• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386 Giao chiến

Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp. Không một lời nói hay động tác thừa nào, Cổ Nhất tấn công trực tiếp vào Lâm Trạch Dương.

Ông ta vươn một bàn tay ra, năm ngón tay quắp lại như móng vuốt của con đại bàng khi sắp bắt được con mồi. Cả người ông ta ngả về phía trước. Nếu như không có thay đổi gì thì mục tiêu của ông ta rõ ràng là bắt lấy tay Lâm Trạch Dương!

Bởi vì đơn giản và rõ ràng nên nó càng hoàn hảo.

Cổ Nhất đẩy tốc độ lên tới cực hạn. Bước chân và tay đều giúp ông ta di chuyển nhanh, nhanh tới mức mắt thường cũng khó mà theo kịp.

Đây là một đòn đánh đã chuẩn bị từ trước, là một đòn đánh mà đại trưởng lão Cổ thế gia toàn lực tập trung vào cũng là một đòn của một bậc cao thủ đã luyện tập mấy chục năm!

Một đòn đánh nhìn qua có vẻ là đơn giản lại còn tấn công trực diện như thế nhưng không hề tầm thường. Đòn này, được bao nhiêu người nói bản thân có thể đỡ nổi?

Chạy? Né? Ai có thể chạy hay né đòn đánh này chứ?

Nhưng Lâm Trạch Dương không né cũng không chạy, thậm chí anh còn bước một chân lên trước.

Anh bước lên vươn một tay ra chĩa về phía Cổ Nhất!

Lâm Trạch Dương vậy mà lại chọn cách tiếp cận trực tiếp này!

Ánh mắt của Cổ Nhất không khỏi lóe lên một cái. Ông ta đã luyện võ mấy chục năm nay, kinh nghiệm giao chiến cũng không biết phong phú tới mức nào. Nổi danh toàn thiên hạ thì chưa dám nói nhưng đã tham gia đến trăm ngàn trận chiến, những trận liên quan tới tử sinh của ông ta cũng không dưới trăm trận.

Nhưng! Qua bao nhiêu trận chiến, qua bao nhiêu năm như thế ông ta chưa từng gặp như Lâm Trạch Dương. Một người, chỉ một người, nhìn thấy thủy triều đang ào ạt đổ về phía mình, nhìn thấy thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, nhìn thấy Thái Sơn đang đổ ập xuống nhưng người này còn bước một chân lên phía trước? Còn muốn đối đầu trực tiếp?

Thật sự khó tin!

Quả nhiên, Lâm Trạch Dương không làm mấy việc ngoài dự đoán là không chịu được? Nếu đã vậy… đừng trách ông ta không nhường.

Thật ra ban đầu Cổ Nhất không hề muốn đối đầu với Lâm Trạch Dương. Ông ta ở đây chỉ là muốn anh thấy khó mà lui cho nên ông ta không hề ghét anh, thậm chí còn khá thích chàng trai trẻ này.

Trước khi ra tay Cổ Nhất cũng muốn hạ thủ lưu tình, chỉ muốn để Lâm Trạch Dương biết được chênh lệch giữa hai người.

Nhưng hiện tại…phản ứng của anh khác xa so với dự đoán của ông ta. Nếu bây giờ Cổ Nhất không dùng hết sức, ai biết được lát nữa Lâm Trạch Dương sẽ làm gì tiếp?

Lâm Trạch Dương vẫn chẳng thay đổi gì. Tay anh vươn ra phía trước, chỉ đơn giản là muốn cản đòn của Cổ Nhất. Anh siết tay lại, định dùng nắm đấm của mình tấn công vào tay của ông ta.

Cổ Nhất nhướn mày, không kìm được mà mỉm cười. Lâm Trạch Dương cho rằng võ đạo chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Làm sao mà biết được chiêu thức này có thay đổi hay không chứ?

Ngay trước khi đầu ngón tay của hai người chạm nhau, Cổ Nhất đột nhiên xoay nhẹ cổ tay một cái, nắm đấm của Lâm Trạch Dương nhanh chóng trượt khỏi tay của ông ta.

Cũng vào lúc này, Cổ Nhất xòe năm ngón tay ra sau đó nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Trạch Dương mà khóa lại!

Nếu như lúc này có máy quay chậm ta có thể thấy năm ngón tay cứng cỏi của ông ta như móng vuốt của đại bàng, cắt vào da thịt của Lâm Trạch Dương.

Cổ tay Lâm Trạch Dương chảy máu, da thịt rách tươm còn rõ năm vết hằn của ngón tay.

Nếu cứ tiếp tục như thế bàn tay này của anh ra có thể sẽ bị phế!

Nhưng khuôn mặt của anh vẫn rất bình tĩnh cứ như thể không có chuyện gì xảy ra. Tay Lâm Trạch Dương vẫn vững như lúc trước, không hề run rẩy.

Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương không cần bàn tay này nữa? Hay là anh biết không còn lựa chọn nào khác khi đối mặt với móng vuốt của Cổ Nhất?

Đột nhiên một tiếng nổ trầm đục vang lên.

Cổ Nhất thật sự rút lui. Cùng lúc đó mặt đất nơi ông ta vừa đứng lại…

Nền đất nơi này được làm từ đá, còn cứng hơn rất nhiều so với nền xi măng bình thường. Nhưng lúc này đây mặt đất lại có một vết chân rất rõ ràng, còn lún tới ba centimet.

Có thể tưởng tượng được vừa rồi Cổ Nhất đã dùng sức tới mức nào. Nếu đôi giày ông ta đang đi không được làm từ chất liệu đặc biệt thì có khi nó của bây giờ đã rách tươm rồi.

Cổ Nhất đột nhiên lùi trở về. Nhưng chẳng phải vừa rồi ông ta mới là người đang chiếm ưu thế sao?

Lúc này nắm đấm của Lâm Trạch Dương vẫn còn ở nguyên chỗ cũ. Trên cổ tay còn hằn rõ năm ngón tay, máu chảy xuống từ những vết kia rồi nhỏ xuống mặt đất. Vết thương càng ngày càng dữ tợn, khủng bố.

Cổ Nhất nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.

Cả hai người chỉ nhìn nhau, im lặng không nói lời nào. Bầu không khí đột nhiên trở nên trang nghiêm, không gian cứ như bị đóng băng bởi im ắng này.

Cổ Nhất và Lâm Trạch Dương đứng nhìn nhau, không ai cử động như hai viên đá sừng sững đó. Đúng thế! Cả hai như hai viên đá thật sự. Thậm chí thở cũng không và nhịp tim cũng ngừng.

Không biết bao lâu sau, có lẽ là một giây, cũng có thể là một phút hoặc là lâu hơn, Cổ Nhất cuối cùng cũng cử động.

Ông ta không tiến về phía Lâm Trạch Dương mà chỉ ôm quyền với anh: "Ta hiểu rồi. Hy vọng cậu có thể sống sót. Đến lúc đó ta sẽ đấu nghiêm túc với cậu một trận."

Vừa dứt lời ông ta đã xoay người rời đi, cũng không có ý định chờ câu trả lời của Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua cổ tay của mình, nhíu mày lại. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh bị thương? Nhất là khi đối thủ của anh còn không dùng vũ khí?

"Cũng không yếu nhỉ. Không biết là Cổ thế gia được ông ta nhắc tới có ai mạnh hơn không? Có lẽ mình có thể đột phá cảnh giới ở đó. Cổ gia? Cổ thế gia? Tốt lắm."

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa cong miệng mỉm cười.

Cổ Nhất đúng là rất mạnh. Nếu anh vừa rồi không đưa ra được quyết định sáng suốt nhất như thế, có khi bây giờ đã có chuyện rồi. Anh của lúc đó mà không dùng cứng chọi cứng, lấy nắm đấm của mình cản ông ta lại, mà chọn cách so tài dựa vào cái cổ tay này, e là nó sẽ phế thật.

Tất nhiên, lúc đó thì Cổ Nhất cũng phải trả một cái giá tương tự. Nhưng nếu thế thì nói làm gì nữa, cổ tay của anh cũng phế rồi.

Đây có lẽ là người đầu tiên thật sự mạnh và nguy hiểm Lâm Trạch Dương gặp được kể từ khi anh trở về thành phố.

Cái anh chàng người Nhật Bản mà Lâm Trạch Dương gặp được trong đại hội võ đạo thì cứ tính là được một nửa người mạnh đi.

Tuy nhiên, vào lúc ấy thì hai bên đang giao chiến công bằng chứ không phải tận lực trừ khử nhau.

Lâm Trạch Dương biết được, biết rất rõ những người Nhật Bản kia hoặc có thể nói là những Ninja kia vẫn mạnh nhất ở khâu ám sát.

Có lẽ thời gian tiếp đây anh sẽ phải chạm trán với nhiều người mạnh hơn rồi.
Chương 387 Khởi động

Trên kẻ mạnh là kẻ mạnh hơn.

Lâm Trạch Dương chưa bao giờ cảm thấy bản thân là bất khả chiến bại vì thế bây giờ anh có chút hứng thú.

Giống như Lâm Trạch Dương biết có kẻ mạnh hơn, biết được thậm chí kẻ mạnh hơn muốn giết anh nên anh cảm thấy rất phấn khích.

Điều này quả thực có hơi khác biệt với người bình thường nhưng từ khi nào Lâm Trạch Dương thành người bình thường vậy? Làm sao một người bình thường có thể la hét giận dữ giới lính đánh thuê, sao có thể khiến mọi người mới nghe tin đã sợ mất mật được.

"Đi thôi." Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Hoa Thất, tiếp tục đi về phía trước.

"Tay của anh không sao đấy chứ?" Hoa Thất không biết cuộc đấu giữa hai người trước đó có chỗ nào bí ẩn nhưng chắc chắn biết nó hết sức nguy hiểm. Vì vậy cô không thể không quan tâm đến Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn cổ tay mình lần nữa, sau đó khẽ lắc nhẹ, máu trên tay bị văng đi sau đó lại nhìn Hoa Thất, nói: "Không có chuyện gì nữa rồi."

Hoa Thất nhìn cổ tay Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu. Tên này đúng là như quái vật. Khi đó sao cô có thể có mắt nhìn người như vậy, vừa nhìn một cái đã nhắm trúng anh ấy rồi.

Lúc này cổ tay Lâm Trạch Dương đã không còn chảy máu nữa, thậm chí vết thương gần như cũng đã lành.

Điều này không được xem là quá khó khăn với những người như Lâm Trạch Dương. Mọi người thực ra đều có khả năng kiểm soát hoàn toàn cơ thể của chính mình.

Nói thí dụ như chúng ta có thể khiến cho hai mắt nhìn về các hướng khác nhau. Nhưng có một số người không làm được, thực ra không hẳn là nói họ thật sự không làm được, chẳng qua là họ không có khả năng kiểm soát cơ thể mình mạnh như những người khác mà thôi.

Khi khả năng kiểm soát cơ thể đạt đến một mức độ nhất định tự nhiên sẽ có thể kiểm soát lỗ chân lông, thậm chí cả cơ bắp và xương. Một số người gần như có thể di chuyển được các cơ quan nội tạng.

Chẳng qua Lâm Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng ép da lại với nhau thôi, cũng không được xem là tài năng ghê gớm gì.

Kể từ đó hai người họ liên tục bước về phía trước.

Sau khi Lâm Trạch Dương và Hoa Thất rời khỏi được một lúc, có người từ sau ngõ đi ra.

Người bước ra ngoài là Cổ Nhất và một người đàn ông đứng dưới bóng tối không nhìn rõ được tướng mạo.

"Vừa rồi tại sao lại dừng lại? Thật đáng tiếc, tuy rằng ông là người của nhà họ Cổ, ngay cả chúng tôi cũng phải cho mấy người thể diện. Nhưng ông cũng biết quy tắc của chúng tôi, dù rằng Lâm Trạch Dương từ chối hợp tác, hắn chắc chắn sẽ phải chết." Giọng nói của người đứng trong bóng tối vô cùng lạnh nhạt, lời nói ra càng lạnh tanh hơn như thể trên người hắn ta đều có luồng không khí lạnh toả ra, khiến mọi người nhịn không được mà sởn gai ốc.

Cổ Nhất không khỏi cười khổ sau đó trả lời: "Ngay từ ban đầu tôi quả thực muốn để cho nó không ngấm nước, nhưng về sau không phải tôi không muốn xích tay Lâm Trạch Dương mà là tôi không xích nổi. Anh có nghĩ những dấu vết trên mặt đất đó là do tôi muốn rút lui nên mới xuất hiện không?”

“Thực ra tôi muốn lấy người mình để giữ chặt nhưng cuối cùng giữ không nổi, chỉ có thể nảy ra rút lui.”

"Cái gì?" Giọng nói vừa rồi nghe thấy không hề có cảm xúc nào đột nhiên trở nên lo lắng, có vẻ rất ngạc nhiên, đến cả giọng điệu gần như cũng thay đổi.

"Đúng vậy, ở trận đánh vừa rồi tôi đã thua Lâm Trạch Dương thế nên sau này tất cả các người đều chết chắc. Yên tâm, đến lúc đó cho dù người của bên các người không đưa ra giá cả cao hơn tôi cũng sẽ liều mạng mình đấu một trận với thằng nhóc đó. Hiện giờ tôi cảm thấy người mình đang sôi sùng sục, rất lâu rồi không có loại cảm giác như này.”

Cổ Nhất hít một hơi thật sâu sau đó còn không thèm nhìn người đàn ông đang trốn trong bóng tối, sải bước về phía trước.

Lúc này trong lòng Cổ Nhất cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy nhưng lại không có cách nào để trút hết ra được nên anh ta quyết định đi uống rượu, uống say rượu mạnh.

Sau khi Cổ Nhất rời đi, người đàn ông trốn trong bóng tối đã rất lâu rồi vẫn không tỉnh lại.

Cũng không biết đã qua bao lâu người đó mới lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.

"Người tên Lâm Trạch Dương đó mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, Cổ Nhất của nhà họ Cổ đã nói bản thân không chắc chắn có thể đánh bại được Lâm Trạch Dương." Sau khi người này nói xong, bên kia im lặng hồi lâu.

"Lệnh truy sát toàn thành chính thức được phát động. Ngoài ra, tuyên bố tin tức chúng ta sẽ tăng chi phí lần này và nhất là sẽ trao một cơ hội phân cấp cho ai có thể giết Lâm Trạch Dương. Người đó sẽ nhận được một trong những huy chương vàng của chúng ta."

Một giọng nói đầy oai phong vang lên ở bên kia sau đó cuộc gọi bị gác máy.

Người này vẫn đang ở trong bóng tối nên vẫn không thể nhìn thấy được tướng mạo của hắn ta nhưng lúc này lại có thể nghe thấy một tiếng thở dài rất lớn của.

"Một năm một lần tổ chức của chúng ta mới có cơ hội đặc biệt gửi lính đánh thuê xếp hạng tới trụ sở chính để phân bậc, bây giờ không ngờ cần dùng đến."

Đối với lính đánh thuê mà nói, thứ họ cần nhất chính là tiền bạc chứ không phải danh tiếng, điều này tất nhiên cũng rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phân cấp họ. Vì phân cấp sẽ quyết định rất nhiều thứ, họ có thể truy cập thông tin, có thể nhận nhiệm vụ.

Trong hầu hết trường hợp, thông tin không đối xứng sẽ quyết định nhiệm vụ lần này thành công hay thất bại.

“Còn có huy chương vàng của tổ chức chúng ta.” Lúc này người đó thật sự có chút bị sốc đến mức tột đỉnh. Nếu như lúc này có người muốn giết hắn ta thì sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng cũng không thể trách hắn ta lại ngạc nhiên như vậy, thực ra nội dung cuộc điện thoại quá sợ hãi.

Tổ chức hay là nhóm người này có thể nói là một nhóm hùng mạnh nhất trong cả thế giới ngầm. Bên trong nhóm này có một thứ gọi là huy chương vàng.

Chức năng của thứ này rất đơn giản, đó là có thể điều động toàn bộ lực lượng của nhóm này từ cấp S trở xuống, điều này có nghĩa là gì?

Theo thông tin được biết, sức mạnh cấp S trở lên của nhóm này chính là nòng cốt nhất của nhóm.

Nói đơn giản hơn đó chính là nếu lấy được huy chương vàng thì có thể nói mọi ước muốn của người bình thường đều có thể thực hiện được.

Sau khi hít một hơi thật sâu, người này biến mất vào trong bóng tối.

Trăng hôm nay rất tròn, toả ra ánh trăng nhè nhẹ trông thật đẹp.

Nhưng đêm nay đã định trước sẽ không yên bình, liệu ánh trăng sáng bóng dịu nhẹ cuối cùng có bị nhuộm đỏ máu?

Lâm Trạch Dương đưa Hoa Thất đến một nhà trọ.

Anh vừa định lên máy bay thì không nhịn được mà cau chặt mày.

Bởi vì lúc này ánh mắt của Lâm Trạch Dương đã bị cảnh tượng dòng sông bên ngoài nhà nghỉ làm cho thu hút.

Bên trên dòng sông có một chiếc thuyền nhỏ đang di chuyển, trên thuyền có vài ngọn đèn, không hề có vẻ ảm đạm trái lại còn mang lại cảm giác rất mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Chẳng qua trên thuyền hay trên mái chèo của người chèo thuyền có ba cái đèn đỏ, còn có tần số đong đưa và quỹ đạo của ba cái đèn đỏ.

"Thế mà toàn thành thực sự đã dùng lệnh truy sát."

Lâm Trạch Dương nhẹ giọng nói một câu nhưng không ai có thể nghe thấy những lời mà anh nói.

Bùm bùm bùm.

Đột nhiên, ở đâu đó bên ngoài thị trấn Long Tỉnh, pháo hoa nổ ra thắp sáng cả màn đêm.
Chương 388 Khách sạn Hòa Bình.

Pháo hoa thật đẹp, rực rỡ sắc màu, có đủ loại các hình dáng đẹp mắt, cả thành đều nhốn nháo hết lên vì pháo hoa, tất cả mọi người cùng ùa chạy ra, tiếng hò hét vang dội bầu trời, trong nháy mắt rơi vào trận điên cuồng.

Pháo hoa kéo dài suốt mười phút, cả thị trấn Long Tỉnh cũng nhốn nháo trong mười phút ấy. Ở đây đa số đều là khách du lịch, khách du lịch thường hay có suy nghĩ dễ bị kích thích hơn người bình thường. Vậy nên chẳng bao lâu sau, cả thị trấn Long Tỉnh đã trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người lần lượt rời khỏi khách sạn, đi bộ ra đường lớn để bắt đầu một đêm cuồng nhiệt.

Bây giờ là tám giờ ba mươi sáu phút tối, bữa tiệc có thể sẽ kéo dài đến mười hai giờ đêm.

Lúc này Lâm Trạch Dương đã cùng Hoa Thất rời khỏi nhà dân, đi vào một con hẻm ít người hơn.

Thuyền đêm đã ra khơi, bầu trời tỏa sáng rực rỡ, sát thủ đã vội vàng lên đường, cái chết đang đến gần. Đây là câu nói nổi tiếng trong giới lính đánh thuê, điều muốn nói rất dễ hiểu, lệnh truy sát toàn thành đã chính thức được phát động!

Đây sẽ là bữa tiệc của những tên sát thủ, sau đêm nay thị trấn này sẽ chìm trong biển máu.

Mà mục tiêu lần này của họ chỉ có một người, Lâm Trạch Dương, hoặc có thể nói như thế này, từ giờ trở đi, chỉ cần là nơi có Lâm Trạch Dương xuất hiện thì nơi đó chắc chắn sẽ đổ máu!

Tất nhiên là trong quá trình này, những sát thủ đó cũng không thể mặc sức giết hại người bình thường, thậm chí là phải cố gắng hết mức để tránh giết hại người vô tội. Xét cho cùng, Trung Hoa vẫn là quốc gia bí ẩn nhất toàn cầu khiến cho đến cả lính đánh thuê cũng phải kiêng dè.

Lâm Trạch Dương dẫn Hoa Thất đến một góc vắng, sau đó đột nhiên dừng lại.

Lâm Trạch Dương nhìn Hoa Thất, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, nói: "Cô có thể ở đây đợi tôi một lát được không?"

Hoa Thất đứng lặng một hồi, sau đó nhíu chặt mày lại, ngay cả sắc mặt cũng trở nên khó coi, đôi mắt thì lại bắt đầu ngấn nước. Nhưng Hoa Thất lại không mở miệng nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Lâu nhất là nửa giờ nữa tôi sẽ quay lại. Nhưng trong vòng nửa giờ này, cô cần phải tự bảo vệ cho bản thân thật tốt. Tuy là lệnh truy sát toàn thành nhắm vào tôi, nhưng mà cuối cùng người họ muốn ứng phó vẫn là cô. Cho nên trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có người tới tìm cô đấy.”

Hoa Thất khó khăn nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc, nói với Lâm Trạch Dương: "Tôi sẽ không hỏi anh đi làm cái gì, tôi chỉ muốn biết anh sẽ quay lại không thôi?"

Giọng nói của Hoa Thất trở nên khàn khàn, thậm chí còn có chút cảm giác nghẹn ngào, như thể cô đã dùng hết sức lực của mình để ra nói hết lời này vậy.

Lâm Trạch Dương nhịn không được đưa tay sờ đầu Hoa Thất âu yếm, nói: "Sao tự dưng cô lại trở nên ngốc như vậy chứ? Nếu tôi muốn bỏ cô đi, tất nhiên là sẽ không đợi đến bây giờ mới rời đi, hiểu không? Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quay lại sớm thôi mà."

"Được, vậy tôi đợi anh." Trên mặt Hoa Thất lại lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này đã không còn là nụ cười gượng gạo nữa, ngược lại còn có chút đáng yêu, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu.

Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Trạch Dương đương nhiên có lý do để rời đi. Thân từng là vua của giới lính đánh thuê, Lâm Trạch Dương chắc chắn hiểu rõ các quy tắc của giới lính đánh thuê này hơn bất kỳ ai khác.

Khi lệnh truy sát toàn thành bắt đầu, toàn bộ thị trấn đều biến thành Tu La tràng, nhưng vẫn sẽ có một nơi như thế. Nơi này cực kỳ an toàn, không ai có thể sử dụng sức mạnh ở đó được. Nơi này được gọi là "khách sạn Hòa Bình", khách sạn Hòa Bình có ý nghĩa giống như bộ phim khách sạn Hòa Bình của anh Phát vậy.

Làm nào để đảm bảo an toàn tuyệt đối ở trong đây? Đây là luật sắt của toàn bộ tổ chức lính đánh thuê, nếu ai làm trái với luật lệ này sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả lính đánh thuê, bất kể đó là ai đi chăng nữa.

Sau khi vào khách sạn Hòa Bình, mọi hành động bên trong đều sẽ bị theo dõi, và đồng bộ hóa đến hệ thống mà chỉ lính đánh thuê mới biết, sẽ được tất cả lính đánh thuê giám sát.

Bây giờ Lâm Trạch Dương rời đi chỉ để tìm khách sạn Hòa Bình. Lâm Trạch Dương biết rất rõ rằng lệnh truy sát toàn thành sẽ không kết thúc sớm như vậy. Nói cách khác, Lâm Trạch Dương không chắc có thể tìm ra và giết chết tên sát thủ ở thị trấn Long Tỉnh trong khoảng thời gian hay không.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương cần đưa Hoa Thất tới đây. Nhưng nếu dẫn theo Hoa Thất cùng hành động thì sẽ rất khó khăn, bởi vì mục tiêu quá lớn.

Tốc độ di chuyển của Lâm Trạch Dương bắt đầu nhanh hơn.

Trong quá trình này, Lâm Trạch Dương đã không còn cố ý che giấu hành tung của mình nữa. Dù sao lúc này Lâm Trạch Dương vẫn chưa biết khách sạn Hòa Bình ở đâu, trốn tránh cũng đồng nghĩa với việc không cách nào tìm được nơi đó cả.

Rất nhanh sau đó, Lâm Trạch Dương đã đến con đường trung tâm của thị trấn.

Vì màn bắn pháo hoa vừa rồi nên bây giờ con đường rộng rãi đã chật kín toàn người. Thanh niên nói chuyện ầm ĩ, chạy lung tung khắp nơi trên mặt đầy thích thú.

Lâm Trạch Dương đứng ở bên kia đường, không khỏi hít một hơi thật sâu. Con đường này đối với những người khác mà nói có lẽ là một nơi hạnh phúc, nhưng với Lâm Trạch Dương, đây thực sự là con đường dẫn đến địa ngục nhanh nhất. Ai có thể biết trên con đường này rốt cuộc có bao nhiêu tên sát thủ đang mai phục chực chờ con mồi chứ? Làm thế nào để phân biệt được chúng sẽ dùng cách gì để thủ tiêu mục tiêu đây?

Lâm Trạch Dương bắt đầu đi nhanh về phía trước.

Hoa Thất vẫn đứng tại chỗ cũ, cô ngẩng đầu nhìn trời, lúc này có chút do dự. Hiện giờ Lâm Trạch Dương đã trở thành mục tiêu số một của mọi người, liệu cô có sơ hở nào có thể dùng để khai thác được không? Nếu lúc này cô bỏ trốn, liệu có khiến người khác phát hiện ra hay không?

Cho dù họ có phát hiện ra đi nữa cũng không có cách nào để ngăn cản cả, chỉ cần trốn thoát khỏi thị trấn này, kể cả là được an toàn tạm thời thôi cũng được, bởi vì trước khi lệnh truy đuổi toàn thành kết thúc, sát thủ trong thị trấn này đều không thể rời đi.

Lúc này là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn, thậm chí từ giờ có thể giành được tự do hoàn toàn, và họ sẽ hoàn toàn mất dấu của mình. Đây là sự tự do mà bản thân đã mong muốn trong nhiều năm, tự do đang ở ngay trước mặt, chỉ cần đi về phía trước, vậy thì sự tự do mà cô hằng mong ước có thể ngay lập tức trở thành hiện thực rồi.

Khi làm việc đó còn chẳng phải là vì muốn dùng những thứ đó để đe dọa nhóm, khiến nhóm hoàn toàn buông tha cho bản thân sao? Chính vì lý do này mà bản thân đã trải qua sống chết rất nhiều lần…

Hoa Thất đã quyết định rồi, cô muốn rời khỏi đây.

Nhưng không hiểu vì sao, Hoa Thất chợt phát hiện mình lại vẫn đứng tại đó mà không hề nhúc nhích. Đã năm phút trôi qua rồi, trong năm phút này, hóa ra Hoa Thất còn không bước một bước nào.

Hoa Thất không khỏi có chút buồn bã. Mình bị sao thế này? Chẳng lẽ thực sự muốn đợi tên ngớ ngẩn đó quay lại sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trạch Dương cho đến bây giờ, không phải chỉ là muốn lợi dụng anh thôi sao? Bây giờ anh đã hết giá trị lợi dụng đối với cô rồi… tại sao cô lại không vứt bỏ anh được vậy?

Lời hứa gì chứ? Đây không phải chỉ là một trò đùa thôi sao? Với một tên sát thủ như bản thân cô thì lời hứa có nghĩa lí gì chứ?

Trên thế giới này còn có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của chính bản thân được sao?
Chương 389 Giết chóc bắt đầu.

Cuối cùng Hoa Thất cũng di chuyển. Hoa Thất quay người lại, nhưng không phải là để bỏ trốn mà là vì có người đi ra từ chỗ rẽ.

"Không thể ngờ tin tức lại là thật! Lâm Trạch Dương thật sự bỏ lại cô để rời đi, tôi còn cho rằng những người đó cố ý nói như vậy, dụ người rời đi rồi tự mình đi giết Lâm Trạch Dương chứ." Người kia nhìn thấy Hoa Thất thì cong khóe miệng lên, nói.

Vẻ mặt Hoa Thất trở nên lạnh như băng, trên người tỏa ra sát khí đậm đặc. Lúc này Hoa Thất như một khối băng lạnh lẽo vạn năm, hoặc như một cây kim nhọn, kim nhọn bóng loáng tỏa ra sát khí vô tận, hoàn toàn không còn là dáng vẻ ngọt ngào ngây thơ trước mặt Lâm Trạch Dương nữa.

"Giết chết Lâm Trạch Dương đương nhiên có thể đạt được một số tiền thưởng không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tôi cũng tự hiểu rõ khả năng của chính mình, một người có thể đánh chết mấy tên sát thủ cấp S như hắn, dĩ nhiên tôi không thể nào là đối thủ của hắn nổi. Nhưng nếu bắt được cô, chắc chắn tiền thưởng cũng không ít, hơn nữa độ khó cũng không quá cao, hahaha." Sát thủ này vừa mở miệng nói chuyện đã nhịn không được cười lớn, hắn cảm thấy mình thật sự quá thông minh, cũng quá may mắn, loáng một cái đã nghĩ thông được điểm mấu chốt, cũng nhanh chóng tìm được Hoa Thất.

Đột nhiên, sát thủ này trợn to mắt, biểu tình trên khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc đọng lại, nhưng hắn đã không có cách nào nói ra được. Bởi vì lúc này đã có một phi đao cắm giữa đầu hắn, máu tươi chảy ra từ chỗ vết dao, sau đó chảy xuống dọc theo sống mũi của người này, tiếp theo người này ngã thẳng xuống mặt đất.

Mặt Hoa Thất không chút thay đổi mà thu lại tay vừa ném phi đao của mình, sau đó đi về phía sát thủ, rút phi đao ra, tiện đà lau sạch sẽ phi đao trên người sát thủ, lại đứng lên lần nữa.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, trên mặt Hoa Thất đều không có một chút biểu tình dao động, đôi mắt từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, giống như có thể làm cho không khí ngưng đọng lại.

Chớ xem thường, chỉ mới trong khoảng thời gian bằng một cái nháy mắt, Hoa Thất đã giết chết một người, một sát thủ gần như đã đạt tới cấp S. Đúng vậy, Hoa Thất chính là mạnh mẽ như thế.

Bị tập đoàn kia đuổi giết thời gian dài như vậy mà vẫn có khả năng sống sót được như trước giờ, càng không bị bắt giữ, điều này đã chứng minh được rất nhiều thứ, nếu Hoa Thất là một người phụ nữ yếu đuối, cô dựa vào cái gì mà sống được đến tận bây giờ, cô dựa vào cái gì trộm đồ trong tổng bộ có số lượng cao thủ nhiều như mây kia chứ?

Nhưng hiển nhiên, không ít người có cùng suy nghĩ với tên sát thủ vừa rồi.

Bốp bốp bốp! Có tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó lại có người khác xuất hiện.

Đây là một người đàn ông trung niên, hắn mặc tây trang, tóc chải vuốt sợi cẩn thận tỉ mỉ, trong tay còn cầm một cái cặp tài liệu, nhìn thế nào cũng giống như một tinh anh xã hội công thành danh toại.

"Hoa Thất quả nhiên vẫn là Hoa Thất, mấy tên này đúng là ngu ngốc, sao có thể quên cô nằm trong top 100 của bảng danh sách sát thủ khủng bố chứ, sao có thể không có một chút thủ đoạn nào, cho nên tên kia đúng là chết không luyến tiếc." Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Hoa Thất, nói.

Hoa Thất nhíu chặt mày, ngữ khí trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói: "Còn ông, tại sao ông không đi đuổi giết Lâm Trạch Dương đi mà lại đến đây?"

Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn treo nụ cười như trước, nói: "Tôi đương nhiên muốn giết Lâm Trạch Dương, nhưng trước đó, tôi còn muốn bắt cô lại trước, nếu không thì cô lại trở thành con cá lọt lưới trong chớp mắt thì phải làm sao?"

Hoa Thất không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giống như nhận mệnh, nói: "Ông sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không? Cho nên, nếu tôi giao thứ đồ kia cho ông, ông có thể cho tôi được vui vẻ một chút không?"

Người đàn ông trung niên đột nhiên trợn to mắt, âm thanh cũng trở nên dồn dập, nói: "Cô sẽ giao thứ kia cho tôi?"

Người đàn ông trung niên chưa nói hết lời, thân mình đã ngã thẳng về phía sau. Bởi vì đúng lúc này, Hoa Thất lại vung tay lên, phóng phi đao về phía trán người đàn ông trung niên một lần nữa.

Vẻ mặt Hoa Thất lại trở về với dáng vẻ không có biểu tình gì, đôi mắt một lần nữa khôi phục sự lạnh lẽo. Vừa rồi tất nhiên Hoa Thất đang diễn kịch, mục đích là để lừa gạt người đàn ông trung niên này, làm cho khả năng cảnh giác của người này giảm đi, sau đó nhân cơ hội người này không tập trung mà tiến hành tấn công.

Hoa Thất lại đi về phía trước, chuẩn bị thu lại phi đao của mình.

Những phi đao này là Hoa Thất cố ý thuê người chế tạo, vô cùng nhẹ, đồng thời không gì sắc bén bằng, quan trọng là cảm giác phóng phi đao này rất tốt, cũng không vì nhẹ mà không có lực sát thương. Hoa Thất đã trả không ít tiền cho bộ phi đao này. Cho nên không đến thời điểm cần thiết, cô sẽ không vứt bỏ những phi đao này.

Bỗng nhiên, Hoa Thất đột nhiên dừng cước bộ, sau đó nhanh chóng bổ nhào cơ thể về một bên tránh đi. Cùng thời gian có một phi đao bay qua vị trí Hoa Thất vừa mới đứng, tiện đà dừng trên vách tường phía sau Hoa Thất, sau đó cắm vào thật sâu.

Thân thể người đàn ông trung niên vốn nên chết rồi kia đột nhiên bật lên khỏi mặt đất.

"Quả nhiên, Hoa Thất cô đúng là gian xảo, may mắn tôi đã sớm có chuẩn bị." Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn là nụ cười như trước, có vẻ rất ung dung, giống như hết thảy đều nằm trong tính toán của ông ta.

Hoa Thất nhăn mày, quả nhiên người này thật sự là một kẻ khó đối phó.

Người tiến vào top 50 bảng xếp hạng sát thủ, hơn nữa còn bởi vì ông ta vẫn đang che giấu thực lực, thái độ có vẻ rất lười biếng nên bị người khác xem nhẹ, nếu không hẳn là người đàn ông này thậm chí có thể tiến vào top 20 bảng xếp hạng sát thủ cũng không chừng.

Ngay từ đầu Hoa Thất đã không khinh thường người đàn ông tên Tiểu Phi này, nhưng không ngờ là còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.

Như vậy, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Nếu không tập kích, dường như mình cũng không có khả năng chiến thắng nào, nhưng hiện tại cũng không có không gian và cơ hội để đánh lén…

Lâm Trạch Dương đi về phía trước.

Có một người bán hàng rong đẩy một chiếc xe đi tới chỗ Lâm Trạch Dương. Trên xe là hạt dẻ, cái này rất bình thường ở khu danh lam thắng cảnh. Điều duy nhất không bình thường chính là, người bán hàng rong này trực tiếp đẩy xe xông về phía Lâm Trạch Dương, xe đẩy kia căn bản không có ý định dừng lại.

Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, một bàn tay đã duỗi ra, chuẩn bị chặn chiếc xe này lại. Nhưng khi một người một xe còn cách hai mét, chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại.

Lâm Trạch Dương không nhịn được trợn mắt. Bởi vì đúng lúc này, bên dưới có một sợi dây thừng không biết phóng tới từ khi nào, sau đó vòng lấy một chân của Lâm Trạch Dương.

Hóa ra chiếc xe này căn bản không phải muốn đâm vào Lâm Trạch Dương, mà là muốn hấp dẫn lực chú ý của Lâm Trạch Dương, để cơ quan dưới xe có thể khống chế được Lâm Trạch Dương.

Hiển nhiên thủ đoạn của sát thủ này đã có hiệu quả.

Sau khi sợi dây thừng kia khóa chặt một chân Lâm Trạch Dương, xe đẩy đột nhiên phát ra một tiếng. Cùng lúc đó, sợi dây thừng kia đột nhiên co rút lại.

Lâm Trạch Dương bị sức kéo này lôi đi, thân thể nghiêng một cái, lập tức mất đi thăng bằng. Nếu một người mất đi trọng tâm, sau đó khả năng người đó khống chế được cơ thể có thể nói là gần như bằng không. Lúc này, nếu người khác muốn làm cái gì với người đó, đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao?
Chương 390 Không ngờ tới.

Xe đẩy cũng không phải là loại xe đẩy bình thường hay được dùng để rang hạt dẻ thông dụng. Giữa thùng xe có một động cơ công suất lớn, mạnh đến nỗi đủ sức kéo hai con voi. Dây thừng nhìn qua thì có vẻ là loại bình thường, nhưng cũng không phải là loại dây bình thường hay được sử dụng mà là sợi dây thừng mật độ cao, độ bền và độ cứng tuyệt đối vượt qua cả sắt thép.

Sát thủ này tên là Kiên, tên tuổi trong tổ chức lính đánh thuê cũng không tính là cao. Tại sao ư? Bởi vì Kiên làm việc rất khiêm tốn, bình thường có rất nhiều nhiệm vụ sát thủ của tổ chức tự mình tìm tới hắn, hắn cũng không nhận.

Cho nên, nhiệm vụ Kiên hoàn thành cũng không nhiều. Đối với một sát thủ mà nói, nhiệm vụ hoàn thành không nhiều lắm, độ nổi tiếng tất nhiên cũng sẽ không cao, mặc dù tỷ lệ thành công của hắn là trăm phần trăm. Đúng vậy, tỷ lệ thành công khi làm nhiệm vụ là trăm phần trăm, chưa từng thất bại lần nào.

Tại sao Kiên không nhận nhiều nhiệm vụ, tại sao tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của Kiên luôn là một trăm phần trăm, đáp án của hai câu hỏi này thật ra là một. Kiên là một người rất cẩn thận, cẩn thận tới mức độ có thể được gọi là biến thái, thậm chí cũng không thể gọi là cẩn thận nữa mà nói hắn nhát như chuột cũng được.

Trước khi Kiên đồng ý nhận một nhiệm vụ, nếu không xác định được một trăm phần trăm mỗi một chi tiết, hơn nữa nếu chưa tính toán được hết tất cả biến số có thể xảy ra trong quá trình làm nhiệm vụ, hắn chắc chắn sẽ không ra tay.

Giống như hiện tại, nhìn qua thì kế hoạch của hắn rất đơn giản, nhưng không phải đã thành công sao?

Lợi dụng lúc đám đông đang hùng hổ xông về phía Lâm Trạch Dương khiến cho sự chú ý của Lâm Trạch Dương hoàn toàn bị phân tán, cho nên Lâm Trạch Dương cho dù có nhận ra cũng không kịp ứng phó, kết quả là chân của Lâm Trạch Dương đã bị quấn chặt.

Sau đó, Lâm Trạch Dương sẽ té lăn trên đất, tiện đà bị dây thừng kéo về phía xe, theo cái đà đó bị Kiên dùng súng giảm thanh bắn xuyên thủng cơ thể, kế tiếp là bị Kiên giấu ở dưới xe. Cuối cùng, Kiên sẽ đẩy xe kéo chứa Lâm Trạch Dương đi như một người bán hàng rong đã buôn bán xong đẩy xe trở về, dễ dàng như không có việc gì mà thong thả rời khỏi đây.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Kiên từ từ cong lên, nhìn về phía trước.

Cơ thể Lâm Trạch Dương nghiêng về phía trước, sau đó cả người bị kéo ép xuống. Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không ngã sấp xuống. Lâm Trạch Dương chẳng những không ngã sấp xuống, ngược lại còn tăng tốc chạy lên phía trước, tốc độ chạy của Lâm Trạch Dương thậm chí còn nhanh hơn so với động cơ trong xe. Dây thừng căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì với Lâm Trạch Dương được.

Kiên đột nhiên trợn to hai mắt, điều này sao có thể xảy ra chứ? Phản ứng của người kia sao có thể nhanh như vậy? Sao tố chất cơ thể có thể đạt đến loại trình độ này chứ? Chỉ trong nháy mắt, anh đã phản ứng lại, vậy mà còn có thể giữ cân bằng cơ thể.

Trong một cái chớp mắt sau đó, Lâm Trạch Dương đã đến gần Kiên, nắm tay Lâm Trạch Dương nặng nề mà dừng trên bụng Kiên. Đôi mắt Kiên gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, đau đớn kịch liệt khiến hắn có cảm giác linh hồn của chính mình dường như đã nhảy ra khỏi cơ thể trong khoảnh khắc đó, giống như chính mình đã chết vậy.

Nhưng một khắc này, khóe miệng Kiên lại vẫn mang theo nụ cười tươi rói. Một quyền này đúng là rất đau, có thể nói là quyền đánh đau nhất mà Kiên từng nhận trong đời, nhưng như vậy thì thế nào? Lâm Trạch Dương vẫn sẽ chết, cuối cùng người thắng lợi vẫn là hắn, Kiên.

Phản ứng của Lâm Trạch Dương cũng vượt qua nhận thức của Kiên, hắn kinh ngạc khi biết rằng trên thế giới này còn có người có khả năng phản ứng nhanh như vậy, thế nhưng Kiên có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới một trăm phần trăm cũng không phải là hoàn toàn không có chuẩn bị phía sau.

Bởi vì động cơ này không có công tắc, nói cách khác Lâm Trạch Dương không có cách nào dừng động cơ này lại, Lâm Trạch Dương vẫn sẽ bị dây thừng kéo, vẫn sẽ té trên mặt đất, vẫn sẽ chết…

Ngay lúc này, Kiên dường như cảm giác được động đất mà giật mình, trời đất giống như đều bị bóp méo, cũng không biết có phải bởi vì quá mức đau đớn mà sinh ra ảo giác hay không.

Không, đây không phải ảo giác của Kiên!

Mặt đất quả thật chấn động một chút, Lâm Trạch Dương đạp mạnh một chân xuống mặt đất, lúc này sỏi đá trên mặt đất bị bắn tung tóe ra ngoài khiến khiến cho mặt đất xuất hiện một cái ổ gà, đoán chừng phải sâu xuống đất khoảng hai mươi phân.

Sau đó, Lâm Trạch Dương dùng một bàn tay đè xe lại.

Rầm rập! Một loạt tiếng động cơ khó nghe vang lên.

Kiên trợn to hai mắt, hắn có thể nhìn thấy dây thừng cột vào chân Lâm Trạch Dương lúc này bị kéo căng như thế nào, sợ là cái loại sức dãn này có thể trực tiếp phá hủy một cây cột trụ cũng nên.

Kiên dời tầm mắt lên trên, dừng lại ở phía trên xe. Chỉ thấy xe giống như một con sư tử nổi giận, không! Không phải sư tử nổi giận, là một con sư tử đang bị uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng. Con sư tử này đang không ngừng nhảy nhót, không ngừng phát ra tiếng gầm rú, tùy thời sẽ nổ mạnh.

Có khói xông ra từ trong xe, đen kịt.

Kiên không nhịn được mà khó khăn nuốt nước bọt, lúc này hắn thậm chí bởi vì đã quá mức khiếp sợ mà quên đi cả đau đớn trên cơ thể, chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Lâm Trạch Dương vậy mà có thể làm cho động cơ ngừng chuyển động, làm cho động cơ ước chừng có thể kéo nổi hai con voi ngừng chuyển động, người kia còn là con người sao? Sức mạnh cơ thể của anh đến tột cùng là lớn đến mức nào chứ? Với sức nặng hai tấn này, đây vẫn là việc mà một con người có thể làm sao?

Không bao lâu sau, tiếng động cơ nhỏ dần đi, Lâm Trạch Dương xoay người cởi bỏ dây thừng.

"Không có việc gì, vừa rồi là tiếng động gây ra do máy móc xuất hiện một chút sự cố thôi." Lâm Trạch Dương cười, giải thích với người xung quanh.

Sau đó, mọi người nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục câu chuyện dang dở.

Lâm Trạch Dương lại xoay người nhìn về phía Kiên, một bàn tay bắt được bả vai của Kiên, sau đó thoáng dùng lực một chút đã tháo khớp vai của Kiên xuống.

"Mang theo xe rồi rời đi đi." Lâm Trạch Dương nói xong câu đó, còn không thèm liếc mắt nhìn Kiên một cái đã tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Trạch Dương đương nhiên có thể giết người ở đây, thậm chí có thể xóa sạch sự tồn tại của người đó, cho dù là vậy đi chăng nữa thì sau đó Lâm Trạch Dương cũng sẽ không bị truy nã, bởi xét cho cùng thì ở đây có quá nhiều người.

Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Trạch Dương sẽ thật sự không chút do dự làm như vậy. Nhưng vừa rồi trong khoảnh khắc chuẩn bị động thủ, Lâm Trạch Dương chợt nhớ tới đám người Sở Sở, nhớ tới Triệu Cẩn Du, nhớ tới Nicole… Những người này đều là người thường, nếu bọn họ cũng bị kéo vào những chuyện như thế này, bọn họ sẽ xoay sở thế nào đây?

Không thể không nói, sau khi trở lại đô thị, Lâm Trạch Dương dường như không thay đổi, nhưng thật ra đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất là so với người đàn ông tên King trước kia đã khác đi rất nhiều.

Sau khi Lâm Trạch Dương đi về phía trước một đoạn, Kiên vẫn đứng tại chỗ mà không hề động đậy như trước, linh hồn của hắn dường như đã bị kéo đi đâu mất rồi.

Tiếp tục qua một lúc lâu sau, Kiên không khỏi hít vào một hơi thật sâu, hắn hiện tại có một loại cảm giác giống như là may mắn sống sót sau tai nạn, nghĩ thầm: “Về sau tốt nhất là nên rời khỏi vòng luẩn quẩn này, thế giới này thật đúng là không gì không thể! Trên trời có trời còn trên người có người.”

Sau đó, Kiên chuẩn bị đẩy xe rời khỏi đây. Tuy nhiên, bước chân của Kiên ngừng lại, đôi mắt hắn nhìn thẳng, thậm chí hắn đã không còn năng lực tự hỏi. Có người xuất hiện bên cạnh người Kiên, một bàn tay của hắn vỗ sau lưng Kiên.

"Đúng là một tên phế vật." Một giọng nói vang lên, đồng thời khiến cho sinh mệnh của Kiên tan biến trong một khắc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK