• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276 Quay phim

Tin tức hôm nay của thành phố rất thú vị.

Tiêu đề là: "Siêu sao quốc tế Nicole đột nhiên xuất hiện ở một góc thành phố, tự đàn tự hát, khiến đám đông phát cuồng."

Nội dung bài viết dài đều khen ngợi Nicole, nói Nicole là một ca sĩ chân chính, chỉ cần thiết bị đơn giản nhất cũng có thể khơi dậy sự cộng hưởng mạnh nhất. Người lại trong sáng đáng yêu, không giống như một số minh tinh trong nước, tự cho rằng địa vị của mình ở trên cao nên xa rời quần chúng.

Trong bài viết này hoàn toàn không nói đến Lâm Trạch Dương. Cho nên bài viết này trong nháy mắt dã leo lên top hot search của cả nước, được vô số người like, đồng thời cũng khiến cho Tiêu đề thành phố trở nên nổi tiếng, từ một truyền thông hạng nhất thành phố biến thành truyền thông nổi tiếng khắp cả nước.

Đối với việc này, Lý Hoán chắc chắn rất sung sướng. Cũng bởi vì chuyện này mà Lý Hoán lại giữ vững suy nghĩ ban đầu của mình. Tin tức hiện tại cũng có thể giúp Tiêu đề thành phố nâng cao thêm một bước, đến lúc đó nếu tuôn ra toàn bộ tin tức, chẳng những có thể khiến Lâm Trạch Dương chết không có chỗ chôn mà có lẽ còn có thể giúp Tiêu đề thành phố trở thành truyền thông đứng đầu toàn Trung Hoa.

"Tiếp tục, tiếp tục theo dõi Lâm Trạch Dương và Nicole cho tôi." Lý Hoán ra lệnh cho cấp dưới của mình.

Lúc này đây, thậm chí Lý Hoán còn vận dụng tất cả lực lượng trong công ty.

Lâm Trạch Dương không biết mình bị một con rắn độc rình trộm sau lưng, tùy thời cơ có thể cắn anh một nhát chí mạng, khiến anh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Mà hiện tại cho dù Lâm Trạch Dương có biết thì cũng không có hơi sức đi quan tâm việc này.

Lâm Trạch Dương không nghĩ tới quay phim lại khó khăn như vậy, chỉ hoá trang thôi cũng tốn hẳn một tiếng đồng hồ.

Hiện tại Lâm Trạch Dương bắt đầu cảm thấy hối hận, lúc trước đáng lẽ không nên đồng ý với Nicole. Nhưng nếu đã đồng ý rồi thì chỉ có thể kiên trì làm tiếp thôi.

Nicole là một người hướng tới văn hóa Trung Hoa, cho nên cô sử dụng rất nhiều yếu tố Trung Quốc trong video của mình. Trong đó có một đoạn ngắn liên quan đến bộ phim Bá Vương Biệt Cơ.

Chắc chắn Nicole sẽ diễn vai Ngu Cơ và tất nhiên Bá Vương sẽ do Lâm Trạch Dương diễn.

Phân cảnh đó là như này, Bá Vương Lâm Trạch Dương chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Nicole từ trong tay một đại tướng quân, trong đó sẽ xuất hiện một số phân cảnh võ thuật, còn có thể thêm vào một số yếu tố vũ đạo.

Nghe thì dường như lộn xộn chẳng ra thể loại gì. Nhưng một đạo diễn giỏi thường có thể kết hợp tốt những yếu tố này, sau đó tạo ra một cảnh quay mới lạ và vô cùng hấp dẫn.

Mà người đóng vai đại tướng quân chính là Chu Quang. Đối với điều này, đương nhiên Chu Quang không quá hài lòng nhưng anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận.

Chu Quang đã âm thầm ra quyết định, có một cảnh quay, khi vai đại tướng quân do anh ta đóng quyết đấu với vai Bá Vương của Lâm Trạch Dương, sẽ có một động tác yêu cầu kỹ thuật cao. Bá Vương Lâm Trạch Dương sẽ phải thực hiện động tác nhào lộn về phía trước và bay qua đỉnh đầu anh ta.

Động tác này rất khó, cần dùng đến Wia*, yêu cầu người diễn phải có khả năng kiểm soát cơ thể một cách tuyệt đối, nếu mất kiểm soát dù chỉ một chút thì động tác sẽ trở nên rất xấu.

*Wia: thiết bị bảo vệ vận động viên.

Chu Quang quyết định lúc đó sẽ tăng độ khó cho Lâm Trạch Dương, sẽ không làm theo kịch bản mà đâm trường thương trong tay về phía Lâm Trạch Dương, đương nhiên việc này cần phải hành động vô cùng bí mật, mục đích chính là khiến Lâm Trạch Dương thất bại liên tục, như thế tất nhiên Lâm Trạch Dương sẽ phải chịu đau hết lần này đến lần khác.

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.

Trên người Lâm Trạch Dương cũng được đeo trang bị, trên người bị trói buộc khiến Lâm Trạch Dương thấy hơi khó chịu, vì vậy biểu cảm cũng có vẻ mất tự nhiên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương sử dụng Wia.

Điều này làm cho đạo diễn không nhịn được hơi nhíu mày lại, nói với Lâm Trạch Dương: "Cậu có thể làm được không?"

Lâm Trạch Dương gãi gãi đầu, giơ tay kéo Wia một chút, nói: "Không biết, đây là lần đầu tiên tôi thử cái này."

Đạo diễn gật gật đầu, nói: "Vậy cậu cố lên."

Không bao lâu sau, buổi quay chụp chính thức bắt đầu.

Lâm Trạch Dương đóng vai Bá Vương, một người một thương đứng trước mặt thiên quân vạn mã. Phía trước chính là Ngu Cơ do Nicole đóng đang đứng bên cạnh đại tướng quân.

Đôi mắt Nicole nhìn về phía Lâm Trạch Dương tràn ngập tình ý, nói: "Bá Vương, không cần lo cho ta, ngươi là anh hùng, ngươi sẽ thống nhất thiên hạ."

Lâm Trạch Dương nhất quyết không rời đi, nhìn Nicole nói: "Ta đã là Bá Vương, sao có thể bỏ lại nữ nhân mình yêu thương, Hạng Vũ ta hôm nay có thể một mình đấu với ba nghìn binh sĩ mặc áo giáp, hãy để cho Hạng Vũ ta chiến một trận sảng khoái đi."

Ngay sau đó Lâm Trạch Dương cười phá lên, cười đến hết sức cợt nhả, giống như ba nghìn binh sĩ mặc áo giáp phía trước chỉ là ba nghìn con kiến, anh đạp một cước là có thể tiêu diệt toàn bộ.

Sau đó, dường như Lâm Trạch Dương lại nhớ tới thời điểm lang thang ở các khu vực sát biên giới trên thế giới, anh đã gặp những lính đánh thuê khác nhau, sau đó giết từng tên một.

Lâm Trạch Dương anh chính là King, làm gì có chuyện lùi bước?

Nicole nhìn khuôn mặt của Lâm Trạch Dương, sự kiên quyết, sự khinh thường, sự bình tĩnh, sự tự tin trong đôi mắt đó khiến cô ấy nhìn đến mức sững sờ, cái gì cũng không nói được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lâm Trạch Dương.

Lúc này, đạo diễn ngồi sau thiết bị cũng nhìn không chớp mắt, nắm chặt hai tay, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Lúc trước, ông còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương là một người mới, chắc chắn kỹ năng biểu diễn sẽ rất kém. Bá Vương lại bá đạo, cợt nhả, không coi mọi người trong thiên hạ ra gì. Cái loại dũng khí tuyệt thế vô song này không phải là thứ mà một người trẻ tuổi có thể thể hiện được.

Nhưng lúc này ông lại phát hiện, Lâm Trạch Dương thật sự có thể làm được, Lâm Trạch Dương đứng ở nơi đó, thực sự mang đến cảm giác gặp thần giết thần, giống như đang nói, cho dù có ba nghìn thần phật chạy tới thì một mình Hạng Vũ ta cũng có thể đấu lại.

Biểu hiện của Nicole cũng rất tốt, cô ấy đã thể hiện rõ ràng sự sùng bái và không muốn rời xa của Ngu Cơ dành cho Bá Vương.

Không thể phủ nhận rằng biểu hiện của Chu Quang lúc này cũng không tồi, vẻ mặt anh ta tràn đầy sự phẫn nộ cùng oán hận, giống như Lâm Trạch Dương đã giết cả nhà anh ta, cả mặt đều co rúm lại.

"Giết cho ta." Chu Quang quát to một tiếng, tất cả binh sĩ mặc áo giáp lập tức xông về phía Lâm Trạch Dương.

Vốn dĩ tới đây là có thể dừng lại, bởi vì cảnh này đã đủ để xử lý hậu kỳ. Nhưng từ nãy đến giờ tất cả hình ảnh đều hoàn hảo như vậy, đạo diễn không đành lòng kêu dừng.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lẫn vào giữa đám người, bắt đầu chém giết xung quanh.

Điều khiến đạo diễn bất ngờ là động tác của Lâm Trạch Dương lại hoàn hảo như thế, tự nhiên như vậy, hoàn toàn không cần sử dụng tới diễn viên đóng thế đã chuẩn bị từ trước.

Không bao lâu sau, Lâm Trạch Dương đã đánh một đám diễn viên võ thuật ngã xuống mặt đất.

Phía sau, đạo diễn cảm thấy những diễn viên võ thuật này rất chuyên nghiệp, thời điểm bọn họ té trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, còn không ngừng kêu thảm, giống như thật sự bị Lâm Trạch Dương đánh ngã, có vẻ vô cùng chân thật.

Ông không biết rằng bọn họ thật sự bị Lâm Trạch Dương đánh ngã.

Đúng vậy, thậm chí trước đó Chu Quang đã cho những diễn viên võ thuật ấy tiền, hy vọng bọn họ có thể dạy dỗ Lâm Trạch Dương, cho nên thời điểm họ ra tay cũng có ý muốn đả thương Lâm Trạch Dương.
Chương 277 Đây là diễn xuất

Chu Hoành từng là quán quân võ thuật của thành phố, vốn dĩ tiền đồ phía trước vô cùng xán lạn, nhưng bởi vì hám lợi trước mắt nên đã làm chút chuyện khiến người trong giới tức giận, do đó bị khai trừ.

Từ lúc đó trở về sau, trong giới võ thuật, Chu Hoành không thể lăn lộn được nữa, cho nên chỉ có thể làm diễn viên đóng thế. Hiện tại, nhân vật của Chu Hoành chính là phó tướng Chu Quang.

Chu Quang quả thật là một nhân tài, kể từ lúc khai máy anh ta đã đến tìm Chu Hoành, còn bỏ ra không ít tiền để thông đồng với Chu Hoành, mục đích đương nhiên rất đơn giản, để Chu Hoành dạy dỗ Lâm Trạch Dương một chút.

Không thể không nói, tâm tư của Chu Quang thật sự quá nhiều, lúc treo dây thép anh ta cố ý không phối hợp với Lâm Trạch Dương, khiến cho Lâm Trạch Dương khó chịu. Sau đó, càng muốn Chu Hoành cho Lâm Trạch Dương một ít bài học ghi nhớ suốt đời.

Những diễn viên đóng thế trước đó đã hạ gục Lâm Trạch Dương, thật ra cũng là người của Chu Hoành.

Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng Chu Hoành lại nhìn ra, người của mình không phải cố ý ngã xuống, tên Lâm Trạch Dương này nhất định là loại hai mặt, đến lúc đó phải bảo Chu Quang thêm một khoản tiền mới được.

Cho đến bây giờ, Chu Hoành vẫn không để Lâm Trạch Dương vào mắt. Lúc này, Chu Hoành rất kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khiêu khích, nói: "Để tôi xem chút võ mèo của cậu đi "

Nói xong, Chu Hoành liền ngoắc ngón tay về hướng Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không biết ý tứ trong câu nói của Chu Hoành, còn tưởng đây là một phần trong kịch bản, cho nên lướt về phía Chu Hoành, trực tiếp tung một quyền về phía trước.

Một quyền này rất đơn giản, chỉ tiến về phía trước, tiến thẳng tắp về phía trước, không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng vì quyền này đơn giản đến cực hạn, cho nên quyền này rất nhanh, nhanh đến cực hạn.

Chu Hoành thậm chí còn không có phản ứng lại, cũng không cảm giác được có một sức mạnh to lớn đang tiến tới phía mình, sau đó hai chân liền rời khỏi mặt đất, người hướng về phía sau mà bay ngược ra ngoài.

Đôi mắt Chu Hoành không khỏi trừng to ra, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Làm sao gã này có thể ra tay nhanh như vậy.

Làm quán quân võ thuật, Chu Hoành có kiến thức nhất định, biết cái gọi là tấc kình, mà một quyền này, Chu Hoành khẳng định quyền này chính là tấc kình, nếu không dù có thế nào thì cơ thể hắn cũng không thể bay về phía sau với một quyền uy lực như vậy, không cần là gạch, cho dù là khối sắt cũng phải biến dạng.

Cho nên, Chu Hoành cảm thấy nội tạng của mình hoàn toàn muốn vỡ vụn.

Chẳng qua lúc Chu Hoành ngã trên mặt đất, hắn phát hiện mình vậy mà lại không có việc gì, một chút thương tích cũng không có, ngực cũng không truyền đến cảm giác đau đớn, hô hấp vô cùng thuận lợi.

Chuyện này là thế nào, chẳng lẽ tên này chỉ có cái mã thôi sao!

Đúng vào lúc này, Lâm Trạch Dương nháy mắt với Chu Hoành, rất là nghịch ngợm.

Sau đó, Lâm Trạch Dương xoay người, đối mặt với Chu Quang. Chu Hoành không ngừng nhíu mày, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ xẹt qua, chắc chắn Lâm Trạch Dương không phải là bậc thầy võ thuật gì cả, làm gì có bậc thầy võ thuật nào nhẹ nhàng như vậy chứ.

Lúc này, Chu Quang vừa hay nhìn qua Chu Hoành, trên mặt hiện ra thần sắc mê mẩn, mang theo hỏi thăm.

Chu Hoành thấy Lâm Trạch Dương đưa lưng về phía mình, không ngừng cắn chặt răng, đưa ra quyết định đánh lén Lâm Trạch Dương.

Chu Hoành chính là người như vậy, nếu không sao có thể bị người trong giới khai trừ.

"Hạng Võ, chết đi cho ta" Chu Hoành cũng không phải là kẻ ngốc, hét lên một tiếng lớn như vậy, mục đích là muốn nói rõ với tất cả mọi người xung quanh rằng mình vẫn còn đang diễn xuất, đến lúc đó nếu thật sự có đả thương Lâm Trạch Dương, cũng có thể nói là nhập diễn quá sâu. Chí ít đó là một lý do hợp lý.

Chu Hoành kêu to, cầm một ngọn giáo dài đâm vào lưng Lâm Trạch Dương.

Ngọn giáo dài đó đương nhiên là đạo cụ, không phải là vũ khí thật, nhưng chất lượng cũng không tệ, tuy rằng sẽ không đâm xuyên thủng qua người, nhưng cũng đủ để lại cho người ta một cảm giác đau đớn rất sâu.

Đối mặt với tình huống bất ngờ, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, mắt đạo diễn đều trợn ngược lên, nhưng vì quá mức kinh ngạc, cũng không thốt lên lời.

"Không được" Nicole là người đầu tiên phát ra âm thanh, cùng lúc cô ấy liều mạng thoát khỏi sự trói buộc của Chu Quang, bởi vì quá mức nóng vội, cả người trực tiếp ngã xuống đất.

Ở thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ cú tấn công của Chu Hoành sẽ khiến Lâm Trạch Dương bay ra ngoài.

Bộp

Cả người Lâm Trạch Dương giống như chỉ di chuyển trong nháy mắt, mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất, cả cơ thể nhanh chóng dời sang một bên, sau lưng giống như có đôi mắt vậy.

Sau đó Chu Hoành mất đi mục tiêu bị ngã mạnh về phía trước, bởi vì lần tấn công này thật sự dùng quá sức, cho nên trượt dài trên mặt đất hơn mười thước, khuôn mặt càng thảm hơn khi bị ma sát trực tiếp trên nền đất.

Có thể đủ nhìn thấy được Chu Hoành kéo ra một đường máu trên mặt đất, dọc theo đường đi còn có thể thấy mấy cái răng rơi ra ngoài.

Nhìn thấy được cảnh này, ánh mắt của Lâm Trạch Dương không ngừng mở to, thiếu chút nữa cũng nhịn không được mà vươn ngón tay cái, những diễn viên này thật sự rất chuyên nghiệp, không thể so sánh được, không thể so sánh được.

Vốn dĩ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, hẳn là phải tạm thời dừng lại mới đúng, nhưng Lâm Trạch Dương cảm thấy Chu Hoành thật sự quá chuyên nghiệp, có chút cảm động, cho nên mắt liền nhìn về phía Chu Quang.

Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm vào Chu Quang, tất cả khí thế ở trên người đều tỏa ra, nói: "Thật to gan, lại dám đối xử với Ngu Cơ như vậy, đi chết đi cho ta"

Nói xong, Lâm Trạch Dương liền từng bước đi về phía trước.

Không khí lúc này hoàn toàn lâm vào trong im lặng, mỗi một bước Lâm Trạch Dương đi đều có một âm thanh nặng nề vang lên, giống như là núi non sụp đổ, làm cho lòng người đều theo đó mà nhảy lên kịch liệt.

Chu Quang nhìn Lâm Trạch Dương, lập tức thất thần, chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương ở phía trước mình như một người khổng lồ cao hơn mười mét, một cái tát mà anh ta đập xuống sẽ khiến mình hồn bay phách tán, cơ thể đều nhịn không được mà run rẩy, hai chân càng không ngừng lắc lư liên tục.

Lâm Trạch Dương từng bước tiếp cận, Chu Quang cảm thấy càng thêm khó chịu, thậm chí ngay cả hô hấp đều không thể, sau đó Chu Quang vậy mà có cảm giác dưới thân truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, nhìn lại mặt đất phía dưới đã ướt đẫm.

Lâm Trạch Dương đi tới cách Chu Quang năm mét, dừng lại ở đó, kịch bản không đúng.

Lúc này Chu Quang không phải nên bắt được Nicole, sau đó đột nhiên bắn ra từ trong tay một mũi tên, tiếp đó mình nhảy lên cao bắn thêm một mũi tên, sau nữa bắt được Chu Quang, cứu Nicole ra.

"Cắt" Giọng nói của đạo diễn đột nhiên vang lên.

Bốp bốp

Tiếp đó là tiếng vỗ tay vang lên.

“Rất tốt, mọi người diễn thật sự rất tốt, đặc biệt là Lâm Trạch Dương, tôi chưa từng thấy một diễn viên nào như cậu, có thể biểu đạt hoàn toàn nhân vật bá võ song toàn này. Lợi hại, thật sự rất lợi hại"

Đạo diễn đứng lên, giơ ngón tay cái về phía Lâm Trạch Dương.
Chương 278 Hết sức lợi hại

Đạo diễn vô cùng phấn khích đi về phía Lâm Trạch Dương, trong trí nhớ của đạo diễn, cảnh này tuy rằng không dài, nhưng lại liên quan đến phân cảnh đánh nhau, hơn nữa độ khó còn nhiều, không chỉ yêu cầu về tố chất thân thể của diễn viên, quan trọng nhất vẫn là phải biểu hiện được phong thái thần vận bá vương này.

Thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại làm được, so với trong tưởng tượng của mình thì tốt hơn bao nhiêu lần.

"Rất tài giỏi đấy chàng trai trẻ, trước kia cậu đã từng học võ sao, động tác của cậu rất nhanh, có một sức mạnh rất là hoàn hảo, đây là chuyện mà rất nhiều minh tinh hàng đầu đều không làm được.”

Đạo diễn không ngớt lời khen ngợi Lâm Trạch Dương, thật sự nổi lên tâm tư với nhân tài.

"Có luyện, hiện tại cũng đang luyện. " Đối với mấy chuyện này Lâm Trạch Dương phải khiêm tốn. Trước kia còn rất nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, bởi vì một số nguyên nhân mà anh đã bắt đầu sự nghiệp võ đạo của mình, kể từ lúc đó trở đi, Lâm Trạch Dương đều không lãng phí một giây nào, tập luyện không ngừng nghỉ.

Lâm Trạch Dương nói câu hiện tại đang luyện, thật sự hiện tại cũng đang luyện. Hô hấp của anh, động tác thân thể của anh, mạch máu của anh, cơ trong thân thể khi anh chuyển động, hiện tại đang vận hành dựa theo bí tịch* không có tên.

Bí tịch: sách vở thư tịch quý hiếm

Rất nhiều người không hiểu tại sao người khác lại thành công, đều cho rằng đó là may mắn, đây chẳng qua do không nhìn thấy người đó mà thôi. Nếu bạn có cơ hội trao đổi linh hồn của bạn với những người thành công, sau đó bạn sẽ biết người thành công sống khó khăn như thế nào.

Đạo diễn gật đầu và nói: "Rất tốt, hãy tiếp tục kiên trì và cố gắng ”

Đạo diễn khuyên Lâm Trạch Dương một câu, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại đạo diễn Ngô đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, nam chính vẫn chưa quyết định được, cậu có hứng thú không, tôi giới thiệu cho cậu một chút.”

Đạo diễn cũng không nói rõ ra tên đầy đủ của vị đạo diễn Ngô kia, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả những người nghe được cái tên này đều sững sờ tại chỗ.

Đừng nói là Chu Quang, ngay cả ngôi sao hàng đầu quốc tế như Nicole cũng phải trợn tròn mắt. Không cần chỉ đích danh đạo diễn Ngô làm phim hành động là ai, nếu biết chút ít về giới điện ảnh, đều hiểu được người quay phim hành động sẽ không vượt quá một cái tên.

Bộ phim võ thuật của người này, không có một bộ phim nào là không bán cháy ghế ngồi, hơn nữa ở bên trong phim của ông ta có một thứ khiến cả thế giới đều phải chấn động. Quan trọng nhất, ông ta là người duy nhất có thể giành được giải thưởng hàng đầu thế giới với các bộ phim võ thuật.

Nói cách khác, miễn là phim do ông ta quay, bất cứ ai cũng sẽ nhận được vinh quang quốc tế. Vì vậy, đạo diễn Ngô có thể nói là một trong những đạo diễn mà tất cả các diễn viên ngôi sao muốn được gần gũi nhất.

"Quên đi, tôi không có nhiều thời gian đóng phim, nghe nói đóng phim phải tốn rất nhiều thời gian. Quãng thời gian này, tôi không thể về nhà để xem một vài tập phim hoạt hình được.”

Lâm Trạch Dương nói với vẻ mặt không sao cả.

Cả trường quay đều khiếp sợ, ngay cả đạo diễn cũng mắt chữ A mồm chữ O. Lại có người có thể từ chối một cơ hội như vậy.

Cuối cùng đạo diễn cũng không nói gì, vừa rồi ông quá kích động mới có thể đưa ra lời đề nghị như vậy.

Cho nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Bởi vì hôm nay quay phim thật sự quá thành công, không có NG*, cho nên mọi người được nghỉ ngơi sớm, cảnh tiếp theo sẽ được quay tiếp vào ngày mai.

NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.

Lâm Trạch Dương chợt nhớ ra cái gì đó, đi về phía Chu Hoành lúc này đã nằm trên một cái ghế, đang băng bó khắp người.

"Anh thật sự rất chuyên nghiệp đó, nói thật trước kia tôi có ấn tượng không tốt với diễn viên lắm, cảm thấy những người này chỉ biết làm đẹp mà thôi, cho đến khi phát hiện ra anh. Người làm cho tôi phải mở rộng tầm mắt, mặt của anh ma sát với mặt đất không đau sao ”

Lâm Trạch Dương nhìn Chu Hoành với vẻ mặt thán phục.

Lúc này Chu Hoành muốn rơi lệ cũng không được, bởi vì nước mắt đã khô, hắn rất muốn nói gì đó với Lâm Trạch Dương, nhưng hoàn toàn không mở miệng ra được, thậm chí mắt của hắn cũng không nhìn thấy Lâm Trạch Dương được, khuôn mặt của hắn gần như đều bị băng gạc bao phủ toàn bộ.

Lúc này đây Chu Hoành rất muốn nhảy lên tát cho Lâm Trạch Dương một cái, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng hắn lại không dám, tên khốn này vô cùng gian xảo.

"Sao anh không nói chuyện với tôi, diễn viên các anh đều như vậy sao, lúc quay phim thế nào cũng được, quay xong liền im lặng. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta lại làm việc cùng nhau sau." Lâm Trạch Dương không nhận được câu trả lời từ phía Chu Hoành, có chút thất vọng.

Chu Hoành suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, lần sau gì chứ, cả đời này chúng ta đừng gặp lại nữa.

Lâm Trạch Dương lại đi về phía Chu Quang, lúc này Chu Quang đã thay quần.

“Nếu như tôi chỉ có thể nói với anh một chữ, vậy tôi sẽ nói, diễn xuất của anh quả thật rất lợi hại, làm cho tôi rất khâm phục, dù có như thế nào anh cũng không cảm thấy xấu hổ, anh trực tiếp đi tiểu ra ngoài, đều nói diễn viên nếu nghiêm túc, sẽ hoàn toàn quên đi chính mình, không ngờ lại là thật”.

Nói xong, Lâm Trạch Dương giơ ngón tay cái về phía Chu Quang, đối với những người nghiêm túc trong công việc, cho đến bây giờ Lâm Trạch Dương sẽ không tiếc lời khen ngợi.

Mặt của Chu Quang trong nháy mắt đỏ lên, may mắn vừa rồi mọi người đều cho rằng đó là diễn xuất, nếu để cho bọn họ biết mình bị dọa đến tiểu trong quần, sau này mình phải sống sao đây.

Chu Quang nghĩ đến đây, không ngừng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay thật sự là một ngày bị sỉ nhục đến tận cùng.

Ánh mắt của Chu Quang không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, sau đó nhịn không được siết tay thành nắm đấm, nhưng rất nhanh, Chu Quang liền thả lỏng tay ra, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, quân tử động não không động thủ.

"Quá khen" Chu Quang đành miễn cưỡng bật cười.

"Không có quá đâu, anh thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể tè nhiều đến như vậy." Lâm Trạch Dương nhịn không được lại giơ ngón tay cái lên trước mặt Chu Quang.

Chu Quang rất muốn chết, thật hy vọng lúc này trong tay có một miếng đậu phụ, anh ta có thể trực tiếp đâm chết ở đây.

Lâm Trạch Dương anh hãy nhớ kỹ, nỗi nhục mà tôi phải chịu hôm nay, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho anh

Lâm Trạch Dương cùng rời đi với Nicole.

Dọc theo đường đi, Nicole quả thực rất muốn dính vào người Lâm Trạch Dương, thậm chí còn có chút không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Thật sự là biểu hiện lúc nãy của Lâm Trạch Dương quá mức bá đạo, muốn chết đi quá.

Lâm Trạch Dương liên tục đẩy Nicole ra, rất nghiêm túc nói với Nicole: "Đừng tới gần tôi, nóng chết tôi rồi.”

Vẻ mặt của Nicole u oán, sau đó vẫn tiếp tục sát lại gần Lâm Trạch Dương.

Hai người cứ đẩy qua đẩy lại như vậy đến bãi đỗ xe.

Điều hai người không chú ý tới chính là, ở một góc nào đó có người đang ấn nút chụp, chụp toàn bộ dáng vẻ thân mật vừa rồi của hai người, tuy rằng bởi vì vấn đề góc độ chỉ có thể chụp được sườn mặt của Lâm Trạch Dương, nhưng lại có thể nhận ra hình dáng của Nicole.

Người này nhìn thoáng qua máy ảnh của mình, vô cùng hài lòng, trên mặt không ngừng xuất hiện một nụ cười, tươi cười thật lớn.

Chưa nói đây là nhiệm vụ do đại ca Lý Hoán giao phó, chỉ cần một tấm ảnh này cũng đủ mang lại lợi ích cho hắn.

Hắc hắc, cuối cùng ông đây cũng phát tài rồi.
Chương 279 Hiểu lầm

Một cảnh phim nhìn chung cũng chỉ có vài phút, dài cũng chỉ hơn mười phút, cho nên thời gian quay phim cũng không tính là quá dài, một tuần sau, mặc dù Nicole có yêu cầu rất cao về chất lượng, bộ phim cũng đóng máy một cách hoàn mỹ.

Trong quá trình quay phim, Chu Quang vẫn không quên tìm Lâm Trạch Dương gây phiền phức, nhưng lần nào cũng không thành công, điều này làm cho Chu Quang rất nghẹn uất, Lâm Trạch Dương giống như được nữ thần may mắn giúp đỡ vậy.

Điều khiến Chu Quang chịu không nổi nhất là, Lâm Trạch Dương này hoàn toàn không biết mình muốn hãm hại anh ta, luôn bày ra dáng vẻ ngốc nghếch, vô tâm vô phế*.

*Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng không thể dạy dỗ được, điều này khiến Chu Quang quả thực muốn phát điên

May mắn thay, tối nay có tổ chức tiệc mừng, Chu Quang đã chuẩn bị một món quà lớn dành cho Lâm Trạch Dương

Công ty giải trí của Chu Quang là một công ty giải trí rất lớn, dưới trướng có rất nhiều ngôi sao vô cùng nổi tiếng, thậm chí còn có Trần Bá Trực nổi tiếng toàn quốc.

Chu Quang là nghệ sĩ mà công ty giải trí chuẩn bị long trọng ra mắt, cho nên công ty giải trí này rất coi trọng Chu Quang. Chu Quang và Trần Bá Trực còn có tình bạn cá nhân không tồi.

Cho nên, khi Chu Quang đề nghị công ty tổ chức một bữa tiệc mừng, công ty không chút do dự đã đáp ứng ngay, thậm chí Chu Quang còn mời Trần Bá Trực tham gia.

Sau khi quay phim xong, Chu Quang nói ra suy nghĩ của mình với mọi người. Nicole, đạo diễn và những người khác đều cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, liền đồng ý.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao, bắt đầu vào lúc 8 giờ tối nay.

Lâm Trạch Dương không cần phải đến đón Nicole, Nicole sẽ đi cùng đội ngũ của cô ấy. Cho nên, một mình Lâm Trạch Dương đi đến trước cửa khách sạn.

Lâm Trạch Dương đi tới bằng xe buýt, bởi vì không phải là hoạt động của Kiều Lan Nữ, cho nên không thể sử dụng xe trong công ty.

Khi Lâm Trạch Dương đi ra từ trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe chạy đến bên cạnh anh.

Chiếc xe khi đi ngang qua anh thì chậm lại. Chu Quang thò đầu ra khỏi xe.

Khi Chu Quang xác nhận là Lâm Trạch Dương, trên mặt Chu Quang lộ ra một nụ cười thật lớn. Chu Quang vẫn chưa biết thân phận của Lâm Trạch Dương, thấy Nicole và đạo diễn đều coi trọng Lâm Trạch Dương như vậy, còn tưởng rằng là nhân vật lớn nào đó.

Một tên hiện giờ chỉ có thể đi xe buýt, sẽ có gia thế gì được chứ, một tên khốn dưới đáy xã hội chẳng có gia thế gì, Chu Quang muốn đối phó cũng thật dễ dàng.

"Chu Quang, chiếc xe này của anh không tồi đấy ” Lâm Trạch Dương cười ha hả chào hỏi Chu Quang.

Nụ cười trên mặt Chu Quang càng lớn, trong mắt không ngừng xuất hiện một tia khinh bỉ, anh ta đã đoán được ý định của Lâm Trạch Dương, muốn làm quen với mình, sau đó ngồi xe của mình đi vào khách sạn, để cho anh ta trông có vẻ quý tộc hơn một chút, hừ anh mộng tưởng quá nhiều rồi.

Sau đó, Chu Quang đạp chân ga, để lại cho Lâm Trạch Dương một hàng khói đen.

Đúng vào lúc này, Chu Quang phát hiện Lâm Trạch Dương đã xoay người, sải bước đi về phía trước, chỉ để lại cho mình một bóng lưng cao lớn.

Chu Quang tức đến muốn hộc máu, tên này chưa bao giờ chịu làm theo kịch bản, sao anh ta có thể kiêu ngạo xoay người lại như vậy, anh ta có tư cách gì để làm hành động như vậy.

Cảnh tượng này thoạt nhìn giống như Chu Quang là tài xế của Lâm Trạch Dương, đưa Lâm Trạch Dương đến gần khách sạn, Lâm Trạch Dương xuống xe, Chu Quang chấp hành nhiệm vụ đi đỗ xe.

Quả nhiên Chu Quang nhìn thấy Lâm Trạch Dương đi tới trước cửa khách sạn, sau đó nhân viên phục vụ đứng chờ ở đó gật đầu khom lưng với Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.

Phải biết rằng Lâm Trạch Dương ăn mặc rất bình thường, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây đều là hàng vỉa hè.

Chu Quang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể kìm nén mọi sự tức giận trong lòng, cứ chờ đi.

Khi Chu Quang lái xe đến trước cửa khách sạn rồi xuống xe, anh ta tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, muốn nhân viên phục vụ đỗ xe.

Ai ngờ, nhân viên phục vụ kia lại không nhận lấy chìa khóa ngay lập tức.

Trên mặt Chu Quang tỏ ra không vui, dùng một loại ánh mắt không coi ai ra gì nhìn nhân viên phục vụ, khinh thường nói: "Loại nhân viên phục vụ cấp thấp như mấy người nghĩ mình đang làm gì, mà không hiểu được yêu cầu của tôi ”.

Đúng thế, làm nhân viên phục vụ lúc nào cũng nhận lại sự khinh bỉ, cũng quen với việc tức giận, cho nên thái độ như vậy của Chu Quang thật ra cũng không tính là gì. Nhưng vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương.

“Hừ anh nghĩ anh là ai, ông chủ của anh kêu anh đi đỗ xe, anh lại muốn đến đây gây phiền phức cho chúng tôi, tuy tôi chỉ là nhân viên phục vụ cấp thấp, nhưng anh lại cao cấp tới đâu, chỉ là một tài xế, sao có thể kiêu ngạo như vậy ”

Nhân viên phục vụ cũng nhìn Chu Quang với vẻ mặt khinh thường.

Chu Quang quả thực muốn nộ khí công tâm*, hung hăng nhìn chằm chằm vào tên nhân viên phục vụ đang muốn dạy dỗ anh ta. Nhưng vì xe của Chu Quang dừng trước khách sạn, đã thu hút sự chú ý của một số người. Chu Quang đã thấy ai đó giơ điện thoại lên.

*Nộ khí công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê

Chu Quang là một nhân vật của công chúng, tất nhiên không thể ảnh hưởng đến hình tượng của mình ở nơi công cộng. Hung ác trừng mắt nhìn tên nhân viên phục vụ kia, Chu Quang vào trong xe một lần nữa.

"Chỉ là một tên tài xế lại không biết thân biết phận, thật sự cho rằng chiếc xe này là của mình, còn nghĩ rằng mình rất có bản lĩnh, tôi khinh". Nhân viên phục vụ kia còn không quên chửi mắng chủ chiếc xe.

Chu Quang đều nghe được những lời này, hai mắt trợn lên, thiếu chút nữa đã ngất đi. Nắm chặt tay thành hình nắm đấm, Chu Quang lại không thể làm gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe đến bãi đỗ xe.

Bên kia, Lâm Trạch Dương dựa theo lời hẹn của Chu Quang, tìm được một phòng riêng.

Dọc đường đi qua, Lâm Trạch Dương được các nhân viên phục vụ chiêu đãi nhiệt tình, thậm chí còn được quản lý tự mình tiếp đón.

Những người này rất nhiệt tình.

Lâm Trạch Dương cảm thấy khách sạn này có quy mô lớn như vậy, ngay cả một chút cũng không kì lạ. Nhìn thái độ phục vụ của người ta, mình chỉ thoáng chuyển động tầm mắt một chút thôi, bọn họ đều biết mình muốn làm gì.

Thậm chí, Lâm Trạch Dương chỉ đi vệ sinh, nhân viên phục vụ vậy mà còn đứng chờ bên ngoài, đưa khăn nóng cho Lâm Trạch Dương lau mặt lau tay.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không biết rằng thật ra bọn họ hiểu lầm bữa tiệc này là do Lâm Trạch Dương tổ chức.

Mà người đứng ra tổ chức bữa tiệc lần này là tổng giám đốc công ty giải trí của Chu Quang - là một người rất có danh tiếng, cho nên bọn họ cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương chính là vị tổng giám đốc đó.

Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tiến vào ghế lô*. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương chỉ muốn tìm đại một vị trí nào đó rồi ngồi xuống, lại không ngờ quản lý rất nhiệt tình có mắt nhìn người như vậy để Lâm Trạch Dương ngồi ở vị trí chủ nhân.

Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi

Tất nhiên Lâm Trạch Dương cũng không khách sáo, cho đến bây giờ anh cũng không để ý đến những thứ này, thậm chí mọi người còn chưa tới, Lâm Trạch Dương đã bắt đầu gọi món.

Bởi vì biết không cần phải trả tiền, Lâm Trạch Dương cứ thấy cái gì đắt liền gọi cái đó, không một chút khách sáo.
Chương 280 Thật là bực bội

Chu Quang cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo.

Trong bãi đậu xe rộng lớn, anh ta phải mất rất lâu mới tìm được chỗ đậu xe. Ngay lúc Chu Quang đang định đỗ xe, thì một chiếc ô tô bất ngờ lao tới.

Chu Quang không khỏi trừng mắt nhìn người đàn ông này, người đàn ông trong xe bước ra, hóa ra là một kẻ cao to, hắn cũng nhìn chằm chằm Chu Quang.

Chu Quang liền thấy hoảng sợ, hiển nhiên đối phương là vệ sĩ hoặc tài xế của ông chủ nào đó, Chu Quang không muốn mình bị đánh vô lí.

Chu Quang chỉ có thể tiếp tục tìm chỗ đậu xe. Sau khi đỗ xe xong, Anh ta vội vàng đi tới phòng hẹn riêng, nhưng đã quá thời gian hẹn.

Vì bước đi quá hấp tấp nên Chu Quang đã bị trượt chân ngã, trán sưng tấy và chảy máu.

Chu Quang hít một hơi thật sâu để đè nén cơn tức giận, sau đó bước vào khách sạn, muốn vào phòng tắm sửa soạn một chút, bằng không bộ dạng này thật sự rất khó nhìn.

Khi Chu Quang bước tới bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhìn vào trong gương với vẻ mặt tức giận, ánh mắt như có lửa.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Chu Quang đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên, liền quay đầu lại.

Sau đó, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, một người đàn ông to lớn đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Đây rõ ràng là một gã say rượu, Chu Quang biết mình không nên gây sự với những người như vậy, bởi vì bọn họ đã không còn tỉnh táo nữa.

Chu Quang chỉ có thể cắn răng cười một cái, sau đó muốn rời đi. Nhưng người đàn ông to lớn đột nhiên nắm lấy vai anh ta.

“Nếu anh muốn rời đi, thì hãy nói cho tôi biết vì sao vừa rồi anh lại trừng mắt nhìn tôi.” gã đàn ông to lớn vẻ mặt hung ác nói với Chu Quang.

Trong lòng Chu Quang hồi hộp như có vạn mã phi qua, cơ thể lung lay, nhưng anh ta chỉ có thể kìm nén tức giận nói: “Tôi không phải trừng mắt nhìn ông, ông hiểu lầm rồi. Thật xin lỗi nếu tôi có gây cho ông bất kỳ sự bất tiện nào.”

“Không cần xin lỗi, chúng ta đều là anh em tốt, đi uống rượu đi.” Sắc mặt người đàn ông to lớn đột nhiên biến đổi, một cánh tay mạnh mẽ đã đặt lên người Chu Quang.

Chu Quang muốn vùng ra.

“Anh không coi tôi là anh em sao?” Người đàn ông này lập tức tỏ thái độ, ánh mắt hung ác như hổ.

Chu Quang tình cờ nhìn thấy hình xăm trên cổ ông ta, khóe miệng nhếch lên, chỉ có thể đi theo.

Cuối cùng Chu Quang cũng có thể trốn thoát khỏi phòng của ông ta, trông anh ta rất xấu hổ, quần áo có chút xộc xệch, căn phòng đó quả thực là một địa ngục trần gian.

Chu Quang không muốn nghĩ nữa, vội vàng đi đến phòng đã hẹn, sắp muộn giờ rồi.

Khi Chu Quang mở cửa, không ai thèm nhìn anh ta.

Trong phòng, Lâm Trạch Dương đã bắt đầu ăn uống cùng giám đốc, Nicole và những người khác, giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên trong phòng.

“Anh không biết tôi tài giỏi thế nào đâu, những động tác mà đạo diễn nói đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, tôi không khoe khoang, tôi chỉ không thích diễn xuất thôi. Nếu không có gì khác, tôi không muốn dễ dàng giành được giải thưởng quốc tế.”

Lâm Trạch Dương thực sự là không biết xấu hổ, sao lại có người có thể tự khen mình nhiều như vậy?

“Ừ, ừ, tôi cũng nghĩ vậy, Lâm Trạch Dương, anh thật tuyệt vời.” Không ngờ, Nicole lại đồng ý, thậm chí còn nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tâm trạng Chu Quang vốn không tốt, bây giờ lại càng khó chịu hơn, khi anh ta xuất hiện ở đây với tư cách là người chủ trì bữa tiệc này, cũng không có ai thèm để ý đến anh ta.

Chu Quang đứng ở cửa, không bước vào liền mà ho khan một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng không biết có phải vì Lâm Trạch Dương và những người khác đang uống rượu, cộng thêm việc Lâm Trạch Dương nói chuyện rất thú vị, nên không ai để ý đến anh ta.

Chu Quang ho đến nỗi muốn nôn ra máu.

Hít một hơi thật sâu, Chu Quang nắm chặt nắm tay, sau đó chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, cố nở một nụ cười trên mặt nói: “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy? Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi đã mời mọi người tới, nhưng tôi lại đến muộn, tôi sai, tôi sai, tôi sẽ tự phạt mình.”

Chu Quang quả thực rất có kinh nghiệm, chỉ vài câu nói đã gần như lấy lại thế chủ động, không những thu hút sự chú ý của mọi người mà còn làm rõ thân phận chủ nhân của mình.

Đúng như dự đoán, mọi người đều nhìn về phía Chu Quang.

“Không sao, không sao. Có chuyện gì vậy? Lại đây ngồi đi. Chắc anh đói rồi. Ăn chút gì đi. Say hay không say không quan trọng, no bụng mới là quan trọng nhất.”

Lâm Trạch Dương là người rất nhiệt tình, quan trọng nhất là Lâm Trạch Dương cảm thấy tối nay Chu Quang chính là đại gia, nhất định phải chiêu đãi anh ta thật tốt, không được để anh ta đói.

Nhưng câu nói này qua tai Chu Quang lại không phải như vậy, quan trọng nhất là phải no bụng, điều này có nghĩa là Chu Quang bình thường ngay cả ăn một bữa no cũng không có năng lực hay sao?

Nhìn thế nào cảnh tượng này cũng giống như một người họ hàng nghèo bỗng nhiên gặp được một người họ hàng giàu có, cuối cùng cũng có cơ hội được một bữa cơm no nê.

Những người phục vụ dường như cũng nghĩ như vậy, quả thật lúc này trông Chu Quang có vẻ hơi xấu hổ, vì vậy những người phục vụ không khỏi nhìn anh ta với ánh mắt dò xét.

Chu Quang có thể làm gì vào lúc này bây giờ?

Anh ta thật sự muốn đánh nhau một trận với Lâm Trạch Dương, tên Lâm Trạch Dương này thật sự là một kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ anh ta là người vô tư, không coi trọng chuyện gì sao?

Không, tuyệt đối không thể nào, tên này nhất định là một tên mưu mô, nếu không sao lần nào cũng có thể dễ dàng khiến mình không thể đối phó?

Nhưng bây giờ Chu Quang chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Trạch Dương như một người thân đáng thương,

Chu Quang cảm thấy mình không thể cứ như vậy buông bỏ quyền chủ động, liền nâng ly rượu lên, đang định nói thì bị Lâm Trạch Dương cắt ngang.

“Chu Quang, anh muốn uống thì ăn xong đã hãy uống. Bằng không chúng tôi sẽ không uống cùng cậu, cậu phải chăm sóc sức khoẻ cho thật tốt, sức khoẻ tốt thì mới có thể làm những việc khác.”

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Chu Quang nói.

Lâm Trạch Dương cảm thấy mình thật sự là người tốt, trong quán rượu người khác luôn khuyên bọn họ uống rượu, nhưng anh ta lại bảo bọn họ không được uống.

Khóe miệng Chu Quang giật giật, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Nhìn xem, sắc mặt của anh đang thay đổi vì đói đó, nhanh ăn đi.” Lâm Trạch Dương lại thúc giục.

Chu Quang nhìn đạo diễn rồi nhìn Nicole. Họ có vẻ như đều muốn anh ta nhanh chóng ăn.

Cũng may Chu Quang không có bệnh tim, sức khỏe rất tốt, nếu không thì đã tức đến nỗi ngất đi rồi.

Tiếp theo, Chu Quang chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, còn Lâm Trạch Dương, đạo diễn cùng những người khác tiếp tục uống rượu.

Bực mình quá, cảm giác giống như hồi nhỏ phải ăn tối với một nhóm người lớn tuổi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK