• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 Lớn thật đấy

Chương 56: Lớn thật đấy

“Uây lớn thế, sao nhìn cô lúc bình thường trông không giống sẽ lớn được như vậy nhỉ.”

Lâm Trạch Dương kinh ngạc đứng trước mặt Nicole, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến anh ngạc nhiên tới ngây người.

Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi gặp mặt, Nicole đã thay bộ trang phục vui tươi đáng yêu thường ngày thành một chiếc sườn xám dài xẻ sâu ngực, trông vừa hoạt bát năng động lại còn tăng thêm sự gợi cảm.

Nicole không nhịn được mà cúi đầu, nghe nói con trai ở Hoa Hạ bây giờ rất nhát mà, sao Lâm Trạch Dương lại cởi mở thoải mái như vậy? Con trai ở Mỹ cũng không nói thẳng những lời này trước mặt đối phương đâu.

Một tay Nicole nắm lấy bộ váy của mình, gương mặt hơi ửng đỏ, cắn môi không dám nhìn Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Bình thường người ta hay mặc đồ rộng thùng thình nên mới không thấy rõ. Nhưng mà anh cũng không cần làm quá như vậy đâu, người ta còn chưa đến mức D mà. Nghe nói tuổi này vẫn còn phát triển được, vẫn còn lớn hơn được.”

Nicole không nói gì nữa, vì ánh mắt của Lâm Trạch Dương đã cắt ngang lời cô. Anh dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Nicole: “Cô đang nói gì vậy? Ý tôi là cảnh tượng hôm nay rất lớn, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Cô nghĩ lung tung gì rồi đúng không?”

Mặt Nicole càng lúc càng đỏ. Khi nãy là vì thẹn thùng, còn bây giờ là vì quê. Tên xấu xa này sao có thể nói mấy câu đó trước một người con gái xinh đẹp và vóc dáng đỉnh cao như cô chứ. Hôm nay Nicole ăn diện gợi cảm như vậy, sao anh ta dám đặt sự chú ý ở nơi khác.

“Uây, nhiều người thật đấy, chắc phải tới mười nghìn mất. Không thể tưởng tượng được luôn ấy Nicole. Hình như cô rất nổi tiếng thì phải.” Lâm Trạch Dương không nhịn được tiếp tục cảm thán.

Nicole ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên! Anh nghĩ Nicole đây là ai chứ? Tôi có rất nhiều người hâm mộ đấy. Vậy nên sau này anh không được đối xử với tôi như thế nữa. Này Lâm Trạch Dương, đừng có phớt lờ tôi!”

Không biết Lâm Trạch Dương đã đi sang chỗ khác từ khi nào, căn bản không nghe Nicole nói gì.

Cô hít sâu một hơi, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh đi Nicole.

Lâm Trạch Dương không phải cố tình ngó lơ Nicole, mà là do có người của hiệp hội võ thuật gọi tới cho anh.

Chương trình ngày hôm nay thực sự vô cùng lớn, vậy nên Nicole không thể chỉ thuê một mình Lâm Trạch Dương được. Jack và hiệp hội võ thuật có qua lại nên công tác an ninh được giao cho hiệp hội.

Tất nhiên Lâm Trạch Dương chẳng thấy có vấn đề gì cả. Dù sao thì anh cũng không có ấn tượng xấu với hiệp hội võ thuật, còn Lão Cố đơn giản chỉ là một võ sĩ thôi, nên ông ấy cũng sẽ chẳng làm ra chuyện gì xấu.

Điều duy nhất khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hơi không vui chính là lúc tới phòng vé, anh có thể giữ lại vé mà không cần đưa ra.

Mẹ nó, là vệ sĩ của Nicole, Lâm Trạch Dương vốn không cần vé vào cửa cũng có thể vào được bên trong, lựa chỗ ngồi ở bất cứ chỗ nào anh muốn. Nhưng tấm vé kia rất có giá trị, nếu có thể đem đổi nó ra tiền…

“Lâm Trạch Dương, sao anh lại ở đây?” Đột nhiên có người gọi Lâm Trạch Dương.

Hóa ra là Tạ San San và Triệu Vũ Yến đang cùng nhau đứng xếp hàng, vẫy tay với Lâm Trạch Dương ở chỗ cách anh khoảng mười mét.

Lâm Trạch Dương đi tới, nói: “Tôi là bảo vệ ở đây.”

Tạ San San và Triệu Vũ Yến ngẩn người, sau đó thì nhận ra, bảo sao Lâm Trạch Dương có thể mua vé vào, hóa ra vì anh là bảo vệ.

“Vậy anh dẫn bọn tôi vào được không? Chỗ này nhiều người quá, đứng xếp hàng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa. À thôi, anh chỉ là bảo vệ, không có quyền này được.”

Tạ San San cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra câu này, vì nó hơi xem thường cảm xúc của Lâm Trạch Dương, nhưng đây chính là sự thật.

Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Trạch Dương khiến cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà Lâm Trạch Dương đích thân đưa hai người họ vào trong hội trường, thậm chí còn không một ai tới kiểm tra.

Vừa vào trong hội trường, Lâm Trạch Dương không nhịn được dùng sức gõ đầu mình một cái, gương mặt lộ ra vẻ hối hận. Má nó nữa, sao anh lại không nghĩ ra mình có thể đưa hai người này vào trong nhỉ? Phí mất hai cái vé nữa rồi.

Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy, vẻ mặt ảo não hồn bay phách lạc bỏ đi.

Triệu Vũ Yến và Tạ San San nhìn nhau một cái, sau đó cùng lúc nói: “Có lẽ việc đưa chúng ta vào trong sẽ khiến Lâm Trạch Dương gặp rắc rối đấy, nhưng mà nhanh đi tìm chỗ thôi, Nicole sắp ra ngoài rồi.”

Hai cô gái đều không lo lắng cho Lâm Trạch Dương chút nào, lập tức phấn khích trở lại.

Người của hiệp hội võ thuật rất chuyên nghiệp, công tác an ninh được họ thực hiện rất tốt, Lâm Trạch Dương gần như chẳng cần can thiệp thêm gì nên anh khá nhàn rỗi.

“Anh nhìn xem, tôi nói rồi, cái loại này ngoài đánh nhau ra thì chả biết làm cái mẹ gì. Giờ nó cứ ngồi đây như thằng đần vậy.”

“Đúng đấy, nhìn dáng vẻ đần độn này của nó, tôi nghĩ lý do sư phụ Hoàng thua hôm trước chắc chắn là do tinh thần không được tốt, hoặc là do sơ suất thôi. Thằng này chắc chắn chẳng có gì nổi bật đâu.”

“Nhưng mà chắc phó hội trưởng bắt chúng ta đi xin lỗi không phải vì sợ nó đâu. Phó hội trưởng lúc nào cũng thích lấy đức phục nhân mà không phải sao? Chắc chắn là do nghĩ chúng ta làm sai nên mới bắt đi xin lỗi thôi.”

Người của hiệp hội võ thuật thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương đều đưa tay ra chỉ trỏ, tất nhiên ngày đó bọn họ không thực sự tâm phục khẩu phục chút nào.

Trước những lời đàm tiếu này, Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có cảm giác gì cả, vì anh đang xem “Cừu vui vẻ và Sói xám” trên điện thoại.

Kết quả là người của hiệp hội võ thuật càng coi thường Lâm Trạch Dương hơn, cũng chẳng biết rằng Lâm Trạch Dương không nghe thấy bọn họ nói gì, tưởng Lâm Trạch Dương chỉ đang giả vờ không biết sợ.

Chẳng bao lâu sau, buổi diễn của Nicole bắt đầu.

Phía trước sân khấu đột nhiên tối mịt, cả hội trường đều không còn ánh sáng.

Khán giả bỗng trở nên xôn xao, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc này, một chùm sáng được chiếu xuống giữa sân khấu.

Nicole mặc bộ sườn xám, quay lưng lại với mọi người khiến bầu không khí tràn ngập vẻ ma mị thần bí.

Ai nấy đều vỗ tay hoan hô.

Ngay sau đó, ánh đèn lại tắt, sau đó là mấy chùm sáng lóe lên. Dưới ánh đèn xuất hiện hơn mười người mặc đồ đen, ngay cả mặt mũi cũng che lại.

Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên.

Mười người họ theo điệu nhạc nhảy lên, sau đó đồng loạt ngã xuống đất.

Ánh sáng lại tắt một lần nữa, tiếp theo một bài hát vang lên.

Là giọng của Nicole, nghe như tiếng chim sơn ca thánh thót, như âm thanh của tự nhiên.

Ánh đèn lại lần nữa sáng lên, chiếu trên người Nicole, sau đó cô xoay người lại.

Toàn bộ khán đài bắt đầu gào thét, hết đợt này đến đợt khác như sóng cuộn biển trào làm trần hội trường như muốn lật tung.

Màn mở đầu vô cùng ấn tượng khiến khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Chương 57 Tôi đồng ý với những điều anh nói

Chương 57: Tôi đồng ý với bất kì điều gì anh muốn

“Nicole giỏi thật đấy! Xem ra lúc trước mình đã coi thường cô ấy rồi.” Lâm Trạch Dương thốt lên câu cảm thán từ sâu trong lòng mình, ánh mắt nhìn về phía Nicole đang tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, đầu không ngừng gật gù theo điệu nhạc giống như đang nói: “Mình phải công nhận chuyện này.”

“Ha, bây giờ anh mới biết Nicole là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu thế giới khiến mọi người phát cuồng à? Hạng bảo vệ bình dân xoàng xĩnh như anh, từ lần sau không cần ra vẻ trước mặt Nicole và tôi đâu!” Trợ lý của Nicole lạnh lùng hừ một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn dân nhà quê đi vào thành phố để nhìn Lâm Trạch Dương.

Thật lòng mà nói, mấy hôm nay cô đã cảm thấy chán ngấy và muốn đạp anh đi từ lâu rồi, chỉ tiếc là mãi mà không có cơ hội để ra tay thôi… Lại thêm sau khi gọi điện cho Alice, bên kia vậy mà chỉ nói một câu: “Tuyệt đối không được đuổi Lâm Trạch Dương!” Sau đó không giải thích thêm gì rồi lập tức cúp máy.

Trợ lý của Nicole tất nhiên đành phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục để Lâm Trạch Dương ở bên cạnh Nicole, thế nhưng sự khinh thường trong lòng cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ngày hôm nay cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng sáng mắt, nhận ra được sự khác biệt giữa Nicole và bản thân anh ta rồi.

“Nicole làm cách nào có thể giỏi tới mức thay một bộ đồ trong chưa đầy một phút thế? Đã vậy còn ăn mặc chỉnh tề, mặt không đỏ tim chẳng run khiến người khác không thể soi ra bất cứ lỗi nào. Kỹ năng thay đồ này siêu thật!” Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe trợ lý nói gì, tiếp tục cảm thán.

Trợ lý chỉ có thể tức tối thốt lên mấy chữ “Anh… Anh…” chứ không thể nói hết câu. Cô hoàn toàn bị Lâm Trạch Dương chọc cho tức chết. Cái người này nhìn thấy một sân khấu lớn như vậy, thấy nhiều người cổ vũ cho Nicole như vậy, thấy nhan sắc không gì sánh bằng của Nicole như vậy, thế nhưng lại chỉ chú ý tới tốc độ thay đồ nhanh như chớp của Nicole thôi sao? Trợ lý không nhịn được đưa tay đỡ trán, cô cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương không phải là người cùng sống chung một thế giới, có nói gì với anh ta cũng chỉ phí lời mà thôi.

Chính vào lúc này, phía dưới sân khấu đột nhiên phát lên tiếng hét thất thanh, sau đó toàn bộ khán giả trở nên yên tĩnh.

Lâm Trạch Dương nhìn về phía sân khấu, hai đầu mày hơi nhíu lại.

Không biết từ lúc nào mà nhóm người mặc áo đen kia đã tiến về phía của Nicole. Trên sân khấu hỗn loạn chia thành hai phe, một phe tạo thành hàng rào che chắn trước mặt Nicole, nhóm người còn lại mặc đồ đen, vừa cao lớn vừa hung hăng, đi phăm phăm về phía Nicole đầy vẻ đe dọa. Tất nhiên khí thế của nhóm người tạo thành bức bình phong che cho Nicole yếu hơn rất nhiều so với đám người mặc áo đen mang tính uy hiếp. Khi nhóm người mặc áo đen bước tới gần, tất cả bọn họ đều đứng im run rẩy.

Lâm Trạch Dương nhướng mày, sắc mặt trong phút chốc liền trở nên lạnh lùng. Anh đã nhìn thấy trong tay đám người áo đen kia có cầm dao, dưới ánh đèn sân khấu phát sáng lập lòe.

“Cút đi! Mục tiêu của bọn tao chỉ có một mình Nicole thôi! Nếu dám cản đường thì anh em tao cũng sẽ chém cả chúng mày đấy!” Một giọng nói đầy nội lực vang lên, vọng tới gần nửa hội trường.

Giọng nói này vô cùng hung dữ, có cả sát ý và sự quyết đoán khiến cho những người đứng bên tạo thành khiên chắn cho Nicole không thôi sợ hãi, tuy nhiên dù có là thế thì cũng không ai trong số họ tránh ra theo lời của kẻ mặc đồ đen.

Gã đàn ông kia sải bước về phía trước, vươn tay ra túm lấy một người rồi ném bay ra ngoài như đang ném một con gà. Lực tay của hắn rất lớn, chỉ cần nhìn qua đã đủ biết là người luyện võ lâu năm.

“Chúng ta đâu có sắp xếp tiết mục như thế này đâu? Những người này tới đây chắc chắn là không phải để làm chuyện gì tốt lành rồi! Mau xông lên ngăn bọn họ lại! Không được để Nicole gặp phải chuyện gì!” Trợ lý bên cạnh Lâm Trạch Dương là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng lớn tiếng nói.

Người của hiệp hội võ thuật không lập tức ra mặt, bọn họ đứng tại chỗ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, từ trong ánh mắt của tất cả bọn họ đều có thể thấy được sự sợ hãi, không ai dám tiến lên.

Việc này có thể nói là người ngoài đứng hóng chuyện, người trong nghề đứng nhìn. Nếu là người khác thì có thể không biết rõ, nhưng những người có chút căn cơ võ đạo của hiệp hội võ thuật đều có thể nhìn ra động tác hất tay của gã đàn ông kia mạnh tới cỡ nào. Dù bọn họ có tự hào, cảm thấy rằng bản thân lợi hại đi chăng nữa thì cũng đều biết rõ rằng bản thân không thể nào có thể là đối thủ của gã kia được.

Trợ lý thấy vậy không khỏi sốt sắng, liên tục thúc giục mọi người mau hành động. Thế nhưng ai cũng đều cúi mặt xuống, không dám nhìn về phía cô. Trợ lý nói mãi mà không được liền trở nên quẫn trí, dù có nói thế nào thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, cũng không thể nào làm nên cơm cháo gì trong tình huống thế này.

“Á!” Đột nhiên có tiếng hét sợ hãi vang lên, âm thanh này phát ra từ khán phòng phía dưới sân khấu.

Khán giả lúc này tim đều đã nhảy lên đến cuống họng, ai cũng đều khẩn trương và sợ hãi, thậm chí một số người nhát gan đã che mắt mình lại bởi vì lúc này, đám người áo đen kia đã không còn kiên nhẫn mà lại tiếp tục hành động, tay đấm chân đá những người bên cạnh Nicole.

Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều chạy ra xa khỏi Nicole, để cô ở lại một mình đối mặt với đám người đáng sợ kia. Tất cả fan hâm mộ trong lòng đều muốn nhảy lên sân khấu giải cứu nữ thần của lòng mình, thế nhưng chẳng ai có can đảm làm vậy.

Khuôn mặt của Nicole lúc này hết chuyển từ xanh rồi lại sang trắng, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả!

Điều quan trọng nhất là, những kẻ đang đứng trước mặt này khiến cô cảm nhận được bọn chúng rất tàn nhẫn. Nicole thậm chí còn thấy có kẻ lấy ra một lọ chất lỏng trong ngực, sau khi hắn mở nắp, một mùi chua đặc trưng nhanh chóng tỏa ra không khí.

Là axit sunfuric .

“Em gái, gương mặt này của mày trông cũng xinh đấy, cơ mà sắp bị hủy rồi nên tiếc thật. Nhưng hết cách rồi, người ta đưa bọn anh tiền thì bọn anh phải làm việc, thế nên đừng trách bọn anh nhé!” Nói xong, người đó giơ tay lên định tạt axit về phía Nicole.

Nicole trong vô thức liền nhắm chặt hai mắt lại, thét lớn: “Á, cứu với! Ai đó cứu tôi với! Tôi không muốn bị hủy dung đâu! Tôi còn muốn được xinh đẹp mà! Ai đó cứu với, muốn tôi làm gì đều được! Ai đó…”

Nicole ngạc nhiên. Cô nhận ra mình đã nói rất nhiều, nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Nicole chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhận ra không biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có một người đang đứng. Cũng vào lúc này, Nicole mới cảm nhận được eo mình đang bị siết chặt.

“Lâm Trạch Dương.” Cuối cùng cô cũng nhìn rõ người đứng bên cạnh mình là ai, hưng phấn gào to đồng thời nhào vào ngực anh, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Thằng ranh con này! Mày là đứa nào mà dám đến phá hỏng chuyện tốt của bọn tao? Muốn chết à? Biết bố mày là ai không? Đừng tưởng rằng mình có tí năng lực thì có thể láo nháo với bọn tao. Nhanh cút đi chỗ khác cho tao!” Gã đàn ông vẻ mặt hung dữ kia nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, gương mặt chữ quốc toát lên vẻ nghiêm túc và độc đoán.

Lâm Trạch Dương thậm chí còn không để ý tới hắn ta, nghiêm túc nhìn Nicole hỏi: “Chỉ cần tôi cứu cô, tôi muốn gì cũng được đúng không?”

Gương mặt Nicole bất giác đỏ lên, cô cắn răng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Tất nhiên tôi sẽ không nói dối rồi.”

Trên mặt Lâm Trạch Dương nháy mắt hiện lên vẻ hưng phấn, anh nói to: “Lần trước cô đến dọn nhà cho tôi ấy, tôi hài lòng lắm. Lần này xong việc cô lại tới dọn giúp tôi nhá.”
Chương 58 Tôi muốn làm người hâm mộ của anh

Chương 58: Tôi muốn làm người hâm mộ của anh

Nghe nói Trung Hoa có một loại cực hình tên là thiên đao vạn quả.

Lúc này trong đầu Nicole chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là nhất định phải học cho bằng được loại cực hình này, nếu không sao có thể trả thù tên đáng ghét trước mắt chứ.

Nếu không phải vì lúc này đang gặp phải nguy hiểm lớn, Nicole thật sự rất muốn đẩy Lâm Phi ra, sau đó quay đầu rời đi ngay lập tức, không bao giờ muốn nhìn thấy Lâm Phi nữa. Những người kia đã biểu hiện ý định rõ như ban ngày rồi mà người này còn muốn để cho người ta đến nhà anh ta dọn dẹp vệ sinh nữa.

Giờ phút này Nicole thật sự rất muốn sờ thử đũng quần Lâm Phi để xem người này có phải đàn ông hay không, nếu là đàn ông thì sao có thể đối xử với Nicole siêu cấp đáng yêu vô địch vũ trụ theo cách không bình thường như vậy chứ!

"Các người nói vớ vẩn cái gì, dọn dẹp cái gì, thằng nhóc thối, không cần giả bộ lên cơn điên trước mặt tao, mau cút đi cho tao!" Lúc này trong đầu người đàn ông cao lớn kia cũng chỉ có một ý nghĩ, muốn nhanh chóng hoàn thành việc hủy dung Nicole, phá hỏng buổi meet and greet này, kết thúc nhiệm vụ một cách tốt đẹp rồi sau đó trở về nhận thù lao hậu hĩnh.

Cuối cùng Lâm Phi đành chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đàn ông cao to kia, vẻ mặt thể hiện rõ sự phiền chán và không kiên nhẫn, nói: "Sao tôi cứ cảm thấy có tiếng ruồi bọ vo ve bên tai ấy nhỉ? Nicole, cô có nghe thấy không?"

Lâm Phi giống như không thấy nhóm người mặc đồ đen hung dữ hùng hổ này, nhìn thoáng qua bọn họ, lại quay đầu nhìn về phía Nicole.

Hai mắt Nicole không khỏi sáng lên, ngây ngốc nhìn Lâm Phi, người kia quả thật rất phiền, nhưng đôi mắt kia sao lại đẹp như vậy nhỉ?

"Chết tiệt, mày đang sỉ nhục bọn tao ư? Cái đồ không biết tốt xấu này! Mày quả là đáng chết! Thật sự không giết mày tao chịu không được!" Người đàn ông vừa nói vừa dùng tay không gạt đám người chắn trước mặt ra, đi nhanh về phía trước, đột nhiên chộp tay về phía Lâm Phi.

Lâm Phi nhìn hai tay đầy vết chai của người đàn ông cao to này, xương cốt năm ngón tay nổi lên rõ ràng, thời điểm duỗi tay về phía trước còn kéo theo một luồng gió lớn, hiển nhiên đây là một đôi vuốt ưng đã trải qua muôn ngàn luyện tập.

Lâm Phi hơi nhếch khóe miệng, sau đó cũng vươn một bàn tay ra. Tay Lâm Phi linh hoạt giống như rắn, mắt thấy sẽ va chạm với vuốt ưng của người đàn ông cao lớn lại đột nhiên rẽ ngoặt sang quấn quanh cổ tay, thành công trói được tay của gã.

Người đàn ông cao to không khỏi trừng lớn mắt, trên mặt tràn ngập sự khó tin, một đòn này của gã đã trải qua vô số huấn luyện, ba kỹ năng nhanh nhẹn và khốc liệt chuẩn nhất này đều đã luyện tập đến mức tối đa rồi, cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể bắt được cánh của ruồi nhặng mà không làm tổn thương đến chúng.

Thế nhưng lúc này tay gã lại không bắt được tay của Lâm Phi, ngược lại tay Lâm Phi còn khéo léo vòng qua, bắt trọn cổ tay của gã, rốt cuộc anh ta làm như thế nào?

"A!" Người đàn ông lớn xác cũng không có cơ hội tự hỏi lâu, bởi vì lúc này Lâm Phi khẽ vặn cổ tay một cái, gã liền cảm giác được có khi cổ tay đã bị bẻ gãy rồi cũng nên, ngay sau đó, thân thể như bị kéo theo cổ tay đã gãy, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Huỵch! Lại là một tiếng động lớn, Lâm Phi tung ra một cú đá, thân thể người đàn ông cao to bắt đầu trượt dần trên mặt đất cho đến khi đụng vào một đồ vật nhô ra mới ngừng lại.

Sau khi cơ thể gã hoàn toàn dừng lại và ổn định tại chỗ, gã trợn tròn hai mắt, sau đó trực tiếp ngất đi.

"Chết tiệt, chúng ta cùng nhau xông lên!" Hơn mười người đàn ông cao to còn lại thấy thế, cuối cùng cũng nhận ra Lâm Phi không chỉ là một người luyện võ thông thường, lập tức mặc kệ tất cả cùng lúc nhào lên đánh về phía Lâm Phi.

Có cái gọi là ba đánh một không chột cũng què, đối mặt với một đám người hung hăng đang trong trạng thái liều mạng tấn công này, Lâm Phi nếu là bình thường thì có thể cứng rắn lấy ít địch nhiều, nhưng bởi vì bên cạnh Lâm Phi hiện tại còn có Nicole, hắn không thể mạo hiểm như vậy được…

Tuy thế, trên mặt Lâm Phi cũng không hề lộ vẻ hoảng loạn, bình tĩnh dùng một tay ôm ngang eo Nicole, sau đó hai chân dùng lực, lập tức cùng ôm Nicole nhảy lên cao, vậy mà có thể trực tiếp nhảy ra khỏi vòng vây của mười người cao lớn.

Ba bốn người đàn ông với thân hình đồ sộ va chạm cùng một lúc, sau đó đồng thời ngã xuống đất. Những người còn lại thấy thế vội vàng rút vũ khí từ bên hông ra, lại liều mạng xông về phía Lâm Phi.

Chân Lâm Phi vừa mới chạm đất, cơ thể còn chưa tìm lại được thăng bằng hoàn toàn, đối mặt với mấy kẻ thấy chết không sợ mà cứ liên tục xông lên này vẫn không hề lộ ra chút hoang mang nào.

Lâm Phi đẩy Nicole ra, một tay tựa trên mặt đất, sau đó giơ chân quét ngang ra ngoài, dùng một chiêu gió lốc cuốn bay lá rụng trực tiếp quật hai người đàn ông ngã xuống đất.

"Wow!" Lúc này dưới sân khấu không khỏi vang lên một loạt tiếng kêu cảm thán.

Động tác vừa rồi của Lâm Phi thật sự rất ngầu, quả thực chính là thân thủ của đặc công xuất hiện trong phim điện ảnh, khiến bọn họ đứng quanh xem đến ngây ngẩn cả người, tự nhiên quên cả việc mình phải làm.

"Nguy hiểm!" Đột nhiên người dưới sân khấu lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Hóa ra một số kẻ biết trước là có khả năng sẽ không đọ được với Lâm Phi nên đã nhanh trí lao về phía Nicole, giơ côn sắt lên muốn đánh cô.

Lúc này cơ thể Lâm Phi đang ở trạng thái nửa ngồi xổm, đột nhiên một bàn tay dùng sức, vẫn duy trì tư thế như vậy trượt về phía Nicole, sau đó dùng một tay giữ chặt Nicole.

Nicole nhận lực từ Lâm Phi, cơ thể bỗng nhiên bay ngang trở về, hai chân quét ngang đá bay hai người đàn ông ra xa.

"Wow!" Người xem dưới đài lại không nhịn được hét lên, động tác vừa rồi của Lâm Phi và Nicole rất giống với động tác khó nhất trong buổi biểu diễn trượt băng nghệ thuật, quả thực đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt xuyến xao.

"A!" Nicole vừa mới rơi xuống đất lại không nhịn được hét lên, bởi vì năm người còn lại cùng một lúc lại xông về phía bọn họ, đồng thời hai tay cầm côn sắt nện xuống thật mạnh.

Khóe miệng Lâm Phi không khỏi hơi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn không có vẻ gì là hoảng sợ.

Tay Lâm Phi hơi dùng lực, Nicole nhanh chóng lao vào ngực anh. Lâm Phi tiện đà đặt tay lên eo Nicole, lại dùng thêm lực, cả người Nicole lập tức bay cao lên không trung. Cùng thời gian, Lâm Phi tiếp tục hạ thấp cơ thể, một bàn tay tựa trên mặt đất làm cột chống, hai chân lại quét ngang lên.

“A! A! A!” Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám đàn ông kia liên tiếp ngã xuống đất.

Cũng vào lúc này, Nicole rơi xuống từ trên không. Lâm Phi vươn hai tay vừa vặn bắt được cô. Lúc này vẻ mặt Nicole như thể chết lặng, toàn thân đều rơi vào trạng thái si ngốc.

Lâm Phi ôm Nicole mỉm cười nhìn khán phòng phía dưới, sau đó nhẹ nhàng hạ thấp trọng tâm xuống, thực hiện nghi thức hạ màn một cách lịch sự, nói: "Buổi biểu diễn hôm nay kết thúc tại đây, hy vọng mọi người cảm thấy vui vẻ!"

Sau đó, đèn tắt, màn che được kéo lại.

Tiếp theo đó, hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống mặt đất, kéo theo sau là tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô bùng nổ vang dội tưởng như có thể phá vỡ trần nhà.

"Thật tuyệt vời, màn biểu diễn này thật sự quá tuyệt vời rồi, mọi người có nhìn thấy người đàn ông đó không, thật sự đẹp trai muốn điên, động tác của anh ấy sao có thể đẹp như vậy? Không được rồi! Tự nhiên tôi lại muốn làm người hâm mộ của anh ấy!"

"Ai biết người đàn ông đó là ai không, nói cho tôi biết, dù phải trả giá lớn như thế nào tôi cũng bằng lòng, chỉ cần nói cho tôi biết anh ấy là ai thôi."

"Anh Tom là ai chứ, chắc chắn yếu hơn người đàn ông này, thế giới này sao lại có người thân thủ tốt như vậy được chứ?"

"Mẹ ơi, không nên hỏi tôi vì sao phải quỳ, tôi cũng không biết tại sao tôi lại quỳ, nhưng tôi biết tôi không thể đứng dậy nổi vào lúc này."
Chương 59 Cướp sắc thì được cướp tiền thì không

Chương 59: Cướp sắc thì được nhưng cướp tiền thì không

"Encore! Encore! Encore!" Meet and greet đã kết thúc được nửa giờ nhưng fan vẫn chưa chịu rời đi. Bọn họ cũng đã hét đến khàn cả giọng nhưng lại không hề có ý định dừng lại, giống như muốn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của sinh mệnh để hò hét vậy.

Người dẫn chương trình của ban tổ chức thấy tình hình không ổn nên đã đi ra thuyết phục mọi người hết lần này đến lần khác nhưng không ai nghe, tất cả vẫn đều đang không ngừng hô to: "Encore!"

Mà điều khiến ban tổ chức bất đắc dĩ hơn chính là đối tượng bọn họ yêu cầu encore lại không phải Nicole, mà là Lâm Phi.

Đây thực sự là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Vốn dĩ làm người hâm mộ của ai đó nên mới đến buổi meet and greet này nhưng cuối cùng lại không thể kiểm soát mà bị một người qua đường thu hút.

Cùng lúc đó, có người đăng tải video vừa quay được lên mạng. Internet trong nháy mắt liền bùng nổ truy cập.

Người hâm mộ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, xem đi xem lại video đó, chỉ không đến mười phút, lượt truy cập video vậy mà đã đạt tới một triệu lượt xem, thậm chí còn đang không ngừng cưỡi chiến mã tăng lên.

Thậm chí còn có một bài post được ghim lên diễn đàn, đề mục là: "Quỳ xuống cầu thông tin về thân phận của người đàn ông thần bí, ai tiết lộ sẽ được thưởng một triệu."

Lâm Phi cũng không biết mình đã vô tình trở nên nổi tiếng trên mạng, hơn nữa còn rất nổi tiếng, hiện tại cả internet đều đang tìm kiếm thông tin về anh một cách điên cuồng và chóng mặt.

"Tôi muốn làm người hâm mộ của anh." Nicole mong đợi nhìn Lâm Phi, vẻ mặt đầy sự sùng bái.

Vừa rồi thật sự rất kích thích.

Nicole chưa từng nghĩ đến đánh nhau cũng có thể đẹp như vậy, cô cảm giác đó không phải đánh nhau mà là Lâm Phi đang cùng cô khiêu vũ một điệu tuyệt đẹp có thể mê hoặc mọi người.

Lúc này Lâm Phi cảnh giác nhìn Nicole, thậm chí cơ thể cũng lui về phía sau mấy bước, nói: "Tại sao cô lại muốn làm người hâm mộ của tôi, cô muốn mê hoặc tôi để dễ bề lừa tiền tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, có thể cướp sắc nhưng tuyệt đối không được cướp tiền!"

Nicole vốn đang kính nể Lâm Phi sát đất, nhưng khi nghe thấy Lâm Phi thốt ra mấy câu như vậy liền không nhịn được mà liếc xéo xem thường, vẻ mặt dở khóc dở cười trào phúng. Người này đúng là không phải con người! Chỉ cần là người bình thường thì đều có thể nghe hiểu lời cô nói, tới lượt anh ta lại hoàn toàn không hiểu, thậm chí còn muốn xuyên tạc lời cô nữa chứ!

Người như thế này sao có thể sống sót trên thế giới này chứ? Anh ta làm cách nào mà lấy được vợ vậy? Vợ của anh ta có phải bị mù rồi không?

Meet and greet đạt được thành công chưa từng có, phản hồi rất sôi nổi, hoàn toàn vượt qua dự tính của trợ lý. Trợ lý biết tất cả những điều này đều là do hiệu ứng mà Lâm Phi mang lại, cho nên mặc dù không thích Lâm Phi nhưng vẫn lịch sự ngỏ lời mời Lâm Phi, hy vọng anh có thể tham gia bữa tiệc chúc mừng kế tiếp của họ.

Lúc này, người của hiệp hội võ thuật cũng đi tới ôm bả vai Lâm Phi, nói: "Lâm Phi là người của tổ bảo vệ bọn tôi, tiệc chúc mừng đương nhiên là phải đi cùng bọn tôi rồi."

Vừa rồi người của hiệp hội võ thuật thấy người gây rối trên sân khấu được vũ trang kĩ càng nên đều vì sợ hãi mà không dám động thủ, nhưng không thể tưởng tượng được Lâm Phi lại có thể giải quyết mọi việc dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ mọi người trong hiệp hội võ thuật rất khinh thường Lâm Phi, cảm thấy Lâm Phi là một phú nhị đại dựa vào bối cảnh ép phó hội trưởng Cố Vi cúi đầu, căn bản không có chút thực lực nào. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Phi đã hoàn toàn chinh phục bọn họ. Người trong hiệp hội võ thuật đều là tập hợp những người yêu thích võ thuật, nói khó nghe một chút thì bọn họ chính là tôn trọng kẻ mạnh. Lâm Phi thể hiện thực lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ coi Lâm Phi là một sự tồn tại đáng kính trọng.

Nhưng Lâm Phi cũng không quan tâm đến mấy việc này, lập tức đi theo người của hiệp hội võ thuật đến quán bar. Dù sao đều là đi uống rượu chúc mừng, Lâm Phi đương nhiên sẽ lựa chọn ủng hộ việc kinh doanh của Lý Tuyết Tinh, cùng người của hiệp hội võ thuật tới quán bar của Lý Tuyết Tinh mở tiệc.

Rượu vào lời ra, mới uống được vài ly, Lâm Phi đã phát hiện mấy người của hiệp hội võ thuật thật ra đều là những người đàn ông thật thà cả.

Có người vỗ ngực nói với Lâm Phi: "Lâm Phi huynh đệ, lúc trước là tôi không đúng, tôi hiểu lầm cậu, tôi là đồ có mắt không thấy núi Thái Sơn. Hôm nay tôi ở đây tự phạt ba ly để tạ lỗi với cậu."

Cũng có người nói với anh rằng: "Từ giờ trở đi, chuyện của Lâm Phi chính là chuyện của tôi, nếu ai dám không tôn trọng cậu thì chính là không nể mặt tôi."

Lâm Phi cũng không tỏ vẻ giận dữ gì, ngược lại còn rất thích những người ngay thẳng như thế này, bọn họ kính một ly rượu, Lâm Phi cũng tức khắc uống một ly, ai đến cũng không từ chối, khiến cho những người của hiệp hội võ thuật càng thêm thích anh.

Cùng lúc đó, mấy chiếc xe bánh mì dừng lại ngoài cửa quán bar.

Một nhóm người đi ra từ xe bánh mì, đếm sơ qua nhóm người này cũng phải đến hơn bốn, năm mươi tên, hơn nữa người nào người nấy mặt mũi hung ác, thậm chí phần lớn cơ thể lộ ra ngoài đều có sẹo, thoạt nhìn trông rất dữ tợn.

Mọi người đứng bên ngoài quán bar thấy thế lập tức tránh ra vì sợ dính thị phi, thậm chí trên con đường bên cạnh cũng không có ai dám đi lại.

Lại có một chiếc xe dừng lại, cửa xe bật mở, Trần Nhĩ bước xuống xe. Lúc này vẻ mặt Trần Nhĩ rất khó coi, trên đầu quấn đầy băng vải đương nhiên sắc mặt sẽ không thể tốt được.

Trần Nhĩ nhìn chằm chằm phía trước, liên tục nghiến răng, hung ác nói: "Lâm Phi, chuyện mày đã làm với tao, Trần Nhĩ tao tuyệt đối sẽ không quên, tao biết mày đánh nhau rất giỏi, thậm chí ông Cố cũng nói tao không đánh lại mày. Nhưng vậy thì sao? Mày đã bao giờ nghe câu hai đấm khó địch bốn tay chưa? Hôm nay tao gọi nhiều người tới như vậy, chỉ cần mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm chết mày. Chờ xem, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt."

Nói xong, Trần Nhĩ nhanh chóng đi về phía trước, bốn, năm mươi người phía sau cũng vội vàng đuổi theo, nhất thời toát lên khí thế vô cùng mạnh mẽ, không thể xem thường được.

Mà ở chỗ của Nicole cũng đang tổ chức tiệc chúc mừng.

Hôm nay hẳn là một ngày vui vẻ, tuy rằng xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cuộc. Nicole vì tâm trạng tốt nên đã uống một ít rượu, xem như thể hiện một chút tôn trọng với nhân viên công tác của mình.

Nhưng cô dù sao cũng là một người có kỷ luật, tiệc chúc mừng còn chưa tiến hành được bao lâu, cô đã chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trợ lý của Nicole còn vui hơn Nicole, lúc này đã hoàn toàn say xỉn, căn bản không có khả năng đưa Nicole trở về khách sạn. Vì thế bên tổ chức liền muốn sắp xếp một người làm tài xế cho Nicole hộ tống cô về nhà, mà vừa hay lúc đó Jack lại đột nhiên xuất hiện.

Jack mỉm cười, nói với Nicole: "Nicole, để tôi đưa cô về."

Nicole nghĩ một chút cũng không từ chối, dù sao Jack với cô cũng coi như là quen biết đã lâu, không có khả năng làm ra chuyện xấu gì gây ảnh hưởng tới cô. Thế nên Nicole lập tức tin tưởng mà leo lên xe của Jack.

Dọc theo đường đi, Nicole cũng không phát hiện ra khóe miệng của Jack đang không ngừng nhếch lên một cách bất thường.

Sau khi vào trong xe, Jack rất chu đáo lấy một chai nước khoáng mở nắp ra, đưa tới trước mặt Nicole, nói: "Nicole, cô uống không ít rượu, uống chút nước đi."

Nicole nhận nước khoáng, quả thật là cũng có chút khát, nhanh chóng uống một ngụm.

Jack nhìn chằm chằm miệng chai nước khoáng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, thậm chí còn không nhịn được nuốt nước miếng, không biết tại sao cậu ta lại nhìn chằm chằm chai nước khoáng như vậy, cũng không biết vì sao cậu ta lại có vẻ khẩn trương bất thường…
Chương 60 Coi thường

Chương 60: Coi thường

Sau khi Trần Nhĩ mang theo một đám người hùng hổ tiến vào quán bar, cả quán bar đều trở nên im lặng, tất cả mọi người đều trốn sang một bên, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Thế trận này quả thật có chút dọa người, hơn bốn năm mươi người đàn ông, mỗi một người đều có vẻ dữ tợn, trên tay còn cầm vũ khí.

Trần Nhĩ rất vừa lòng với hiệu quả như vậy, nụ cười trên mặt càng tươi, cảm giác tìm lại về bản thân khi chưa gặp Lâm Trạch Dương, hắn ta mới là tâm điểm của mọi người, mọi người nên sợ hãi khi nhìn thấy rồi phục tùng hắn ta mới đúng.

Trần Nhĩ rất nhanh đã phát hiện Lâm Trạch Dương, anh vậy mà còn đang trốn ở một góc nhỏ cùng một đám người uống rượu, có lẽ Lâm Trạch Dương cố ý làm bộ như không thấy hắn ta, cho rằng làm lạc đà vùi đầu vào cát, hai mắt không nhìn thấy nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ không tồn tại.

Trần Nhĩ cười lạnh đi về phía Lâm Trạch Dương, bốn năm mươi người phía sau cũng đi theo.

Mọi người thấy thế, những người nhát gan không khỏi lui sang một bên, người thích xem náo nhiệt thì hai mắt phát sáng, đây là muốn báo thù sao, nhất định sẽ có trò hay để xem, người bị trả thù thoạt nhìn thế đơn lực mỏng, có lẽ lát nữa sẽ bị giết chết.

Trần Nhĩ đã đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương vẫn như trước không để ý đến Trần Nhĩ, tự mình uống rượu.

"Lâm Trạch Dương" Trần Nhĩ không nhịn được hét to một tiếng, hắn ta rất không thích loại thái độ hoàn toàn không để mình vào mắt của Lâm Trạch Dương này, tức giận đột nhiên dâng lên.

Người của hiệp hội võ thuật không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Nhĩ, dừng động tác trong tay.

Lâm Trạch Dương cũng quay đầu nhìn Trần Nhĩ, nhíu chặt mày, có vẻ rất nghiêm trọng.

Trên mặt Trần Nhĩ lại xuất hiện nụ cười, Lâm Trạch Dương vẫn sợ hãi đấy thôi, nói: "Lâm Trạch Dương, hôm nay mày…"

Trần Nhĩ cũng không thể nói hết câu, bởi vì giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên. Lâm Trạch Dương kéo một người trong hiệp hội võ thuật lại, nói: "Anh đừng nghĩ đến việc chơi xấu, anh vừa tung xúc xắc phải không? Hừ, ván này tính anh thua, anh phải uống rượu, khà khà, cho rằng tôi không thấy đúng không?"

Nói xong, Lâm Trạch Dương cười phá lên, vẻ mặt đắc ý nhìn người của hiệp hội võ thuật kia.

"Chết tiệt, vậy mà cũng bị cậu thấy." Người của hiệp hội võ thuật kia rất tức giận, giơ một chén rượu lên uống cạn, sau đó lại nặng nề lắc xúc xắc, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi không tin tôi không thắng được cậu."

"Đến đây, đến đây, từ trước tới nay Lâm Trạch Dương tôi chưa thua bao giờ, tối nay sẽ cho anh xem vua đánh bạc chân chính là thế nào." Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng bắt đầu lắc xúc xắc.

Tiếp theo, người của hiệp hội võ thuật lại ồn ào, mọi người lại bắt đầu chìm vào sự nghiệp uống rượu lớn lao.

Trần Nhĩ sững sờ tại chỗ, đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra? Lâm Trạch Dương có nhận thức nào không vậy? Anh ta nhăn mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hoàn toàn không phải vì mình đến, hoặc là nói, Lâm Trạch Dương căn bản không để ý mình và bốn năm mươi người phía sau này.

Người trong quán bar cũng sững sờ, nhìn về phía Lâm Trạch Dương như nhìn một kẻ điên, đây chính là bốn năm mươi người hung dữ cầm vũ khí đấy, anh còn có tâm trạng uống rượu, anh còn hoàn toàn không thèm quan tâm những người này.

Choang

m thanh vỡ đồ vang lên, Trần Nhĩ ném mạnh một chai rượu xuống đất, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương mày nghĩ giả bộ không biết tao, giả bộ không nhìn thấy tao là được sao? Hừ, mày đừng có ngây thơ như vậy, hôm nay chính là…"

"Ở đây sao lại có nhiều ruồi bọ như vậy? Tôi đã nói mà, ông đây sao có thể thua chứ, hóa ra là bởi vì bị ồn ào quấy nhiễu, mày, chính là mày, còn phát ra một tiếng nào nữa, ông đây lập tức đánh chết mày."

Người vừa rồi chơi xúc xắc cùng Lâm Trạch Dương lại thua thêm một ván, không khỏi trừng mắt nhìn Trần Nhĩ.

Trần Nhĩ lại sững sờ, rõ ràng mình mang theo rất nhiều người tới đây thế nhưng lại bị dọa ngược.

"Mẹ nó, lên cho tao, xử lý hết đám người này cho tao!" Trần Nhĩ bùng nổ, nắm chặt tay, dáng vẻ muốn ăn thịt người.

Choang

Lại là âm thanh vỡ đồ, một người trong hiệp hội võ thuật trực tiếp đập một chai rượu vào gáy Trần Nhĩ. Đầu Trần Nhĩ lập tức vỡ ra, rượu và máu tươi cùng chảy xuống, toàn thân có vẻ vô cùng chật vật.

"Mấy thứ này là cái gì vậy? Không thấy bọn ông đang uống rượu sao?" Người nào đó trong hiệp hội võ thuật mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Quật tất cả bọn chúng xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm trạng ông đây uống rượu."

"Một mình tôi là đủ, các người cứ ngồi đi, đúng lúc ông đây uống rượu xong có chút hưng phấn, hoạt động gân cốt một chút cũng tốt."

"Đừng ồn ào, để đó cho tôi."

Một đám người của hiệp hội võ thuật nhảy dựng lên, sau đó không chút do dự đánh về phía bốn năm mươi người kia. Người của hiệp hội võ thuật chỉ có chưa đến mười người nhưng những người này xông vào đám người hung dữ kia lại giống như sói vào đàn cừu, vô cùng hung ác.

Không mất bao nhiêu thời gian, toàn bộ đám xã hội đen đều ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ.

"Tôi đã nói giao cho tôi, các người động tay làm gì? Tay chân ông đây còn chưa giãn gân cốt đủ đâu."

"Mấy tên này là cái thứ gì chứ? Muốn đánh nhau có thể tìm mấy người mạnh hơn một chút không? Người như Lâm Trạch Dương tôi đánh không lại, nhưng có được một phần mười của Lâm Trạch Dương cũng tốt rồi."

"Mất hứng, tôi còn cho rằng sẽ có tiết mục nghiệp dư gì, lại không nghĩ tới đều là một đám phế vật."

Người của hiệp hội võ thuật không khỏi lắc đầu, trên mặt tràn đầy thất vọng.

Giờ phút này người trong quán bar hoàn toàn sững sờ, bọn họ còn tưởng rằng nhóm này chưa tới mười người, sẽ bị bốn năm mươi người Trần Nhĩ mang đến dọa sợ, sau đó sẽ xuất hiện một trận chém giết vô cùng thê thảm.

Đúng là tàn sát đã xảy ra, nhưng đối tượng thì ngược lại, rốt cuộc nhóm người này là loại tồn tại gì chứ?

Mà người vẫn ngồi kia không ra tay là ai? Nghe nói anh ta tên là Lâm Trạch Dương, hình như còn mạnh hơn những người này, vậy rốt cuộc anh ta mạnh bao nhiêu chứ?

Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng lên.

Sau khi Trần Nhĩ bị đập một chai rượu vào đầu thì vẫn đứng ở nơi đó không động đậy nên tất cả mọi người đều không để ý đến hắn ta, lúc này thấy chỉ trong vòng mấy phút, người mình mang đến vậy mà lại bị đánh ngã toàn bộ, nội tâm hắn ta tràn ngập khiếp sợ.

Sau khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương đứng lên, lại bị dọa đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, nước mắt gần như trào ra, cả người không nhịn được run rẩy.

"Anh…!" Lâm Trạch Dương đột nhiên lên tiếng, chỉ ngón tay về phía trước, trên mặt mang theo một chút phẫn nộ.

Trần Nhĩ bị hoảng sợ, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, hai chân không có cách nào đứng vững, sau đó cả người liền trực tiếp quỳ xuống mặt đất.

Lúc này người trong quán bar đều không khỏi nín thở, Lâm Trạch Dương hẳn là boss lớn phía sau, hiện tại boss lớn cuối cùng cũng muốn thể hiện rồi sao? Có phải sẽ chặt chân người khác giống như trên ti vi hay không?

"Anh lại muốn chơi xấu, ván này anh thua, mau lại đây uống rượu." Lâm Trạch Dương gọi người phía sau Trần Nhĩ.

Mọi người trong quán bar đang vô cùng khẩn trương nháy mắt sụp đổ.

Boss lớn à, anh vẫn còn nghĩ đến chuyện uống rượu à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK