• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101 Chấn động

Chương 101: Chấn động

“Đợi đã, đợi đã, đừng xúc động.”

Lưu Uy vừa gào thét vừa chạy về bên này, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Không sai, Lưu Uy vốn muốn để Lâm Trạch Dương tới đây dạy dỗ những kẻ vênh váo này, nhưng không nghĩ đến Lâm Trạch Dương vừa xuất hiện đã động thủ rồi.

Lưu Uy vẫn luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương là một người dễ nói chuyện, lúc bình thường có vẻ cũng không để ý mấy thứ linh tinh, cho nên căn bản không nghĩ đến Lâm Trạch Dương lại là một Lâm Trạch Dương như vậy, có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không? Nói chuyện không hợp một cái là đi khiêu khích mười tên bộ đội đặc chủng luôn.

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Uy, nói: “Ông lại làm sao vậy, không phải ông yêu cầu tôi tới giáo huấn bọn người kia sao, bây giờ lại cản tôi?”

Theo lời nói của Lâm Trạch Dương, mười người kia đều lạnh lùng nhìn về phía Lưu Uy khiến toàn thân Lưu Uy nổi da gà trong nháy mắt.

Đột nhiên Lưu Uy rất muốn rời khỏi đây, vì sao mình lại nhất thời xúc động cuốn vào trận thủy triều lớn này chứ, nếu như không cẩn thận một chút bị đánh đến tan xương nát thịt luôn thì phải làm sao? Nhưng bây giờ còn có thể làm gì đây.

Lưu Uy kiên trì đón nhận ánh mắt của Lâm Trạch Dương và mười người này, nói: “Lâm Trạch Dương là huấn luyện viên tôi mời đến, các người đàng hoàng chút, đánh cái gì mà đánh.”

Lưu Uy đường đường là ông trùm thế giới ngầm, vậy mà lúc này lại lo lắng không ngừng khuyên can người khác, nếu để người khác nhìn thấy có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức cằm cũng rơi xuống đất.

Mười người kia và Lâm Trạch Dương cùng nhìn về phía Lưu Uy, trên mặt đều nở một nụ cười tươi, có người còn phát ra âm thanh ha hả.

Mặt Lưu Uy quả thực nhăn như khổ qua, cũng không dám nhìn vào mắt Lâm Trạch Dương và mười người kia nữa. Bỗng nhiên, Lưu Uy nhìn thấy một tấm lưới lớn trong sân huấn luyện, mắt sáng lên.

“Lâm Trạch Dương l tới huấn luyện các người, hay là các người thi đấu một số hạng mục huấn luyện đi.” Lưu Uy nói nhỏ, rất không có khí thế, giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp vậy.

Mười người kia không nói gì, chỉ ôm hai tay lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, huấn luyện viên này thân thể gầy yếu, nhìn thế nào cũng giống như loại chỉ học lý thuyết, thể lực và sức mạnh có thể so với bọn họ được sao?

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày.

Lưu Uy biết Lâm Trạch Dương ngại phiền toái, vội vàng nói: “Thêm tiền thêm tiền.”

Lúc này Lâm Trạch Dương mới cười lại.

“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu từ vượt lưới đi.” Lưu Uy không dám để Lâm Trạch Dương chiến đấu trực tiếp cùng mười người này, mặc dù Lâm Trạch Dương đã là một cao thủ, Lưu Uy cảm thấy nếu một đánh một thì Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng trước kia mười người này ở cùng một tiểu đội nên phối hợp rất ăn ý, hơn nữa thân thể đã được sử dụng thuốc tăng cường, ông ta cảm thấy Lâm Trạch Dương có lẽ không phải đối thủ của bọn họ.

Mười người kia lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hiển nhiên đồng ý, chỉ chờ Lâm Trạch Dương cho một câu trả lời thuyết phục.

“Vậy nhanh lên, tôi không muốn lũ phế vật này làm lãng phí thời gian của tôi.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không sao cả.

“Phế vật, đợi đó, tôi sẽ cho anh biết ai mới là phế vật.” Một người trong số họ đã đứng dậy, hắn là người có thành tích tốt nhất ở hạng mục vượt lưới trong mười người này.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương và người nọ tiến lên đứng trước vạch xuất phát.

Trước mặt hai người khoảng hai mươi mét có một tấm lưới sắt lớn, tấm lưới sắt này cao hơn hai mươi mét, cao gấp hai ba lần so với lưới sắt bình thường.

Bởi vì mười người này là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đều rất mạnh mẽ cho nên những thiết bị huấn luyện này mới khoa trương như vậy.

“Được rồi, hai người đã sẵn sàng chưa? Tôi bắt đầu đếm ngược đây, ba, hai, một, bắt đầu.” Lưu Uy đứng ở một bên làm trọng tài.

Theo lệnh của Lưu Uy, người nọ lập tức xông ra ngoài giống như báo săn, đôi chân tràn đầy cơ bắp bùng nổ, mỗi lần hạ chân đều lưu lại một dấu chân rõ ràng trên bùn đất, mỗi lần nhấc chân lại bốc luôn cả bùn đất lên, tốc độ di chuyển trong nháy mắt đạt tới một độ khủng khiếp, quả thực còn nhanh hơn so với tốc độ khởi động của siêu xe, có lẽ trong vòng trăm mét, ngay cả siêu xe cũng không nhanh bằng anh ta.

Nhìn thấy người này bùng nổ như vậy, Lưu Uy không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tưởng tượng được mình mới không tới đây mấy ngày, thể lực của bọn họ đã lại gia tăng rồi.

Mà ngay lúc này, Lưu Uy lại sững sờ tiếp, vậy mà Lâm Trạch Dương còn chưa động.

Tuy hiện tại chỉ mới qua một cái nháy mắt ngắn ngủi, có thể còn chưa đến hai giây, nhưng tốc độ của người nọ đã đạt tới cực hạn, đã lao ra xa mười mét. Vậy mà Lâm Trạch Dương còn chưa động, Lâm Trạch Dương muốn từ bỏ sao.

Tim Lưu Uy không hiểu sao đập thình thịch, cả người đều có vẻ vô cùng khẩn trương.

Mà lúc này chín người còn lại nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn một người chết, ánh mắt lạnh như băng, trên mặt tràn đầy nụ cười giễu cợt.

Ầm.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển, như thể đã xảy ra một trận động đất vậy. Sau đó, bọn họ nhìn thấy bùn đất bay lên, một đám cát bụi lập tức cuồn cuộn bốc lên, giống như cuồng phong gào thét, như bão cấp mười hai hoành hành.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người phía trước đám cát bụi, như châu chấu vượt biên giới, dùng một loại tư thế che trời rợp đất không thể ngăn cản xông lên phía trước.

Không ngờ Lâm Trạch Dương có thể nhanh đến mức độ này. Anh đã nhường đối phương mười mét trong cuộc đua chạy hai mươi mét, vậy mà còn suýt chút nữa đã đuổi kịp đối phương.

Chín người còn lại không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện nụ cười giễu cợt, tốc độ của Lâm Trạch Dương rất nhanh, nhưng bây giờ có phải thi điền kinh không? Bây giờ đang thi vượt lưới, tốc độ nhanh như vậy, tới trước lưới phải dừng lại, nếu không dừng được thì còn tồi tệ hơn, sẽ trực tiếp đâm vào lưới. Mà lưới sắt này cũng không phải lưới sắt bình thường, chất liệu đều đã được tôi luyện đặc biệt, đủ sức bền, dù có dùng kìm sắt cũng không thể cắt đứt, cho nên giờ Lâm Trạch Dương chỉ có một kết cục đó là tự biến mình thành một cái bánh nhân thịt mà thôi.

Mà ngay lúc này, khi cách lưới sắt còn khoảng năm mét, toàn thân Lâm Trạch Dương nhảy lên cao, rời khỏi mặt đất.

Lâm Trạch Dương giống như bay lên, cả người cách mặt đất mười mét.

Ầm ầm.

Âm thanh hỗn độn lại vang lên lần nữa, sau đó cả lưới sắt lắc lư dữ dội. Trận lắc lư này dữ dội đến mức người bộ đội đặc chủng đã leo lên lưới sắt kia cũng cảm giác các ngón tay đau đớn, suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.

Toàn thân Lâm Trạch Dương giống như một quả đạn pháo đánh vào lưới sắt.

Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không ngã xuống.

Hai tay anh nắm chặt lưới sắt.

Ầm ầm.

Lại là một tiếng động lớn, toàn thân Lâm Trạch Dương lại bay lên.

Đúng vậy, là bay, hiện tại ngoài từ bay này ra căn bản không tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung Lâm Trạch Dương.

Bởi vì khi Lâm Trạch Dương tung người lên đã lập tức vượt qua lưới sắt này.

Cả quá trình, từ khi xuất phát đến khi vượt qua lưới sắt, Lâm Trạch Dương chỉ mất một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến năm giây, giống như chỉ là thời gian một lần hít thở, chỉ là thời gian một cái nháy mắt.
Chương 102 Còn nói gì được nữa

Chương 102: Còn nói gì được nữa

Im lặng, hiện trường hoàn toàn chìm vào im lặng.

Bây giờ ngoài im lặng thì bọn họ còn làm gì được nữa chứ? Thắng bại của trận đấu này còn phải xem sao?

Lúc này Lâm Trạch Dương đã vượt qua lưới sắt rồi vòng trở về, mà người nọ thi đấu cùng Lâm Trạch Dương còn đang treo giữa lưới sắt kia kìa.

Lúc này người nọ cũng không cảm thấy xấu hổ, cho dù hắn là người cười nhạo Lâm Trạch Dương lớn tiếng nhất, coi thường Lâm Trạch Dương nhất sau khi anh đến đây, lại là người kiêu ngạo nhất ở đây.

Bởi vì lúc này hắn có thể nhìn rõ vị trí trên đỉnh đầu mình, chỗ vừa rồi Lâm Trạch Dương bám hai tay vào vậy mà lại bị kéo tạo ra một lỗ hổng thật lớn.

Mỗi ngày người này đều huấn luyện ở đây, cho nên biết rất rõ độ bền của lưới sắt này, có lúc hắn cũng sẽ đặc biệt điên cuồng, nhưng chưa từng làm ra chuyện như vậy, thậm chí ngay cả hình dạng của lưới sắt cũng chưa từng thay đổi.

Người này nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, anh ta còn là người sao?

Lúc này Lưu Uy cũng sững sờ tại chỗ, vừa rồi ông ta còn lo Lâm Trạch Dương bị người của mình dọa nên mới đứng tại chỗ không động đậy, nhưng không nghĩ đến Lâm Trạch Dương lại mạnh mẽ như hổ xuống núi, như báo săn mồi, sức mạnh đã đạt tới loại trình độ khiến cho người ta trừng mắt cứng họng như này.

Lâm Trạch Dương đi tới bên cạnh Lưu Uy, sau đó lại nhìn về phía chín người kia, nói: “Bây giờ tụi mày đã phục chưa?”

Mười người này đương nhiên không phục, tất cả đều không phục, một màn Lâm Trạch Dương vừa thể hiện quả thật khiến bọn họ cảm thấy chấn động nhưng nếu chỉ như vậy đã muốn cho một đám người từng trải qua sóng to gió lớn đã nhìn quen biển máu núi xác nhận thua thì đúng là nói đùa rồi.

Có thể bạn rất giỏi vượt lưới nhưng trên phương diện thực chiến cũng không phải chỉ cần bạn có thể lực và sức mạnh là có thể thắng được.

Nhưng đương nhiên, bây giờ thái độ của mười người này cũng không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa, bọn họ có sự kiêu ngạo của mình, nhưng cũng bội phục người có bản lĩnh thực sự, cho nên lúc này bọn họ đều không lên tiếng, chỉ lộ vẻ mặt không phục thôi.

Lâm Trạch Dương không khỏi lắc lắc đầu, nói: “Cho nên tao mới nói chúng mày là phế vật, nếu không phục thì lớn tiếng nói ra, im lặng không nói như vậy chả khác gì phụ nữ chân yếu tay mềm cả.”

“Tao không phục.” Đột nhiên có một người đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Tao muốn thách đấu mày.”

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Người khác nói cái gì thì nghe cái đó đi, còn muốn làm theo làm gì, chúng mày xem bản thân có phải ngu hay không vậy?”

Mười người này sững sờ tại chỗ, đây là cái quỷ gì nữa vậy? Sao Lâm Trạch Dương có thể ngây thơ tới mức này, vào lúc này rồi còn muốn thể hiện trí thông minh nữa à.

Người vừa đứng ra giật giật khóe miệng, sau đó nói: “Mày không dám chứ gì.”

Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói: “Đương nhiên là tao không dám rồi.”

Mười người kia đồng thời nở nụ cười, khóe miệng lại giương lên độ cong giễu cợt, quả nhiên Lâm Trạch Dương không có ưu thế ở phương diện thực chiến.

Nhưng không ngờ ngay lúc này, giọng Lâm Trạch Dương lại vang lên: “Muốn lần lượt giáo huấn đám phế vật chúng mày thì phiền lắm, chúng mày lên một lượt luôn đi, đừng làm mất thời gian của tao nữa.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương lại ngoắc ngoắc tay với mười người này.

Khóe miệng Lưu Uy lại tiếp tục giật, mình khó khăn lắm mới tạo cho Lâm Trạch Dương cơ hội một đấu một, sao Lâm Trạch Dương lại đem mọi chuyện trở về ban đầu rồi.

Chẳng qua lúc này Lưu Uy cũng không nói được cái gì nữa, biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương thật sự đã khiến ông ta chấn động, có lẽ Lâm Trạch Dương thật sự có thể tạo ra một kỳ tích.

“Tốt, vậy mày cũng đừng trách bọn tao thủ đoạn độc ác.” Chín người kia cũng đứng lên, bọn họ cũng không phải là chính nhân quân tử gì, lấy nhiều đánh ít giết chết đối thủ mới là ý nghĩa sinh tồn của bọn họ.

Rất nhanh, mười người đã vây Lâm Trạch Dương vào giữa, họ đứng trên cùng một mặt phẳng, mỗi người đều đứng ở vị trí thích hợp, có thể đảm bảo trong thời gian ngắn nhất đi hỗ trợ bất cứ người nào, cũng sẽ không vì nguyên nhân không gian chật hẹp mà hạn chế hành động của mười người.

Lâm Trạch Dương mày cũng không nhíu, đột nhiên có cảm giác hưng phấn. Đã rất lâu rồi anh không được chiến đấu với những người tinh nhuệ, cũng đã rất lâu rồi chưa được gặp một tiểu đội phối hợp ăn ý như vậy.

Điều này làm cho Lâm Trạch Dương nhớ tới những ngày trước đây mình chỉ huy tiểu đội nghênh ngang khắp nơi ở Nam Phi. Mắt Lâm Trạch Dương càng ngày càng sáng, tâm trạng cũng càng ngày càng hưng phấn.

Sau đó.

Bùm bùm bùm.

m thanh nặng nề không ngừng vang lên, cục diện trở nên thảm thương khiến người ta không nỡ nhìn.

Lưu Uy ở một bên xem, miệng mở to hết cỡ, dường như khóe miệng cũng sắp nứt ra rồi, ông ta cảm giác linh hồn mình cũng bị Lâm Trạch Dương đánh bay lên chín tầng mây vậy.

Người đầu tiên vọt về phía Lâm Trạch Dương, trực tiếp đấm lên mặt anh một cái. Lâm Trạch Dương quay người quét ngang chân ra. Người nọ lập tức nở nụ cười đắc ý, mục đích hắn tấn công phía sau Lâm Trạch Dương chính là muốn anh xoay người lại, để Lâm Trạch Dương mất cân bằng. Như vậy người phía trước Lâm Trạch Dương có thể bất ngờ tấn công anh. Mà cho dù người này có bị Lâm Trạch Dương đá bay cũng không thành vấn đề, bởi vì người bên cạnh hắn sẽ lập tức lao vào tấn công.

Nhưng không ngờ một cước này của Lâm Trạch Dương quét ngang ra khiến người này cảm giác giống như bị sóng biển đánh vào, toàn thân trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ, sau đó bay ngang về sau, tiếp đến đập vào người ở sau, cả hai người cùng bay ngược ra ngoài.

Chỉ cần một cước, Lâm Trạch Dương đã đá bay hai người ra ngoài.

Ngay sau đó, cũng không biết Lâm Trạch Dương di chuyển như thế nào, cơ thể nháy mắt trở về trạng thái cân bằng, anh hạ thấp trọng tâm, đấm một cú về phía trước, lại đánh bay kẻ muốn đánh lén anh ra ngoài.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lại nện một cú đánh bay hai người khác nữa.

Chẳng mấy chốc mười người kia đã nằm ngã sõng soài trên mặt đất, cơ thể đều đang run lẩy bẩy, bọn họ muốn giãy dụa đứng lên nhưng không một ai còn đủ sức để cả.

Đây căn bản không phải chiến đấu mà là tàn sát, Lâm Trạch Dương tàn sát mười người bọn họ.

Nhìn mười người té trên mặt đất, Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhíu mày, vẻ mặt thất vọng, nói: “Quả nhiên chúng mày là phế vật mà.”

Vừa rồi khó khăn lắm Lâm Trạch Dương mới có một chút hưng phấn, không ngờ chỉ mới nghiêm túc một chút mà đã…

Lúc này khóe miệng Lưu Uy đã sắp nứt toác rồi, rốt cuốc Lâm Trạch Dương này là ai chứ, là cao thủ trong truyền thuyết sao? Trước kia Lưu Uy chỉ biết anh rất mạnh chứ chưa từng được chứng kiến tận mắt như vậy.

Giờ đây ông ta mới biết được Lâm Trạch Dương mạnh tới mức nào, hắn chính là một con quái vật.

Một người đối mặt với mười bộ đội đặc chủng xuất ngũ đã dùng thuốc tăng cường thể chất vậy mà lại chỉ giống như ức hiếp mười đứa trẻ.

Đối với người như thế, bạn còn nói gì được nữa chứ.
Chương 103 Tự tìm khổ

Chương 103: Tự tìm khổ

"Không muốn chết thì đứng hết lên cho tôi." Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ nhìn về phía mười người té trên mặt đất.

Mười người kia mặc dù rất khó chịu, cảm giác toàn thân đều rã rời nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên.

"Bắt đầu từ lúc này, các người lập tức vác năm mươi cân đi bộ năm mươi dặm, không thể dừng lại nghỉ giữa đường, một người dừng lại, tất cả sẽ bị phạt. Thời gian ba giờ. Sau ba giờ, chỉ cần có một người trong các người không trở lại nơi này thì tất cả đều bị phạt."

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn mười người này nói, dù sao cũng đã đồng ý với Lưu Uy huấn luyện những người này, đương nhiên Lâm Trạch Dương phải làm việc.

Nói thật, nếu là bình thường, chút huấn luyện ấy đối với những người đã được tăng cường thể chất không thể coi là người thường như bọn họ đương nhiên không đáng nhắc tới. Nhưng lúc này, ngay cả vận động bọn họ cũng khó khăn, đây không phải là muốn làm khó bọn họ sao.

Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật, cảm thấy Lâm Trạch Dương đang gây khó dễ, rất có thể sẽ khiến mười người này phản ứng lại. Nhưng không ngờ mười người kia vậy mà đều đứng thẳng dậy, sau đó lớn tiếng nói với Lâm Trạch Dương: "Đã rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

Ngay sau đó, Lưu Uy lập tức nhìn thấy mười người kia đều tự về nơi đóng quân, lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân chuẩn bị bọc hành lý, sau đó bắt đầu đi bộ.

Bọn người kia trở nên nghe lời như vậy từ bao giờ vậy? Trước kia Lưu Uy nói bọn họ đi bộ, bọn họ sẽ giậm chân tại chỗ, nói bọn họ uống nước, bọn họ sẽ ăn cơm, nói bọn họ huấn luyện, bọn họ lập tức đi ngủ.

Lâm Trạch Dương đi tới bên người Lưu Uy, nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước, sau đó tôi sẽ bổ sung một phần kế hoạch huấn luyện cho ông."

Nói xong, Lâm Trạch Dương khoát tay áo, nhanh chóng đi về phía trước.

Lưu Uy vội vàng muốn gọi Lâm Trạch Dương lại, Lâm Trạch Dương sao có thể đi như vậy chứ, để một mình Lưu Uy ông ở lại giám sát mười người này, Lưu Uy cảm thấy mình rất thiệt thòi, rất vất vả.

Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên vòng trở về.

Trong nháy mắt Lưu Uy cảm động muốn rơi lệ đầy mặt, Lâm Trạch Dương vẫn rất có nghĩa khí.

Lâm Trạch Dương vươn một bàn tay ra, nói: "Đưa tôi chìa khóa xe, nơi này rất khó gọi xe, hơn nữa gọi xe cũng cần tiền."

Lưu Uy rất muốn từ chối Lâm Trạch Dương, đưa xe cho cậu vậy tôi đây đi bằng gì, người này sao có thể như vậy chứ.

Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.

Buổi sáng, thời điểm Lâm Trạch Dương vừa tới công ty. Rất nhanh, Lâm Trạch Dương phát hiện ánh mắt người trong công ty nhìn mình có chút không thích hợp. Nói như thế nào nhỉ, những ánh mắt đó có chút khó hiểu, mang theo một tia dò xét.

"Lâm Trạch Dương, tại sao hai ngày nay mày luôn đi muộn về sớm? Mày không muốn làm việc nữa đúng không?" Trình Mạnh Cường đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương.

Mấy ngày gần đây, vì Lâm Trạch Dương muốn đưa đón Manh Manh, còn vì chuyện của Lão Cố và Lưu Uy nên thường xuyên lơ là công việc, đây cũng là sự thật.

Đối với một nhân viên văn phòng mà nói, vô cớ nghỉ làm là một chuyện trí mạng, trừ tiền lương chỉ là chuyện nhỏ, có khả năng còn bị đuổi việc.

Trình Mạnh Cường tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Lâm Trạch Dương nên một mực muốn tới nhằm vào Lâm Trạch Dương một chút, hắn ta cũng không quên, trước đây không lâu khi hắn ta chuyển vào nhà mới ở, Lâm Trạch Dương đã sỉ nhục mình.

Lâm Trạch Dương không thèm quan tâm nói: "Anh là ai, đây là việc của bộ phận nhân sự, liên quan cái rắm gì đến anh."

Trình Mạnh Cường giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng không dám nói tiếp, hắn ta còn bị Lâm Trạch Dương chụp được mấy bức ảnh không đứng đắn.

"Chà, tôi khát nước, đi rót cho tôi cốc nước." Lâm Trạch Dương cười nhìn về phía Trình Mạnh Cường chuẩn bị rời đi.

Trình Mạnh Cường cảm thấy trong ngực mình lại mất kiểm soát, bắt đầu phập phồng một cách điên cuồng. Nhưng nghĩ đến những bức ảnh không đứng đắn kia, Trình Mạnh Cường chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, sau đó cầm cốc của Lâm Trạch Dương đi rót nước.

Một số đồng nghiệp chung quanh đã sớm chú ý đến Lâm Trạch Dương, bọn họ đều cảm thấy lần này Lâm Trạch Dương chết chắc rồi, anh đã lơ là công việc mà không có lý do nhiều lần như vậy. Tuy rằng Trình Mạnh Cường không phải người của bộ phận nhân sự nhưng hắn ta là phó quản lý đấy, có quyền giám sát Lâm Trạch Dương.

Lại không thể ngờ được Trình Mạnh Cường hung hăng xông về phía Lâm Trạch Dương, rồi lại đi rót nước cho Lâm Trạch Dương.

"Đây là cái quỷ gì? Anh cho tôi uống nước lạnh sao? Mau đi lấy cốc khác." Miệng Lâm Trạch Dương còn chưa đụng tới cốc nước đã kêu lên.

Trình Mạnh Cường cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, lại đi rót nước.

Nhóm đồng nghiệp há hốc mồm ngạc nhiên.

"Đây lại là cái quỷ gì? Anh muốn tôi bỏng chết sao? Tôi muốn nước ấm, hiểu chưa? Nước ấm." Môi Lâm Trạch Dương vẫn không đụng tới cốc nước.

Trình Mạnh Cường thiếu chút nữa cắn nát răng, tay nắm chặt thiếu chút nữa bóp nát cốc nước, gân xanh nổi lên dữ dội, nhưng vẫn xoay người đi rót nước.

Miệng của nhóm đồng nghiệp mở to đến mức có thể nhét hai quả trứng gà vào.

Đây là xảy ra chuyện gì? Trình Mạnh Cường không phải phó quản lý sao? Lâm Trạch Dương không phải chỉ là một nhân viên bình thường à? Người làm sai việc không phải là Lâm Trạch Dương hả? Tại sao hiện tại người bị trừng phạt lại là phó quản lý Trình Mạnh Cường vậy?

Lúc này Trình Mạnh Cường thật sự muốn hất cốc nước trong tay lên mặt Lâm Trạch Dương. Mình bị đứt sợi gân nào hay sao? Đang yên ổn đi gây khó dễ cho Lâm Trạch Dương làm cái gì.

Cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng buông tha cho Trình Mạnh Cường, cầm lấy cốc, vô cùng đắc chí mà uống nước ấm, vui vẻ mở máy tính.

Một lúc sau, Lâm Trạch Dương đứng lên khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi đón Manh Manh tan học buổi trưa.

Lúc này Tạ Nghi đi tới, chặn Lâm Trạch Dương lại.

Chuyện lần trước Tạ Nghi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn Lâm Trạch Dương một chút nhưng vẫn chưa có cơ hội. Tuy nhiên, hiện tại Tạ Nghi đến cũng không phải vì vấn đề này.

"Lâm Trạch Dương, anh lại muốn trốn việc sao? Anh không thể tiếp tục trốn việc, tôi nghe nói đã có người tố cáo anh. Anh còn như vậy rất có thể sẽ bị công ty đuổi việc đấy." Tạ Nghi lo lắng nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lại lộ vẻ không sao cả, nói: "Yên tâm, chẳng có việc gì đâu."

Nói xong, Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi ra khỏi công ty.

Tạ Nghi còn muốn gọi Lâm Trạch Dương lại, nhưng Lâm Trạch Dương đã đi xa.

Nhìn bóng dáng Lâm Trạch Dương, sự lo lắng trên mặt Tạ Nghi ngày càng rõ ràng, có thể trước kia Lâm Trạch Dương chưa từng đi làm chính thức, cũng không biết công ty có quy định nghiêm ngặt, Lâm Trạch Dương trốn việc không có lý do như vậy, cho dù thần tiên cũng không cứu được anh ấy, nhất định anh ấy sẽ bị đuổi việc. Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Tạ Nghi có chút sốt ruột nhưng không có biện pháp nào nên càng thêm sốt ruột.

Cùng thời gian đó, Trình Mạnh Cường cũng nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Lâm Trạch Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Trạch Dương, tao nhất định sẽ đuổi mày khỏi công ty."

Nói xong, Trình Mạnh Cường lại quay về nhìn màn hình máy tính.

Trình Mạnh Cường đang viết một phần báo cáo, cũng không phải viết về công việc, mà là về Lâm Trạch Dương.

Bên trong báo cáo này ghi lại chính xác thời gian Lâm Trạch Dương trốn việc, cũng ghi lại biểu hiện tồi tệ ở công ty của Lâm Trạch Dương trong khoảng thời gian này.

Sau đó, Trình Mạnh Cường sẽ gửi cho bộ phận nhân sự và giám đốc Tần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK