Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Trúc cũng cúi đầu trầm mặc, rồi rất nhanh lại ngẩng đầu lên cười nói:

“Kỳ thực chúng ta cũng muốn nâng cao giá trị bản thân mình. Ngươi nhìn chút

gia sản này của chúng ta mà xem, còn phải lăn lộn ăn bữa nay lo bữa mai. Vạn

nhất ngày nào đó thật sự không thể được, đi ra ngoài làm việc cho người ta thì

cũng có thể lấy được nhiều thêm chút tiền công, đúng không?”

“Chúng ta là mạo danh tới đây tham dự, nâng cao giá trị bản thân có liên quan

cái rắm gì với các ngươi?”

Dữu Khánh ném xuống lời này rồi lập tức bỏ đi, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài,

dáng vẻ rất bực dọc, nói chung là không tiếp tục nhiều lời.

Hai người lưu lại bên trong phòng quay mặt nhìn nhau.

Sau khi đi xuống lầu, Dữu Khánh trực tiếp rời khỏi lầu nhỏ, đi thẳng đến nhà

hàng xóm bên cạnh, Bách Lý Tâm vốn vẫn luôn quan tâm đến hắn, nhìn thấy,

không biết hắn định làm gì, lập tức đuổi theo.

“A! Khách hiếm đến, đã tới đây ở lâu như vậy, nhị vị vẫn là lần đầu tiên chủ

động đến chỗ ta a?”

Nhận thấy có động tĩnh, Kha Nhiên lộ diện trước tiên để đón khách và lịch sự

mời hai người vào nhà.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn Bách Lý Tâm cùng đi theo tới đây, nhưng không

có nói gì, người ta cứ muốn theo đuôi, hắn cũng rất khó đánh đuổi người ta, chỉ

có thể chắp tay chào Kha Nhiên, nói: “Rảnh rỗi ghé chơi một chút, không làm

phiền Kha huynh chứ?”

Kha Nhiên cười ha hả: “Trương huynh nói thế này, vậy lúc trước ta thường chạy

sang nhà các ngươi thì như thế nào chứ? Đúng rồi, đã quên chúc mừng Trương

huynh gặp may mắn, người duy nhất trong hơn tám mươi người không cần thi

đấu liền có thể vào vòng trong, không biết khiến bao nhiêu người ganh tỵ nha.”

Dữu Khánh xua tay, “Ai, nếu như có thể rút được thăm này tại trận chung kết

tiểu khu, vậy thì không tệ. Lấy được tại vòng đầu tiên thực ra cũng không có ý

nghĩa gì lắm.”

Kha Nhiên hiểu ý của hắn, cười nói: “Có luôn tốt hơn không, ít nhất cũng có thể

chứng minh Trương huynh được ông trời quan tâm tới số mệnh.”

Dữu Khánh là không tin vào mấy chuyện ma quỷ này, cũng không muốn một

mực dông dài khách sáo với y, hắn nhìn nhìn khắp xung quanh rồi trực tiếp

chuyển đề tài, “Di, vị Ngô huynh sắp thi đấu với người bên chúng ta đâu rồi

nhỉ?”

Lúc này Kha Nhiên mới có chút hiểu được ý đồ đến chơi của đối phương, quả

thực là không có chuyện không tới cửa, y lập tức đi tới cửa căn phòng ở một

bên, gõ cửa nói: “Ngô huynh, Trương huynh nhà bên tới tìm ngươi.”

Rất nhanh, cửa được mở ra, Ngô Cực bước ra khỏi phòng, đầu tiên gã thoáng

nhìn phản ứng của Kha Nhiên, sau đó lộ vẻ thận trọng nhìn chằm chằm Dữu

Khánh rồi hỏi: “Trương huynh tìm ta có việc sao?”

Dữu Khánh cười ha hả: “Ngô huynh có tiện không? Chúng ta đi ra ngoài nói

chuyện một chút?”

Ngô Cực lại thoáng nhìn phản ứng của Kha Nhiên, sau đó có vẻ như ta với

ngươi không quen thuộc, cau mày nói: “Không cần phải đi ra ngoài đâu, có lời

gì, Trương huynh cứ việc nói ra, đừng ngại.”

Dữu Khánh không còn cách nào, đành phải tiếp tục tươi cười nói: “Thực ra

cũng không có gì, Đậu Quan, tên to con phía bên ta, các ngươi hẳn cũng đã gặp

được, hắn lấy được số ‘Mười ba’, hình như Ngô huynh cũng vậy đi?”

Ngô Cực gật đầu, “Đúng vậy.”

Dữu Khánh giang hai tay ra, “Vậy thì được rồi. Các ngươi là đối thủ của nhau

vòng đầu tiên, mọi người đều là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi

đầu thấy, khi thi đấu tuy rằng mỗi người cần phải dựa vào bản lĩnh của mình,

nhưng cũng không cần phải tổn thương hòa khí, nên ‘Điểm đến thì dừng’ mới

tốt. Ngô huynh cảm thấy sao?”

Ngô Cực còn chưa có mở miệng, Kha Nhiên đã cười ha hả nói:

“Đó là đương nhiên. Trương huynh, ta và Ngô huynh ở chung nhiều ngày nay,

ta rất rõ ràng tính cách của hắn, hắn không phải là người thủ đoạn độc ác, mong

rằng Trương huynh cũng có thể nói với Đậu huynh một tiếng, mọi người điểm

đến thì dừng.”

Ngô Cực cũng gật đầu nói: “Điểm đến thì dừng.”

Dữu Khánh lập tức vỗ ngực đảm bảo, “Yên tâm, về phía hắn thì bao tại trên

người ta.”

Tiếp theo hắn lại khách sáo một hồi, rồi cũng không ở lại lâu, sau khi cáo từ hắn

lại đi thẳng đến một nhà hàng xóm khác, tìm đến Tiêu Trường Đạo, người có

cùng số “Bốn mươi mốt” giống Nam Trúc.

Đám người Thiện Thiếu Đình đúng lúc cũng đều tại trong nhà, ở một bên quan

sát và theo dõi.

Ý đồ Dữu Khánh đến đây cũng giống như lúc trước, cũng hi vọng bên này có

thể điểm đến thì dừng.

Nghe nói thì ra là đến vì việc này, Tiêu Trường Đạo thở phào nhẹ nhõm, đạo lý

rất đơn giản, chứng tỏ thực lực cận chiến của những Đại tiễn sư này quả thực

không được tốt lắm, gã liền khách sáo nói: “Quen biết chính là bằng hữu, bằng

hữu với nhau đương nhiên là sẽ điểm đến thì dừng.”

Tuy rằng đối phương đã đồng ý, nhưng Dữu Khánh vẫn có chút không yên tâm,

vì biết tên này động tay động chân ở phía sau, hắn liền âm thầm tạo áp lực:

“Tiêu huynh hẳn cũng đã biết thân phận của mấy người chúng ta, chúng ta

chính là tới đây mở rộng tầm mắt, không hi vọng có ai xảy ra chuyện gì bất ngờ,

Triêu Dương đại hội chỉ là nhất thời, cuộc sống về sau còn dài, mọi người vẫn

không nên tổn thương hòa khí mới tốt, Tiêu huynh thấy sao?”

Hắn vừa nói ra những lời này, Thiện Thiếu Đình dường như cảm thấy không hài

lòng, ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Họ Trương, ngươi là đang lấy thân phận

Đại tiễn sư uy hiếp hắn sao?”

Cho dù chính là ý này, nhưng Dữu Khánh tất nhiên sẽ không thừa nhận, “Thiền

huynh, ngươi suy nghĩ nhiều.”

Thiện Thiếu Đình lại nhìn về phía Tiêu Trường Đạo, “Tiêu huynh, chuyện thi

đấu như thế này tránh không được sẽ có thời điểm đao kiếm không có mắt, lỡ

như thật sự xuất hiện chuyện ngộ thương, đó cũng là chuyện không thể tránh

được. Nói chung, không nên bởi vì bị ai đó đe dọa mà ảnh hưởng đến khả năng

của mình mình. Cơ hội hai mươi năm mới có một lần, cũng là cơ hội duy nhất

trong đời, nên làm hết sức mới xứng đáng với những năm mình đã khổ tu. Tiêu

huynh, ngươi cứ việc làm theo quy tắc đại hội, sau việc, nếu có vấn đề gì, có ta

chịu trách nhiệm giúp ngươi, tuyệt đối không nuốt lời!”

Dữu Khánh lạnh lùng quét mắt nhìn y, cũng không có nói ra lời trở mặt gì, thời

điểm này cũng không cần phải gây thù chuốc oán với người khác, hắn chỉ nhắc

nhở Tiêu Trường Đạo lần nữa, “Tiêu huynh, ta nói lại lần nữa, chuyện thi đấu

này đối với Đại tiễn sư chúng ta mà nói, thắng thua thực ra không quan trọng,

chúng ta chỉ tới đây mở mang kiến thức, mọi người điểm đến thì dừng, không

nên tổn thương hòa khí!”

Dứt lời liền chắp tay chào, không nói nhiều nữa, rồi lập tức xoay người rời đi.

Ánh mắt Bách Lý Tâm lấp lóe, quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rồi

cũng cất bước nhanh chóng đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK