• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261 Người thắng lớn nhất

Hóa ra nhóm người mặc đồ đen này đều là người nước ngoài, nếu là người quan tâm đến các trận đấu quyền anh hay các chương trình khác, có lẽ có thể nhận ra một người trong đám người này, là nhà vô địch của một cuộc thi quyền anh quốc tế nào đó.

"Smith, ngài đang làm gì vậy, sao ngài lại thoát khỏi tầm mắt của chúng tôi, lỡ như lại xảy ra sự cố gì thì sao, ngài đã quên những chuyện đã xảy ra trong mấy năm trước sao, nếu ngài không may mắn, chắc bây giờ đang nằm trong mộ rồi đấy."

Một trong số họ không thể không lên tiếng phàn nàn với Smith, bọn họ là vệ sĩ của Smith, đồng thời cũng là đại diện của một công ty an ninh, nếu Smith có chuyện gì, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với công ty của bọn họ.

"Mấy năm trước sao?" Smith lặp lại những gì mà người đàn ông vừa nói, đôi mắt không ngừng nhìn về hướng Lâm Trạch Dương vừa rời đi.

Sau đó, Smith không ngừng lắc đầu, vừa rồi cái người Trung Hoa kia hẳn là không biết đến Smith, đó không phải là chuyện bình thường.

Tất nhiên nếu là người khác, đây sẽ là một điều rất bất thường, mặc dù Smith rất trầm tính, độ nổi tiếng của ông ta bây giờ có thể không cao lắm, nhưng nếu là một người trong giới kinh doanh, có lẽ không ai không biết đến sự tồn tại của ông ta, ông ta giống như một ngọn núi, chắn trước mặt nhiều doanh nhân, khiến hầu hết các doanh nhân đều nản lòng.

Thậm chí còn có một số người coi Smith như một vật tổ*, bởi vì Smith khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nói cách khác là sáng lập cả một thời đại. Bây giờ công ty đang nằm trong top 500, đây không phải là huyền thoại nhất, điều huyền thoại nhất là Smith tham gia vào rất nhiều ngành sản xuất, mỗi khi ông ta nhìn trúng một ngành sản xuất, ngành công nghiệp đó sẽ có một sự phát triển bùng nổ, trở thành một trong những ngành hot nhất trên thế giới.

*Vật tổ: vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.

Vì vậy, trong giới kinh doanh, Smith có một danh hiệu: Mắt Thần.

"Smith, ngài bị làm sao vậy?" Đột nhiên, một người khác ở bên cạnh lên tiếng.

Smith bừng tỉnh, cười cười, nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

Vừa nói, Smith vừa đi thẳng về phía trước.

Lúc này cả người Hoàng tổng đều trở nên sững sờ, hắn ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, dường như tất cả mọi người đều tập trung về khu vực phía Đông Nam.

Thậm chí, có một số ít công ty đang bắt đầu thay đổi vị trí của mình.

Khu vực Đông Nam, nơi hầu như không có ai đi lại trong một buổi sáng, lúc này tại sao lại có nhiều người như vậy?

Hoàng tổng cũng biết rằng tất cả những điều này đều là do Kiều Lan Nữ Nhân, và tất cả mọi người đều đang đi về hướng Kiều Lan Nữ Nhân.

Hoàng tổng lúc sáng nay còn thấy vui vẻ vì chuyện này, cảm thấy mình đã trở thành một người chiến thắng lớn trong cuộc sống, thế nhưng bây giờ tên nhóc Lâm Trạch Dương kia lại vớ được loại may mắn chó gặm gì đây.

Không, chắc chắn không thể tiếp tục như thế này, nếu cứ để Kiều Lan Nữ Nhân nổi tiếng ở đây, thì ngay cả việc nghĩ cách lật đổ bọn họ cũng không thể.

"Hoàng tổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lông mày của Trương Sâm cũng nhíu chặt lại, mỗi thiết kế của Kiều Lan Nữ Nhân và Lâm Trạch Dương, không hiểu sao cái nào cũng thất bại, vậy mà Kiều Lan Nữ Nhân và Lâm Trạch Dương chẳng những không ngã xuống, mà dường như đang nghênh đón mùa xuân của chính mình, thậm chí còn đẩy nhanh sự phát triển.

Lông mày của Hoàng tổng nhíu chặt, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn ta nói: "Mặc dù bây giờ đang có rất nhiều người qua đó, có lẽ một số người trong số họ đã đạt được ý định hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, nhưng điều này quyết định điều gì cả, chỉ cần chúng ta hành động kịp thời, ngay cả một đơn hàng Kiều Lan Nữ Nhân cũng sẽ không nhận được."

Khi Hoàng tổng nghĩ đến đây, lông mày không ngừng nhíu lại, sau đó khóe miệng cong lên, hắn ta hung tợn nói: "Anh mau đi liên lạc với tất cả những người quen thuộc rồi nói với họ rằng tôi không thích Kiều Lan Nữ Nhân, và tôi muốn hạ bệ Kiều Lan Nữ Nhân."

Ánh mắt của Trương Sâm không ngừng sáng lên, nếu Hoàng tổng đã bất chấp tất cả hành động trắng trợn như thế, vậy thì, chuyện hạ bệ Kiều Lan Nữ Nhân không phải là vấn đề.

Ngay sau đó, Trương Sâm rời khỏi văn phòng của Hoàng tổng và bắt đầu công việc của mình.

Sau khi Trương Sâm rời đi được một lúc, có người đến gần phòng làm việc của Hoàng tổng, đó là trợ lý của Hoàng tổng, anh ta có vẻ hơi gấp gáp, trực tiếp nói với Hoàng tổng: "Hoàng tổng, tôi vừa nhận được thông báo. Smith ở Mỹ, được gọi là Mắt Thần, hình như đang tới hội trường của chúng ta.”

Ánh mắt của Hoàng tổng không ngừng mở to, trông rất hào hứng, nói: "Thật sao, thông báo từ đâu tới, bây giờ Smith đang ở đâu?"

Hoàng tổng từng có vinh dự gặp Smith từ đằng xa vào một lần trước đây, vì vậy hắn ta biết chính xác ba từ Smith đại diện cho điều gì. Nếu có thể gặp được Smith, để ông ta trưng bày tác phẩm của mình trong triển lãm Bác Mỹ, chắc chắn đây sẽ là buổi triển lãm xuất sắc nhất, Hoàng tổng cũng sẽ nổi lên như diều gặp gió.

Trợ lý vội vàng nói: "Thông báo đến từ một người bạn của tôi, người này hình như chụp đúng lúc Smith bước vào hội trường, sau đó xác minh lại, chắc chắn người đó là Smith."

Hoàng tổng trở nên im lặng, cả người không ngừng bồn chồn lên, một lúc sau, hắn ta nói: "Để mọi người làm việc tỉnh táo vào, đừng phạm bất kì sai sót gì, sau đó anh đừng nói cho ai biết tin này, tôi sẽ đích thân xử lý."

Vừa nói, Hoàng tổng vừa rời khỏi văn phòng.

Hoàng tổng quyết định đích thân đến chỗ đó xem thử, tốt nhất là hắn ta có thể gặp được Smith, nếu không, phải đảm bảo rằng bầu không khí bên trong triển lãm đã để lại ấn tượng cho Smith.

Triển lãm Bắc Mỹ không chỉ được tổ chức trong một ngày, mà là trong ba ngày liên tiếp. Đơn giản vì một ngày không đủ thời gian để các doanh nhân tìm hiểu về rất nhiều công ty và sản phẩm, chứ đừng nói đến việc khiến họ quyết định đầu tư.

Chẳng mấy chốc, ngày đầu tiên của triển lãm Bắc Mỹ đã trôi qua.

Vào ngày này, nếu nói ai là người chiến thắng lớn nhất, có lẽ đó là Kiều Lan Nữ Nhân.

Trong một buổi chiều, gần như toàn bộ trọng tâm của triển lãm đều đổ dồn về phía Kiều Lan Nữ Nhân. Thậm chí có hơn chục công ty đã đạt được ý định hợp tác.

Điều này làm cho Triệu Vũ Yên vừa vui mừng vừa lo lắng, có quá nhiều công ty có ý định hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, nếu cùng một lúc hợp tác với nhiều công ty như vậy, bây giờ có lẽ Kiều Lan Nữ Nhân không thể hoạt động được.

Triệu Vũ Yên nói cho Lâm Trạch Dương biết chuyện này.

Lâm Trạch Dương vẫn thờ ơ, nói: "Nếu lượng đặt hàng quá nhiều, chúng ta sẽ tăng thêm nhân lực, mở rộng quy mô công ty là được. Đến lúc đó hãy lập một kế hoạch chi tiết kỹ càng, chúng ta sẽ không sợ thiếu hụt cung cầu."

Triệu Vũ Yên gật đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười tươi rói, đúng vậy, đây là chuyện tốt, là chuyện tốt nhất mà Kiều Lan Nữ Nhân gặp được từ lúc thành lập cho đến nay.

Ngay cả khoảng thời gian khó khăn trước đây Kiều Lan Nữ Nhân cũng có thể vượt qua, mấy cái khó khăn này sao có thể ngăn cản sự phát triển của Kiều Lan Nữ Nhân?
Chương 262 Tôi không thể chịu được thái độ nóng lạnh thất thường

“Hôm nay đã đạt được mục tiêu, ngày mai tôi sẽ không tới đây nữa, đi thôi.” Sở Sở mỉm cười nói với ba người phụ nữ còn lại.

“Ừ, ngày mai tôi cũng sẽ không đến đây. Gần đây quán bar đang chuẩn bị cho một sự kiện cho nên hiện tại tôi khá bận rộn.” Lý Tuyết Tình cũng cười nói với mọi người.

“Gần đây tôi bận phải huấn luyện nên cũng sẽ không đến.” Nicole cũng nở nụ cười, nói.

Triệu Vũ Yên không thể nói ra những lời này, nhưng trong lòng cô thầm vui mừng, may mà bọn họ không tới đây, ngày mai cô có thể dành thời gian riêng với Lâm Trạch Dương.

“Lâm Trạch Dương, mau đưa bọn tôi về.” Đột nhiên, bốn người phụ nữ đồng thời nhìn Lâm Trạch Dương, yêu cầu.

Lâm Trạch Dương nhìn cả bốn người trước mặt, có chút choáng váng, theo lý mà nói, anh ta thật sự cần phải đưa bốn người bọn họ trở về, dù sao đi nữa thì họ cũng đã giúp đỡ anh ta cả ngày nay.

Nhưng Lâm Trạch Dương nên được tặng cho ai đây?

“Lâm Trạch Dương, bố mẹ tôi mời anh tới ăn tối, hôm nay họ nấu một bữa ăn rất thịnh soạn, anh sẽ không làm họ thất vọng phải không?” Sở Sở không phải là người thích tranh giành bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay cô lại không giống như bình thường. Không biết tại sao cô lại muốn có anh ta vào lúc này, nhất quyết muốn Lâm Trạch Dương đưa cô về, cô thậm chí còn nói dối rằng hôm nay bố mẹ cô có ở nhà.

“Được.” Lâm Trạch Dương nhất định sẽ mềm lòng trước bữa tối miễn phí.

“Lâm Trạch Dương, không phải anh đã hứa sẽ đãi tôi bữa tối sao? Anh định thất hứa à?” Triệu Vũ Yên chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi.

“Được rồi, tôi sẽ đãi cô bữa tối.” Lâm Trạch Dương quả thực đã nói như vậy với Triệu Vũ Yên.

“Lâm Trạch Dương, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã giúp anh cả một ngày, nếu anh không đưa tôi trở về, tôi sẽ không bao giờ giúp anh nữa.” Nicole cũng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, đe dọa.

Lâm Trạch Dương bây giờ thật sự đã trưởng thành, anh ta ý thức được việc cùng một lúc đối phó với bốn người phụ nữ thì rất phiền toái.

Nhìn thấy Lâm Trạch Dương do dự, bốn người bọn họ đồng thời đi tới, bắt đầu kéo Lâm Trạch Dương về phía mình. Họ nhìn thấy hành động của đối phương nên càng ra sức kéo mạnh hơn.

Lâm Trạch Dương cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Lâm Trạch Dương nhịn không được muốn đẩy bốn người ra xa, nên đành dùng sức một chút. Tuy rằng bên kia có bốn người, nhưng Lâm Trạch Dương lại là một cao thủ võ lâm, chỉ cần dùng sức một chút, bốn người chân yếu tay mềm bọn họ đều sắp ngã sang một bên.

Lâm Trạch Dương nhanh chóng thu hồi sức mạnh.

Ngay khi Lâm Trạch Dương vừa thu hồi sức mạnh, bốn người phụ nữ đã tấn công Lâm Trạch Dương từ bốn hướng cùng một lúc. Lâm Trạch Dương không dám dùng chút sức nào, đột nhiên ngã xuống đất. Sau đó, bốn người phụ nữ lần lượt đè lên Lâm Trạch Dương, trực tiếp đè hẳn lên người anh ta.

Lúc này xung quanh không có người nên cũng không có ai đến xem, nếu không cảnh tượng này sẽ thực sự rất hot, bốn người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp và khí chất lại đều đem lòng yêu một người đàn ông, người đàn ông nào mà may mắn như vậy?

Không, không phải là không có ai nhìn thấy điều này!

Tạch! Ở một góc nào đó, có tiếng máy ảnh nhẹ nhàng vang lên.

Có người đã quay lại cảnh này!

Sau khi chộp được khoảnh khắc này, người đàn ông đó nhanh chóng cất thiết bị rồi lập tức rời đi, hắn ta đến một văn phòng trong khu vực, sau đó đưa máy ảnh cho Lý Hoán.

Lý Hoán cẩn thận xem nội dung trong máy ảnh, khóe miệng nhếch lên, sau đó nói với người đàn ông: “Tiếp tục theo dõi mọi hành động của Lâm Trạch Dương.”

Người đàn ông lấy lại máy ảnh và bước ra ngoài.

“Lâm Trạch Dương, anh yên tâm, tôi sẽ từ từ thu thập thông tin của anh. Khi có cơ hội, tôi sẽ hoàn toàn tiêu diệt anh. Không, tôi không chỉ tiêu diệt anh mà còn tiêu diệt luôn cả những người xung quanh anh!” Lý Hoán nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt cực kỳ sắc bén và tập trung, giống như một con sói ẩn nấp trong bóng tối đang rình rập con mồi, chỉ chờ một cơ hội nào đó lao ra rồi giáng cho con mồi một đòn chí mạng.

Cuối cùng Lâm Trạch Dương không đi với ai cả.

Anh ta cũng muốn theo Sở Sở đến nhà cô dùng bữa tối miễn phí nhưng rồi lại bị cô từ chối.

Lâm Trạch Dương muốn mời Triệu Vũ Yến đi ăn tối nhưng bị cô từ chối.

Anh ta muốn cùng Lý Tuyết Tình và Nicole về nhà nhưng lại bị từ chối, hơn nữa còn bị nghiêm khắc cảnh cáo tối nay không được về nhà.

Lâm Trạch Dương cảm thấy thế giới này thật sự rất hỗn loạn, phụ nữ thật sự là sinh vật không nên dây vào, bọn họ đều điên cuồng, vừa rồi bọn họ đều kiên quyết muốn giành giật ở bên cạnh anh ta, rồi bây giờ đột nhiên lại trở mặt, không thèm anh ta nữa.

Cuối cùng, Lâm Trạch Dương đành phải tự chăm sóc bản thân.

Rất nhanh, ngày hôm sau đã đến.

Điều mà Lâm Trạch Dương không ngờ tới là khi anh ta đến địa điểm đã hẹn trước, cả bốn người phụ nữ thực sự đã ở đó.

“Các cô không có gì muốn nói sao?" Lâm Trạch Dương mang theo nghi hoặc trên mặt nhìn Sở Sở, Lý Tuyết Tình và Nicole, nói.

Ba người phụ nữ không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cách hung dữ, trả lời: “Đừng bận tâm đến việc của bọn tôi.”

Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, anh ta dù sao cũng là chủ tịch của Kiều Lan Nữ, chuyện này sao có thể không liên quan đến anh ta?

“Biến đi, đừng có ở đây cản đường nữa.” Nicole vỗ vào vai Lâm Trạch Dương, suýt chút nữa đẩy anh ta ngã xuống đất.

“Nếu không có việc gì thì rời khỏi đây đi.” Sở Sở cau mày nhìn Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ không thích anh ta.

“Ăn gì chưa?” Lý Tuyết Tình đi ngang qua Lâm Trạch Dươngz, tốt bụng hỏi.

“Chưa… cô có cái gì cho tôi ăn không?” Lâm Trạch Dương rất cao hứng, cuối cùng cũng có người muốn cùng anh ta nói chuyện.

“Vậy thì anh tự đi ăn nhanh đi. Đừng có ở đây cản trở tôi làm việc nữa.” Nói xong, Lý Tuyết Tình cũng quay đầu bỏ đi.

Lâm Trạch Dương há to miệng đến mức có thể ăn được nắm đấm của chính mình.

“Lâm Tổng.” Triệu Vũ Yên cũng dừng lại chỗ Lâm Trạch Dương.

“Có chuyện gì cần tôi làm không?” Lâm Trach Dương lập tức nhìn Triệu Vũ Yên với vẻ mặt đầy hy vọng, anh ta cảm thấy dù sao mình cũng là chủ tịch của Kiều Lan Nữ, cho nên ở đây ít nhất cũng có việc cho anh ta làm chứ? Đâu thể nào chỗ này có thể thiếu anh ta được!

“Có.” Triệu Vũ Yên gật đầu.

“Có chuyện gì thì cứ nói đi.” Lâm Trạch Dương vội vàng vỗ ngực.

“Tránh ra, đừng cản đường.” Triệu Vũ Yên vừa nói vừa tiến về phía trước.

Đột nhiên Lâm Trạch Dương cảm thấy rất mất mặt, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự là vô dụng.

Những người phụ nữ này ngày hôm qua không phải đều nói muốn anh ta đưa họ về nhà sao? Chẳng phải hôm qua tất cả đều rất nhiệt tình với anh ta sao? Tại sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy? Lâm Trạch Dương không nghĩ ra nổi, cũng không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu, cho nên anh ta đành rời đi với thắc mắc trong đầu.

Điều mà Lâm Trạch Dương không ngờ tới là khi anh ta quay lại đây vào buổi chiều thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Cũng như sáng hôm qua, chiều hôm nay không có ai từ Đông Na khu đến nhận phúc lợi.


Chương 263 Smith

"Cô Lý, đây là tài sản của nhà họ Lý các cô sao? Trước đó không phải cô đã nói chỉ là công ty của bạn cô sao? Nếu đã như vậy thì hãy quên đi. Vì cô, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật. Công ty đó mang tên là Kiều Lan Nữ. Công ty của một người phụ nữ xúc phạm những người mà họ không thể xúc phạm. Vì vậy, nếu người cô muốn giúp đỡ không phải là người họ Lý của cô, thì cô nên khuyên bạn mình nhanh chóng rời bỏ Kiều Lan Nữ, hoặc đến tìm một mối quan hệ khác thì hơn." Đây là cuộc trò chuyện giữa Lý Tuyết Tình và một CEO của công ty.

Buổi chiều, Kiều Lan Nữ nhận được tin nhắn từ nhiều công ty, khoảng chục công ty hợp tác với Kiều Lan Nữ ngày hôm qua đều đã rút lui.

Hôm nay thật kỳ lạ, ngày hôm qua có thể nói nơi này đông đúc bao nhiêu thì bây giờ lại không có ai đến. Vì vậy, Lý Tuyết Tình không thể chịu đựng được nữa và gọi cho một ông chủ mà cô quen biết.

Đến đây nghe được tin tức, sắc mặt Triệu Cẩn Du lập tức tối sầm. Hôm qua Triệu Cẩn Du còn lo lắng công ty có quá nhiều đối tác, bây giờ đột nhiên Kiều Lan Nữ đã quay trở lại thời điểm trước đây. Tiếp theo, bốn người phụ nữ gửi tin nhắn đến các công ty đã đạt được thỏa thuận ngày hôm qua nhưng nhận lại đều là sự từ chối.

Bốn người phụ nữ này thực sự lo lắng và trong chốc lát không biết phải làm gì.

Cùng lúc đó, quản lý Hoàng đang đi loanh quanh trong hội trường không khỏi nhếch miệng, Kiều Lan Nữ các người muốn đánh nhau với tôi à? Các người nghĩ mình là ai? Lâm Trạch Dương của các người là ai?

Tôi là quản lý Hoàng, và tôi là giám đốc của tập đoàn Lâm thị ở khu vực này. Tôi có thể khiến người khác sống hoặc chết chỉ bằng một lời nói.

Lúc này, quản lý Hoàng đột nhiên nhìn thấy một ông già người nước ngoài. Lão già này ăn mặc rất chỉnh tề, đầu tóc càng tỉ mỉ, nhìn rất có khí lực.

Quản lý Hoàng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra danh tính của ông già - Smith, được gọi là “Thợ rèn có đôi mắt của Chúa”.

Tim quản lý Hoàng không khỏi đập mạnh, đến mức tay chân không mấy ngoan ngoãn, cảm thấy có chút không thể cử động, cuối cùng quản lý Hoàng cũng được phép gặp Smith. Kích động một lúc, quản lý Hoàng lùi lại vài bước rồi chuẩn bị tiến lên chào hỏi, ông biết lúc này mình không thể xúc động, lao về phía trước như vậy sẽ chỉ khiến Smith có ấn tượng không tốt về mình.

Bây giờ đã nhìn thấy Smith, tiếp theo muốn làm gì thì làm, đây là sân nhà của quản lý Hoàng, chẳng phải vẫn còn tìm được cơ hội thích hợp sao? Kể từ đó, quản lý Hoàng đã bám theo Smith từ một khoảng cách không xa.

Smith đến Trung Quốc lần này không phải vì công việc chính thức, ở tuổi tác và thành tích của ông, không có công việc nào cần ông đích thân xử lý. Có thể nói Smith đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Chuyến thăm Trung Quốc này chỉ là ý tưởng bất chợt của Smith.

Điều tôi phải nhắc tới ở đây chính là Lâm Trạch Dương. Trước khi trở về Trung Quốc, Lâm Trạch Dương đã làm quá nhiều điều kỳ diệu trên khắp thế giới. Một trong số đó có liên quan đến Smith.

Vào thời điểm đó, Smith đang thực hiện một dự án và tình cờ có một số xung đột lợi ích với một tổ chức nào đó. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Smith trở thành mục tiêu bị tấn công.

Sau đó, Lâm Trạch Dương bất ngờ xuất hiện và đưa Smith đến dàn dựng một bộ phim truyền hình Hollywood, anh đưa Smith đi đua, đưa Smith đến địa điểm và đưa Smith thoát khỏi làn đạn.

Cũng giống như anh Lâm, Smith từ khi còn nhỏ đã có tấm lòng làm anh hùng, tấm lòng này theo thời gian chưa bao giờ thay đổi nên rất nhanh sau đó, Smith đã bị Lâm Trạch Dương nắm trong tay.

Điều này nghe có vẻ buồn cười nhưng lại đúng là sự thật. Thực ra, mỗi người trong chúng ta đều có tấm lòng anh hùng, bất kể chúng ta là ai, bởi đây là điều đã in sâu vào não chúng ta từ khi còn nhỏ nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trốn chạy đến hết cuộc đời.

Có thể nói, Smith đến Trung Quốc lần này là vì Lâm Trạch Dương, ông muốn đến Trung Quốc để xem một người có phép thuật như Lâm Trạch Dương sống ở nơi như thế nào.

Sau khi Smith đến Trung Quốc, ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được Lâm Trạch Dương, nhưng không ngờ rằng ngày hôm qua ông đã gặp được anh ta bằng xương bằng thịt thật.

Tất nhiên Smith biết rằng ông và Lâm Trạch Dương không đến từ cùng một thế giới. Vì vậy, Smith, người vốn định đến Triển lãm Pomeranian để xem sơ qua, hôm nay lại đến Triển lãm Pomeranian vì muốn gặp lại Lâm Trạch Dương. Mặc dù vậy, Smith không biết mình có thể làm gì sau khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương.

Smith bắt đầu bước vào bên trong, và đương nhiên có một số vệ sĩ đi theo ông, nhưng giờ họ đều đã ẩn nấp.

Smith đi một vòng, phát hiện không có món đồ nào đáng để ông chú ý, ông không khỏi khẽ lắc đầu, cảm thấy có chút chán nản.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Smith đột nhiên đi về phía đông nam.

Thấy vậy, quản lý Hoàng nhanh chóng muốn đuổi kịp, không muốn có bất kỳ liên hệ nào giữa Smith và Lâm Trạch Dương, nhưng ở đây có rất nhiều người, thế nên họ đã cản trở bước đi của quản lý Hoàng.

Chẳng bao lâu, Smith đã đến khu vực phía đông nam, nơi có Kiều Lan Nữ.

"Xin chào, bạn có muốn biết thêm về các sản phẩm dành cho phụ nữ của Kiều Lan Nữ chúng tôi không?" Triệu Vũ Yên nhìn thấy Smith và vội vàng chào hỏi ông.

Smith liếc nhìn Triệu Vũ Yên, không khỏi lắc đầu, dấu hiệu tiếp thị quá dễ để nhìn thấu, tâm tình cũng quá háo hức. Smith trời sinh đã có con mắt tinh tường, chỉ cần nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh cũng biết đây không phải là một công ty đặc biệt nổi tiếng.

"Này, người ta hỏi ông thích gì, sao ông không trả lời?" Nicole mới được mười tuổi, còn là trẻ con nên khi nói chuyện không thèm suy nghĩ chút nào.

Smith nhìn Nicole, nói bằng tiếng Anh: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Nicole không khỏi trợn mắt nhìn ông lão nói: "Ông không hiểu tiếng Trung, sao ông lại đến Trung Quốc?"

"Tôi rất khao khát văn hóa Trung Quốc. Chính vì không hiểu nên mới đến đây tìm hiểu." Smith không hề tức giận, nhẹ nhàng đáp lại.

"Được rồi, tôi không nói nhảm với ông nữa. Đây là nơi bán đồ của phụ nữ. Ông, một ông già, nên rời đi càng sớm càng tốt." Nicole trợn mắt nhìn Smith và nói, vì tình hình ngày nay, Nicole có chút không vui nên cô ấy nói to hơn bình thường, cũng nói thẳng mà không hề ý tứ gì.

"Cô sai rồi, sao có thể có người đẩy công việc ra khỏi cửa được?" Smith rất nghiêm túc nhìn Nicole rồi nói.

"Tôi chỉ là không muốn kinh doanh cùng người khác. Không." Tâm tình Nicole thật sự không tốt, hừ lạnh một tiếng đuổi khách.

Kể từ đó, bầu không khí giữa mọi người nơi đây trở nên khó xử.

Đôi mắt của quản lý Hoàng không khỏi sáng lên khi nhìn thấy cảnh tượng này từ xa.
Chương 264 Ma sát

“Hai người đang làm cái gì vậy?”

Giám đốc Hoàng bước đi rất nhanh, thậm chí khi hắn ta đi còn tạo ra một cơn gió, với cái tốc độ này sẽ thật là lãng phí tài năng nếu hắn ta không tham gia Thế vận hội Olympic và giành lấy vinh quang về cho đất nước.

Khi đi về phía bên này, giám đốc Hoàng dán mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nicole.

Đương nhiên giám đốc Hoàng biết Nicole là ai, nhưng liệu điều đó có quan trọng hay không? Một ngôi sao quốc tế hàng đầu, khi so sánh với Smith thì tưởng chừng như đó cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.

“Anh lại đang làm cái gì nữa vậy?” Nicole trợn mắt nhìn giám đốc Hoàng với vẻ khó chịu, không hài lòng, giọng điệu nói chuyện cũng lộ ra vẻ hơi lạnh nhạt, thờ ơ.

“Tôi là người phụ trách của cuộc triển lãm Bác Mỹ, giám đốc Hoàng. Tôi vừa mới nhìn thấy cô cư xử rất thô lỗ, không khách sáo với những vị khách mà chúng ta đã mời. Điều nảy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn chỉ, mục đích cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng ta.” Giám đốc Hoàng nhìn Nicole và nói chuyện một cách chính trực.

Nicole im lặng, không nói nữa, mặc dù tâm trạng hiện tại của cô ấy không tốt, nhưng cô ấy vẫn biết bản thân mình thật sự đã sai.

“Hừ, sao bây giờ lại không nói gì nữa, không phải vừa rồi cô kiêu ngạo lắm à? Cô có biết hành vi vừa rồi của bản thân cô tệ đến mức nào hay không? Nếu sự việc thế này lan rộng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng ta, thậm chí nó còn có thể gây rắc rối lớn cho tập đoàn Lâm thị của chúng ta nữa. Những chuyện như thế này, cô có chịu trách nhiệm được hay không?”

Giám đốc Hoàng càng nói, giọng điệu lại càng trở nên nghiêm khắc hơn.

Triệu Cẩn Du nhận ra giám đốc Hoàng, cô cũng biết rằng mặc dù những gì giám đốc Hoàng nói có hơi cường điệu hóa, nhưng hắn ta thật sự có thể nói những điều như thế này, nhưng mà đối xử với cô nữ sinh nhỏ như thế có phải là có hơi quá đáng rồi hay không?

“Giám đốc Hoàng, chẳng qua vừa rồi Nicole cũng chỉ là…”Triệu Cẩn Du muốn lên tiếng bảo vệ Nicole.

“Chẳng qua là tôi biết có ít nhiều sự việc xảy ra đều là bởi vì sự may mắn của cô, vậy nên cuối cùng nó mới dẫn đến sai lầm lớn.” Giám đốc Hoàng có vẻ quyết tâm không muốn dừng lại và bỏ qua chuyện này.

Nicole không nhịn được mà cắn môi, cảm thấy có hơi tủi thân, uất ức, nhưng mà vẫn im lặng không bác bỏ lời nào.

“Tôi thật sự rất thất vọng với Kiều Lan Nữ Nhân các cô, tôi đã quyết định rồi

mặc dù lúc này giám đốc Hoàng có vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng hắn ta đã sớm tràn ngập niềm vui rồi, đây thật sự chính là một cơ hội mà Chúa ban tặng, trước hết là có thể để lại ấn tượng sâu sắc với Smith, thứ hai là có thể tận dụng cơ hội này để xóa sạch Kiều Lan Nữ Nhân và Sử Mật Tư.

“Cháu xin lỗi, vừa rồi không phải là cháu cố ý đâu ạ, ông có thể tha thứ cho cháu không?” Nicole nhìn Smith, nói chuyện với ông ta bằng tiếng Mỹ.

Vốn dĩ Smith không hiểu được tiếng Trung Quốc, vì thế nên ông ta không biết vừa rồi những người này đang nói cái gì, lúc này ông ta lại nghe Nicole nói những lời như thế này, ông ta không thể không gật đầu, nói: “Không sao đâu.”

“Thưa ngài, ngài không cần phải sợ. Ngài là khách mà chúng tôi mời đến đây, ngài đã bị đối xử một cách thô lỗ*, với tư cách là người phụ trách ở đây, tôi sẽ giúp ngài đòi lại công bằng.”

*欺负 /qīfù/ (Khi phụ): ức hiếp, bắt nạt, nhưng nếu dựa theo ngữ cảnh thì dùng nghĩa này không phù hợp nên chuyển nghĩa một chút để phù hợp với ngữ cảnh hơn.

Khi nói, giám đốc Hoàng lại nhìn Nicole, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi quyết định sẽ khai trừ* Kiều Lan Nữ Nhân của các cô ra khỏi cuộc triển lãm Bác Mỹ này, đồng thời tôi cũng sẽ thông báo chuyện này với nội bộ cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi.”

*Khai trừ: đưa ra khỏi tổ chức, không còn được công nhận là một thành viên, có thể hiểu gần như là bị đuổi.

Đây là một hình phạt rất nghiêm khắc, một khi hình phạt này được đưa xuống dưới để tiến hành, sau này Kiều Lan Nữ Nhân cũng không cần nghĩ đến việc có thể ở lại ngành này nữa, nhưng đây là thông báo của tập đoàn Lâm thị.

“Phải làm sao thì anh mới có thể tha thứ cho việc tôi vừa mới làm đây?” Đôi lông mày của Nicole không khỏi nhíu lại thật chặt, vẻ mặt trông rất khó coi, đây là công ty của Sử Mật Tư, không thể chỉ bởi vì bản thân cô mà làm hỏng mất công ty của Sử Mật Tư.

“Hừm, tha thứ, cô nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn là một đứa trẻ sao, làm sai thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng.” Giám đốc Hoàng vẫn nói chuyện một cách chính trực.

Nicole cảm thấy vô cùng bất lực, không biết bản thân mình nên làm sao nữa, nước mắt chực chờ sắp chảy xuống.

Vào lúc này ba người phụ nữ còn lại cũng rơi vào tình trạng tương tự, tất cả họ đều cảm thấy giám đốc Hoàng đã quá đáng quá rồi, đều muốn giúp đỡ Nicole, nhưng nếu như họ giúp đỡ Nicole, thì Kiều Lan Nữ Nhân đó sẽ không bị xử phạt.

“Tôi…” Nicole mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại không biết phải nói gì.

“Thưa ngài, chúng ta đi thôi.” Giám đốc Hoàng phớt lờ Nicole và làm động tác mời chào Smith.

Smith liếc nhìn Nicole, lại liếc mắt nhìn giám đốc Hoàng, rồi thuận thế mà đi theo giám đốc Hoàng, chuyện này là chuyện nội bộ của họ, nó không hề liên quan gì đến ông ta cả, vì thế nên với tư cách là người ngoài cuộc, ông ta không có dự định sẽ can thiệp vào.

“Anh đợi một chút.” Nicole nôn nóng, sốt ruột, thoáng cái đột nhiên nắm lấy tay của giám đốc Hoàng.

“Chết tiệt, cô đang làm cái gì vậy hả?” Giám đốc Hoàng tức giận, hắn ta đột ngột hất tay một cái, đẩy Nicole ra.

Nicole bị đẩy một cái, cả cơ thể lảo đảo, loạng choạng một cái, suýt ngã xuống đất.

Đột nhiên, Nicole cảm thấy cơ thể của mình được một lực vững chắc nâng đỡ, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Sử Mật Tư, chính là Sử Mật Tư đã đỡ lấy Nicole.

Nicole nhìn thấy Sử Mật Tư, trong chốc lát khuôn mặt của Nicole đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng chẳng bao lâu sau, nỗi buồn và cảm giác tội lỗi, áy náy không khỏi hiện lên trong đôi mắt của cô, chính bản thân cô đã hại Sử Mật Tư.

“Sử Mật Tư, tôi xin lỗi.” Nicole muốn nói xin lỗi với Sử Mật Tư.

“Không cần phải nói gì cả.” Sử Mật Tư thản nhiên mà nói một câu, rồi anh bước về phía trước, đi đến trước mặt giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng không nhịn được mà cười khẩy, nói: “Cậu không cần phải nói gì cả, với tư cách là người phụ trách của cuộc triển lãm này tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình, hình phạt của tôi dành cho Kiều Lan Nữ Nhân của các cậu, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không thay đổi.”

“Sử Mật Tư, tôi…” Nicole nghe xong lời này thì không nhịn được mà lập tức bật khóc, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Sử Mật tư đưa tay xoa đầu của Nicole, trên khuôn mặt nở một nụ cười ấm áp, nói: “Đứa trẻ ngốc, có cái gì để khóc chứ? Cô đã làm sai gì sao? Vừa rồi tôi không ở đây, nếu như tôi ở đây, tôi sẽ lập tức đuổi ông già này đi.”

Nicole không khỏi choáng váng, vừa rồi trong lòng cô tràn đầy cảm giác tủi thân bất bình và áy náy có lỗi, rất sợ Sử Mật Tư sẽ vì chuyện này mà chán ghét mình, nhưng cô lại không ngờ Sử Mật Tư không những không mắng cô, mà ngược lại anh còn an ủi bản thân cô.

Nicole không nhịn được mà nhìn chăm chú vào Sử Mật Tư, bỗng nhiên cô có cảm giác rất muốn ôm chặt lấy Sử Mật Tư.

“Được, được lắm, các người cứ đợi đó cho tôi.” Giám đốc Hoàng trừng mắt nhìn Sử Mật Tư một cách hung dữ, rất căm phẫn, không ngờ trong hoàn cảnh như thế này rồi mà Sử Mật Tư vẫn không hề chịu khuất phục.

“Đợi đã.” Sử Mật Tư đi vòng qua giám đốc Hoàng.

“Hừ hối hận rồi, muốn xin lỗi sao.” Giám đốc Hoàng không khỏi cười khẩy lần nữa, quả nhiên Sử Mật Tư cũng không hoàn toàn là một tên ngốc, nhưng tao có thể cho mày một cơ hội được hay không?

“Thật sự là tôi muốn xin lỗi, nhưng không phải là chúng tôi xin lỗi cậu, mà tôi muốn cậu xin lỗi Nicole.” Đôi mắt của Sử Mật Tư nhìn giám đốc Hoàng một cách thản nhiên.

Giám đốc Hoàng sửng sốt, sau đó hắn ta không nhịn được mà liên tục cười khẩy hết lần này đến lần khác, cảm thấy như tình huống lúc này, đúng thật là tình huống nực cười nhất mà hắn ta từng gặp phải trong đời mình.

“Cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không hả? Cậu có bị điên không vậy?” Giám đốc Hoàng không thể không nói lại với Sử Mật Tư.
Chương 265 Giúp người làm vui

“Tôi không giống ông, tôi không phải thằng ngốc. Tất nhiên là tôi biết mình đang nói gì. Ông hãy nhanh chóng xin lỗi đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.” Lâm Trạch Dương thiếu kiên nhẫn nhìn giám đốc Hoàng rồi nói.

Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, thật ra anh cũng đã đủ kiên nhẫn rồi, nếu như là trước kia và nếu không phải đang ở Trung Hoa, tuy bây giờ giám đốc Hoàng có thể không phải chết, nhưng nhất định ông ta đã phải đau đớn lăn lộn dưới đất nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.

Sự tôn nghiêm của Long Vương đường đường chính chính chưa từng khiêu khích bất cứ kẻ nào, nhưng cũng đừng ai hòng động đến mảy may.

“Thực xin lỗi, đây quả thật là trò đùa buồn cười nhất mà tôi từng được nghe từ lúc lọt lòng. Cậu là ai mà lại dám bắt tôi phải xin lỗi cơ chứ? Mà cậu làm đúng chỗ nào? Cho dù có xin lỗi thì cũng phải là cậu xin lỗi tôi!”

Đương nhiên giám đốc Hoàng sẽ không sợ Lâm Trạch Dương, ông ta đại diện tập đoàn Lâm thị ở khu vực này, đồng thời là tổng phụ trách Triển lãm Bác Mỹ, ông ta có tầm ảnh hưởng và những mối quan hệ rất rộng khắp, cũng có thực lực mạnh mẽ. Khoan hãy nói tới chuyện này, ông ta đã nắm được chân tướng trong tay, cho dù không nói ra thì giám đốc Hoàng cũng chẳng sợ chút nào.

Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, vẻ mặt có chút không vui nói: "Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng."

Giọng điệu của Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng hơn. Tuy rằng chỉ lạnh hơn một chút, nhưng không khí dường như đột nhiên tràn ngập một luồng khí lạnh, hơi thở lạnh lẽo này trực tiếp xâm nhập vào cơ thể con người, như thể muốn đông cứng máu người đó lại.

Giám đốc Hoàng không khỏi sững sờ, vô thức lùi về phía sau một bước, sau đó cơn giận bùng lên như đổ thêm dầu vào lửa.

Mình thế mà lại cảm thấy sợ hãi và lui bước bởi lời nói của một thằng oắt con miệng còn hôi sữa á? Vô lý!

Giám đốc Hoàng trừng to mắt, mặt mày bặm trợn trông như muốn nhào tới ăn thịt người.

“Chờ đã.” Smith, người vẫn luôn không nói gì đột nhiên đứng dậy, đi tới chắn giữa hai người.

Thời gian trôi qua không quá ngắn kể từ khi nãy, nhưng Smith vẫn không hề lên tiếng, không phải vì Smith đột nhiên bị điếc hay câm, mà là vì Smith quá đỗi ngạc nhiên.

Lâm Trạch Dương, hóa ra là Lâm Trạch Dương, ông thật sự gặp lại Lâm Trạch Dương, còn tưởng rằng sau lần gặp mặt trước đó, ông sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương nữa.

Sau một hồi phần khích, Smith cuối cùng cũng nhận ra Lâm Trạch Dương đang tranh cãi với người khác. Smith không hiểu tiếng Trung nên không biết Lâm Trạch Dương và giám đốc Hoàng đang tranh cãi về chuyện gì, nhưng Smith có thể thấy được chuyện gì đang xảy ra.

Smith nhìn thấy giám đốc Hoàng rất tức giận, cũng thấy vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng. Vì vậy, Smith phải ngăn cản Lâm Trạch Dương, nếu không lỡ như Lâm Trạch Dương giết chết giám đốc Hoàng ở đây thì sao? Đây là Trung Quốc, không phải Hoa Kỳ.

“Hoàng tiên sinh, chuyện này tôi sẽ không bới móc thêm nữa. Hãy để vấn đề này kết thúc tại đây đi." Smith nhìn về phía giám đốc Hoàng, dùng giọng điệu chắc nịch nói.

Smith có con mắt của Chúa, là một trong 500 ông chủ hàng đầu thế giới, đương nhiên có đủ uy nghiêm và quyền lực, giám đốc Hoàng vô thức gật đầu.

Một lát sau, quản lý Hoàng mới tỉnh lại, lông mày nhíu lại, ông ta không muốn buông tha cho Lâm Trạch Dương, nhưng vì Smith đã lên tiếng, chút thể diện này ông ta vẫn phải cho. Cùng lắm thì sau này tìm Lâm Trạch Dương tính sổ sau là được.

"Tôi không có nói sẽ để ông đi, xin lỗi." Giọng nói của Lâm Trạch Dương càng thêm lạnh lùng.

Giám đốc Hoàng sắp tức giận đến nỗi nổ tung luôn, ông ta hét vào mặt Lâm Trạch Dương, "Tôi sẽ không xin lỗi! Cậu có thể làm gì được tôi hả? Sao, cậu dám đánh tôi á? Nào, có ngon thì đến đánh tôi đi!"

Bốp!

Đột nhiên một âm thanh bùm bụp vang lên.

Bốp bốp bốp!

Sau đó, nhiều âm thanh như thế lại vang lên liên tiếp. Lâm Trạch Dương tát liên tục vào mặt giám đốc Hoàng.

Mọi người đều ngơ ra đó, trên mặt giám đốc Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc và đau đớn, không ngờ Lâm Trạch Dương lại dám đánh mình, những cái tát của Lâm Trạch Dương đều rất nặng tay.

Nicole và bốn người phụ nữ khác hoàn toàn choáng váng. Lâm Trạch Dương làm sao có thể ra tay? Dù thế nào đi nữa, việc bắt đầu đánh nhau luôn là sai lầm. Trên đời này không có cái gọi là luật pháp sao? Chẳng phải chỉ có bọn mọi rợ mới thượng cẳng tay hạ cẳng chân như thế à?

Bốn người phụ nữ này đều là những người có học thức cao nên luôn chủ trương dùng biện pháp văn minh để giải quyết vấn đề. Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ như vậy? Vẻ mặt hung bạo của Lâm Trạch Dương không ngờ lại đẹp trai như vậy.

Smith không kiềm được mà co giật khóe miệng, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. May quá, may quá, Lâm Trạch Dương không giết ai hết.

"Sao cậu dám đánh tôi hả!?" Đôi mắt của đôi mắt Hoàng mở gần như to bằng mắt bò, và chúng sắp bật ra khỏi hốc mắt luôn.

Lâm Trạch Dương mỉm cười với giám đốc Hoàng, nhún vai, sau đó nhìn bốn người phụ nữ nói: "Các người đều nghe thấy rồi đó, tên này vừa bảo tôi mau đánh ông ta đi. Tôi chưa bao giờ nghe được ai có yêu cầu kì quái như vậy. Chỉ là tôi có sở thích lấy chuyện giúp người làm vui. Này, ông còn cần tôi giúp gì nữa không?"

Lâm Trạch Dương đang nói thì đột nhiên giơ tay, giống như định đánh giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng vô thức né tránh và hét lên: "Không, không, không cần!"

Lâm Trạch Dương không ra đòn nữa mà nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoàng và nói: "Xin lỗi đi. Đây cũng là lần cuối cùng tôi nói hai chữ này."

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc, năng lượng trong cơ thể tự nhiên hội tụ lại. Lúc này, Lâm Trạch Dương không còn là Lâm Trạch Dương nữa mà là trung tâm của cả không gian này, tất cả có thể tồn tại đều là nhờ có anh.

Giám đốc Hoàng cảm thấy khó thở, ánh mắt Lâm Trạch Dương rõ ràng rất bình tĩnh, không có một tia sát ý nào, nhưng ông ta lại cảm thấy mình đã bị trúng một loạt đạn, tựa như có thể bị giết bất cứ lúc nào, từng đợt hơi thở rét lạnh ập vào mặt, rồi chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông ta, khiến ông ta run rẩy đến không thể kiềm chế.

"Tôi xin lỗi." Giám đốc Hoàng nói những lời này trong tiềm thức.

Lâm Trạch Dương nhìn Nicole và nói: "Nicole, cô có muốn tha thứ cho ông ta không? Cô không cần phải tha thứ cho ông ta đâu."

Nicole nhanh chóng nói: "Như vậy là được rồi. không sao đâu. Tôi ổn mà."

"Vậy thì đi thôi." Lâm Trạch Dương sau đó quay lại nhìn giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng không biết anh rời đi như thế nào, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình dường như đã bị chấn động, liên tục ù đi và không cách nào suy nghĩ bình thường.

Sau khi trở lại văn phòng, giám đốc Hoàng đột nhiên nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Lập tức, sắc mặt của giám đốc Hoàng vừa đỏ vừa trắng, vô cùng tức giận.

Lâm Trạch Dương dám đối xử với ông ta như vậy, cậu ta cho rằng cậu ta là ai kia chứ?

"Lâm Trạch Dương, cậu chết chắc rồi! Cậu sẽ không bao giờ có thể tiến thêm được một bước nào nữa đâu. Cậu đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi đó."

Giám đốc Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK