầu như tất cả bọn họ đều như vậy, duy chỉ có A Lang đại cô là bộc lộ sự phản
đối rất rõ ràng, “Ta nói lại lần nữa, hắn không thể nào là Đông Liên Ngọc.”
Dữu Khánh: “Có phải là Đông Liên Ngọc hay không không quan trọng, ít nhất,
đối với chúng ta mà nói, điều đó không quan trọng chút nào. Xin hỏi tiền bối,
tiền bối có chắc chắn rằng mình vô tình phát hiện ra quyển sách cổ này trong
phòng sách của Bàng Vô Tranh, chứ không phải là ông ta cố ý để cho tiền bối
phát hiện?”
A Lang đại cô nhấn mạnh giọng nói, “Ta chắc chắn là ta vô tình phát hiện ra.”
Dữu Khánh: “Chúng ta cũng là tình cờ phát hiện được sách cổ.”
A Lang đại cô thoáng sửng sốt một chút, vô thức nhìn sang phía Trùng Nhi.
Trùng Nhi lập tức gật đầu liên tục: “Đại cô, đúng là như thế.”
A Lang đại cô chỉ có thể không nói nên lời.
Dữu Khánh: “Người giống như chúng ta, biết được manh mối từ sách cổ rồi đến
Hổ Phách hải, đối tượng để dò xét thông tin chính là Hổ Phách tộc. Tiền bối, tại
trước khi Hổ Phách hải bị huyết tẩy, Bàng Vô Tranh thật sự chưa bao giờ đề cập
đến chuyện gì có liên quan đến tiên phủ, hay là tìm hiểu thông tin gì về thất thải
trân châu sao?”
“Không có…” A Lang đại cô kiên quyết phủ nhận, nhưng ngay sau đó liền
nghẹn lời, ánh mắt lấp lóe, dường như nghĩ đến điều gì đó, mím mím môi
nhưng không có nói ra điều gì.
Dữu Khánh tiếp tục nói: “Ông ta sinh sống tại Hổ Phách hải gần năm mươi
năm. Nói cách khác, trước khi Hổ Phách hải bị huyết tẩy, ông ta đã sống tại Hổ
Phách hải được hơn ba mươi năm. Trong hơn ba mươi năm đó, hai người đều là
tình nhân sao?”
A Lang đại cô lại có dấu hiệu bực bội, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Dữu Khánh: “Được rồi, vậy ta hỏi theo cách khác. Có phải lúc trước tiền bối nói
rằng Bàng Vô Tranh rất có cốt khí hay không? Ông ta không muốn lợi dụng
thân phận và địa vị của tiền bối tại Hổ Phách hải để kinh doanh buôn bán đúng
không? Cho nên mối quan hệ tình nhân của hai người một mực không có công
khai ra ngoài. Có phải như vậy hay không?”
A Lang đại cô: “Đúng vậy, không sai, hắn chính là người có cốt khí, khinh
thường dựa dẫm vào người khác.”
Dữu Khánh: “Cho nên, Lý Trừng Hổ cũng không phát hiện được mối quan hệ
giữa tiền bối và ông ta, và vì vậy hoạt động kinh doanh của Bàng thị mới có thể
tiếp tục diễn ra tại Hổ Phách hải. Có phải vậy không?”
A Lang đại cô: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Dữu Khánh: “Tiền bối, hiện tại ta nói ra một giả thiết, tiền bối không nên nôn
nóng, trước hết hãy nghe ta nói cho hết đã. Trước khi Hổ Phách hải bị huyết tẩy,
ta không biết ông ta có dò hỏi tiền bối về thất thải trân châu hay các manh mối
liên quan đến tiên phủ hay không, nếu như tiền bối không cung cấp được manh
mối nào liên quan, mà ông ta thì thực sự có ý muốn tìm hiểu, thời gian hơn ba
mươi năm a, ông ta chỉ tìm hiểu với một người thôi sao?
Có thể có khả năng này hay không, sở dĩ ông ta không muốn công khai mối
quan hệ với tiền bối là bởi vì ông ta còn duy trì mối quan hệ tương tự với những
Hổ phách nữ khác, mục đích là để dễ tìm hiểu những manh mối liên quan? Hơn
ba mươi năm, ông ta có từng tìm hiểu tin tức từ những Hổ phách nữ khác hay
không chứ?”
A Lang đại cô giận dữ, “Đánh rắm, ngươi cho rằng chúng ta có thể tùy tiện cởi
quần áo với bất cứ nam nhân nào hay sao?”