của Đầu To, phát hiện thấy khi kiểm tra đến trước cửa một căn phòng, Đầu To
chợt nằm úp sấp trên sàn hành lang, im lìm bất động, chờ đến khi Dữu Khánh đi
ngang qua, nó mới thuận thế nhảy lên trên ống quần của Dữu Khánh.
Khi đi ngang qua trước cửa căn phòng đó, hai sư huynh đệ bọn hắn đầu tiên là
thờ ơ như không có gì, tiếp tục bước tới trước như bình thường, sau khi đã đi
qua, không phát hiện thấy có điều gì khác thường, hai người mới dừng lại quay
nhìn về phía vị trí căn phòng mình. Bọn hắn phát hiện thấy căn phòng mục tiêu
nằm ở ngay đối diện căn phòng của bọn hắn. Đầu tiên là con côn trùng kim sắc
đến theo dõi bọn hắn, sau đó lão Khâu lại xuất hiện tại căn phòng đối diện. Điều
này là trùng hợp sao?
Hai người quay nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của nhau đều có ẩn ý sâu xa,
đều nhận ra được điều gì đó từ phản ứng của Đầu To.
Sau đó, hai người vẫn tiếp tục rảo bước đi tới trước như đi dạo.
Từ tiếng động bên ngoài, đoán được người đã đi xa, Lê Hoa mới quay đầu lại
nhỏ giọng nói với lão Khâu: “Vị Thám Hoa lang đó vừa mới đi qua ngoài cửa.”
Dứt lời liền xoay người rời khỏi cửa vào.
Thám Hoa lang mới đi qua trước mí mắt mình? Lão Khâu lập tức bước tới thay
vị trí bà ta, lão ta cũng tựa tại cửa vào lén nhìn ra phía ngoài, nhưng không thấy
được gì, đành phải bỏ qua quay đầu đi vào. Khi đi tới trước mặt Lê Hoa, lão ta
nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, “Thật sự ước gì có thể trực tiếp bắt người
ép hỏi.”
Lê Hoa liếc mắt lườm lão ta một cái, nhưng cũng biết đó chỉ là lời nói trút sự
bực tức mà thôi, nếu thật sự dám cứng rắn làm như vậy thì cũng không cần phải
chờ tới bây giờ mới động thủ.
Vấn đề là quỷ mới biết rõ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào vị
Thám Hoa lang này, ngay cả bọn họ còn có thể theo dõi sát sao, mấy thế lực lớn
đó chỉ trợn to con mắt mù lên để nhìn thôi hay sao chứ? Đừng nói là trực tiếp
cứng rắn với vị Thám Hoa lang đó, chỉ là đụng vào bọn họ còn không dám, bọn
họ chỉ có thể trốn trong bóng tối để theo dõi.
Chí ít có một điều chắc chắn phải đối mặt, nếu như tin đồn là giả thì sao bây
giờ, cho dù thật hay giả cũng bất chấp tất cả tham gia vào hay sao?
Không để ý tới lời lẩm bẩm của lão ta, Lê Hoa hỏi: “Bước tiếp theo, ngươi dự
định làm thế nào?”
Đặt câu hỏi này, có nghĩa là bà ta đã đồng ý hợp tác.
Thực ra thì lão ta cũng không cần phải nói gì thêm, đơn giản chỉ là “Cùng
chung chí hướng”, thực lực của hai người rõ ràng ra đó, hợp tác chắc chắn là hỗ
trợ rất lớn cho nhau, hơn nữa, trong việc tiến vào tiên phủ này không tồn tại vấn
đề cạnh tranh gì đó, hai người quả thực chính là minh hữu trời sinh.
Lão Khâu: “Trong số người chạy thoát khỏi cuộc vây bắt lần trước, trừ ngươi ra,
còn có mười bốn người đang trốn ở bên trong Tri Hải các này. Năng lực theo
dõi của chúng ta có hạn, cần phải khai thác tất cả những tai mắt hữu ích. Gặp
ngươi xong, ta sẽ đi chỉnh hợp bọn họ lại, sau đó tiếp tục gom những người vẫn
còn ẩn nấp trên đảo nhét vào trong này.”
Trong mắt Lê Hoa lộ ra vẻ lo lắng, “Chùng ta không biết rõ lai lịch, nền tảng
của những kẻ đó, ngươi cũng dám dễ dàng liên hợp sao? Ngư long hỗn tạp,
nguy hiểm quá lớn. Ngươi biết rõ ràng hậu quả nếu như để lộ thông tin mà.”
Lão Khâu: “Nói một cách tương đối, cuộc vây bắt đó đã giúp chúng ta sàng lọc
những người đó một lần. Đã biết rõ Tương La Sách muốn vây bắt, nhưng bọn
họ vẫn dám tiếp tục chờ đợi cơ hội ngay trên địa bàn của Tương La Sách, lại
còn có năng lực để không bị bộc lộ. Ngươi nói xem, còn có đối tượng nào thích
hợp để hợp tác hơn những người này hay sao?”
Lê Hoa tức thì rơi vào trầm mặc, mình là một ví dụ, lấy chính mình để suy ra
người khác, quả thực là như thế.
Ở hành lang ngoài phòng, khi rẽ qua một chỗ ngoặt, hai sư huynh đệ nhân cơ
hội đó quay nhìn lại căn phòng mục tiêu. Sau đó, khi hai người vừa định đi về
lại căn phòng của mình thì chợt phát hiện thấy nơi chỗ ngoặt có một nữ nhân
quyến rũ khoanh tay đứng tựa vào tường, ánh mắt có phần dán chặt vào bọn
hắn, hai người nhận ra đó là người quen cũ, Hướng Lan Huyên.
Trong lúc bọn hắn còn đang tự hỏi bây giờ nên làm như không có gì, tiếp tục
tản bộ hay làm thế nào?
Hướng Lan Huyên đã đưa ra câu trả lời thay bọn hắn, nàng đưa tay về phía hai
người, ngoắc một cái, vì vậy hai người chỉ có thể thành thành thật thật đi đến,
có tâm lý lo lắng bị người phát hiện.
“Đại hành tẩu.” Hai sư huynh đệ gần như đồng thanh cất lời chào.
Hướng Lan Huyên hỏi thẳng: “Hai các ngươi đang làm gì vậy?”
Là một người nói nhiều, nhưng vào lúc này Nam Trúc chỉ xoay chuyển tròng
mắt, im lặng không nói lời nào.
Dữu Khánh nhìn xung quanh, phát hiện từ bên ngoài không nhìn thấy được vị
trí này, hắn mới yên tâm nói: “Ở trong phòng hoài quá chán, chúng ta ra ngoài
đi dạo một chút.”
Hướng Lan Huyên xì một tiếng, gãi gãi móng tay, “Lúc bình thường, có lẽ ta sẽ
tin lời này, nhưng trong thời điềm tin đồn đang căng thẳng như thế này, các
ngươi cảm thấy mình là loại người tùy tiện ra ngoài đi dạo như vậy sao? Các
ngươi cảm thấy ta không biết các ngươi tới đây làm gì, hay là cảm thấy ta dễ bị
lừa gạt?”
Vừa rồi nàng đã trốn ở đây âm thầm quan sát hành vi của hai người bọn hắn
một hồi, dựa trên sự hiểu biết của nàng đối với bọn hắn, nàng đã nhận thấy có
điều bất thường.
Dữu Khánh có vẻ dở khóc dở cười, nói: “Chỉ là tùy tiện ra ngoài đi dạo một
chút, ngươi cũng cảm thấy có vấn đề, vậy ta thực sự không còn lời nào để nói
nữa. Ta, oái…”
Hắn đột nhiên trợn tròn hai mắt, răng nhe ra, đôi môi run rẩy.
Nam Trúc nhìn chằm chằm về phía dưới chân hai người.
Hướng Lan Huyên chỉ cất bước đạp một cái mà thôi, một chân dẫm lên bàn
chân Dữu Khánh, gót chân đè lên, day qua dí lại, khóe miệng Nam Trúc giật
giật, mặc dù gã trao ánh mắt đồng cảm với lão Thập Ngũ nhà mình, nhưng lại
không nói lời nào.
“Đại hành tẩu, lão Khâu đã tới đây.” Dữu Khánh nghiêng đầu hít vào một hơi
khí lạnh, đáp một câu.
Hướng Lan Huyên trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, không cần nhiều lời, ý tứ đã
rất rõ ràng, tiếp tục nói đi!
“Nếu như không sai, lão ta đang ở trong căn phòng đối diện với phòng ta.” Dữu
Khánh thành thật giải thích, đồng thời thử rút chân ra, tuy nhiên, pháp lực của
hắn quả thực không cao thâm bằng người ta, không thể rút ra được, tự nhiên
cũng không thể tránh khỏi cơn đau đớn vì những ngón chân bị nghiền đè.
May mà Hướng Lan Huyên đã thả lỏng chân, buông hắn ra, nhưng ánh mắt nhìn
hắn vẫn rất không hữu hảo, đối với tên gia hỏa cứ phải để bị trừng trị rồi mới
chịu thành thật thú nhận này, nàng quả thực có chút phát cáu, phát cáu với việc
tên chết tiệt này không chịu tin tưởng nàng!
Đương nhiên, lúc này vấn đề tâm tình chỉ là thứ yếu, điều nàng tò mò chính là,
với thế lực phía bên nàng như vậy cũng không nắm được hướng đi của lão
Khâu, vì sao tên này có thể biết được, năng lực dò xét của hắn làm sao còn
mạnh hơn cả phía nàng. Nàng lập tức hỏi: “Làm sao ngươi biết được lão ta đang
ở căn phòng đối diện ngươi?”
Dữu Khánh đứng bằng một chân, một chân hơi nhấc lên, vùi đầu vào tường, rõ
ràng vẫn còn chưa hết đau, hắn không biết cái gọi là “Tay đứt ruột xót” có đề
cập đến các ngón chân hay không.
Nam Trúc vẻ mặt đồng cảm đứng ở bên chớp chớp mắt, không có dấu hiệu
muốn chen vào.
Bốp! Váy hất lên, Hướng Lan Huyên lại tung một cước vào mông người nào đó.
Dữu Khánh rên lên một tiếng, lập tức ngẩng đầu, vực dậy tinh thần nói: “Có
người nhét tờ giấy vào phòng ta, nói rằng lão Khâu đã tới đây, đang ở trong căn
phòng đối diện.”
Lại là lí do này? Nam Trúc hơi cúi đầu.
Lại có tờ giấy? Hướng Lan Huyên đầy kinh ngạc, hỏi: “Tờ giấy đâu?”
Dữu Khánh lập tức quay về phía Nam Trúc nói: “Ở trong tay hắn.”
Hả? Nam Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không hiểu ra sao.
Dữu Khánh không cho gã bất kỳ gợi ý gì, hắn cũng không còn cách nào khác,
lần trước nói có tờ giấy, là bởi vì trước đó hắn đã có dự đoán, nên có chuẩn bị
sẵn, hắn đã viết trước một tờ, vì vậy có thể lấy ra để giao, còn hiện tại, chuyện
xảy ra quá đột ngột, trong lúc nhất thời hắn làm sao có thể lấy ra được tờ giấy
nào.
Hắn rất muốn nói tờ giấy đó đã bị mình tiêu hủy, nhưng lại sợ mụ đàn bà này
cho rằng mình đang lừa gạt, sẽ khiến hắn phải chịu đựng nỗi đau thể xác nên
đành phải đẩy nó sang cho Nam Trúc.
Hướng Lan Huyên lập tức đưa tay về phía Nam Trúc, “Tờ giấy đâu?”
Nam Trúc có chút sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, gã coi như là
người nhìn Dữu Khánh lớn lên từ trong tả lót, biết rõ đức hạnh của lão Thập
Ngũ nhà mình, tức thì vô cùng lo sợ, gã sợ mình cũng sẽ phải hứng chịu trừng
phạt, nhưng không thể không phối hợp, vì vậy gã cắn răng giải thích cho Dữu
Khánh, “Ta cho rằng tờ giấy là cơ mật, không có giữ lại, đã tiêu hủy rồi.”
Sắc mặt Hướng Lan Huyên lập tức trầm xuống, ánh mắt hoài nghi đảo qua đảo
lại trên mặt hai người, đột nhiên nàng hạ thấp giọng nói: “Có người đến.”
Dứt lời, nàng rời đi trước, lướt lên hành lang.
Sau khi nàng biến mất, hai sư huynh đệ mới nghe được tiếng bước chân, hai
người quay nhìn nhau, xem như đã ứng phó được với nữ nhân điên đó, cả hai
thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như không có gì cất bước đi ra ngoài. Vừa mới bước
ra chỗ ngoặt, bọn hắn nhìn thấy một người không nhanh không chậm đi tới,
cũng không biết là khách trọ ở phòng nào.
Sau khi hai bên đi lướt qua nhau, người đó quay đầu lại liếc nhìn hai người một
cái.
Trên đường đi, Nam Trúc nhỏ giọng hỏi, “Chân không bị gì chứ?”
Dữu Khánh hừ một tiếng, không biết muốn biểu đạt điều gì.